Ánh Trăng Đến Muộn

chương 12: cảm giác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ nghỉ đông, Hứa Giảo Bạch ra ngoài chơi hai lần, một lần là đi xem phim với các bạn, cậu lại mặc áo len cao cổ và nhiều lớp đồ ấm áp, dáng người không thấp nhưng ngồi trong góc trông có phần cô độc đáng thương.

Quý Hoành chen qua đám người tới gần cậu, Hứa Giảo Bạch đổ mồ hôi, tay ôm áo khoác, cúi đầu tự chơi một mình.

Quý Hoành rút cuống vé trong tay cậu ra, không thèm nhìn ngồi xuống bên cạnh. "Nhìn tôi làm chi? Tôi đổi chỗ với Giang Sảo, cậu không quen nó mà." Họ mua vé theo nhóm nên có đổi chỗ cho nhau cũng chẳng việc gì. Hứa Giảo Bạch đeo kính D lặng lẽ nhìn gò má Quý Hoành, không hiểu sao lại thấy yên tâm.

Một lần là sau Tết, gần lúc đi học lại, Quý Hoành hẹn Hứa Giảo Bạch đi uống trà sữa.

Trà sữa ngọt. Hứa Giảo Bạch rất thích.

Mẹ Hứa vẫn không yên tâm, lần nào con trai ra ngoài về bà cũng hỏi nọ hỏi kia, Hứa Giảo Bạch đi chơi, bà vừa mừng vừa lo, "Ra ngoài giao lưu với bạn bè là tốt... Nhưng tối nhớ về nhà ăn cơm nhé, mẹ chờ con."

Trong quán trà sữa chỉ có mỗi mình Quý Hoành.

Hứa Giảo Bạch ngơ ngác hỏi: "Chưa ai tới à?"

Quý Hoành cầm menu, "Chọn đồ đã, tôi ngồi đây phút mà vẫn chưa gọi gì, chủ quán sắp cầm chổi quét tôi ra ngoài rồi." Sau đó mới nói: "Không có người khác, hôm nay tôi không gọi ai."

Cả buổi chiều hai người ăn hai gói khoai tây chiên, hai cái hamburger, cộng thêm một cốc coca và một cốc trà chanh. Hứa Giảo Bạch nhớ rõ ràng.

Quý Hoành nằm trên bàn, thỉnh thoảng cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nói chuyện với Hứa Giảo Bạch.

"Ngồi không thế này có chán không?"

"Không." Hiếm khi Hứa Giảo Bạch trả lời chắc chắn, không ba phải thế nào cũng được. Quán ăn ở trung tâm thành phố, người xe đi lại tấp nập, những tòa nhà chọc trời sừng sững xa xa, tất cả cùng chen chúc trên một con đường. Cậu đặt tay lên cửa kính, tựa như đứa nhỏ tò mò ngắm nhìn thế giới.

Quý Hoành đặt điện thoại xuống nhìn theo tầm mắt Hứa Giảo Bạch, đường phố ồn ào huyên náo, người đông như mắc cửi, y chưa bao giờ quan tâm vì bản thân cũng là một phần trong đó, luôn luôn vội vã chẳng để ý ai vừa lướt qua.

Hứa Giảo Bạch nhìn hết sức chăm chú, dáng vẻ lạnh nhạt, hai mắt sáng trong soi chiếu mọi cảnh sắc bên ngoài cửa kính.

Quý Hoành không thể coi cậu như bạn bè cùng lứa, Hứa Giảo Bạch thật giống một chú mèo, tâm tư mẫn cảm dịu dàng, vừa ngốc nghếch vừa nhạy bén.

Trước khi rời đi Hứa Giảo Bạch hà hơi lên mặt kính, lấy giấy ăn lau lau dấu vân tay nho nhỏ cậu vừa lỡ in lên. Quý Hoành đứng chờ cậu, không nhịn được bật cười.

Hứa Giảo Bạch nghi hoặc quay đầu.

Quý Hoành đưa một viên kẹo đến bên miệng Hứa Giảo Bạch, "Há miệng."

Hứa Giảo Bạch chần chừ một giây, chậm rãi hé môi lộ ra đầu lưỡi đỏ sẫm ngại ngùng, lòng khó giải thích mà chờ mong.

Sau khi trở lại trường, thời tiết dần ấm lên, mấy bạn nam không bận áo khoác bông nữa nhưng Hứa Giảo Bạch vẫn mặc rất nhiều, áo nhung dài che tay che cổ.

Tan học, Quản Hướng Đồng đột nhiên hỏi: "Ông không nóng à?" Phòng học có máy sưởi, cậu ta chỉ mang một chiếc áo thun dài tay.

Hứa Giảo Bạch nhìn hai bên một lát, xác nhận cậu ta đang nói chuyện với mình mới trả lời. "Vẫn được." Cũng hơi hơi nóng nhưng cậu không nói.

Tuy thỉnh thoảng có trò chuyện đôi câu, nhưng Quản Hướng Đồng luôn cảm thấy giữa hai người tồn tại rất nhiều khoảng cách.

Quý Hoành thì không, thậm chí y có thể tùy tiện xoa mái tóc thiếu niên đến rối bời, đưa kẹo tới tận bên miệng cậu.

Khí trời man mát, Quý Hoành chơi bóng dưới sân tập, Hứa Giảo Bạch ngồi trên khán đài cúi đầu vẽ.

Quản Hướng Đồng chợt nghĩ ra điều gì, gọi Hứa Giảo Bạch phía xa: "Ông vẽ Quý Hoành nhiều thế, vẽ tôi nữa đi!" Cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, thân hình hơi thấp, làn da màu lúa mạch và hai mắt ngời sáng, tươi cười rạng rỡ đưa ra yêu cầu khó từ chối.

Hứa Giảo Bạch dừng bút nhìn ánh nắng phủ lên người cậu trai, ấm áp quá.

Không chờ cậu trả lời, Quý Hoành cười gằn: "Mơ à? Mày đánh bóng đã giỏi chưa? Hay thôi không đánh bóng nữa, để tao đánh mày?" Quản Hướng Đồng né quả bóng y ném tới, lại bắt đầu gào lên, "Giang Sảo! Hai ta chung một phe mà mày cứ đứng đấy hóng chuyện thôi à?"

Giang Sảo lười biếng ngáp một cái, dường như có ngủ bao nhiêu cậu ta cũng không tỉnh táo nổi: "Chẳng liên quan đến em."

Quản Hướng Đồng làm mặt quỷ, nhặt bóng lên tiếp tục chơi.

Trời hơi lạnh, những nam sinh dưới sân tập đổ mồ hôi, Hứa Giảo Bạch ngồi trên khán đài lặng lẽ quan sát họ cười đùa.

Cậu quen rồi.

Cậu vẫn luôn một mình.

Bỗng có người ngồi xuống ghế bên cạnh, mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, Hứa Giảo Bạch quay lại nhìn, nữ sinh trang điểm thanh tú, phấn mắt lấp lánh ánh kim.

Là Vương Tuệ Tuyết.

Không ai nói gì, im lặng gượng gạo kéo dài rất lâu.bg-ssp-{height:px}

"Nếu tôi không nói gì thì cậu sẽ im lặng mãi mãi luôn hả?" Vương Tuệ Tuyết hỏi, đợi một lát không thấy Hứa Giảo Bạch trả lời bèn nói tiếp, "Tôi hỏi cậu, có phải Quý Hoành thích ai rồi không?"

Vẫn không trả lời.

"Có hay không cũng đáp một câu đi chứ? Quý Hoành không cho cậu nói à?" Nhỏ sốt ruột muốn xích lại gần, nhưng nhìn cặp lạnh lùng kia thì không dám nữa, lắp bắp: "Thái, thái độ gì vậy, cậu có biết cứ thế này nhiều người sẽ ghét cậu lắm không hả?"

"Biết." Cuối cùng Hứa Giảo Bạch cũng trả lời.

Vương Tuệ Tuyết yên tĩnh, "Cậu làm người khác không thoải mái đó." Nhỏ được chiều chuộng ra bệnh công chúa, có sao nói vậy, Hứa Giảo Bạch khiến nhỏ chẳng dám làm gì.

Hứa Giảo Bạch không giận, đứng dậy rời đi, ngồi xuống một ghế ở xa.

Vương Tuệ Tuyết ngẩn người, gì vậy trời? Trốn tránh nhỏ?

Không lâu sau, Vương Kiềm chạy đến, "Cậu tới đây làm gì, sao bảo không theo đuổi Quý Hoành nữa?"

Vương Tuệ Tuyết đuối lý, cúi đầu nhỏ giọng, "Tôi vẫn chưa buông được, chỉ đến xem một tí thôi."

Yên đơn phương thật khổ, cho đi không nhận lại gì, lụi tàn chẳng cần nguyên do.

Hứa Giảo Bạch trông thấy Vương Kiềm giữ cánh tay Vương Tuệ Tuyết, nhìn xuống sân tập, chẳng ai chơi bóng, tất cả mọi người đều đang hóng drama trên khán đài. Cậu chạm mắt Quý Hoành, Quý Hoành dùng khẩu hình: "Mau xuống đây!"

Hứa Giảo Bạch định lén lút chuồn đi, nào ngờ cậu vừa nhúc nhích, hai diễn viên chính đã cùng quay sang.

Hứa Giảo Bạch: "..." Không dám nhích nữa.

Khó khăn lắm mới xuống được sân, Quý Hoành hỏi: "Cậu dính líu gì đến hai đứa kia?"

Hứa Giảo Bạch chẳng biết có nên nói không, bạn nữ đó vẫn chưa hết hy vọng với Quý Hoành.

Sau đấy Hứa Giảo Bạch còn gặp Vương Tuệ Tuyết thêm mấy lần, nhỏ thường nhìn theo cậu, lúc bị phát hiện thì dời mắt đi làm như không cố ý.

Người bình thường hẳn sẽ khó chịu, nhưng Hứa Giảo Bạch rất bình tĩnh, cậu chẳng kể gì với ai, vẫn sống y như trước.

Tháng tư, nhiều bạn học chuyển sang áo khoác mỏng, đám con trai chơi bóng rổ thậm chí còn mặc áo ngắn tay. Hứa Giảo Bạch không mang áo len cao cổ nữa, đổi thành sơ mi đồng phục nhẹ nhàng khoan khoái, cẩn thận cài hết các cúc.

Buổi trưa đến phòng tranh, Quý Hoành đi phía trước cậu.

"Cậu sợ lạnh không sợ nóng à?" Quý Hoành bóc một viên kẹo, hết sức tự nhiên đưa đến bên môi Hứa Giảo Bạch, Hứa Giảo Bạch hé miệng, viên kẹo rơi trên đầu lưỡi.

Hứa Giảo Bạch ngậm kẹo: "Có sợ nóng."

Quý Hoành liếc qua cổ áo cậu, nhớ khi nãy Quản Hướng Đồng phàn nàn, đổi chủ đề: "Quản Hướng Đồng than là cậu thờ ơ với nó."

Hứa Giảo Bạch đảo viên kẹo trên đầu lưỡi, nếm nếm hai lần, "Không hề, cậu ấy hỏi gì tôi cũng đáp lại."

Hỏi gì đáp nấy, không thêm một chữ.

"Ừ." Quý Hoành chẳng thèm để ý Hứa Giảo Bạch đối xử với Quản Hướng Đồng thế nào, mà bơ nó đi là tốt nhất, Quản Hướng Đồng lải nhải luôn miệng, giống y như con ve sầu. "Cậu thấy nó thế nào?"

Trước mắt Hứa Giảo Bạch hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên vui tươi hoạt bát, Quản Hướng Đồng mang mùi hương như ánh mặt trời, cậu có phần ước ao, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Quý Hoành híp mắt, y biết thế này là Hứa Giảo Bạch có thiện cảm, không nghe câu trả lời nữa, ấu trĩ ngang ngược hỏi: "Thế tôi thì sao?"

Hứa Giảo Bạch ngẩn ra.

Quản Hướng Đồng là người rất đơn giản, chỉ quan sát lời nói cử chỉ cũng có thể hiểu được phần nào tính cách. Nhưng Quý Hoành không như vậy, nụ cười của y có khi là thật có khi là giả, sự quan tâm của y có khi ấm áp, nhưng có khi lại rất lạnh lùng.

"...Rất tốt." Hứa Giảo Bạch nói xong lòng lập tức phủ định. Không nên trả lời qua loa như vậy, đây cũng là lý do cậu ngập ngừng lúc mẹ Hứa hỏi, cảm giác của cậu với Quý Hoành không thể chỉ gói gọn trong hai chữ này.

Cảm giác của cậu với Quý Hoành phức tạp hơn nhiều, không ngọt ngào thuần túy như kẹo, mà còn chua chua, đôi lần thì đăng đắng.

Hứa Giảo Bạch nhíu nhíu mày, chẳng biết miêu tả thế nào, "Thì là... rất tốt."

+

Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.

Truyện Chữ Hay