Ánh Trăng Mang Thư Đến

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mối duyên này còn chưa có kết quả, cả tôi và Thời Nghiễn Lễ đều đang cố gắng chạy đến cuối con đường.

Thời gian thấm thoát trôi qua đến năm của Thời Nghiễn Lễ, đầu tháng sáu tôi bỗng nhận được tin anh sắp phải ra nước ngoài đ//iều trị.

Lòng tôi nặng trĩu, vội hỏi anh: “Chẳng phải anh nói đã có hiệu quả trị liệu rồi sao?”

“Em đừng lo lắng.” Thời Nghiễn Lễ dịu dàng trấn an tôi: “Anh rất khỏe, ra nước ngoài điều trị là vì ở đó có phương pháp tốt hơn chứ không phải là vì b//ệnh tình của anh trở nặng.”

Cách màn hình điện thoại, trong đôi mắt anh như có những vì sao sáng lấp lánh, tràn đầy hy vọng và chân thành đến thế.

Tôi đã tin.

Sau vài tháng mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ là số lần hai đứa gọi điện thoại cho nhau đã giảm đi ít nhiều nhưng vẫn rất thân mật.

Biến cố diễn ra vào cuối tháng mười, sáng hôm đó sau khi thức dậy, vẫn như thường lệ tôi xem thời tiết ở Los An.geles rồi nhắn tin cho anh: “Hôm nay thời tiết bên anh đẹp lắm.”

Buổi trưa, anh vẫn không trả lời tin nhắn. Tôi vẫn dông dài, kể đủ thứ với anh như thường ngày: “Sáng nay lại có sinh viên đến hỏi chuyện của chúng ta đấy, bọn họ đều rất ngưỡng mộ anh.”

Sau đó tôi lại bổ sung thêm một câu: “Cả em cũng thế.”

Giáo sư Thời của tôi, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy anh vẫn tỏa sáng muôn phương như thế.

Đến tối, bên phía Thời Nghiễn Lễ vẫn không có động tĩnh gì.

Gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy.

Tôi rất sợ, trong suốt một năm rưỡi qua, chuyện lớn chuyện nhỏ của Thời Nghiễn Lễ, những ca ph//ẫu thuật lớn bé ngày trước của anh anh luôn nói cho tôi biết thời gian cụ thể.

Anh sợ mình không thể trả lời tin nhắn tôi sẽ nghĩ linh tinh.

Hôm nay mất liên lạc cả ngày, đây là lần đầu tiên.

Tôi ôm điện thoại cả tối cứ nằm thiếp đi rồi lại bừng tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cứ ngỡ anh đã trả lời tin nhắn.

Nhưng cho đến buổi chiều hôm sau, anh vẫn bặt vô âm tín.

Gió tháng mười mang theo cái lạnh thấm vào từng tấc da thịt, chân tay tôi lạnh cóng.

Trong hơn một năm gần hai năm hai đứa yêu nhau này, những nỗi sợ hãi về tương lai không thể biết trước đều bị chúng tôi gắng sức ngó lơ lại thi nhau xuất hiện.

Tôi tưởng tượng ra vô số kết quả.

Kết quả tốt nhất là b//ệnh của anh bỗng trở nặng, anh không kịp báo cho tôi biết.

Kết quả tệ hơn cái đầu tiên là sợi dây kết nối thời - không giữa chúng tôi bị đứt.

Còn kết quả tồi tệ nhất chính là, ở thời - không kia anh đã mất rồi.

Tôi không tìm ra được đáp án, tay chân luống cuống đứng trên con đường rừng ở sân trường hệt như một đứa trẻ

Từng tốp sinh viên đi ngang qua, họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt tìm tòi nhưng tôi hoàn toàn không biết gì.

Cho đến khi có một sinh viên quen tôi bước đến chào hỏi: “Giáo sư Phương.”

Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của cậu ấy rồi nói: “Em còn nhớ giáo sư Thời mất ngày nào không?”

Cậu ấy suy nghĩ một lát rồi cất tiếng: “Trên bảng những người nổi tiếng ở trường có ghi, em nhớ chắc là ngày //.”

Rầm một tiếng, tôi chỉ cảm thấy như có thứ gì đó trong đầu mình n//ổ tung tỏa ra một luồng sáng cực mạnh, cả thế giới đều chìm trong yên lặng.

Sinh viên nhận ra điều bất thường, cậu ấy quan tâm hỏi: “Cô Phương, cô sao vậy ạ?”

Đôi môi tôi mấp máy muốn trả lời cậu ấy nhưng lại không thốt nên lời.

Tính toán theo mốc thời gian thì Thời Nghiễn Lễ ở thời - không kia, hôm qua chính là ngày //, cũng là ngày Thời Nghiễn Lễ qua đời.

Chút tâm lý may mắn cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt, cuộc nói chuyện khác thời - không của chúng tôi cũng kết thúc sau cái ch//ết của anh.

Sẽ không bao giờ liên lạc lại.

Mặt trăng của tôi, sẽ không còn lên cao nữa.

Đau thương tích tụ trong lồng ngực, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi mà ngồi sụp xuống bên đường khóc nức nở.

Cậu sinh viên giật mình, tay chân luống cuống lấy khăn giấy từ trong ba lô ra rồi đưa cho tôi.

Tôi không nhận lấy, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh một lúc lâu rồi mới dè dặt lên tiếng hỏi: “Cô Phương, cô vẫn ổn chứ?”

Chàng thiếu niên chưa từng trải qua nỗi đau khi người mình yêu đột ngột biến mất, tất nhiên sẽ không tài nào hiểu được tại sao tôi lại đau xé lòng đến thế.

Cậu ấy thiện lương, cứ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi một lúc rất lâu.

Sau ngày hôm ấy, tôi như người bị rút hết sức sống trong nháy mắt, cứ thơ thơ thẩn thẩn như người trên mây.

Tôi không nhớ hôm nay đã là ngày thứ mấy tôi nhốt mình trong nhà rồi, sau đó mơ mơ màng màng bị Du Tịnh lôi đầu dậy.

“Nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, cậu bị sao vậy?”

Ngay cả sức để ngồi dậy tôi cũng không có, Du Tịnh bị giật mình bởi dáng vẻ hiện tại của tôi, sau đó cô ấy vội chạy ra ngoài rót cho tôi một cốc nước.

“Rốt cuộc cậu sao vậy?” Cô ấy đặt cốc nước bên môi tôi, ép tôi phải uống.

Tôi bất lực há miệng, nước chảy xuống cổ họng, tự dưng tôi lại thấy buồn nôn.

Nôn khan liên tục nhưng lại không nôn ra được gì.

Tôi không khóc được mà chỉ lẩm bẩm một cái tên: “Thời Nghiễn Lễ, Thời Nghiễn Lễ…”

Du Tịnh chau mày: “Anh ấy tìm cậu hả?”

“Tớ không liên lạc được với anh ấy, anh ấy lại biến mất rồi.”

Du Tịnh ngạc nhiên: “Cậu nói gì thế, cậu với giáo sư Thời liên lạc với nhau khi nào?”

Tôi đang đắm mình trong đau khổ, nghe thấy Du Tinh nói thế cơ thể run lên bần bật.

“Cậu không nhớ sao?”

Du Tịnh trợn tròn mắt: “Tớ nên nhớ gì cơ?”

Tôi đứng hình, cầm điện thoại mở we.chat ra, định cho cô ấy xem lịch sử trò chuyện cách thời - không của tôi và Thời Nghiễn Lễ.

Không ngờ là sau khi mở we.chat ra, tôi như ch//ết lặng.

Lịch sử trò chuyện của tôi và Thời Nghiễn Lễ ngày trước đều đã biến mất.

Nhật ký trò chuyện của tôi và anh, lại quay về điểm ban đầu.

Dừng ở tin nhắn chúc Tết anh gửi cho tôi vào năm thứ ba tôi du học: “Em Phương Di, năm mới an lành, thuận buồm xuôi gió.”

“Sao lại như thế được?”

Tôi hoảng hốt đ//iên cuồng tìm kiếm, nhưng cho dù tôi có làm thế nào thì cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về chuyện tôi và Thời Nghiễn Lễ đã từng nói chuyện với nhau.

Du Tinh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cậu… trúng t//à hả?”

Tôi thẫn thờ nhìn cô ấy, thậm chí vào ngay giờ phút này tôi còn nghi ngờ có phải mình bị đ//iên rồi không?

Như thể mọi chuyện trong hơn một năm qua giữa tôi và Thời Nghiễn Lễ chỉ là giấc mộng hoang đường của một mình tôi vậy.

Thế giới trong tôi đảo lộn, hư ảo. Đâu là thật, đâu là giả tôi cũng không thể phân biệt được nữa.

“Không thể, không thể như thế được…” Tôi nói mớ như kẻ đang bị hãm sâu trong giấc mơ, bò dậy định đi tìm bằng chứng Thời Nghiễn Lễ từng xuất hiện nhưng do đứng dậy quá nhanh, cơn choáng váng bỗng ập đến.

Tôi ngã ngồi bên cạnh giường.

Đ//iên loạn, làm Du Tịnh sợ đến nỗi bật khóc.

Đầu tôi rất đau, như sắp n//ổ tung.

Ngay khoảnh khắc này, những ký ức mơ hồ xa lạ bỗng dưng xuất hiện.

Trong đầu tôi như có một bộ phim điện ảnh đang chiếu, hình ảnh vô cùng sống động.

Trong khoảng sân nhỏ ở nước ngoài, gió mùa đông hiu hiu thổi, người đàn ông có dáng người dong dỏng, sạch sẽ đang ngồi trước cái bàn dưới hiên nhà, trên đầu gối anh là quyển sách mới đọc được một nửa.

Người làm dẫn một cô gái đến gần rồi nói: “Giáo sư Thời, khách của anh đến rồi ạ.”

Thời Nghiễn Lễ ngước mắt lên nhìn, ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của cô gái.

Sau đó anh chuyển dời ánh mắt, mỉm cười rồi khẽ nói: “Em Phương Di, em ngồi đi.”

Người con gái vẫn đứng yên bất động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cũng không lên tiếng.

Thời Nghiễn Lễ giơ tay ra rót cho cô một chén trà, không biết là do vô tình hay cố ý anh đã làm đổ một chút trà, nước trà nóng đổ lên trên ngón tay anh khiến làn da nhanh chóng đỏ bừng lên.

Cuối cùng cô gái cũng chịu hành động, cô cúi người giành lấy ấm trà trên tay anh rồi khẽ nói: “Rót trà thôi cũng không làm được.”

Cô gái ấy ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, cố tình tỏ ra lạnh lùng xa cách: “Anh gọi em đến đây làm gì?”

Thời Nghiễn Lễ mỉm cười đầy ẩn ý: “Em đến chính là đáp án.”

Đây là lần gặp đầu tiên của họ.

Mấy tháng sau đó, thỉnh thoảng cô cũng đến thăm anh vài lần, nói những chuyện thường ngày.

Lần gặp cuối cùng, trước lúc cô rời đi, Thời Nghiễn Lễ đã nói: “Tôi phải về rồi.”

Cô thẫn thờ, sau đó cúi đầu xuống.

Khi ngọn đèn đường màu xanh bật sáng, cô ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Giáo sư Thời, em có thể mượn điện thoại của anh không?”

Thời Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn cô, sau đó đẩy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đến trước mặt cô.

Cô cầm lấy điện thoại, có hơi do dự, sau vài phút cô mới lướt trên màn hình.

Đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo chậm rãi gõ từng chữ, sau khi viết xong cô còn cẩn thận kiểm tra lại một lượt rồi mới trả lại điện thoại cho anh.

Thời Nghiễn Lễ nhìn đôi tai bỗng dưng đỏ ửng lên của cô, sau đó khẽ nhướng mày.

“Em có giấu một bí mật trong we.chat của anh.”

Cô gái cắn môi, giọng như tiếng muỗi kêu: “Nếu như một ngày nào đó anh phát hiện ra, nếu anh bằng lòng bỏ qua những chuyện trong quá khứ, vậy thì chúng ta…”

Vậy thì chúng ta… hẹn hò nhé.

Gương mặt của cô hết đỏ lại trắng, như thể nhớ đang lại chuyện gì đó không vui, sau đó im bặt.

Thời Nghiễn Lễ cũng không hỏi tiếp, anh mỉm cười gật đầu: “Được.”

Rõ ràng cô gái có đôi chút thất vọng, cũng có cả không cam lòng, lúc quay người rời đi, cô còn lẩm bẩm: “Không sao, tương lai còn dài.”

Yêu một người đến hèn mọn, cô vẫn đang tự thuyết phục mình rằng hãy quay đầu.

Lúc cô đi đến cửa, Thời Nghiễn Lễ bất chợt lên tiếng: “Em Phương Di, bảo trọng, sau này gặp lại.”

Trong nháy mắt đôi mắt cô sáng bừng lên, bước chân cũng vội vã hơn.

Sau khi cơn đau như búa bổ qua đi, tôi chấp nhận một phần ký ức xa lạ này, rồi giống như người hết hơi ngồi sụp xuống cạnh giường.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra, đây là ký ức thuộc về tôi.

Phương Di trong ký ức này là tôi khi đang ở Los An.geles cuối năm đầu năm .

Một đoạn ký ức ngày trước không thuộc về tôi đột nhiên xuất hiện, cũng có nghĩa là.

Quá khứ đã bị thay đổi rồi.

Thời Nghiễn Lễ không mất, hơn nữa sau khi mất liên lạc với tôi vào tháng /, đến tháng /, anh và Phương Di của quá khứ đã từng thỉnh thoảng gặp nhau.

Vì vậy ký ức của tôi đã được xáo trộn lại, có thêm rất nhiều ký ức mà ngày trước tôi không hề có.

Tất cả những thứ này đều do Thời Nghiễn Lễ sắp đặt.

Sau khi nhận ra mình đã mất liên lạc với tôi, anh đã cố tình sắp xếp những cuộc gặp với Phương Di của quá khứ.

Như thế thì ký ức về sự tồn tại của anh sẽ thông qua ký ức của Phương Di của quá khứ truyền đến tôi của hiện tại.

Thế nên đây chính là ý nghĩa của Phương Di ở quá khứ.

Còn cả câu nói cuối cùng của anh “bảo trọng, sau này gặp lại” cũng là đang nói cho tôi nghe.

Tôi hết khóc rồi lại cười, ngốc nghếch không chịu được.

Du Tịnh sợ hãi nhìn tôi, giọng nói cũng run run: “Phương Di, cậu sao vậy, đừng làm tớ sợ.”

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức ôm chầm lấy Du Tịnh, lau hết nước mắt nước mũi lên trên người cô ấy rồi nói: “Thời Nghiễn Lễ vẫn còn sống, mọi chuyện giữa tớ và anh ấy đã từng thật sự xảy ra.”

Vốn dĩ nói chuyện cách thời - không không hợp với lẽ thường, sau khi mất liên lạc lịch sử trò chuyện của chúng tôi cũng biến mất theo đó, giải thích thế này nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Nghĩ lại khoảng thời gian một năm rưỡi của tôi và Thời Nghiễn Lễ, đó chính là sự chiếu cố từ thần linh.

Du Tịnh ngẩn người: “Tớ không hiểu cậu đang nói gì, giáo sư Thời có mất đâu.”

Thấy tâm trạng của tôi tự dưng tốt lên, cô ấy lấy điện thoại ra gọi đồ ăn: “Cậu muốn ăn gì?”

“Tùy cậu.”

Ăn gì không còn quan trọng nữa, không bị ch//ết đói là được rồi.

Du Tịnh trợn mắt lườm tôi: “Tớ còn tưởng cậu bị làm sao chứ, thì ra lại đau lòng vì giáo sư Thời, không vượt qua được hả.”

Quá khứ thay đổi kèm theo hiệu ứng cánh bướm, ký ức của Du Tịnh cũng bị thay đổi theo, cô ấy vốn không nhớ tôi và Thời Nghiễn Lễ từng xảy ra chuyện gì.

Tôi cũng khó mà giải thích được những chuyện trong quá khứ, sau đó chỉ kiên định gật đầu: “Mọi chuyện đều có thể trở thành quá khứ, chỉ riêng Thời Nghiễn Lễ là không thể.”

Du Tịnh cạn lời trong chốc lát, có vẻ rất khó hiểu nhưng cũng không nói mấy lời khuyên nhủ tôi.

Chúng sinh trên thế gian này có muôn vạn trạng thái, có người tin vào thế tục, cũng có người bằng lòng ch//ết vì yêu.

Không có định nghĩa chuẩn nào về ý nghĩa của cuộc đời, chỉ cần bạn tin vào lựa chọn của bản thân, đó chính là viên mãn.

Du Tịnh đặt đồ ăn xong, cất điện thoại đi rồi hỏi tôi: “Nghe nói mấy năm trước b//ệnh tình anh ấy trở nặng phải qua nước ngoài điều trị đấy, cậu có muốn đi gặp anh ấy không?”

Tin tức này khiến trái tim tôi như bị phủ một màn sương.

So với kết quả ngày trước, hiện giờ anh vẫn còn sống đã là kết quả tốt nhất rồi.

“Ừ, tớ muốn đi gặp anh ấy.”

Đêm tháng mười, cánh cửa sổ mở toang, những vì sao sáng lấp lánh, mặt trăng nằm vắt mình trên bầu trời chiếu rọi ánh sáng xuống nhân gian.

Tôi muốn đi tìm ánh trăng chỉ thuộc về riêng tôi ấy.

Để nó dịu dàng chiếu lên cơ thể tôi.

Sau khi Du Tinh rời đi, tôi ngồi một mình trước cửa sổ sát đất đợi trời sáng.

Khi ánh ban mai đầu tiên xuyên qua những áng mây, những con quạ bay đầy trên bầu trời thành phố.

Tôi mở we.chat của Thời Nghiễn Lễ ra.

Mọi dấu vết về cuộc nói chuyện cách thời - không kia đều biến mất, thời gian và không gian đã trở thành hai đường thẳng trùng nhau.

Người ở sau we.chat này là Thời Nghiễn Lễ của năm .

Thời Nghiễn Lễ đã cố gắng bước từng bước từ năm đến năm của anh.

Không, là năm của chúng tôi.

Tuy đã gắng sức ổn định lại tâm trạng nhưng khi gõ từng chữ tôi vẫn xúc động đến mức lệ hoen khóe mi.

“Thời Nghiễn Lễ của năm , anh có khỏe không?”

Giờ vẫn còn sớm, chắc là anh ở đầu dây bên kia còn đang ngủ.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, tin chắc rằng lần này hồi âm của anh không còn vượt thời - không xa xôi nữa.

Thành phố dần quay lại guồng quay hối hả, ánh nắng chiếu vào cửa kính tạo ra vô số tia sáng trong đôi mắt tôi.

Điện thoại rung lên, tôi vội cầm lên xem.

Thời Nghiễn Lễ: “Em Phương Di, anh đã đợi em rất lâu rồi.”

Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

Với tôi, tôi chỉ mất liên lạc với anh trong vài ngày.

Nhưng với anh lại là ba năm dài đằng đẵng.

Một mình anh đi từ năm đến năm , trong khoảng thời gian ba năm này tôi chưa từng xuất hiện.

Một câu “Anh đã đợi em rất lâu rồi” cũng đủ làm người ta đau lòng.

Tôi nóng lòng muốn được gặp anh, vội hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Em đi gặp anh, không cần nói anh sẽ hiểu

thôi.

Thời Nghiễn Lễ: “Anh mới về tối qua.”

Vui mừng khiến người ta choáng váng, tôi hỏi: “Anh gặp Phương Di của quá khứ rồi sao?”

Anh nói ừ, như thể nhớ ra điều gì đó anh tò mò hỏi: “Cô ấy nói, trong we.chat của anh ẩn giấu một bí mật, là gì vậy?”

Tôi ở đầu bên này ấn đúp vào avt của anh.

Điện thoại khẽ rung lên, trên boxchat xuất hiện một dòng chữ: Tôi cù vai “Thời Nghiễn Lễ” rồi nói “anh mau lao vào vòng tay em đi”.

Suýt chút nữa tôi đã bật cười thành tiếng. Phương Di của năm , bạn bè xung quanh đều chơi trò “cù” này trên we.chat, cô ấy cũng bắt chước theo.

Lời tỏ tình, tán tỉnh.

Thời Nghiễn Lễ hiểu rồi, anh nhân tiện nói: “Đến nhà anh đi?”

Đọc được bốn chữ này, tôi gần như có thể tưởng tượng ra lúc này đây Thời Nghiễn Lễ đang nhướng mày rồi mỉm cười dịu dàng.

Chúng tôi đều nhớ bốn chữ đó.

Vòng vèo xuôi ngược, câu chuyện lại quay trở về lúc ban đầu.

May mắn là anh đã quay trở lại, tôi cũng không cần phải kìm nén khao khát muốn đi gặp anh nữa.

Không may là trên đường đi đến nhà anh, tôi lại bị mắc kẹt trên vành đai số ba.

Không giống như cơn mưa xối xả khiến người ta ngột ngạt tối hôm đó, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng đang chiếu rọi con đường phía trước.

Còn tôi vẫn tha thiết, nóng lòng muốn được gặp anh.

Truyện Chữ Hay