Nghe lời này của Lâm Ngữ, Lạc Tân Cổ sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được bật cười, vừa cười vừa nắm chăn.
“Vậy anh cứ yên tâm thoải mái chờ ông lớn bao nuôi thôi.” Lạc Tân Cổ nói đùa, “Chỉ có điều đừng tặng quà trên livestream, bởi phải chia một nửa cho nền tảng, anh đau lòng thay em.”
Lâm Ngữ bình tĩnh đáp lại: “Không sao cả, ít nhất tháng này em dẫn đầu.”
Lạc Tân Cổ không ngờ Lâm Ngữ có thể chọc anh vui vẻ như thế, cười còn tươi hơn vừa rồi.
Nhìn Lạc Tân Cổ, cuối cùng Lâm Ngữ mới thở phào, nói nhỏ: “Anh Lạc, em về vừa đúng Tết Nguyên Đán, em không về Bắc Thành, chúng ta đón năm mới ở Hải Đô nhé.”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ thì thầm, “Anh chờ em về.”
…
Sáng hôm sau, tại viện nghiên cứu Hải Đô.
Giang Hoài Tả ngồi trong văn phòng phân tích số liệu hai tổ nghiên cứu trình lên, chợt thấy phó giám đốc viện nghiên cứu cầm một xấp giấy tiến vào. Ông ngồi thẳng, “Phó giám đốc Lữ, mời ngồi.”
“Ừm… Không cần ngồi, giáo sư Giang à, có chuyện tôi cảm thấy ông nên biết.” Vẻ mặt phó giám đốc Lữ hơi khó xử, đặt xấp giấy trước mặt Giang Hoài Tả, “Đây là tin nặc danh, mục tiêu nhằm vào Lâm Ngữ.”
Giang Hoài Tả nhận, lướt xem một lượt, sắc mặt trầm xuống. Toàn bộ nội dung bên trong phân tích một vấn đề – chuyện cá nhân của Lâm Ngữ, từng từ đâm vào yếu điểm, hơn nữa có hình ảnh kèm theo.
“Giáo sư Giang, ông biết chuyện của Lâm Ngữ chứ? ” Phó giám đốc cau mày, hiển nhiên cục diện hiện tại cũng không phải điều ông muốn.
“Không, thật giả không quan trọng, quan trọng đây là việc riêng của Lâm Ngữ.” Giang Hoài Tả nhấn mạnh hai từ “việc riêng”, “Dù là tôi, hay thậm chí ba mẹ em ấy cũng không có tư cách chất vấn.”
“Đạo lý là thế, nhưng thực tế không phải. Giáo sư Giang, đối tượng của Lâm Ngữ là người thường thì không sao, nhưng cố tình lại là con trai nhà họ Lạc, hơn nữa là cái tên hơi tí là lên hot search. Nếu… Nếu xảy ra chuyện gì, danh dự Lâm Ngữ biết để đi đâu?” Phó giám đốc giơ hai tay.
Giang Hoài Tả cười lạnh: “Các vị lo lắng danh dự của A Ngữ?”
Sắc mặt phó giám đốc Lữ lập tức tối sầm, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: “Tóm lại người được phân công cũng như nguồn tài chính được cung cấp cho hạng mục tiếp theo chúng tôi sẽ phải xem xét thêm, người trẻ tuổi như Lâm Ngữ ở viện nghiên cứu của chúng ta đã được ưu ái nhiều rồi, nhiều người có tuổi hơn cậu ấy còn không tùy ý làm bậy như thế. Ông quên chuyện người tình nguyện nhảy lầu lần trước rồi hay sao?”
Không đề cập tới thì không sao, nhắc lại khiến Giang Hoài Tả đập bàn: “Phó giám đốc Lữ, ông có ý gì? Hạng mục đó của học trò tôi đã được điều tra rõ ràng, hơn nữa tôi là người dẫn đầu thanh minh! Ông hoài nghi tôi hay hoài nghi kết quả phía chính phủ đưa ra?”
Giang Hoài Tả bổ sung: “Xem ra năm nay tôi và Lâm Ngữ lựa chọn đến viện nghiên cứu Hải Đô không phải quyết định đúng đắn. Chúng tôi sẽ thương lượng với ban lãnh đạo, nếu không được thì vẫn nên trở về Bắc Thành thôi.”
Nghe Giang Hoài Tả phải đi, phó giám đốc Lữ không ngờ đến. Hiện tại các nơi đều tìm kiếm người giỏi nhất trong từng lĩnh vực, người mang tiếng “thiên tài” như Lâm Ngữ có thể làm được gì hay không chưa biết, nhưng Giang Hoài Tả thật sự là người có tiếng nói, một người được ban lãnh đạo “mời” tới.
Phó giám đốc vội chữa cháy: “Giáo sư Giang, chúng ta việc nào ra việc đó, đừng nóng nảy. Đương nhiên không phải nói ông. Dù muốn che chở học trò, ông cũng không thể giận dỗi như thế chứ.”Giang Hoài Tả không để tâm, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Phó giám đốc Lữ, thái độ của tôi là thế. Tôi cảm thấy so với nghiên cứu khoa học thì những thứ mờ mịt hư vô đó chẳng đáng là gì. Hôm nay ông tìm tôi có ý gì tôi biết, đơn giản là muốn tôi khuyên Lâm Ngữ. Tôi sẽ không khuyên, tôi hiểu học trò của mình, tôi ủng hộ quyết định của em ấy. Tôi không biết phía trên có người gây áp lực với các ông hay không, nhưng tôi nói rồi…”
Ông vươn ngón tay gõ mặt bàn: “Dù Lạc Thành ở đây, tôi vẫn giữ nguyên thái độ!”
…
Sắp tới viện nghiên cứu MUN sẽ tổ chức hội nghị trao đổi các công nghệ tiên tiến trong lĩnh vực đồ họa và xử lý hình ảnh.
Hôm nay Lily tìm Lâm Ngữ, tuy Lâm Ngữ không chính thức tham gia diễn đàn ở London nhưng tài liệu cậu gửi lên đã qua tay các chuyên gia và học giả. Nhà nghiên cứu Ailey – người nổi tiếng thế giới về đồ họa và xử lý hình ảnh – rất quan tâm đ ến bài báo của cậu và bày tỏ ông sẽ tham gia buổi gặp gỡ trao đổi của Viện nghiên cứu MUN lần này.
Lily nói với Lâm Ngữ bằng đôi mắt lấp lánh: “Tiến sĩ Lâm, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này. Nhà nghiên cứu Ailey hứng thú với phương pháp khôi phục hình ảnh của cậu lắm đấy!”
“Thật ra không có nhiều kĩ thuật mới.” Lâm Ngữ được khen mà ngại, khiêm tốn giải thích, “Luận văn trình bày phương pháp xử lý nhiễu hay một vài phương pháp mà các tiền bối từng dùng trước đó, em chỉ bổ sung ma trận ánh sáng và bóng tối, hơn nữa trong điều kiện ánh sáng hạn chế, hiệu quả chỉnh sửa không đổi.”
Lily lắc đầu: “Không đâu, tiến sĩ Lâm. Giống như đầu bếp nấu cơm, cùng nguyên liệu và gia vị đấy nhưng mỗi đầu bếp lại làm ra hương vị khác nhau. Tương tự, cùng là phương pháp đó, thông qua tổ hợp cũng như hệ số điều chỉnh khác nhau sẽ cho ra biểu đồ kết quả khác nhau, đây là điểm sáng tạo của cậu.”
Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Chị Lily, khi nào ngài Ailey tới viện nghiên cứu?”
“Thứ tư tuần sau.” Lily cười tủm tỉm, “Ngày cuối cùng của hội nghị.”
Lâm Ngữ chưa bao giờ chiến đấu mà không chuẩn bị trước, nếu biết Ailey sẽ tới, hơn nữa rất có thể vì cậu, thì cậu sẽ chuẩn bị kĩ càng, phải giải thích rõ ý nghĩ cũng như lý luận của mình trong buổi thảo luận mới được.”
Vậy nên từ thứ ba đến thứ năm, Lâm Ngữ nhốt mình trong phòng nghiên cứu. Trừ ăn cơm và đi WC, chỉ sửa sang lại tài liệu. Cho đến khi gần hoàn thiện đã là sáng thứ sáu.
Lâm Ngữ đứng dậy, làm vài động tác thả lỏng đơn giản, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào cơ thể cậu. Lâm Ngữ thuận thế mở cửa sổ, hít vào không khí mới mẻ, ngắm nhìn trời mây phía xa.
Lâm Ngữ chợt nhớ tới một chuyện. Từ lúc nhận được tin vào thứ ba, cậu bảo với Lạc Tân Cổ mình cần chuẩn bị tài liệu, sau đó hình như cậu không liên lạc với anh nữa, cũng không để ý điện thoại.
Úi, không xong rồi.
Cậu vội lấy điện thoại từ trong túi ra, có tin nhắn từ ngày hôm qua, đúng là của Lạc Tân Cổ.
“Đừng thức đêm, giữ gìn sức khỏe.”
Lâm Ngữ vỗ trán – cứu mạng, nên giải thích thế nào bây giờ. Cậu đúng là không thức đêm, chỉ là nghỉ ngơi không có quy luật, tỉnh ngủ là làm việc, mệt nhọc thì đi ngủ. Nếu dùng lý lẽ này ứng phó với Lạc Tân Cổ, ước chừng anh vẫn sẽ tức giận.
Cậu gõ chữ sau đó lại xóa hết, lặp đi lặp lại vẫn cảm thấy không phù hợp.
Kết quả trượt tay, gửi đi một chữ.
“À.”
Lâm Ngữ: “!”
Lâm Ngữ hít sâu, đang định thu hồi thì đối phương đã gọi lại.
“Em dậy rồi à?” Giọng Lạc Tân Cổ trầm thấp, nhưng rất dịu dàng.
“À vâng.” Lâm Ngữ nói năng khó khăn, cậu đúng là tỉnh rồi nhưng mấy ngày nay đều ngâm mình trong phòng nghiên cứu, không tính là “dậy rồi”.
“A Ngữ, chẳng lẽ… em ở viện nghiên cứu mấy ngày liền?” Giọng Lạc Tân Cổ vẫn dịu dàng, nhưng nghe vào tai có vẻ hơi nguy hiểm, đặc biệt là hai chữ “mấy ngày” được nhấn mạnh.
Lâm Ngữ sờ mũi: “Thật ra vẫn ổn, bởi vì thời gian tương đối gấp, tính em không phải kiểu nước đến chân mới nhảy nên chuẩn bị xong sớm được ngày nào thì làm cho xong, sau đó về nghỉ ngơi.”
“Em dám chắc là em làm xong sớm sẽ về nghỉ ngơi mà không phải nghỉ một lát rồi làm đến rạng sáng chứ?” Lạc Tân Cổ hỏi.
Lâm Ngữ ho nhẹ, không có dũng khí phản bác lời anh nói.
Lạc Tân Cổ lập tức gọi video.
Lâm Ngữ ấn từ chối.
“Không được, không được.” Lâm Ngữ xoa tóc, “Dáng vẻ em không gặp người được, em phải về nhà thay quần áo tắm rửa đã…”
Lạc Tân Cổ bật cười: “Vậy về nhanh.”
Lâm Ngữ vào phòng vệ sinh rửa mặt, mặc áo khoác, chào các thành viên còn lại rồi chạy về ký túc xá. Sáng sớm gió lạnh, không khí hít vào phổi khiến cậu rùng mình. Lâm Ngữ lại bật cười, cậu rất vui vẻ, dù là hội nghị vào tuần sau, hay là tương lai xa xôi, đều khiến cậu chờ mong.
Về đến nơi tắm rửa, xử lý tóc và mặt xong, Lâm Ngữ mặc đồ ngủ nằm trên giường, thoải mái thở phào.
Hầy, ngủ giường vẫn thoải mái nhất.
Mấy ngày nay nằm bò ở phòng nghiên cứu chẳng có cảm giác gì, nhưng vừa đặt lưng xuống giường đã thấy toàn thân nhức mỏi.
Cậu cầm điện thoại muốn gọi cho Lạc Tân Cổ nhưng mí mắt không nghe lời, cuối cùng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, Lâm Ngữ tiến vào giấc mộng.
“Tích tắc”, “tích tắc”.
Thời gian trôi qua, ban ngày chuyển sang đêm tối.
Lâm Ngữ nhíu mày, kéo chăn xuống mở mắt ra. Trong phòng tối om, cậu duỗi tay mở đèn bàn, xoa mắt.
Chết mất, lưng vẫn đau, không giống một cơ thể mười chín tuổi chút nào.
Bây giờ là sáu giờ tối, có lẽ Hải Đô đã khuya, tốt nhất cậu không nên quấy rầy Lạc Tân Cổ.
Nghĩ thế, Lâm Ngữ kéo một cái gối đặt sau lưng rồi dựa vào giường, lướt tài khoản mạng xã hội của anh.
Mấy hôm nay Lạc Tân Cổ đăng không ít, nào là video đánh đàn, hay ảnh chụp phong cảnh, còn có thư chúc mừng của fan, động thái gần như đổi mới hoàn toàn hình tượng lạnh lùng của anh.
Nhóm fan mê âm nhạc đương nhiên vui vẻ, để lại rất nhiều bình luận.
“Ồ, thầy Lạc đăng bản “Liebestraum” của Liszt.”
“Bản đã được cải biên… Quá xuất sắc, bản gốc tôi còn phải luyện rất lâu, sao sửa lại còn dễ nghe và tuyệt vời như thế huhuhu.”
“Mấy người có nhận ra không, từ khi thầy Lạc công khai mình có người thương ở livestream xong, anh ấy nói nhiều hơn hẳn (ý tôi không phải như thế thì không tốt!!!)”
Lâm Ngữ mỉm cười, tiếp tục lướt xuống, thấy một bức ảnh kèm câu thơ.
Cậu ngơ ngẩn.
Đó là một bức ảnh phong cảnh đơn giản, rừng cây, mưa phùn, suối chảy.
Lạc Tân Cổ chỉ viết một câu.
“Dòng suối trong veo, ngắm mưa rơi trong rừng.”
Ánh mắt Lâm Ngữ dừng ở câu kia một hồi lâu, ấm áp ngọt ngào từ tận sâu đáy lòng khuếch tán ra toàn thân, biến mỏi mệt mấy ngày nay thành hư không.
Cậu bấm vào mục bình luận, để lại câu trả lời.
“Thung lũng sâu thẳm, trà mới mời người xưa.”
~Hết chương 55~