Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Thẩm Niên mang thai thì tính tình không được tốt, cảm xúc lên xuống thất thường, may mắn bây giờ năng lực của cô đều được mọi người công nhận, hơn nữa bình thường ở chung cũng coi như hòa hợp với mọi người, lo lắng cô là phụ nữ mang thai, nên mọi người rất bao dung cô.

Ở trước mặt các nhân viên trong công ty, Thẩm Niên còn có thể khống chế cảm xúc, nhưng một khi gặp người ngoại thì tính tình rất khó nói.

Gần đây mấy lão già ỷ vào lai lịch của mình, cống hiến rất nhiều cho công ty, vì thế ồn ào tới chỗ chủ tịch, không ngờ lại chọc phải cái gai nhọn là Thẩm Niên.

Lúc đầu Thẩm Niên vẫn rất khách khí: “Thật xin lỗi, chuyện này không phải một mình chủ tịch có thể quyết định được, chủ tịch cũng cảm thấy rất đáng tiếc, mọi người yên tâm, anh ấy sẽ thưởng thêm tiền cho mọi người, thậm chí giới thiệu mọi người tới xí nghiệp khác tốt hơn.”

“Tiền có thể giải quyết vấn đề này hả? Cô gọi Đường Thừa Tuyên ra đây, anh ta trốn sau lưng một người phụ nữ thì có ra gì?”

Cô trừng mắt nhìn. “Tiền không thể giải quyết vấn đề thì chắc chắn là do tiền không đủ nhiều.”

“Cô sỉ nhục ai vậy? Chúng tôi đến đây vì tiền sao?” Người cầm đầu rất không hài lòng với thái độ của cô, hôm nay bọn họ nhất định phải gặp được Đường Thừa Tuyên.

Thẩm Niên quay đầu đánh giá bọn họ. “Xem ra ở trong mắt mọi người tiền là vật ngoài thân?”

Những nhân viên vây xem vừa thấy ánh mắt kia của cô, trong lòng nói, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.

“Đương nhiên.”

“Thảo nào.” Ánh mắt Thẩm Niên vừa mới mang theo ý cười bây giờ lạnh xuống. “Lần trước công ty giao cho mấy người một hàng mục, không kiếm được một đồng tiền lãi nào, ngược lại lỗ mất mấy trăm vạn.”

Cô cười lạnh. “Dù sao, tiền chỉ là vật ngoài thân.”

Bị nói trúng điểm đau lão già, họ kích động mặt đỏ lên: “Thư ký Thẩm đây là đang dạy bảo chúng tôi?”

“Ai nha, đều bị ông nhìn ra.” Thẩm Niên quái gở nói: “Tôi còn tưởng nhóm các người mắt mờ cái gì cũng không hiểu.”

Lời này hoàn toàn chọc giận những người trước mặt, bọn họ liền đi lên đẩy Thẩm Niên, người bên cạnh đang chuẩn bị đi lên kéo cô, chỉ thấy Thẩm Niên ôm bụng lui về phía sau: “Đau bụng.”

Hành động này khiến mọi người sợ hãi: “Thẩm Niên cô làm sao vậy? Động thai sao?”

Mấy lão già kia đương nhiên không dám làm gì, dù sao đó cũng là con của chủ tịch.

“Không biết, mấy người đừng chạm tôi.” Cô yếu ớt tựa vào trên bàn, làm gì còn bộ dáng vênh váo hung hăng, vẻ mặt già mồm cãi láo như vừa rồi: “Dọa tới bé cưng của tôi rồi.”

“Một người phụ nữ có thai như cô, sao còn muốn đi làm?”

Người bên cạnh nhịn không được bênh vực kẻ yếu. “Vậy sao mấy người lại gây khó dễ với một người phụ nữ có thai.”

“Ý tôi là, có nên hung hăng như vừa nãy không?”

“Có phải mấy người vừa mới định đánh người đúng không?”

Mỗi người một câu khiến cho mấy lão già rất xấu hổ, may mắn lúc này Đường Thừa Tuyên trở về từ bên ngoài, anh mặc một cái áo ngoài màu đen, cả người nhìn kiêu ngạo, lạnh lùng.

Mấy người vừa nãy còn dáng vẻ kiêu căng càn quấy, bây giờ lập tức làm bộ ngoan ngoãn: “Chào chủ tịch.”

Đường Thừa Tuyên nhíu mày, bước nhanh qua đỡ Thẩm Niên: “Sao vậy?”

Sử Vĩnh Tình nhanh miệng thêm mắm thêm muối. “Vừa nãy bọn họ định đẩy Thẩm Niên.”

“Chúng tôi không có.”

Vẻ mặt Đường Thừa tuyên lạnh băng: “Mấy ông có ý kiến gì đối với quy định giảm biên chế của công ty?”

Anh suy nghĩ một lúc: “Tiền đền bù gấp mười lần, công ty rất coi trọng mọi người, nhưng mọi người cũng biết không phải một mình tôi có thể đưa ra quyết định.”

Đã nhân nhượng đến mức này, hơn nữa Thẩm Niên vừa khiến bọn họ đuối lý, vì thế đành phải xám xịt rời đi.

Những nhân viên khác cười, Đường Thừa Tuyên và Thẩm Niên đây là kẻ xướng người họa, một người diễn vai phản diện. Đánh người một cái sau đó cho họ một trái táo ngọt, cuối cùng ngược lại được người khác mang ơn.

Thấy bọn họ rời đi, Thẩm Niên đứng dậy ngáp một cái.

“Buồn ngủ?”

“Có một chút.”

Đường Thừa Tuyên ôm cô: “Đi nghỉ ngơi một lát.”

Tính tình hung dữ của thư ký Thẩm nhanh chóng truyền ra ngoài, mọi người bây giờ cảm thấy Đường Thừa Tuyên không đáng sợ, tuy anh lạnh lùng, nhưng thật chất bên trong vô cùng quý ông, tử tế.

Mấy ngày trước, có công ty muốn bàn chuyện hợp tác với Hạ Phong, kết quả còn chưa gặp mặt Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên trực tiếp từ chối: “Ai vô dụng như vậy, viết như thế này, tôi không nhìn ra chút thành ý nào.”

Cuối cùng Đường Thừa Tuyên lại gọi một cuộc điện thoại thể hiện sự áy náy, còn nói lần sau nếu có cơ hội sẽ hợp tác với bọn họ. Về phần lần sau thì không ai biết được là khi nào.

Tâm trạng Thẩm Niên rất tốt: “Mắng người khác thật tốt.”

“Vậy em muốn mắng anh sao?”

“Không được.” Cô nằm ở trên giường, hưởng thụ Đường Thừa Tuyên phục vụ mát xa: “Lỡ như bé cưng nghe thấy, sẽ không vui.”

Đường Thừa Tuyên rất chuyên tâm hầu hạ cô, Thẩm Niên đột nhiên nâng một chân lên đặt trên vai anh.

“Hửm?”

Cô nâng mắt lên cười nói: “Đã hơn ba tháng, anh có muốn vào xem không?”

Đường Thừa Tuyên cảm thấy anh trước sau gì cũng bị yêu tinh này bức chết.

Đôi khi Thẩm Niên cũng sẽ giận dỗi Đường Thừa Tuyên, hơn nữa không hiểu sao đều là những việc nhỏ nhặt.

Ví dụ như Đường Thừa Tuyên cho cô ăn nhiều hơn một chút, cô sẽ khóc thút thít ngẩng đầu. “Có phải anh cảm thấy đứa nhỏ quan trọng hơn em? Nếu em béo, anh sẽ ghét bỏ em đúng không?”

Đường Thừa Tuyên: “….”

Lại như Đường Thừa Tuyên không cho cô đi công tác, Thẩm Niên nói: “Có phải anh thấy phụ nữ có thai rất khác biệt? Không hề giống người bình thường?”

Đường Thừa Tuyên: “…”

Lại chẳng hạn như Đường Thừa Tuyên chưa nói gì, cô bỗng tức giận: “Có bé cưng rồi có phải anh sẽ không yêu em nữa đúng không?”

Đường Thừa Tuyên: “…”

Phụ nữ có thai thay đổi cảm xúc rất nhanh, Đường Thừa Tuyên đau lòng: “Béo cũng đẹp, ai lại không thích?”

Thẩm Niên trừng lớn mắt: “Anh nói em béo, em béo?”

Cô khó có thể chấp nhận được sự thật, đối diện với vách tường hoài nghi nhân sinh.

Thẳng nam Đường Thừa Tuyên gặp phải khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời.

Nhưng anh không ngờ, Thẩm Niên chủ động chạy tới xin lỗi anh: “Chồng, lúc nãy có phải tính tình em không được tốt hay không? Thật xin lỗi, em cũng không khống chế được bản thân.”

Đường Thừa Tuyên sao có thể tức giận được, anh thích nhất cô như vậy.

Anh ôm Thẩm Niên ngồi trên đùi mình: “Em không cần xin lỗi, là anh không tốt.”

“Dạ.” Thẩm Niên lập tức trở mặt: “Em muốn ăn đồ ăn ngon.”

Còn chưa cảm động được một phút, Đường Thừa Tuyên dở khóc dở cười, anh làm bánh trứng vị anh đào cho Thẩm Niên, Thẩm Niên đột nhiên nói: “Anh nói xem chúng ta nên đặt nhũ danh gì cho con?”

Đường Thừa Tuyên còn chưa trả lời, cô lại tự nói tiếp: “Con gái thì gọi là anh đào, còn con trai thì gọi là bánh tart trứng.”

“….” Đường Thừa Tuyên cạn lời, thầm nghĩ, còn may là anh không làm bánh vị sầu riêng.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay