Lúc tỉnh lại, Thẩm Niên thấy mình đang nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn, cô ngồi dậy dụi dụi mắt.
Không biết tại sao cô cứ cảm thấy lúc mình ngủ luôn có người ôm mình, thậm chí còn vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành cô. Thẩm Niên lắc lắc đầu, cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ.
Cô mặc đồ ngủ vào, dì Tôn đưa cho cô cháo đã nấu sẵn.
“Đường Thừa Tuyên đâu rồi dì?”
“Đương nhiên là ông chủ ở công ty rồi.”
Quả nhiên là ảo giác. Thẩm Niên ngồi trước bàn ăn, cô nhìn đồng hồ mới phát hiện mình đã ngủ cả một buổi chiều.
Sau khi Lạc Giai Giai rời đi, hạng mục dưới tay cô ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng, Thẩm Niên vừa nghe Khương Gia Duyệt báo cáo vừa ăn cháo, cô cầm thìa lên uống một ngụm, sau đó muốn nói lại thôi: “Cái này…”
Dì Tôn hỏi: “Làm sao vậy? Cô Thẩm.”
Nhìn thì đúng là món cháo trứng muối thịt nạc, nhưng ăn vào quả thực… Thẩm Niên nhịn xúc động muốn uống nước xuống, nhìn nét mặt mong đợi của dì Tôn: “Đây là dì nấu sao?”
Cô nhớ tay nghề của dì Tôn không phải như thế này.
Dì Tôn ho khan một tiếng, nhớ lại vẻ tay chân luống cuống của ông chủ: “Đúng vậy.”
Thẩm Niên thầm nghĩ người già khó tránh tài nấu nướng bị thụt lùi, không nhẫn tâm trách móc bà ấy: “Ăn rất ngon.”
Đường Thừa Tuyên đứng ở chỗ ngoặt, sau khi nghe xong trên mặt hiếm thấy sáng sủa vài phần, đứng một lát rồi rời đi.
Chờ dì Tôn đi rồi, Thẩm Niên vội vàng đi đổ cháo.
Đời này cô không muốn ăn món nào khó ăn đến vậy nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Niên vốn định quay lại chỗ Khám Hoan để thu xếp đồ đạc, không nghĩ tới mấy ngày gần đây không liên lạc với Khám Hoan, tin nhắn cuối cùng nói gần đây Khám Trầm đang điên cuồng đi tìm bố của đứa trẻ.
Thẩm Niên thật sự lo lắng cho sự an toàn của bố đứa bé đó.
Cô mở máy tính ra xử lý công việc một lát lại cảm thấy rất đói.
“Thẩm Niên.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cháu trai ngốc nghếch Đường Trí kia mang theo một đống hành lý đi vào, cậu ta hào hứng: “Anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
“…” Bị đuổi ra khỏi nhà là chuyện tốt sao?
Đường Trí giải thích: “Sau này anh muốn sống cùng em.”
Đâu phải Thẩm Niên không nhìn ra chút mưu đồ kia của cậu ta, cô lười biếng ngả người về phía sau: “Vậy trước tiên cậu phải hỏi ý kiến của Đường Thừa Tuyên đã.”
Cô còn lạ gì Đường Trí, ở trước mặt Đường Thừa Tuyên rắm cũng không dám đánh.
Quả nhiên Đường Trí lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng cậu ta nhanh chóng kiên định lại: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ nói với chú hai.”
Thẩm Niên cười: “Vậy tôi sẽ chờ.”
Đường Trí tiến lại gần, thấy cô đang đặt cơm hộp: “Em đói sao? Anh nấu cơm cho em.”
“Cậu nấu cháo cho tôi đi.”
“Được!”
Lúc Đường Thừa Tuyên xuống tầng trông nhìn thấy Thẩm Niên đang ăn cháo Đường Trí nấu, đứa cháu trai rẻ tiền kia của nhà mình hai mắt đang phát sáng, nhìn cô đầy mong đợi: “Ăn ngon không?”
“Khá ngon.”
So sánh với vẻ mặt miễn cưỡng khi ăn đồ mình nấu thật sự chênh lệch quá lớn.
Thẩm Niên nói xong còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Không biết dì Tôn làm như thế nào, khó ăn gần chết.”
Sắc mặt của Đường Thừa Tuyên không vui, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Niên mặc áo hai dây màu đỏ.
Đường Trí nghe vậy, cái đuôi cũng sắp vẫy vẫy: “Vậy sau này mỗi ngày anh đều làm cho em ăn.”
Đường Thừa Tuyên cảm thấy có gì đó không đúng, liếc nhìn hành lý Đường Trí để ở phòng khách: “Làm gì vậy?”
“Chú hai, cháu muốn ở nhà của chú!”
Người đàn ông nhíu mày: “Cút ra ngoài.”
Thẩm Niên hả hê nhìn hai người bọn họ.
“Cháu mặc kệ.” Đường Trí ngồi ỳ trên sô pha: “Cháu quyết định sống ở chỗ này của chú, chú đừng mong đuổi cháu đi. Chỗ này của chú có nhiều phòng như vậy, vì sao không thể cho cháu ở? Hơn nữa dựa vào cái gì mà Thẩm Niên có thể ở lại, cháu là cháu trai ruột của chú lại không được?”
Quai hàm Đường Thừa Tuyên giật giật, đầu lưỡi chống vào phần lợi của hàm răng: “Cháu nói xem?”
Trông thấy Đường Thừa Tuyên đi lên tầng, Đường Trí nhanh chóng đuổi theo. Vào đến thang máy cậu ta mới lấy hết can đảm mở miệng: “Chú hai, cháu muốn cạnh tranh công bằng với chú.”
Đường Thừa Tuyên nhướng mày, dường như không nghĩ rằng lá gan của cậu ta lại lớn như vậy.
“Đúng là chú và Thẩm Niên đã từng làm chuyện kia.” Hai bên tai Đường Trí đỏ lên: “Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ, cháu và Thẩm Niên chưa từng xa nhau, tình cảm của bọn cháu cũng không kém so với chú.”
Bàn tay bị bỏng của người đàn ông đặt ở trong túi quần siết chặt, trái tim đau nhói: “Chú sẽ không cho cháu cơ hội.”
Cửa thang máy mở ra, Đường Trí nhìn bóng lưng của Đường Thừa Tuyên, cao giọng nói: “Chú hai, chúng ta đợi xem.”
Lễ tang của ông nội Thẩm được tổ chức đơn giản theo mong muốn ông cụ, ngày hôm sau lễ tang, luật sư mang di chúc của Thẩm Chí Sinh đến, Thẩm Chí SInh để lại toàn bộ tài sản của mình cho Thẩm Tuế, trong đó bao gồm tập đoàn Thẩm Thị và cổ phần của tập đoàn Hạ Phong, còn những người khác không được chút lợi nào.
Thẩm Tuế kinh ngạc ký tên, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Niên mặc một chiếc váy màu đen tiến đến.
“Cô bảo ông nội sửa lại di chúc sao?” Thẩm Tuế nhớ rõ trên di chúc cũng có tên của Thẩm Niên, huống chi không thể nào ông nội lại không để lại cho Thẩm Niên chút tiền nào.
Thẩm Niên cong mắt, thản nhiên cười: “Cô sợ à?”
Vốn dĩ Thẩm Tuế cảm thấy có âm mưu, nghe thấy Thẩm Niên nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên: “Ai nói vậy.”
Thẩm Niên nhìn chỗ này lần cuối cùng, xem như tạm biệt, dù sao sau này cũng không quay lại đây nữa.
Bốn phía vang lên tiếng nghị luận: “Cô ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ cho rằng di sản của ông cụ cũng có phần của cô ta sao?”
“Nực cười, con gái của người giúp việc lại muốn chia tiền.”
Thẩm Tuế nhìn thoáng qua nét mặt lạnh nhạt của Thẩm Niên, cũng không cảm thấy cô là người lương thiện, chỉ là Thẩm Niên quá thông minh, biết mình nên lấy cái gì không nên lấy cái gì.
Lúc rời khỏi nhà họ Thẩm là như thế, lúc trở về cũng như vậy.
Cô gái bước đi ra ngoài trong ánh mắt bất mãn của tất cả mọi người. Đèn đường phát ra ánh sáng lờ mờ, cơn gió đầu mùa hè thổi đến say lòng người, cô vừa mới bước xuống một bậc cầu thang, chân đi đôi giày cao gót màu đen không cẩn thận bị trẹo.
Đường Thừa Tuyên ôm lấy cô từ phía sau: “Cẩn thận một chút.”
Hơi thở quen thuộc khiến người ta không nhịn được mà dựa vào và an tâm.
Vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết của cô gái dán vào lòng bàn tay anh, đôi mắt đen của Đường Thừa Tuyên căng thẳng, hai tay Thẩm Niên vòng qua cổ anh, giọng nói quyến rũ khiến tai anh đỏ lên: “Anh ơi, đau.”
Đường Thừa Tuyên không biết tại sao trái tim lại tan chảy: “Vậy anh bế em đi.”
Anh cho rằng Thẩm Niên chỉ đang làm nũng chứ không bị thương nặng lắm, dù sao lúc bế cô lên xe, cô còn nở nụ cười đắc ý với anh, ánh mắt như nói “lại bị tôi lừa rồi nhé”, nhưng khi về nhà cô cởi giày ra mới phát hiện mắt cá chân trắng nõn sưng lên một mảng, gót chân cũng bị cọ rách.
Từ nhỏ Thẩm Niên đã được nuông chiều, mỗi lần bị thương đều rất nghiêm trọng.
Đường Thừa Tuyên ngồi xổm xuống, cầm tăm bông thật cẩn thận sát khuẩn cho cô, còn chưa chạm vào, cô gái nhắm hai mắt khẽ rên một tiếng.
Chỗ chết người chính là âm thanh rất mờ ám.
Thẩm Niên tỏa ra sự quyến rũ từ trong xương, cho dù là tùy ý nũng nịu hay quang minh chính đại quyến rũ đều khiến cho người ta khó có thể cưỡng lại. Cô đã muốn quyến rũ ai, quả thật dễ như trở bàn tay.
Hai bên tai Đường Thừa Tuyên đỏ ửng, nét mặt lại vẫn bình tĩnh: “Cố ý?”
Chính là cố ý đó, ai bảo anh lâu như vậy vẫn luôn lạnh lùng không quan tâm tới cô.
Thẩm Niên dựa vào sô pha, đuôi mắt nhuốm màu đỏ nhạt. Cô cắn môi, đột nhiên lại rên một tiếng, lần này thật sự không phải là cố ý: “Đau.”
Đường Thừa Tuyên giúp cô bôi thuốc mỡ, nghĩ đến cô sợ đau như vậy, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc ấy, có đau không?”
Suy cho cùng anh cũng biết mình đã dùng sức đến mức nào.
Thẩm Niên còn chưa mở miệng, phía sau truyền đến giọng nói tức muốn hộc máu: “Hai người… Hai người…”
Nhìn từ góc độ của Đường Trí, hai người này quả thực là sỉ nhục người có văn hóa.
“Ban ngày ban mặt, sao hai người có thể làm ra loại chuyện này? Chẳng lẽ không thể về phòng sao?”
Thẩm Niên và Đường Thừa Tuyên quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ dường như sắp khóc của cháu trai.