Chương : Già đi trong hồi ức
Một lực ma sát như thế vẫn khiến anh thương tích đầy mình, toàn thân là máu nhung anh vẫn đang cuống quýt, bất chấp đau đớn để tìm cho ra mặt Quan Âm không biết đã biến đi đằng nào.
Sau khi lo liệu chu toàn tang lễ cho Diệp Linh, Hướng Viễn tiếp tục về công ty làm việc. Công ty vừa gặp chuyện lớn, vẫn chưa hồi phục lại, may mà thời khắc thêm thảm nhất đã qua, phía khu nghỉ mát tình hình kinh doanh cũng ổn, xem như có thể nhìn thấy ánh sáng le lói phía trước. Hướng Viễn thở phào một cái nhưng cồ lại đau buồn nhận ra, cả nhà họ Diệp cũng chỉ còn mình cồ quan tâm đến chuyện này. Người cùng cô bận rộn suốt đem, lo lắng bạc đầu, cấp bách như lửa lại là Phó tổng Lý - một người ngoài.
Giống như lúc này, Phó tổng Lý đang cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của Hướng Viễn, tỏ vẻ rất lo lắng.
"Phó tổng Diệp dù có đau lòng đến mấy thì việc cũng đã qua một thời gian rồi, vậy mà bây giờ cậu ấy vẫn không xuất hiện ở công ty, một đống công việc chẳng lẽ chỉ có thề gác lại đó?"
Hướng Viễn bất lực nhìn Phó tổng Lý. Diệp Khiên Trạch phụ trách thủ tục hành chính về kinh doanh marketing, không đến nỗi là không thay thế được nhưng vấn đề nằm ở chỗ tiền vốn lưu động của công ty, cho dù Hướng Viễn đồng ý thì cũng bắt buộc phải có chữ ký của anh mới có thể có hiện lực. Đó cũng là một vướng mắc đối với người quyền cao chức trọng như Hướng Viễn. Đó là chế độ của công ty, Hướng Viễn có thể hiểu, trong quá khứ, điều này cũng hiếm khi ảnh hưởng đến cô vì trước nay chữ ký của Diệp Khiên Trạch chỉ là một thủ tục. Thế nhưng giờ đây khi anh biến mất khỏi công ty, cô mới ý thực sâu sắc rằng, cho dù cô có chịu thừa nhận hay không thì Diệp Khiên Trạch vẫn là chủ nhân của nơi này.
"Lồ sắt thép của Ngọc Cang đã dời hạn trả nợ mấy lần rồi, nếu không trả hết món tiền đó, tồi nghĩ họ sẽ không chịu đưa hàng tới nữa. Kho hàng của chúng ta cũng có hạn, vả lại một vài phụ tùng sắt đặc biệt không còn tìm được cái gì để thay thế, chẳng lẽ dừng máy móc lại đề chờ một người? Tại sao Phó tổng Diệp đến điện thoại cũng không chịu nghe thế?", Phó tổng Lý càu mày nói.
Hướng Viễn vô thức xoay cây bút trên bàn: "Chú cũng không phải không biết, hiện giờ anh ấy không còn tâm trạng nào. Tôi cũng thử khuyên nhủ nhưng nói cả ngày trời, hình như anh ấy chẳng nghe vào".
"Cô bảo, cứ tiếp tục thế này. Ị!"
"Thế này đi", Hướng Viễn cắt ngang lời Phó tổng Lý, "tồi mang những văn kiện này về, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ cần anh ấy ký tên là
được".
Hướng Viễn về đến nhà, đèn trong phòng Diệp Linh không sáng, cô biết chắc chắn là Diệp Khiên Trạch không ở nhà. Sau khi Diệp Linh chết, phần lớn thời gian anh đều ngồi trong đó, trên chiếc ghế mà Diệp Linh đã cắt cổ tay, mở một ngọn đèn, ngẫm nghĩ những điều mà chỉ anh mới hiểu. Có mấy lần, dì Dương vào trong quét dọn đều bị anh đuổi ra ngoài.
Hướng Viễn đứng trước cửa phòng ấy một lúc, đúng lúc ấy dì Dương luống cuống đi ngang qua.
"Dì đang làm gì vậy?", Hướng Viễn hỏi vẻ thắc mắc.
Bà cười khan hai tiếng rồi mới hạ giọng, nói với Hướng Viễn một cách vô cùng bí ẩn: "Cô không biết chứ, mấy hôm nay, mỗi lần đi ngang qua phòng này, sau lưng cứ thấy lạnh ngắt. Tồi thật không hiểu, sao cậu ấy có thể ngồi cả ngày cả đêm trong đó được".
"Cậu ấy" mà bà ám chỉ tất nhiên là Diệp Khiên Trạch, Hướng Viễn hừ một tiếng, khẽ trách: "Sao càng già càng hồ đồ thế, dì nói bậy bạ gì vậy? Sau này đừng nói đến những thứ thần thần quỷ quỷ đó nữa, cẩn thận tự mình dọa mình chết khiếp đấy... Đúng rồi, Diệp Khiên Trạch đâu?".
Bà e dè đáp: "Sáng sớm đã đi rồi. Còn ở đâu được, đèn chùa Lục Dung ở cạnh hài cốt của A Linh chứ đâu. Hay thật, hai cha con đều xem chùa là nhà..."
Bà giúp việc này đã lớn tuổi, bẩm sinh lắm lời, Hướng Viễn biết có khuyên nhủ cũng không tác dụng gì nên cồ lờ đi xem như chưa nghe gì, quay người định xuống lầu.
"À ... cơm tối có cần nấu không?" Bà theo sau hỏi. Lòng bà thầm mong không phải nấu cơm vì nếu không sẽ muộn giờ xem phim truyền hình mất.
Hướng Viễn đi mấy bước rồi dừng lại, nhẫn nại nói: "Chúng tôi đều ra ngoài, lỡ như Diệp Quân tan sở về thì sao? Không thể để nó đói bụng được".
Cồ lái xe tới chùa Lục Dung. Cồ đã rất quen thuộc với ngôi chùa này bởi trước kia cô vẫn đến đó thăm Diệp Bỉnh Lâm,giờ thì hay lắm, có thêm cả Diệp Khiên Trạch. Đàn ồng nhà họ Diệp rất giống nhau ở điểm này, đều rất nặng tình cảm.
Quả nhiên, trong căn phòng, nơi tạm thời đặt bài vị của Diệp Linh, Hướng Viễn đã tìm thấy Diệp Khiên Trạch ủ rũ ngồi một góc. Trước mặt anh đang bày một quyển sách tơi tả rách nát, xem ra có vẻ đã rất lâu không được đụng đến.
Hướng Viễn không lên tiếng làm phiền anh, nhẹ nhàng bước đến, vừa cầm quyển sách đó lên đã nhìn thấy ngay một câu: "Chấp chấp niệm nhi tử, chấp chấp niệm như sinh, thị vị chúng sinh...".
Cô gập sách lại, thở dài: "Anh ngồi ở đây lâu như thế, đã hiểu được chưa?".
Diệp Khiên Trạch chầm chậm lắc đầu.
Hướng Viễn cười khổ: "Phải rồi, nếu có thể hiểu được, sao anh còn ra nồng nỗi này?".
Anh không nói gì, gương mặt vốn dịu dàng ồn hòa, hai bên má nay đã hóp lại, gò má nhô cao lên hẳn, cả người càng có vẻ tiều tụy. Hướng Viễn không thể nào không xót thương, cô cúi người xuống, khẽ nói: "Khiên Trạch, chúng ta về nhé?".
Diệp Khiên Trạch vẫn lắc đầu, dường như ngoài lắc đầu ra thì thế gian chẳng còn việc gì khác để làm.
"Em nhớ anh tin rằng người chết rồi linh hồn vẫn tồn tại nên mới muốn đến đây ở cùng Diệp Linh, đúng không? Nhưng đã qua bảy ngày rồi, nếu thật sự có linh hồn, vậy tại sao không để cô ấy đi trong yên bình?"
"Cô ấy muốn anh ở đây với cô ấy."
Đây là câu đầu tiên Diệp Khiên Trạch thốt ra sau khi Diệp Linh mất, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào. Nghe thấy vậy, lòng Hướng Viễn cảm thấy rất chua xót.
"Cô ấy đã không còn nhưng anh thì vẫn còn sống, anh không thề cứ ở bên cô ấy mãi được. Khiên Trạch, nếu trong lòng cô ấy nhớ đến anh thì sẽ không muốn thấy dáng vẻ anh thế này."
Diệp Khiên Trạch như lại trở về với trạng thái lão tăng ngồi thiền, miệng không nói, tai không nghe, vạn sự không liên quan đến mình.
Cơn giận dữ trong Hướng Viễn bốc lên, bộ dạng này của anh khiến cồ vừa đau khổ vừa chua xót. Cô kéo cánh tay Diệp Khiên Trạch, chẳng nói chẳng rằng mà lồi anh đi: "Đi, đi theo em!".
Anh vẫn không nhúc nhích. Giọng Hướng Viễn run run: "Diệp Khiên Trạch, anh còn nhớ cái hôm anh cầu hồn em, anh đã lôi em đi thế nào không? Nếu trong đầu anh ngoài bài vị này ra, vẫn còn nhớ một số chuyện khác thì bây giờ theo em ngay!".
Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch đã buông lõng người, không còn kháng cự, để mặc Hướng Viễn kéo anh đi loạng choạng ra đến cổng chùa rồi đẩy anh lên xe.
"Chủng ta về nhà... anh đừng thế nữa, được không?" Hướng Viễn vừa khởi động xe rời đi, vừa nhìn cái người đang nằm vật vờ bên ghế phụ như xác chết biết đi, bỗng cảm thấy hoang mang không biết phải làm sao. Cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua trong bóng đêm, những ngọn đèn ne-on của thành phố trở thành một đường ánh sáng vẩn đục trong bóng tối.
Hướng Viễn nhìn phía trước, hỏi: "Anh chẳng đã nói, từ nay về sau, chúng ta phải sống thật hạnh phúc ư? Anh đã nói thế, Khiên Trạch, anh quên rồi à?".
Ánh mắt anh đang nhìn một nơi rất xa vồ định ngoài cửa sổ: "Anh có tư cách gì để sống hạnh phúc?".
"Vậy còn em? Em là vợ của anh, em phải làm thế nào? Khiên Trạch, Diệp Linh đã chết rồi, anh đau khổ, em biết, nhưng bắt cả thế giới phải để tang cô ấy thì anh mới cam lòng sao? Tại sao anh không nghĩ đến em, cho dù em đã van xin anh, anh cứ khóc đi, khóc xong sẽ sống thật tốt, được không?" Hướng Viễn quên mất tập văn kiện của mình, quên mất cả mục đích mình đến đây, cồ không phải là người phụ nữ mạnh mẽ cái gì cũng làm được mà chỉ là một người vợ bị tồn thương, ngồi cạnh người chồng trái tim mỗi lúc một bay xa, chỉ mong có thể gọi anh trở về.
Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch quay ngoắt đầu đi để khóc. Cô rút một tay ra khỏi vồ lăng, phủ lên tay anh nhưng anh lại rút ra từng chút một rồi nói: "Xin lỗi! Hướng Viễn, xin lỗi...".
Hướng Viễn buông tay ra rồi lại nắm lại trong không khí. Cô cười cười, nhìn thấy mình trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất thê lương. "Xin lỗi, xin lỗi thì có tác dụng gì? Diệp Khiên Trạch, anh từng nói không muốn làm tổn thương bất kỳ người nào, chẳng lẽ em không phải là người?"
"Xin lỗi...", anh vẫn lặp lại câu đó, giọng nói mỗi lúc một nhỏ, mệt mỏi cực độ.
"Em ghét câu này của anh, em ghét cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của anh. Anh đừng ép em phải nói những lời anh không muốn nghe. Bây giờ anh cảm thấy cô ấy quan trọng hơn cả thế giới này nhưng lúc cô ây còn sông thì anh đã làm gì? Tại sao anh không đưa cô ấy cao chạy xa bay, tại sao còn cưới em?" Chiếc xe đã tiến vào trung tâm thành phố, đêm ở thành phố này quá sáng, sáng đến mức chiếu vào sự bi thương của con người không chốn dung thân.
"Cô ấy đã hóa thành tro bụi, anh vẫn còn xương thịt, chết theo cô ấy đi, hoặc là anh phải sống cho tốt! Nếu không em sẽ khinh thường anh. Anh là kẻ bạc nhược vô sỉ nhất!"
Nói xong, cô lại tự hỏi, Hướng Viễn, mày phải làm gì đây? Đoạn đường này đã trải qua quá nhiều phong ba bão táp, mày tưởng không có gì làm khó mày được ư? Những điều mong cầu thì đã cầu rồi, những lời khó nghe cũng đã nói ra trước mặt người đàn ồng này rồi, mày còn làm gì được nữa đấy? Chẳng lẽ mày phải rơi nước mắt cùng anh ấy? Nước mắt là thứ giả tạo vô dụng nhất, mày khing thường nó nhưng bây giờ chẳng phải mày cũng yếu đuối như nó sao?
Không đâu, nhất định phải có cách qua được cửa ải này. Hướng Viễn không dám nhúc nhích, nước mắt rơi ra đồng nghĩa với việc cô đã bất lực hoàn toàn trước nỗi bi thương hiện tại.
"Đừng để em cảm thấy lấy anh là quyết định ngu muội nhất đời mình."
Diệp Khiên Trạch xoay gương mặt đầm đìa nước mắt về phía cồ nhưng gương mặt ấy sao quá xa lạ. "Xin lỗi, Hướng Viễn, anh đã chịu thua rồi, là lỗi của anh, kiếp sau sẽ trả cho em."
Cuối cùng, Hướng Viễn đã nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình, tất cả những lời nói đều vỡ vụn: "Không, không không... Kiếp này đã đủ rồi, cho dù thật sự có kiếp sau, em cũng không muốn gặp lại anh nữa. Khiên Trạch, nhân lúc còn ở kiếp này, nhân lúc em vẫn còn ở cạnh anh, anh nắm lấy tay em được không? Nắm lấy tay em đi. Anh xem, chỉ có nó mới có hơi ấm".
Anh nhấc tay lên, cuối cùng lại chậm rãi áp lên mặt mình, rất lâu, rất lâu.
Hướng Viễn nói sai rồi, chính cô cũng không cảm nhận được hơi âm của bàn tay mình, cô co lại, sức mạnh của tuyệt vọng quá mạnh mẽ, trái tim rất dễ trở nên lạnh cóng. Cô run rẩy lôi mặt Quan Âm đứt cô thấm máu ra, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay, bấm mạnh vào da thịt.
"Chấp chấp niệm nhi từ, chấp chấp niệm nhi sinh... Cô ấy đã chết trong chấp niệm của mình, anh sẽ nối gót theo ư?"
Cuối cùng, đôi mắt Diệp Khiên Trạch cũng có chút sự sống khi nhìn thấy mặt Quan Âm lục bích chói mắt kia. "Thì ra nó ở chỗ em. Đưa anh, xin em hãy đưa anh..."
Hướng Viễn cười một tiếng, nói: "Được" rồi nghiến răng, ném mạnh nó ra ngoài qua cửa kính xe đang mở.
Diệp Khiên Trạch lặng lẽ nhìn cô rồi không chút do dự, không nói một lời nào, cởi dây an toàn, đưa tay mở cửa xe, nhào ra ngoài từ ghế phụ.
Hướng Viễn cũng không kịp kêu lên. Tất cả diễn ra như một cơn ác mộng kinh khủng, cô đạp thắng thật mạnh, tiếng thắng xe rít tai và tiếng va đập liên tiếp vang lên rất rõ. Cô tiến từng bước, từng bước tới cái người đã ngã nhào ra đường. Anh rất may mắn, những chiếc xe đi sát phía sau, không chiếc nào đâm trúng anh. Dù là thế, một lực ma sát lớn như vậy vẫn khiến anh thương tích đầy mình, toàn thân những máu là máu nhưng anh vẫn đang cuống quýt, bất chấp đau đớn để tìm cho ra mặt Quan Âm không biết đã biến đi đằng nào.
Trên đường Trung Sơn sầm uất, trung tâm phồn hoa nhất thành phố, xe cộ rồng rắn nối nhau không dứt, đèn đuốc sáng choang... Hướng Viễn lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ lùng, đến cả chủ của mấy chiếc xe đi sau và cả những người vây quanh đang chép miệng nói những gì, cô cũng không nghe thấy. Trong sự tĩnh lặng đó, Hướng Viễn đã khóc òa nức nở trước rất nhiều cặp mắt xa lạ. Đó chính là người đàn ông cồ yêu, đó chính là niềm hạnh phúc bấy lâu cồ tìm kiếm, đó chính là Diệp Khiên Trạch đã nói "chúng ta mãi mãi sẽ không xa nhau" dưới ánh trăng của mười ba năm trước ư? Không, không phải thế. Người cô yêu là cậu bá dịu dàng trong sáng như ánh trăng trong ký ức, tuyệt đối không phải là người trước mặt.
Hướng Viễn lôi mặt Quan Âm từ trong người ra. Chẳng qua chỉ là một trò đánh lừa thị giác nhưng người luồn không nhìn rõ rốt cuộc là ai? Cô khẽ đặt mặt Quan Âm ấy vào lòng bàn tay rướm máu của Diệp Khiên Trạch rồi khép bàn tay anh lại. Lúc này, cồ bỗng nhớ đến câu hỏi mà Diệp Linh đã truy vấn vô số lần, cho đến trước khi chét cũng không có được đáp án - "Diệp Khiên Trạch, anh có lời nào muốn nói với em không?".
Hướng Viễn thầm trả lời trong lòng: "Anh ấy không dám nói thì để tôi nói thay... Anh ấy yêu cô".
Phải, Diệp Khiên Trạch yêu Diệp Linh. Tuy lúc ở bên nhau, ngày qua ngày, chiếc cân trong tim anh vẫn ngả về Hướng Viễn theo quán tính nhưng cái chết đó đã khiến chiếc cân nghiêng hết về phía Diệp Linh. Hạnh phúc mà Hướng Viễn cần giống như chiếc hoa tai mắc kẹt bên khe suối nhiều năm về trước, vất vả khả cực tìm kiếm, lại thất lạc trong chính tay mình, chỉ còn trơ lại sự hụt hẫng hoang hoải.
"Hướng Viễn, cứ để anh thế này đi."
Diệp Khiên Trạch nắm lấy mặt Quan Âm đứt cổ, chậm rãi đứng dậy một cách vất vả.
Hướng Viễn đưa tay phủi bụi trên vai anh một cách tỉ mỉ. "Được, tồi muốn anh nhận lời một chuyện. Sau khi vết thương lành, hãy ký vào giấy ủy quyền, việc ở công ty anh không cần hỏi đến nữa, anh có thể dần dần chết đi trong hồi ức của mình." Nói xong, cô lại gật gật đầu như để thuyết phục bản thân lần cuối: "Phải, chúng ta cứ thế đi".
Dưới sự chống đỡ của Hướng Viễn, Giang Nguyên đã dần trở lại quỹ đạo một cách khá nhanh chóng. Cuộc sống của Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn lại như đoàn tàu hỏa trên hai đường ray song song. Nó vẫn tiếp tục hướng về phía trước, mỗi người tự mang tâm sự riêng, không đâm vào nhau, cũng không giao nhau, cỏ vẻ như cùng đến một nơi nào đó nhưng thực tế thì không ai biết thứ đang đợi ở điểm cuối cùng sẽ là gì.
Giấy ủy quyền có chữ ký của Diệp Khiên Trạch đã đến tay Hướng Viễn một cách suôn sẻ. Mất đi quyền kiểm soát công ty nhưng đối với Diệp Khiên Trạch mà nói thì cũng chẳng phải tai nạn gì, hoặc giả, trong mắt anh nó chẳng đáng gọi là mất mát bởi thứ mà anh vốn không hề quan tâm, giờ giao lại cho người cần nó, vừa hợp tình hợp lý mà cũng là sự giải thoát cho anh.
Không còn chuyện gì vướng víu, Diệp Khiên Trạch gần như ăn ở hẳn trong chùa khiến Diệp Quân rất lo anh sẽ đột ngột xuống tóc làm hòa thượng. Cũng may anh không cực đoan đến thế, những tháng ngày ngồi thiền trong chùa bên tro cốt của Diệp Linh không duy trì được bao lâu, về sau, tất cả thời gian và tâm trí của Diệp Khiên Trạch đều dồn vào hội từ thiện. Trong hội đa phần là những tín đồ Phật giáo gia cảnh khá giả, phụ nữ và người lớn tuồi chiếm đa số, Diệp Khiên Trạch tuy không quản lý nhưng ai cũng biết anh xuất thân từ gia đình giàu có, lại thêm tính tình hiền lành hòa nhã, được giáo dục tử tế nên trong hội rất nhiều việc đều trông đợi vào anh. Có lẽ anh cũng tìm thấy chút ý nghĩa ở những việc như giúp người nghèo khó, cấp phát học bồng, an ủi người già...
Lúc ở nhà, hầu hết thời gian Diệp Khiên Trạch đều ở trong thư phòng. Anh bảo dì Dương đóng cửa phòng Diệp Linh lại, không được động đến. Từ đó, nó trở thành cấm địa, không ai được bước vào. Dì Dương vốn cũng chỉ mong cách xa căn phòng đó nên mừng hơn bắt được vàng, Diệp Quân cũng không dám làm trái anh mình, còn Hướng Viễn càng không nghe không hỏi. Với những món tiền quyên góp mà Diệp Khiên Trạch hy vọng công ty có thể giúp đỡ, cồ cũng chưa bao giờ từ chối. Nếu làm thế sẽ khiến anh vui thì tại sao lại không làm? Có một lần, Hướng Viễn đến lớp học tình thương của hội từ thiện, nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng trên bục giảng, cô bỗng cảm thấy cuộc đời mỗi người đã được vạch sẵn, tất nhiên, không phải ai cũng đi theo quỹ đạo đó nhưng chính vì đi chệch đường nên mới có đau khổ. Anh luồn muốn làm một giảng viên bình thường, dạy dỗ và giúp đỡ người khác, bây giờ mới quay về đúng vị trí. Cô đã nhận lời Diệp Khiên Trạch để anh làm, để anh sống cuộc sống anh mong muốn. Diệp Khiên Trạch hiện tại khao khát được ở trong thế giới của mình một cách bình lặng, còn cô muốn công thành danh toại, họ đều đã có được thứ mình mong muốn, cuộc hôn nhân này quá đầy đủ tại sao còn phải làm phiền nhau?
Họ không còn cãi nhau, ban ngày hai người gặp nhau trong nhà, vô cùng khách sáo, tôn trọng lẫn nhau. Những trường hợp cần có sự xuất hiện của cả đôi bên thì tự nhiên sẽ thành một cặp đẹp đôi. Buổi tối, anh muốn ngồi trong thư phòng bên ngọn đèn bàn bao lâu thì tùy, trước khi ngủ Hướng Viễn vẫn có thói quen đếm từng tờ từng tờ tiền trong người rồi lại cẩn thận vuốt thẳng những nếp nhăn trên đó, những việc này chắc cũng không còn ai biết đến.
Năm ấy, Giang Nguyên đã hợp tác mỗi lúc một nhiều với các công ty địa ốc lớn nhỏ, con đường tuy khó đi một chút nhưng lợi ích vẫn có. Trong đó, có một công ty ở ôn Châu đầu tư thất bại, nợ Giang Nguyên một khoản lớn, đến đường cùng, họ đã đề xuất gán nợ một mảnh đất làm ăn lâu đời của mình. Khoảng đất ấy rộng ước chừng một trăm hecta, nằm ở một góc ngoại ô thành phố G, một mặt dựa núi, ba mặt kia giáp những nơi có nước, đối diện với dòng sông chính của thành phố. Vị trí địa lý ở đây rất đẹp, ban đầu Công ty Địa ốc ôn Châu cũng nhắm trúng phương vị đẹp ở đây, mọi thứ rất thuận lợi, ngờ đâu về sau mới nghe nói, mảnh đất này kế bên một vùng nước rộng, chính là chỗ rẽ của dòng sồng chính, địa thế lại hẻo lánh, những xác chết trồi ở đây nhiều vồ số nên nó được mệnh danh là "vùng đất xác nồi". Ghê gớm hơn nữa là, ngọn núi đối lưng kia nhìn thẳng vào khu nghĩa địa hỏa táng cồng cộng của thành phố G, âm khí rất nặng nên hễ ai dùng nơi này để kinh doanh thì chắc chắn sẽ thảm bại. Mảnh đất đó còn nằm ở góc chết giao thông, nếu kinh doanh làm ăn càng không khả thi. Công ty Địa ốc ôn Châu đó đã mắc phải cục xương này mà không nhả ra được nên mới nợ nần chồng chất.
Bất ngờ một điều là, khi rất nhiều người lắc đầu thì Hướng Viễn lại đồng ý phương thức gán nợ này. Trong bao năm nay, trải qua thăng trầm sóng gió của cồng ty, trong mắt của một số cổ đông nhỏ và nhân viên, địa vị của Hướng Viễn rất vững chắc nên quyết định cồ đưa ra chính là đại diện cho Giang Nguyên. Nhưng lần này mọi người vẫn bàn tán xôn xao, đến Đằng Vân cũng hỏi riêng Hướng Viễn, có thể nào quá mạo hiểm không? Chẳng lẽ là có tin tức nội bộ gì chăng?
Hướng Viên lác đâu nhưng đó không phải câu trả lời, vì chính cô cũng không biết. Đối với chuyện này, đáp án cồ cho Đằng Vân là: "Tồi cũng không có bản lĩnh biến hủ bại thành thần kỳ, chỉ có điểu để họ vác cái khoản nợ đó mãi cũng không phải cách hay, chi bằng tóm lấy chút cái thực tế còn hơn. Còn về chuyện âm khí gì gì đó, tồi nghĩ mỗi ngày đều vật đổi sao dời, không chừng sẽ đến một lúc nào đó, những người biết chuyện ấy đều quên hết, người chưa quên cũng không còn quan tâm nữa, đó cũng là một khả năng".
Đằng Vân hiếm khi thấy Hướng Viễn đánh cược một chuyện gì đó với thái độ không chắc chắn thế này nhưng nghĩ lại thì trước kia cô là người nhanh nhạy sáng suốt, cũng không phải chuyện nào đều toại nguyện, những chuyện trên thế gian có thể bị người đời nắm trong lòng bàn tay liệu có bao nhiêu? Nghĩ đến nay, anh cũng không hỏi gì nữa.
Với việc của Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân cũng biết được ít nhiều. Hướng Viễn tuy không nói gì, từ cử chỉ hành động của cô, cũng khó tìm được ảnh hưởng của việc này. Tình cảm bao năm như băng khô, sau một đạt lừa đã hóa thành khói nhưng dù gì cô vẫn quan tâm đến Diệp Khiên Trạch. Đằng Vân là người vô cùng tinh tế và nhạy cảm nên anh nhìn ra điều đó ngay.
Mấy năm nay Diệp Khiên Trạch càng lúc càng có sở thích giống Diệp Bỉnh Lâm cha anh. Trà thì thích Phổ Nhĩ nên trong khu nghỉ mát luôn có những loại trà Phả Nhĩ ngon. Có lúc là quà người khác tặng, có lúc là do Hướng Viễn vô tình cố ý đưa cho Đằng Vân dù cô biết rằng Đằng Vân chỉ uống cà phê.
Ngoài trà ra, Diệp Khiên Trạch còn có sở thích câu cá. Đằng Vân cũng là một cao thủ câu cá nên về điểm này thì hai người rất hợp nhau. Mấy lần Đằng Vân ra biển câu cá, Diệp Khiên Trạch đều đi theo. Lúc ở công ty, Diệp Khiên Trạch và Đằng Vân vốn không thân thiết gì lắm, một mặt là do anh nghe thấy những lời đồn đại về khuynh hướng tình dục của Đằng Vân, Diệp Khiên Trạch là người truyền thống, tuy anh không vì thế mà ghét bỏ một ai nhưng cũng có ý kính nhi viễn chi. Mặt khác do Đằng Vân có thể xem như là tâm phúc của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch luôn phản đối cách làm việc dứt khoát, thậm chí là cay độc của cô. Trước kia, do tình cảm vợ chồng nên anh cũng không tiện nói nhiều nhưng trong lòng khó tránh khỏi phiền giận Đằng Vân, cảm thấy anh ta chắc chắn cũng là người trọng lời khinh nghĩa. Đằng Vân, cảm thấy anh ta chắc chắn cũng là người trọng lời khinh nghĩa. Ngờ đâu tiếp xúc với nhau rồi mới phát hiện ra, ngoài người yêu không phải là phụ nữ ra thì Đằng Vân chẳng khác gì người bình thường, thậm chí còn là người bình thường khá thú vị. Hai người khá ăn ý nhau về sở thích và những điều quan tâm trong cuộc sống, thèm vào đó Đằng Vân làm việc luồn chu đáo, luồn chuẩn bị sẵn những thứ anh cần. Và như thế, sau khi Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn càng lúc càng xa nhau thì ngược lại, anh càng lúc càng gần gũi với Đằng Vân hơn. Nhưng anh không muốn và cũng không tìm hiểu kỹ tại sao Đằng Vân bận rộn như vậy mà mỗi tuần đều dành ra một, hai ngày đi câu cá, uống trà với một người phú quý thảnh thơi như anh.
Hướng Viễn ít khi nhắc đến Diệp Khiên Trạch trước mặt Đằng Vân nhưng Đằng Vân lại thường xuyên nhắc đến Diệp Khiên Trạch trước mặt cô. Diệp Khiên Trạch đã nói gì, Diệp Khiên Trạch đã làm gì, anh đều kể lại rất tường tận, tỉ mỉ. Hướng Viễn ghét nhất là nghe người khác nói chuyện phiếm nhưng lúc Đằng Vân nói thì cồ lại im lặng lắng nghe, cũng hiếm khi bình luận. Thì ra khi vợ chồng đã đến nước này, có lúc cô lại phải thông qua người khác mới biết được hành tung của anh.
Chương : Trái tim Hướng Viễn vẫn lạnh băng dưới ánh trăng
Cô cúi đầu vội vàng nhấp một ngụm nước, lại bị sặc ra, không thể nào nuốt nổi, đắng quá, rõ ràng là một cốc nước lọc nhưng không biết mùi vị đã bị thay đổi từ lúc nào.
Tháng Tư ở miền Nam đã bắt đầu vào hạ, Hướng Viễn chạy xe vào con đường rừng râm mát trong khu nghỉ mát, dưới bóng cây, cô cũng thấy tâm trạng mình mát mẻ hơn nhiều. Khung cảnh xung quanh của khu nghỉ mát này đã rất tuyệt, lại tương đối yên tĩnh, đó cũng là nguyên nhân mà khi Đằng Vân gọi điện báo có việc cần bàn, Hướng Viễn đã không để Đằng Vân đến thành phố mà tìm chút thời gian đích thân đến đây.
Con đường rừng râm mát này chính là đường chính của khu nghỉ mát, phía tây là dãy phòng nghỉ của khách, bốn bề không một ai qua lại, thỉnh thoảng có vài người thì cũng là nhân viên mặc đồng phục, tiếng ve kêu râm ran, khiến người nghe lơ mơ buồn ngủ. Trân con đường phía đông gần bãi đậu xe, bỗng có người loạng choạng lảo đảo bước nhanh đến, suýt nữa đâm vào chiếc xe Hướng Viễn định rẽ ngoặc, cũng may cô đạp thắng kịp thời, người kia cũng hoảng đến độ lùi lại mấy bước.
Người trong khu nghỉ mát không là nhân viên thì cũng là khách, tuy người đó có lỗi nhưng Hướng Viễn cũng không định tính toán thiệt hơn. Ai ngờ sau khi người đó nhìn thấy xe cô, giật mình thất sắc, quay đầu định bỏ đi nhưng chưa được mấy bước quay lại như thể hoảng quá nên không biết đi đường nào.
Hướng Viễn vốn không quá để ý người trẻ tuổi đi đường bất cẩn kia nhưng lúc này cũng bắt đầu nhìn lại. Cô tự vấn mình tuy không thân thiện lắm nhưng chí ít cũng không đến nỗi dọa một người lạ mặt ra nông nỗi đó.
Không nhìn thì không biết, thì ra người đó là Tiểu Trần, tài xế của Diệp gia. Tiểu Trần là con trai của chú Trần. Chú Trần sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, theo Diệp gia đã bao năm nay, bây giờ cũng hiếm khi lái xe, chỉ phụ trách đưa đón Diệp Bỉnh Lâm một số ngày, cũng xem như là sự chiếu cố ông đã vất vả bao năm nay. Diệp Bỉnh Lâm còn đề nghị chú Trần cho con trai đang đợi việc làm tiếp công việc của bố. Diệp gia hiện nay vốn chẳng còn lại mấy người. Diệp Quân không thích đưa đón, Hướng Viễn ra vào đều tự mình lái xe nên Diệp Khiên Trạch đã để Tiểu Trần làm tài xế cho mình.
Tiểu Trần cũng mới theo Diệp Khiên Trạch gần nửa năm nay nên hiếm khi gặp Hướng Viễn. Hướng Viễn chỉ nghe nói anh chàng này cũng khá nhanh nhẹn, làm việc cần mẫn nhưng chẳng mấy khi nói chuyện. Hôm nay, thấy bộ dạng cậu ta như thế, lại như thể vừa nhận ra xe cô nên hoảng loạn không kịp tránh cũng khiến cô lấy làm lạ.
Bình thường, ngoài việc lái xe cho Diệp Khiên Trạch ra thì Tiểu Trần cũng chẳng còn việc gì khác. Hướng Viễn liếc nhìn bãi đậu xe. Quả nhiên xe Diệp Khiên Trạch cũng đậu ở đó, cô nhớ đến sự vội vã của Tiểu Trần trước đó và nỗi kinh hoàng sau khi nhận ra, cô bắt đầu thấy nghi ngờ. Cô dừng xe bước ra.
"Hướng... Giám đốc Hướng." Tiểu Trần biết tránh không được nên đành gắng gượng lên tiếng chào hỏi nhưng gương mặt lại quay nghiêng rất lạ lùng, như thể cố hết sức tránh nhìn trực diện vào Hướng Viễn.
Thực ra hai người đứng rất gần nhau, từ lúc bước xuống xe, cô đã nhìn thấy thương tích đầy mình trên người cậu ta, sống mũi sưng vều thì không nói nhưng trên chiếc áo phông màu nhạt cũng đầy vết chân, chắc chắn trước đó đã bị người ta đạp lên, bộ dạng thê thảm cùng cực.
Hướng Viễn lại nhìn xung quanh, không có một ai khác, chỉ có Tiểu Trần vẫn đang cố che giấu gì đó. Hướng Viễn cố nén sự ngạc nhiên, hỏi: "Cậu sợ gì vậy? Ban ngày ban mặt gặp ma à? Diệp tiên sinh đâu?".
"Diệp tiên sinh, anh ấy... anh ấy không ở đây, bảo tôi lái xe đến lấy đồ." Hình như Tiểu Trần khá sợ Hướng Viễn nên gương mặt nãy giờ vẫn không dám nhìn thẳng cô.
Cũng không muốn chơi trò đố vui với cậu ta nên Hướng Viễn nói luôn: "Cậu lấy đồ gì mà ra nông nổi này?".
"Tôi vừa bị ngã. Thật đấy, bất cẩn bị ngã ấy mà."
"Thế à?", Hướng Viễn bỗng dưng cười.
Tiểu Trần tự biết trước mặt cô rất khó trả lời qua loa cho xong, đầu cậu bất giác cúi gằm xuống, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe đang run lên. Tiểu Trần và Hướng Viễn chẳng mấy khi nói chuyện với nhau nhưng sự lợi hại của cô thì cậu đã nghe danh từ lâu nên cô càng ít nói thì cậu ta lại càng không biết phải làm sao.
"Tôi... tôi... tôi không đánh nhau. Không... ý tôi là...", Tiểu Trần hoàn toàn bối rối, bản thân cũng không biết mình đang nói gì.
Hướng Viễn cắt ngang: "Được rồi, cậu ngã xuống đất cũng được, ngã dưới chân người khác cũng được, người ngợm thế này có sao không? Trong khu nghỉ mát có phòng khám, có điều nếu cậu có việc gấp rời khỏi đây thì cũng đến bác sĩ trong thành phố khám xem thế nào, đây không phải chuyện đùa. Đi đi, còn đứng đó làm gì?".
Tiểu Trần ngẩn ra một lúc, như chưa dám tin mình có thể thoát thân với mấy câu ngắn gọn của Hướng Viễn. Một lúc sau, chiếc xe của Diệp Khiên Trạch ra cổng khu nghỉ mát như chạy trốn.
Hướng Viễn nhìn theo chiếc xe quen thuộc, sự hồ nghi trong lòng không hề giảm bớt. Có thể nói khu nghỉ mát là sản nghiệp của Diệp gia, ai dám đánh tài xế của Diệp Khiên Trạch ra nông nổi này trên địa bàn của họ? Cơn hoảng loạn kỳ lạ khi Tiểu Trần khi thấy cô, chẳng lẽ chỉ vì lỡ gây ra họa sợ bị trách phạt thôi sao? Cô lờ mờ nhận thấy sự việc không đơn giản như vậy. Lúc nãy cô dễ dàng buông tha cho cậu ta vì cô biết, Tiểu Trần có việc gì đó cố ý giấu cô, lúc này có hỏi cũng không ra đáp án, chỉ có thể bức cậu ta bịa ra hàng loạt câu nói dối kinh khủng hơn thôi. Quan trọng hơn là, ở một phương diện tài xế là người thân cận nhất với chủ nhân nào đó nên Hướng Viễn không muốn hỏi cho ra nhẽ vì sợ làm mất mặt Diệp Khiên Trạch. Có phải cô càng lúc càng không hiểu anh? Cô và Diệp Khiên Trạch dù sao cũng là vợ chồng, thế nhưng, cô lại hoàn toàn không đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người có bí mật rốt cuộc là Tiểu Trần hay Diệp Khiên Trạch? Nghĩ đến đây, một sự phiền muộn kỳ lạ dần bao phủ trái tim Hướng Viễn, đến cả bầu trời ánh nắng chan hòa này cũng cảm thấy đau đầu vô cùng.
Phòng phục vụ chính của khu nghỉ mát nằm đối diện bãi đậu xe, Hướng Viễn định thần một lúc rồi bước đến đó. Nhân viên phục vụ tinh mắt đã nhìn thấy Hướng Viễn từ xa, cô vừa ngồi xuống salon thì một cốc nước mát lạnh đã được đưa đến. Hướng Viễn uống hai ngụm, nước mát lạnh trôi theo cổ họng xuống dạ dày khiến sự nóng nực trong người giảm bớt khá nhiều. Đột nhiên, cô sự nhớ ra điều gì liền gọi điện cho Đằng Vân, Đằng Vân nói anh đang ở khu phòng khác, sẽ đến ngay.
Vừa gác điện thoại đã có người đưa khăn bông lạnh cho Hướng Viễn. Cô đón lấy, quay người lại cười với người nhân viên cần mẫn chu đáo kia thì phát hiện ra người đưa khăn lạnh đang đứng bên tay trái cô chính là ông chủ Thôi của khu tắm hơi.
"Ấy, thật ngại quá, suýt nữa tưởng nhầm ông chủ là cô bé phục vụ, xấu hổ thật", Hướng Viễn vừa nói vừa đứng lên bắt tay anh ta. Không hiểu vì sao cô không hề cảm thấy quá bất ngờ đối với ông chủ Thôi vừa đột ngột xuất hiện ở đây.
Ông chủ Thôi cười rần rang: "Giám đốc Hướng bận rộn như vậy, được phục vụ cô là niềm vinh hạnh của tôi".
Hai người cùng khiêm tốn vài câu rồi ngồi xuống, ông chủ Thôi vốn vẫn vô cùng tôn trọng và lịch sự với Hướng Viễn. Còn với Hướng Viễn mà nói, chuyện làm ăn ở khu nghỉ mát của ông chủ Thôi tuy nói là rất khám khá này nhưng người đàn ông họ Thôi ấy, nhìn thì có vẻ lịch sự và khiêm nhường, song trên thực tế thì anh ta ngành nghề nào cũng làm được, hơn nữa cũng không hiền lành gì cho cam, thậm chí còn khá ác độc. Nghe nói anh ta đã phất lên trong giới xã hội đen, nghề nào cũng đã làm qua, là người không sợ trời không sợ đất. Hậu phương sau lưng cũng rất vững chắc, mấy năm trước có phạm vào một số chuyện nhưng cũng chẳng ai dám đụng đến, vài năm gần đây bắt đầu "làm ăn" đàng hoàng, được xem như gác kiếm giang hồ. Nguyên nhân khiến Hướng Viễn chịu hợp tác với anh ta là vì ông chủ Thôi này tuy hiểm độc nhưng nổi tiếng là ân oán phân minh, không ai động đến mình thì mình cũng không động đến ai, về mặt xã giao cũng khá sành sỏi, thậm chí còn khá chịu khó làm việc, là một người khá thông minh trong nghề. Thế nên, sau khi được xây dựng, khu nghỉ mát vẫn tiếp tục hợp tác với anh ta, Đằng Vân và anh ta cũng có mối quan hệ khá tốt, Hướng Viễn cũng không có ý kiến gì.
Chuyện làm ăn của ông chủ Thôi không chỉ giới hạn trong khu nghỉ mát này, anh ta cũng không phải loại người rãnh rỗi tìm người uống trà cho vui nên Hướng Viễn biết anh ta tất có việc gì đó. Hai người hàn huyên vài câu rồi Hướng Viễn quyết định không vòng vo nữa, thẳng thắn hỏi: "Đúng rồi, ông chủ Thôi, dạo này tôi ít khi đến đây, có việc muốn hỏi thăm anh một chút. Tôi mới nhìn thấy cậu tài xế nhà tôi mắt mũi sưng húp đi ra, nói là bị ngã, không biết anh hoặc người của anh có thấy cậu ta ngã ở đâu mà ra nông nổi đó không?".
Ông chủ Thôi khoanh hai tay lại, đặt lên bàn, cười rất lịch sự, nói: "Giám đốc Hướng là người phóng khoáng nên tôi cũng không muốn nói bóng nói gió trước mặt người thông minh. Nói thực là, tôi nghe nhân viên cấp dưới báo Giám đốc Hướng có việc đến đây nên tôi mới đến xin lỗi cô về việc này".
Hướng Viễn khẽ nhíu mày: "Có phải Tiểu Trần của chúng tôi không hiểu chuyện nên mới làm phiền ông chủ Thôi không?".
"Đâu có?", ông chủ Thôi khoát tay liên tục: "Nói ra thì quả thực xấu hổ quá. Thực ra, tôi có nuôi vài con chó, người trẻ mà, tò mò nhiều nên chơi với một con trong số đó, mà người chăm sóc chó của chúng tôi cũng lắm điều, nhất thời không kiềm chế được nên mới xảy ra xung đột...".
Hướng Viễn không nói gì, lặng lẽ nghe ông chủ Thôi nói tiếp. Anh ta nghịch móng tay được cắt giũa khá đều và sạch sẽ của mình, nói tiếp: "Vốn cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng cô cũng biết đấy, ai chẳng có thứ mà mình đặc biệt yêu thích, bị người khác đụng vào thì trong lòng lúc nào cũng thấy khó chịu. Anh chàng trông chó của chúng tôi cũng vậy, con mà anh ta thích nhất lại là con mà Tiểu Trần nhà cô nhắm trúng, thế mới xảy ra chuyện, về sau tôi cũng dạy dỗ vài câu nhưng cậu ta cãi lại, nói cái người trêu chọc chó kia sờ mấy cái, chơi vài lần cũng chấp nhận thôi nhưng tại sao đụng vào rồi lại có ý muốn trộm chó? Thế chẳng phải là mặt dày đi cướp của người khác à? Thế nên cậu ta mới không nhịn được... Tôi nói, thực đúng là vớ vẩn, có không nhịn được thì cậu cũng phải xem xem Tiểu Trần là ai, đánh chó phải nhìn mặt chủ, nếu không lại khiến người ta hiểu nhầm, còn tưởng chúng ta nhìn chủ mới đi đánh chó... Giám đốc Hướng, nói cho cùng thì cấp dưới của tôi thô lỗ nên tôi xin lỗi thay cậu ta. Việc đã qua rồi, tiền thuốc men phải đền thì chúng tôi sẽ trả hết, tôi và cô luôn hợp tác vui vẻ, sau này sẽ hợp tác tốt hơn, hy vọng đừng vì một con chó mà làm tổn thương hòa khí, cô nghĩ thế nào?".
Một lúc lâu sau Hướng Viễn mới dời ánh mắt từ đôi tay được chăm sóc rất kỹ của ông chủ Thôi ra chỗ khác, trên khớp ngón tay ấy đều là những vết sưng đỏ rất mới. Vết thương như thế Hướng Viễn rất quen thuộc bởi cô từng nhìn thấy nó trên tay Diệp Quân. Lúc ấy, Diệp Quân điên lên đập cho cậu bạn bảo cậu đẹp như con gái một trận, nắm đấm nện xuống cơ thể người ta, khớp ngón tay của mình cũng sưng lên mấy ngày.
Hướng Viễn thấy mạch đập rần rật trong tai mình, mặt trời ngoài khung cửa sổ lớn nóng bỏng chiếu thẳng vào trái tim cô. Có lẽ để che giấu sự mất bình tĩnh trong thoáng chốc của mình, cô cúi đầu vội vàng uống một ngụm nước nhưng lại bị sặc, không thể nào nuốt nổi, đắng quá, rõ ràng trước đó vẫn là một cốc nước lọc nhưng không biết mùi vị đã bị thay đổi từ khi nào.
Thấy cô ho mấy tiếng, ông chủ Thôi vội vã đứng dậy, phục vụ cũng chạy đến ngay. Hướng Viễn nắm chặt chiếc cốc, đưa đến trước mặt phục vụ, nói: "Đổi cốc khác cho tôi. Không... cứ cốc này đi, bỏ thêm đường giúp tôi, một thìa đường".
Nhân viên phục vụ mang chiếc cốc đi với thái độ nghi hoặc.
"Giám đốc Hướng... cô không sao chứ?", giọng ông chủ Thôi đượm vẻ quan tâm. Qua kính cửa sổ, Hướng Viễn đã nhìn thấy Đằng Vân đang đi nhanh đến.
Cô hít thở vài hơi thật sâu, đã trấn tĩnh hơn với người trước mặt, cô nói: "Ông chủ Thôi, nếu tôi đoán không nhầm thì con chó gây chuyện kia chắc là giống cái?".
Ông chủ Thôi chậm rãi dựa vào lưng ghé, đáp: "Cô là người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh".
Đúng vào lúc này, Đằng Vân đã đến bên bàn. ông chủ Thôi đứng dậy, vỗ vỗ vai Đằng Vân: "Không phiền hai người bàn chuyện nữa, tôi mạn phép đi trước. Đúng rồi, con tàu kia của tôi bây giờ vẫn để đó, lúc nào muốn ra biển nữa cứ bảo tôi một tiếng". Nói xong, anh ta không quên chào Hướng Viễn một tiếng: "Giám đốc Hướng, gặp lại sau".
"Vâng!", Hướng Viễn cười. Cô giữ nụ cười này rất lâu, mãi đến khi Đằng Vân ngồi xuống đối diện với cô, nụ cười ấy vẫn không biến mất.
"Anh có chuyện giấu tôi, Đằng Vân."
"Hướng Viễn... cô biết có vài chuyện tôi không thể kiểm soát." Đằng Vân cũng không biết phải nói gì, cuối cùng thả lỏng tay với vẻ bất lực.
Anh hiểu tính Hướng Viễn nên đành từ bỏ việc giải thích để ngầm công nhận sự dò đoán của cô.
Hướng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, lá cây rất xanh, bầu trời rất xa, sau giờ nghỉ trưa, những người đi trên đường bắt đầu đông dần, tất cả đều theo quy luật. Một lúc sau, cô mới nói một câu như lẩm nhẩm với chính mình: "Anh nói xem, tại sao phụ nữ lúc nào cũng là người biết cuối cùng?".
Buổi tối, Hướng Viễn về Diệp gia, Diệp Khiên Trạch không ở đó. Cô thử suy nghĩ xem rốt cuộc là anh cũng bắt đầu bận rộn từ khi nào nhưng lại không tài nào nghĩ được. Hướng Viễn đẩy cửa thư phòng, rút lần lượt từng ngăn kéo bàn ra, không có cái nào khóa, có lẽ Diệp Khiên Trạch chắc rằng cô không phải người đa nghi nhưng anh không biết tất cả phụ nữ khi đối diện với thời khắc ấy đều như nhau.
Mỗi ngăn kéo đều được sắp xếp rất gọn gàng, đó là thói quen tốt của cả hai anh em. Bên trong ngăn kéo đều là những thứ vô cùng bình thường, Hướng Viễn đóng ngăn cuối cùng lại, cô cảm thấy hơi thất vọng nhưng lại thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Diệp Khiên Trạch là người thích những cái cũ, rất nhiều đồ vật đã dùng qua đều không nỡ bỏ đi, đặc biệt là những tấm ảnh cũ, không những treo đầy trên tường, đến trên bàn cũng bày ra không ít, có ảnh của mẹ ruột anh, có cả Diệp Bỉnh Lâm và bà Diệp, tất nhiên là không thiếu người nào trong nhà, đặc biệt là Diệp Linh. Hướng Viễn chú ý đến một tấm ảnh của nhiều năm trước, khi Diệp Linh lần đầu đến Vụ Nguyên, anh đã theo đến đó, sau đó họ và Diệp Quân, ba anh em cùng chụp chung dưới gốc cây hoe già, người bấm máy chính là Hướng Viễn. Trong tấm ảnh đã ố vàng, ba gương mặt kia đều chỉ là dáng vẻ trong ký ức, vật cũ vẫn còn mà người thì đã xa rồi.
Hướng Viễn cầm khung ảnh lên nhìn kỹ, một vật nhỏ màu vàng rơi ra khỏi giá sách theo sự dịch chuyển của khung ảnh, một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng vô cùng bình thường, bên trên có khắc hai chữ nhỏ: Bình an.
Lẽ nào, muốn dối mình dối người cũng cần có chút may mắn?
Hướng Viễn đặt chiếc nhẫn vàng vào lòng bàn tay, lật đi lật lại tỉ mỉ như thể đó là một vật hiếm có. Cuối cùng, cô khép chặt tay lại, rất chặt, như thể chiếc nhẫn nhỏ kia đã lút vào da thịt cô, trở thành một bọc mủ gớm ghiếc và hôi thối.
Nếu giờ phút này, Diệp Khiên Trạch đứng trước mặt, Hướng Viễn không hề nghi ngờ rằng mình sẽ giống bao bà vợ khác khi phát hiện thấy có kẻ thứ ba xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. Chất vấn anh, trách mắng anh, mong đợi anh giải thích hoặc cô sẽ ném mạnh chiếc nhẫn quá quen thuộc này vào mặt anh nhưng bây giờ cô không hề biết Diệp Khiên Trạch đang ở đâu...
Hướng Viễn khoác thêm áo, cứ ngồi đợi suốt như thế trong thư phòng, kim giờ của chiếc đồng hồ cũ kĩ chỉ từ số tám đến số mười một, đúng ba tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn chưa về. Thế nhưng, chính trong ba tiếng này cũng đã đủ khiến sự phẫn nộ trong lòng Hướng Viễn nhạt bớt, như ngọn đuốc bị dập tắt, sau khi cháy tàn chỉ còn lại tro bụi.
Tiếng bước chân Diệp Quân lên lầu vang đến, nhẹ và nhanh, Hướng Viễn luôn nhận ra tiếng bước chân của mỗi người. Lúc đi ngang cửa thư phòng, cậu thò đầu vào hỏi: "ủa, Hướng Viễn, sao chị lại ngồi trong này? Em cứ nghĩ là anh chứ".
"Ồ, chị rảnh rỗi không có việc gì nên tìm sách đọc", Hướng Viễn kéo chiếc áo trên vai mình, đứng dậy nói.
Diệp Quân thoáng chốc hào hứng hẳn: "Chị mà cũng rảnh rỗi à? Nhưng anh thì có sách gì hay mà xem đâu? Không triết học thì cũng tôn giáo, chán chết. Trong phòng em có rất nhiều tạp chí, chị có muốn chọn mấy quyển không?".
"Không cần đâu, chị lật bừa thôi, biết đâu đọc mà ngủ được." Nói xong, cô mới nhận ra Diệp Quân có vẻ thất vọng nên cười bảo: "Lần sau chán sẽ mượn của em, chị cũng chuẩn bị ngủ đây".
Bóng Diệp Quân mất hút khỏi cửa thư phòng. Hướng Viễn mới mở bàn tay nãy giờ vẫn nắm chiếc nhẫn ra. Ai cũng nói tình rắn như vàng, thực ra vàng khá là mềm, bóp lại nhẹ nhàng cũng đủ khiến nó biến dạng, cũng may lần này chỉ để lại một vết đỏ hình tròn trong lòng bàn tay cô. Cô bình thản đặt nó trở lại vị trí cũ sau khung ảnh, sau đó về phòng mình. Khoảnh khắc khép cửa lại, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng Diệp Khiên Trạch mở cửa vào nhà.
Anh đã về nhưng Hướng Viễn đã cảm thấy không còn gì để nói nữa. Đó là người đàn ông cô chọn, cuộc hôn nhân cô chọn, nếu có đi sai đường, người khác có lẽ sẽ chọn quay lại, còn Hướng Viễn thì không. Cô không thể để đoạn đường trước kia mình đã phí bao sức lực trở nên lãng phí theo thời gian nên dù phía trước có là gì thì cô cũng sẽ tiếp tục tiến tới và sẽ đi mãi. Cô không tin là mình sẽ không tìm ra một khoảng trời khác. Cũng giống như bây giờ, cô đã mất đi tình yêu nhưng ít nhất cũng có được tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.
Hôm sau, khi giờ nghỉ trưa sắp đến, Hướng Viễn lại nhận được cuộc điện thoại từ "cú đêm" Chương Việt, bảo là lâu quá không gặp, hỏi cô lúc nào thì rỗi để đến "Tả Ngạn" uống một ly.
Từ khi Chương Việt được Thẩm Cư An đuổi đến tận Pháp và quay về, thực sự Hướng Viễn đã có một khoảng thời gian ít liên lạc với Chương Việt. Nguyên nhân chính là vì Hướng Viễn biết Chương Việt vẫn còn đang chìm đắm trong "hạnh phúc" của cô nàng nên không muốn quấy rầy.
Hướng Viễn quen rất nhiều người, có kẻ nghèo nhưng đa số là người giàu có sang trọng, những người đó là bạn hợp tác hoặc là "nồi cơm" của cô, cũng có người là "tài nguyên tiềm năng" để sẵn đó khi nào cần thì dùng đến. Sự giao tiếp rộng rãi đó luôn giúp sự nghiệp của Hướng Viễn thăng hoa nhưng bạn cô thì lại rất ít, nếu nói về bạn gái thì Chương Việt là người duy nhất.
Người như Chương Việt, bạn không nhất thiết phải làm "tri kỷ" với cô, chia sẻ tâm sự riêng tư giữa phụ nữ nhưng cô có một ma lực khiến người khác rất khó mà không nảy sinh cảm tình với mình, cho dù cô không phải là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, là bà chủ của "Tả Ngạn" mà chỉ cần chạm cốc với cô cũng đã là chuyện vui.
Nhưng khi nhận cuộc gọi này Hướng Viễn lại thấy do dự. Cô nói với Chương Việt rằng mình đi thì tất nhiên sẽ đi nhưng gần đây có lẽ sẽ khá bận rộn.
Chương Việt không hề để tâm, cười và nói: "Cho dù cậu đến vào tối nào, chỉ cần tớ còn ở trên trái đất thì tớ sẽ vẫn đợi ở đó".
Hướng Viễn là người không quá tin vào sự trùng hợp, trong mắt cô, tất cả những trùng hợp đều có quy luật của nó, huống hồ những sự trùng hợp bày ra trước mắt cô không chỉ có một. "Bình an" và "Trường thọ", hai chiếc nhẫn giống nhau, sự viếng thăm khu nghỉ mát thường xuyên của Thẩm Cư An, sự bất thường của Diệp Khiên Trạch, lời ám chỉ trong câu nói của ông chủ Thôi và cả người phụ nữ tên Viên Tú, thậm chí bao gồm cả cuộc điện thoại này của Chương Việt... Dường như có một sợi dây trong suốt liên kết, nối vòng tất cả những sự việc này lại với nhau tạo thành một tấm lưới cực lớn mà vô hình, giam giữ con người lại bên trong. Nhưng người đang lặng lẽ mai phục trong chính giữa tấm lưới đó để hành động rốt cuộc là ai? Là con người hay vận mệnh? Hướng Viễn là người đã quen với việc dệt lưới nhưng bây giờ cô mới cảm nhận được sự hoảng loạn của côn trùng. Một Diệp Khiên Trạch đã đủ khiến cô không nhận rõ phương hướng, cắm đầu chui vào trong lưới, trước khi chưa nghĩ ra phải thoát thân thế nào, cô không dám động đậy.
Mãi đến tối, khi Hướng Viễn kết thúc chiêu đãi, tiễn khách ra về, cô lên xe nhưng lại không biết phải đi về đâu, cô bỗng nhớ đến lời mời có vẻ nhẹ nhõm thoải mái của Chương Việt ban sáng. Nếu hai chiếc nhẫn "Bình An" và "Trường Thọ" là một cặp thật, vậy Chương Việt cũng không thể thoát khỏi tấm lưới này. Chương Việt là người phụ nữ thông minh, sự việc đã tiến triển đến mức này thì chắc chắn cô ấy phải phát hiện ra. Hướng Viễn nghĩ một lúc rồi quay đầu xe tiến thẳng đến "Tả Ngạn".