Phía bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, tôi đưa mắt nhìn ra, hình dáng của Lý Hoành chầm chậm di chuyển tới.
Tôi vẫn còn chưa hiểu mục đích của cậu ta tới đây là để làm gì thì cậu ta đã lên tiếng trước "Võ Phúc, lâu rồi không gặp, lần này gặp lại không ngờ bạn lại nằm trong bệnh viện".
Nghe cậu ta nói vậy khiến tôi có chút ngạc nhiên, những lời kia không phải là thường dùng trong trường hợp cố nhân hay sao?.
"Sao vậy, mới nói mấy câu như phim cổ trang mà bạn đã bỡ ngỡ như vậy rồi?"
Vừa nói Lý Hoành vừa cười khì khì, nhìn thấy cậu ta như vậy khiến tôi vô thức cười theo, đúng là cũng khá lâu rồi mới nhìn thấy cái tính đặc trưng này của cậu ta.
"Sao lại tới đây?".
Sau đoạn, tôi khẽ hỏi, Lý Hoành cười khẩy, đáp "Thì cũng vì chuyện án mạng đêm trăng rằm thôi!".
"Sao? Bộ có thêm manh mối hả?".
Nhìn thấy bộ dạng tự tin của cậu ta làm tôi nghi hoặc hỏi, sau khi ngồi xuống cạnh giường, Lý Hoành liền trả lời "Trong nạn nhân của vụ án này, có một người đã may mắn sống sót, mình nghĩ đây là manh mối duy nhất".
Tôi cười khẩy, nói "Chuyện này mình đã điều tra được rồi, nạn nhân kia tên là Phạm Ngọc, chỉ có điều anh ta ở đâu thì không biết".
"Thực ra mình đã tìm được địa chỉ".
Lý Hoành thản nhiên nói, khiến tôi có chút ngạc nhiên, rốt cuộc cậu ta làm sao mà tìm ra được? Trong khi nhóm người cảnh sát khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, cũng không tìm ra.
"Sao vậy? Bất ngờ sao? Mình nói cho bạn biết, mình đã bỏ ra một khoảng thời gian dài để tìm kiếm đó".
Sau câu nói kiêu ngạo, Lý Hoành cười khì khì, nghe cậu ta nói vậy tôi cũng yên tâm, nếu mọi chuyện có thể diễn ra suông sẻ thì vụ việc nhảy lầu nhất định sẽ được phá giải.
Chúng tôi bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng mà mới đi được một đoạn thì Lý Hoành bất ngờ kéo tôi lại.
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu ta, nghi hoặc hỏi "Sao vậy?".
Lý Hoành quay tới quay lui vài cái, rồi trả lời "Hình như có tiếng hát, bạn có nghe không?".
Nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của hắn, tôi không muốn tin cũng phải tin, cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Sau một hồi, ngoài tiếng bác sĩ, bệnh nhân và tiếng dụng cụ y tế ra, thì chẳng có tiếng hát nào như lời Lý Hoành nói.
"Nghe thấy không? Giọng hát rất quen thuộc đúng không?".
Lý Hoành gấp gáp hỏi, tôi ngơ ngác lắc đầu, thực sự tôi không hề nghe thấy giọng hát nào hết, nhưng mà tại sao Lý Hoành nghe thấy nó? Không lẽ cậu ta nghe lầm sao? Không đâu! Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, tôi nghĩ có lẽ tai cậu ta thính hơn tôi chăng?
Không đợi tôi nói thêm gì nữa, Lý Hoành nôn nóng kéo tôi chạy đi một mạch, giống hệt như có thứ gì đó đang kêu gọi cậu ta.
Chúng tôi chạy qua hàng loạt các hành lang, thiệt sự bệnh viện Dạ Nguyệt khá lớn với lại nhiều khu lắm, theo như tôi quan sát, hiện tại chúng tôi đang chạy về khu vực phía tây nam.
Hình như tôi có đọc trên bảng tin khu vực Hàm Võ, khu vực tây nam này mới được xây mới, do vậy tôi không thể xác định được khu vực này rốt cuộc là gì.
"Lý Hoành, rốt cuộc đi tới khu vực tây nam để làm gì vậy?".
Tôi lo lắng hỏi, Lý Hoành im lặng không trả lời tôi, bàn tay cậu ta có chút run rẩy, hình như có một thứ quan trọng nằm ở phía đó, nhưng mà thứ kia là gì? Tại sao lại ở trong bệnh viện?.
Sau một đoạn, Lý Hoành dừng lại trước một phòng bệnh ở tầng ba, tôi xem xét xung quanh một chút, căn phòng cơ bản khá mới, nhưng mà các cửa sổ đều đóng kín, hệt như không muốn cho ai thấy thứ gì ở trong.
"Vào đi!".
Lý Hoành nói, thanh âm vô cùng kỳ lạ, tôi còn chưa kịp hỏi cậu ta vì sao lại đưa tôi vào đây thì đã bị cậu ta đẩy vào trong.
"Ai đó".
Giọng của một người đàn bà trung niên hốt hoảng vang lên, đó là một người có vẻ mặt hung tợn, hai mắt to bự trợn lớn nhìn chằm chằm tôi, mái tóc rối tung như thể chưa bao giờ chải chuốt, thân người ốm yếu và xanh xao.
"Tôi hỏi hai cậu là ai?".
Bả vừa quát lớn vừa đưa tay chỉ thẳng vào tôi, khiến tôi vô thức giựt mình, sau đó nghi hoặc nhìn sang Lý Hoành, khẽ hỏi " Bả là ai vậy? Rốt cuộc kéo mình tới đây để làm gì?".
Lý Hoành im lặng không nói gì, cậu ta đối diện với người đàn bà kia mỉm cười, một nụ cười quái dị, như thể đang muốn ra hiệu gì đó với bả.
"Cậu rất quen thuộc, hình như là.. hình như là... ".
Người đàn bà kia nhìn Lý Hoành rồi thì thào, hình như bả quen biết cậu ta, tôi bắt đầu không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
"A..a..đầu ta...đầu ta đau quá!".
Bả hét rú lên, hai bàn tay vô thức vò vào mái tóc đã rối bù một cách điên cuồng, nhìn thấy tình trạng này của bả, tôi nghi hoặc có khi nào người này chính là một nạn nhân bị bệnh tâm thần không?.
Tôi có chút sợ hãi, đôi chân bắt đầu lùi về sau, nhưng mà không ngờ Lý Hoành lại kéo tôi lại, sức lực của tay vô cùng mạnh, hình như cậu ta ép buộc tôi không được rời khỏi.
"Kỳ Nhiên, là anh, thực sự là anh...".
Người đàn bà kia vừa hét ầm lên vừa chạy tới đẩy tôi ra, rồi thâm tình nắm chặt tay Lý Hoành, miệng thì cứ lầm bầm "Kỳ Nhiên đừng đi mà, em xin lỗi, lẽ ra lúc đó em không nên lừa dối anh và Minh Ngọc, là em, là em có lỗi".
Những lời nói đó hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi, phải rồi, là trong cuốn nhật ký của Tiêu Thịnh có nhắc tới một người đàn bà điên.
Nếu như tôi không lầm, thì chắc chắn người trước mặt tôi đây chính là người đàn bà điên mà năm đó Tiêu Nhiên đã gặp.
"Em xin lỗi, lúc đó..lúc đó em chỉ muốn trả thù... nhưng mà không tài nào ngờ được anh lại..anh lại".
Nói tới đây, người đàn bà điên bỗng dưng sợ hãi, vừa bước lui về sau vừa run rẩy bẩy, miệng thì không ngừng nói "Ma, Kỳ Nhiên sẽ chết, phải, Kỳ Nhiên sẽ chết!".
"Sao tôi lại phải chết?".
Giọng Lý Hoành bỗng chốc trở nên lạ lẫm, cùng với đó là ánh mắt băng lạnh, vừa nói hắn vừa bước tới gần người đàn bà điên.
Nhìn thấy Lý Hoành bước tới, bả la hét inh ỏi, sau đó vừa khóc vừa xin lỗi, coi bộ bả rất sợ hãi, chỉ có điều vì sao bả lại sợ Lý Hoành như vậy được?.
"Lý Hoành, bả sao vậy?".
Tôi vội chạy tới, kéo Lý Hoành quay lại, nhưng mà cậu ta không có ý định đừng bước, sau khi gạt tay tôi ra, cậu ta liền lên tiếng hỏi "Mày nhìn ai đang ở cạnh tao?"
Người đàn bà điên liếc nhìn tôi một cái rồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vô thức co rút người lại, trả lời trong sợ hãi "Là Vu Luân".
Lý Hoành vô thức cười lớn, rồi hỏi tiếp "Vậy, mày có biết cậu ta chết ra sao không?".
Nghe Lý Hoành hỏi vậy khiến bả giựt mạnh vài cái, rồi run rẩy trả lời "Cậu ta bị xô xuống lầu rồi, máu.... á....máu văng tứ tung....á máu...tôi không cố ý hại chết cậu ta đâu, tôi thực sự không cố ý mà.....tôi...".
Từ nãy tới giờ tôi nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng mà tôi chẳng hiểu gì hết, rốt cuộc người đàn bà điên kia cùng Lý Hoành có quan hệ gì? Tại sao bả lại kêu Lý Hoành là Kỳ Nhiên? Rồi tôi tại sao lại là Vu Luân, còn nhảy lầu chết nữa?
Trong lúc tình hình đang rất rối loạn, phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hình như có rất nhiều người đang đi tới đây.
"Chuyện gì vậy?".
Bác sĩ Lê vừa bước vào trong phòng, đã nghi hoặc hỏi tôi, sau đoạn ngạc nhiên, tôi liền trả lời "Tôi không biết, người đàn bà kia hình như nổi điên lên, cứ la hét".
Nghe tôi nói vậy, bác sĩ Lê thở dài, nói "Người kia thiệt sự là bị tâm thần nặng, tốt nhất hai cậu không nên tiếp xúc với bả".
Tôi ầm ừ vài tiếng rồi quay người, cùng lúc đó bác sĩ Lê ra hiệu cho y tế giữ chặt bả lại để tiêm thuốc mê.
Đối với những trường hợp như vậy, thì thuốc mê là cách hiệu quả và nhanh chóng nhất.
"Không, đừng đụng vào tôi!".
Bả cào nhào hét lớn, tay chân cố gắng giãy giụa không để cho y tá khống chế, một cô y tá khẽ khuyên "Bà Đinh bình tĩnh, tụi con không hại bà đâu yên tâm đi!".
"Không, các người là người xấu".
Thanh âm hoảng sợ của bả vang lên, có vẻ tình trạng của bả hiện tại rất không ổn rồi.
Bác sĩ Lê rất chuyên nghiệp, hắn vừa tiến tới vừa khuyên nhủ "Không sao đâu, cô cứ bình tĩnh, tụi con hổng phải là người xấu đâu!".
Người đàn bà điên lắng đọng, có vẻ như những lời của bác sĩ Lê đã có tác dụng, thấy vậy, hắn liền bước tới gần, đưa tay đỡ người đàn bà điên lên, ai ngờ lại bị người đàn bà điên đột ngột đẩy mạnh ra.
Lực đẩy mạnh một cách lạ lùng, làm cho bác sĩ Lê té ra khá xa, tôi còn chưa kịp hoàn hồn với những chuyện đang xảy ra trước mắt, thì người đàn bà điên kia đã chạy tới cạnh cửa sổ.
"Đừng".
Một cô y tá hoảng hốt hét lên, câu nói vừa dứt thì người đàn bà kia đã nhảy ra khỏi cửa sổ, khoảnh khắc quá nhanh, khiến cho chúng tôi không ai kịp thời chạy tới kéo bả lại được.
Sau một giây hoảng loạn, chúng tôi ngay lập tức chạy tới bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, người đàn bà điên đang nằm trong một vũng máu.
Do đây là tầng ba của bệnh viện, nên chấn thương tới chảy máu nhiều như vậy là chuyện dễ hiểu, có thể nói chính xác hơn là nhảy xuống chắc chắn sẽ chết.
"Mau gọi cảnh sát!".
Bác sĩ Lê hét lên, sau đó gấp gáp chạy xuống bên dưới, hai cô y tá hình như vẫn chưa hoàn hồn, họ run rẩy ôm chặt vào nhau.
Còn Lý Hoành, hình như đối với chuyện này cậu ta không có chút hoảng sợ mà ngược lại còn rất hài lòng, khóe miệng mơ hồ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vô thức rùng mình, thực sự những chuyện đang xảy ra là sao? Tại sao Lý Hoành lại hành động kỳ lạ như vậy? Có thực sự người đứng trước mặt tôi đây là Lý Hoành không?