Ánh Trăng Đến Muộn

chương 45: thích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hứa Giảo Bạch và Quản Hướng Đồng đi theo đến cửa nhà Giang Sảo, Giang Hoàn không cần ai dìu nữa, vừa đi vừa chỉnh tóc, bảo Giang Sảo: "Đừng kể chuyện hôm nay cho mẹ."

Giang Sảo muốn nói lại thôi, Quản Hướng Đồng thấy vậy, vội huých huých sườn ra hiệu hắn mở miệng.

Giang Sảo ngừng lại một chút rồi nói: "Mẹ rất lo cho chị."

Giang Hoàn trầm mặc.

Cô biết mẹ thương cô, những lúc cô giận dỗi bỏ ra ngoài ở bà vẫn gọi điện, hỏi cô sống có tốt không, mặc đủ ấm không, chỉ là yêu thương chia nhiều ít, yêu thương không đồng đều.

Trước kia cô không chịu nổi, giờ đây đã tê dại.

"Không được nói với mẹ, bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm mẹ lo nữa." Giang Hoàn quay đầu lườm Giang Sảo một cái, "Em nói một lèo cho xong được không, ăn không nên đọi nói không nên lời, có bức bối không hả?"

Quản Hướng Đồng ngẩng đầu nhìn Giang Sảo, Giang Sảo cũng đang nhìn cậu ta.

Quản Hướng Đồng:...Đừng cầu cứu anh, ai biết em muốn nói gì.

Giang Hoàn nhìn Hứa Giảo Bạch đứng bên cạnh, "Xin lỗi, làm phiền các cậu đi xa thế này..."

Hứa Giảo Bạch đáp: "Không cần xin lỗi em, Quản Hướng Đồng cũng không để ý đâu, lần sau có việc gì chị cứ gọi."

Giang Hoàn ậm ừ, liếc liếc Hứa Giảo Bạch, "Cậu báo Quý Hoành chưa?"

Hứa Giảo Bạch ngỡ ngàng đôi chút, chuyện xảy ra bất ngờ, anh chỉ nói với Quý Hoành là tối nay đi ăn cùng Quản Hướng Đồng.

"...Chưa."

Giang Hoàn trông rất ổn, đùa giỡn: "Chưa nói hả? Muộn thế này mà không báo là người ta lo lắm đó."

Hứa Giảo Bạch mím mím môi nhìn Giang Hoàn: "Chị ổn thật không đấy?"

"Chị thì bị gì được?" Giang Hoàn hỏi ngược lại, "Chị về nhà rồi chứ có ở một mình đâu, có bố có mẹ, có cả thằng em ngốc này, không sao, chị không sợ."

Hứa Giảo Bạch gật gật đầu.

Họ ấn chuông, người mở cửa không phải bác giúp việc mà là mẹ Giang, bà thấy hai mắt Giang Hoàn sưng tấy, lo lắng hỏi: "Làm sao thế?" Bà kêu lên theo bản năng, "Giang Sảo, làm sao thế? Con bảo tới xem chị thì chỉ xem thôi hả? Chị con làm sao thế?"

Giang Hoàn vội vã can ngăn: "Aiz không có gì to tát đâu mẹ, vào nhà rồi nói."

Quản Hướng Đồng lén lút kéo tay áo Giang Sảo, chớp chớp hai mắt: "Không sao chứ?"

Hứa Giảo Bạch đứng sau cùng, nhìn rõ Giang Sảo nắm ngón tay Quản Hướng Đồng: "Không sao."

Anh và Quản Hướng Đồng không ở lại thêm, đi bộ dọc bức tường bao quanh biệt thự nhà họ Giang tới đường lớn.

Hứa Giảo Bạch nhắn tin cho Quý Hoành, nói sơ qua chuyện đêm nay.

Quản Hướng Đồng tò mò, thuận miệng hỏi: "Ông nhắn WeChat á? Nhắn với ai thế, chưa thấy ông vừa đi đường vừa chơi điện thoại bao giờ."

Hứa Giảo Bạch: "Trước có chơi."

Quản Hướng Đồng: "?"

Hứa Giảo Bạch: "Anipop."

Quản Hướng Đồng há miệng: "À đúng."

Hứa Giảo Bạch gõ xong dòng chữ cuối cùng, cất điện thoại nói thẳng: "Là Quý Hoành."

Qua ngã rẽ là tới chợ đêm, con đường nhỏ tối tăm heo hút sẽ kết thúc ở đây.

Quản Hướng Đồng yên lặng đôi lát, thông minh đột xuất: "Ông với Quý Hoành yêu nhau à?"

Hứa Giảo Bạch dừng bước nơi nửa sáng nửa tối, ánh đèn chợ đêm chiếu lên nửa gương mặt anh, hàng mi đen nhánh phủ xuống một mảng tối.

Quản Hướng Đồng mông lung, hơi hoảng hốt: "Tôi đoán sai à? Chuyện đó, không phải, lần trước ông nói ông không thẳng mà, tôi chỉ..."

"Không, đoán đúng." Hứa Giảo Bạch tiếp tục đi, bước vào đám đông ồn ã, Quản Hướng Đồng nhìn rõ vẻ mặt anh, ánh mắt rộn ràng bừng sáng, khóe miệng mang ý cười rất nhạt.

Quản Hướng Đồng thở dài, cảm giác mọi chuyện đúng là nên như vậy, cậu ta đoán đúng, rất lâu rồi, từ mùa hè năm ấy, từ khi nhìn thấy Quý Hoành đút kẹo cho Hứa Giảo Bạch cậu ta đã biết kết cục hẳn là nên thế này.

Quý Hoành chưa bao giờ dịu dàng với ai đến vậy.

Con mèo thời thơ ấu, người mẹ điên khùng gào thét, gian nhà tối tăm cũ nát, tất cả đã xiềng xích Quý Hoành vào làn sương mù mịt rất nhiều năm.

Hứa Giảo Bạch đến muộn, không đến lúc Quý Hoành cần giúp đỡ, cũng không đến lúc tấm lòng y còn cởi mở êm đềm. Hứa Giảo Bạch đến khi Quý Hoành chật vật khổ sở nhất, nói nói cười cười với tất cả mọi người nhưng không chịu tin ai, không chịu gần ai.

Hứa Giảo Bạch ngơ ngác bước tới, vạch trần vết thương cũ của chính mình, cũng mở miệng để lộ hàm răng trắng và đầu lưỡi đỏ sậm ăn viên kẹo Quý Hoành đút cho, hoàn toàn tin tưởng y.

Họ trải qua rất nhiều chuyện, xa cách sáu năm, đuôi mèo giấu trong góc rồi lại bình thản hiện ra giữa một màn đêm bình thường như biết bao màn đêm khác.

Đêm hè oi bức, ánh đèn đường tỏa quầng sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu Hứa Giảo Bạch, nụ cười anh mềm mại như đệm thịt dưới chân mèo, giẫm giẫm lên lồng ngực.

Cuối chợ đêm có một người đang đứng, màn hình điện thoại chiếu vào mắt, soi rõ góc cạnh gương mặt, y không biểu cảm gì nhưng giọng nói đầy xấu xa: "Không chịu đâu, anh chờ em ở đây cơ, hôm nay anh không có nhà để về, em nhận nuôi anh không?"

Hứa Giảo Bạch chỉ chỉ chợ đêm nói: "Quý Hoành chờ tôi ở kia."

Quản Hướng Đồng nhăn mặt, cậu ta không muốn gặp Quý Hoành, do dự nói: "Vậy ông đi cùng tôi một đoạn được không? Bên này không có taxi, tới đầu phố mới vẫy xe được."bg-ssp-{height:px}

Hứa Giảo Bạch tự nhiên đáp: "Được."

Đi nửa đường anh bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Quản Hướng Đồng: "Ông và Giang Sảo..."

Quản Hướng Đồng bĩu môi: "Đúng, hôm nay tôi hẹn ông để nói chuyện này."

"Ông có nghĩ cậu ấy thích ông không?"

"Có nghĩ chứ, đêm ngủ cũng mơ thấy, nhưng không tự tin." Quản Hướng Đồng vò vò tóc, "Tôi... sợ lắm." Sợ mình tưởng bở, sợ sau khi phanh phui tất cả sẽ mất cả chì lẫn chài.

Hứa Giảo Bạch định nói gì đó, phía trước bỗng có tiếng người: "Mày với Giang Sảo đều là đầu đất à?"

Hứa Giảo Bạch quay phắt lại.

Quản Hướng Đồng run run.

Quý Hoành đứng trước mặt hai người, mắt nhìn Hứa Giảo Bạch: "Chậm quá... Anh tự tới." Y cúi đầu như đang lấy lòng, dọa Quản Hướng Đồng khiếp đảm lùi về sau.

Quý Hoành liếc Quản Hướng Đồng một cái: "Đừng cuống, Giang Sảo thích mày. Ở nước ngoài lúc nào cũng mong tin nhắn của mày, hai đứa chúng bay ngu cả đôi hả?"

Quản Hướng Đồng: "..." Nói chuyện kiểu gì vậy, có nên vui không vậy?

Hai mắt Quý Hoành rõ ràng đang bảo "Còn việc gì nữa, không có thì té lẹ đi", Quản Hướng Đồng cố tình không theo ý y, bĩu môi thầm thì: "Mày đừng lừa tao."

"Tao lừa mày làm gì?"

"Lại bảo không, ngày xưa mày lừa tao suốt."

Quý Hoành lấy điện thoại ra, Hứa Giảo Bạch nghi ngờ nhìn, Quý Hoành nói: "Gọi điện hỏi nhé?"

Quản Hướng Đồng giãy nảy: "Thôi khỏi! Tao biết rồi, tao tin mày, được chưa?"

Quý Hoành bỏ điện thoại xuống, tay kia lặng lẽ nắm tay Hứa Giảo Bạch. Y vốn không định gọi thật.

Hứa Giảo Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Vừa nãy tôi thấy ông với Giang Sảo cầm tay nhau."

Quản Hướng Đồng cứng đờ, cổ hồng lên, xoa xoa tóc: "Được rồi tôi biết rồi, mai tôi sẽ nói chuyện rõ ràng... Aiz phiền quá đi!" Nói rồi gõ gõ đầu mình.

Quý Hoành cười khẩy, Quản Hướng Đồng không dám trừng lại, tội nghiệp nhìn Hứa Giảo Bạch.

Quý Hoành tức khắc che mắt Hứa Giảo Bạch, kéo anh vào lồng ngực, híp híp mắt: "Không được nhìn."

Hứa Giảo Bạch víu ngón tay Quý Hoành lén lút ngó xem.

Ba người chia tay ở đầu phố, Quản Hướng Đồng lên taxi, Quý Hoành và Hứa Giảo Bạch đi hướng ngược lại.

Quý Hoành vẫn giống như sáu năm trước, xấu tính số một. Từ năm cấp ba đó, Quản Hướng Đồng mới gặp Quý Hoành ba lần, rất khó tả, hai lần trước y chẳng thèm nói chuyện với ai, mặt khó đăm đăm, chỉ khi nhìn Hứa Giảo Bạch mới cười.

Quản Hướng Đồng nhớ tới hôm họp lớp, Quý Hoành cứ im lặng dò xét xung quanh như tìm kiếm điều gì, đáng sợ đến dựng tóc gáy.

Hứa Giảo Bạch... biết dáng vẻ ấy không?

Gió ấm thổi hai bên má, không ai nói chuyện, tay nắm bàn tay, chẳng quan tâm người qua đường nghĩ gì. Một lát sau Quý Hoành bỗng nới lỏng tay, Hứa Giảo Bạch ngẩng đầu, phản xạ đưa tay đuổi theo rồi lại rụt về, nhìn Quý Hoành.

"Sao anh không có nhà để về?"

Quý Hoành trả lời tùy ý: "Thì là không có nhà để về đó, mong em nhận nuôi anh."

"Quên chìa khóa?" Hứa Giảo Bạch hỏi.

"Không phải." Quý Hoành lắc lắc chìa khóa trước mặt anh.

Hứa Giảo Bạch nhìn y không nói gì.

"Không muốn về." Quý Hoành kéo ngón tay anh, "Muốn ở với em."

Hứa Giảo Bạch không trúng chiêu, nhìn y thẳng tắp.

Quý Hoành hết cách, dí sát lại ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: "Bạch Bạch quen nhiều người quá."

Vành tai Hứa Giảo Bạch ngứa ngáy, hơi lùi về sau, "Nhất Nhất."

"Anh đây."

"Đừng ghen."

Quý Hoành khựng lại, hai mắt nhìn màn đêm sau lưng Hứa Giảo Bạch: "Anh không hề." Âm cuối hơi cao, giả vờ oan ức.

Hứa Giảo Bạch chủ động ôm y, bàn tay sờ sờ đầu Quý Hoành: "Em không quen nhiều người, có rất ít bạn bè thân thiết."

Quý Hoành ôm lại anh chặt chẽ.

Hứa Giảo Bạch cười ngây thơ, hoàn toàn không ngại Quý Hoành ôm anh chặt như thế, chặt đến xương cốt toàn thân đau đớn.

"Quan trọng nhất là," anh mềm giọng nói, "Em chỉ thích Nhất Nhất thôi."

Truyện Chữ Hay