Sau khi tiễn Khương Tư Tư, Lương Uyển đến một quán ăn gần trạm tàu điện giải quyết bữa tối rồi mới trở về trường.
Thời tiết chuyển nóng, cư dân trong ký túc xá đều mặc những bộ đồ thể thao thoải mái nhẹ nhàng đi tập thể dục, sân vận động chẳng mấy trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lương Uyển cố tình đi vòng qua sân vận động, đứng bên đường đợi xe buýt của trường.
Căng da bụng thì trùng da mắt, cô ngáp dài, mò điện thoại trong túi nhắn tin cho Khương Tư Tư.
[Lương Uyển]: Ngày mai chẳng phải sinh nhật cậu sao, hay để tớ đến sân bay đón Tiểu Viên, đợi cậu tan làm rồi phòng mình cùng nhau đi ăn.
Mãi đến khi xe buýt đã đến, Khương Tư Tư vẫn chưa trả lời tin nhắn, Lương Uyển đợi xe vào trạm.
Bước lên xe, cô thò tay vào túi, không mang thẻ giao thông công cộng cũng không mang tiền lẻ.
Tài xế quay đầu nhìn Lương Uyển, ánh mắt hiện rõ vẻ thúc giục, cô chỉ đành vịn lan can đứng lên, chuẩn bị xuống xe, “Thôi vậy.”
Vừa dợm người dậy, một cánh tay từ phía sau lướt qua tai cô, quẹt hai lần vào máy quẹt thẻ.
Không cần phải quay đầu, mùi hương thân thuộc ất không thể lẫn với ai khác được, Lương Uyển biết người đó là ai.
Cô cúi đầu, đang định xoay người xuống xe, bác tài xế lại đột ngột đạp chân ga, lực quán tính quá mạnh, mông Lương Uyển dội ngược về ghế ngồi.
Tiếng gió vi vu chạy lướt qua bên tai, tiếng người ồn ào huyên náo nhỏ dần.
Một lúc sau, Lương Uyển quay đầu nói với Vương Hàn Tiêu: “Lát nữa tôi chuyển tiền lại cho cậu.”
Vương Hàn Tiêu ngồi nghiêm chỉnh ở hàng ghế sau, thong thả cất thẻ giao thông của mình đi, “Không cần đâu.”
“Không cần thì thôi.” Lương Uyển xoay người lại, thấp giọng lầm bầm, “Dù sao cũng là cậu tự nguyện quẹt.”
Xe buýt chạy ngang qua sân vận động, dừng ở trạm ngay quảng trường văn hóa, người xuống xe khá nhiều, mà người lên xe cũng chẳng ít.
Vừa nãy người ngồi cạnh Lương Uyển là một cô gái, bây giờ thì đổi thành một chàng trai.
Trương Vĩ Hâm đứng cuối nhóm khách xếp hàng chờ lên xe, vốn dĩ cậu ta định ngồi ở hàng ghế cuối của dãy đầu, nhưng vừa nhìn thấy Lương Uyển đang ngồi ở dãy giữa, cậu ta liền nhất quyết kéo chàng trai đang ngồi cạnh cô dậy, đòi đổi chỗ.
Suốt cả quá trình Lương Uyển đều hướng mắt ra bên ngoài, tựa như không để tâm đến kế bên mình đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi đã ngồi xuống cạnh Lương Uyển, Trương Vĩ Hâm mới phát hiện ra Vương Hàn Tiêu cũng ngồi ở hàng ghế sau.
“Lớp trưởng, trùng hợp thế!”
Từ ngày sang Nhật Bản, Vương Hàn Tiêu đã không còn là lớp trưởng nữa, nhưng mọi người trong lớp vẫn cứ quen miệng gọi anh như vậy.
Vương Hàn Tiêu gật đầu rồi im lặng.
Trương Vĩ Hâm đã quen với dáng vẻ lạnh lùng này của anh, cũng chẳng để bụng, cậu ta quay sang nhìn Lương Uyển với ánh mắt tha thiết, “Tối thứ năm cậu có tiết không?”
Lương Uyển nghịch tóc, “Có chuyện gì sao?”
Trương Vĩ Hâm: “Nếu cậu không có tiết thì chúng ta đi xem phim đi.”
“Tối thứ năm tôi có lớp ôn thi nghiên cứu sinh.” Lương Uyển đột nhiên mỉm cười, nhìn Trương Vĩ Hâm, “Chiều thứ sáu đi.”
“Chiều thứ sáu à….” Trương Vĩ Hâm sờ đầu ái ngại, “Tôi có môn chuyên ngành tự chọn, nếu không đi học sợ là lên năm tư phải học lại mất.”
Lương Uyển bĩu môi, “Thế thì thôi vậy.”
Nói rồi, cô lại nghĩ ra gì đó, hỏi lại: “Chiều thứ sáu mấy giờ cậu tan học?”
Trương Vĩ Hâm: “Sáu giờ mười.”
Lương Uyển cau mày, ánh mắt phán xét Trương Vĩ Hâm từ trên xuống dưới: “Concert chẳng phải cũng vào thứ sáu sao? Có kịp không đấy?”
Trương Vĩ Hâm vỗ đầu, quay đầu nhìn Vương Hàn Tiêu: “Lớp trưởng, cậu giúp tôi chuyện này được không? Lớp tự chọn tối thứ sáu cậu đi điểm danh giúp tôi nhá?”
Lương Uyển im bặt, cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hừ lạnh một tiếng.
Tìm ai không tìm, cứ phải tìm trúng cậu ta.
Chẳng ngờ, người ngồi sau lại sảng khoái mà đồng ý: “Được.”
Ngón tay cô bất giác siết chặt lan can.
Trương Vĩ Hâm duỗi tay, muốn vỗ vỗ mấy cái thân tình lên vai Vương Hàn Tiêu: “Trượng nghĩa, cảm ơn cậu nhá!”
Vương Hàn Tiêu lại nghiêng người né tránh bàn tay của cậu ta, “Không có gì.”
Trương Vĩ Hâm ngượng ngùng thu tay về, quay sang nhìn Lương Uyển nói: “Đã xong! Vậy tối thứ sáu chúng ta đi xem phim nhé.”
Lương Uyển nói được, rồi lại thong dong nghịch tóc, “Vậy concert tuần sau thì sao? Cậu lại tìm người điểm danh hộ à?”
Trương Vĩ Hâm tỏ vẻ chẳng việc gì phải bận tâm: “Lúc đó nói sau, kiểu gì cũng sẽ có cách mà.”
Đến trạm ký túc xá nữ, Lương Uyển xuống xe, Trương Vĩ Hâm cũng xuống theo, còn không quên ngoái đầu nói với Vương Hàn Tiêu: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu nhé! Hôm khác tôi mời cậu đi ăn!”
Vương Hàn Tiêu không đáp.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Vương Hàn Tiêu lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Khương Tư Tư.
[Khương Tư Tư]: Bây giờ đã là thời đại nào rồi, một câu xin lỗi có còn nghĩa lý gì nữa sao!
Vương Hàn Tiêu ngẩng đầu, nhìn theo hướng mà Lương Uyển rời đi.
Dưới bóng tà dương, mái tóc dài của cô gái ấy bị gió cuốn tung lên, rồi lại nhẹ nhàng xõa xuống.
[Vương Hàn Tiêu]: Chẳng còn nghĩa lý gì cả, sai chính là sai, một lời xin lỗi sẽ chẳng thể bù đắp được bất cứ điều gì.
[Khương Tư Tư]: Tôi cũng nghĩ vậy.
Khương Tư Tư cất điện thoại đi, gấp gọn tờ giấy trong tay lại, lúc đi ngang qua thùng rác của trạm tàu điện ngầm, cô tiện tay vứt thẳng vào đó.
Không thể phủ nhận, phong thư nhận lỗi của Lâm Tiểu Viên viết vô cùng thành khẩn.
Cô ta viết, cô ta nhất thời hồ đồ, mở miệng thốt ra câu nói ấy mà không nghĩ đến hậu quả về sau.
Cô ta viết, hai năm này cô ta không có lấy một đêm yên giấc, mỗi lần trở về ký túc xá, mỗi lần nhìn thấy chiếc giường của Khương Tư Tư, cô ta lại chìm trong hối hận vô hạn, thậm chí những lúc thấy Hình Ý Bắc trong khuôn viên trường, cô ta cũng sẽ cố ý đi đường vòng.
Cô ta viết, cô ta không dám khẩn cầu được tha thứ, nhưng cũng không cách nào có thể mở miệng nói một câu xin lỗi. Đây đã là phong thư nhận lỗi thứ hai trăm ba mươi bảy mà cô ta viết, mỗi lần viết xong lại không có dũng khí đưa nó cho Khương Tư Tư, sau cùng chỉ đành giấu nó vào trong trang sách, hy vọng sẽ có một ngày Khương Tư Tư phát hiện ra.
Khương Tư Tư không hề đọc hết bức thư kia, đối với những lời lẽ chân thành đầy tha thiết của Lâm Tiểu Viên, cô chẳng chút hứng thú, lại càng không muốn bản thân phải hiểu cho nỗi giày vò trong lòng cô ta suốt hai năm qua.
Bởi vì Lâm Tiểu Viên sẽ không bao giờ biết, từ bỏ một người mình thầm thương suốt bao nhiêu năm trời, đau đớn ra sao.
Lớn đến độ này, lời mà mọi người xung quanh nói ra nhiều nhất hẳn sẽ là “Bỏ đi”, bỏ qua cho người khác chính là bỏ qua cho chính mình.
Nhưng Khương Tư Tư có thể tự nhủ với bản thân “Bỏ đi” cho tất cả mọi người, lại tuyệt không cách nào thuyết phục chính mình tha thứ cho Lâm Tiểu Viên. Lúc chưa từng kinh qua sinh tử ly biệt trong đời, trừ người thân, những người bạn cùng phòng sớm tối bên nhau, chính là người mà ta tín nhiệm nhất.
Vậy mà người bạn này, đến cả dũng khí đứng trước mặt cô nói câu xin lỗi cũng không có.
Nhưng cho dù là đứng trước mặt cô xin lỗi, Khương Tư Tư nghĩ, cô cũng sẽ không tha thứ cho Lâm Tiểu Viên.
Lâm Tiểu Viên cho rằng, bản thân cô ta chỉ là nói dối một câu cỏn con mà thôi, nhưng cô ta lại không biết vì câu nói dối cỏn con ấy, có một người đã phải trải qua hai năm trống rỗng như thế nào.
“Thật xin lỗi” ba chữ vô nghĩa, sai thì chính là sai, một lời xin lỗi sẽ chẳng thể bù đắp được bất cứ điều gì.
Bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, thế giới trên mặt đất vừa lên đèn, phồn hoa nhộn nhịp vô cùng.
Khương Tư Tư kéo vali đi về hướng tòa chung cư.
Vừa băng qua một vạch kẻ đường, cô đã thấy Hình Ý Bắc đứng ở đầu bên kia.
Anh ăn mặc trang trọng chỉnh tề, có vẻ như ghi hình cho bản tin xong là chạy ngay ra đây.
Khương Tư Tư không ngờ bản thân sẽ có ngày này, ngày mà cô vừa trông thấy bóng dáng anh là đã có thể chắc chắn rằng anh sẽ đi về phía mình.
Anh chỉ đi đến nơi có cô, mặc kệ những người khác.
“Về rồi à?” Hình Ý Bắc bước đến trước mặt cô, cầm lấy vali và túi xách, “Anh còn định đến trường đón em.”
“Không cần đâu.”
Khương Tư Tư thuận thế khoác tay Hình Ý Bắc, tựa đầu lên cánh tay anh.
Hình Ý Bắc ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên, Khương Tư Tư chủ động thân mật với anh như vậy.
Suốt cả con đường, Hình Ý Bắc đi rất chậm, nhưng lại cảm thấy thời gian trôi thực nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Đứng trước cửa thang máy, Hình Ý Bắc nắm chặt bàn tay Khương Tư Tư, mười ngón tay đan nhau.
“Ngày mai là sinh nhật em.”
Khương Tư Tư gật đầu: “Ừm.”
Hình Ý Bắc: “Ở Nhật Bản em đón sinh nhật thế nào?”
Cửa thang máy mở ra, anh nắm tay cô bước vào.
Không gian nhỏ hẹp, Khương Tư Tư đứng nép mình trong góc, nhẹ nhàng nói: “Đón ở nhà.”
Hình Ý Bắc: “Ai đón cùng em?”
Khương Tư Tư: “Bạn học bên Nhật.”
Hình Ý Bắc: “Nam hay nữ?”
Khương Tư Tư ngước mắt nhìn Hình Ý Bắc rồi khẽ móc vào ngón tay anh.
“Nếu như em nói là nam, anh sẽ như thế nào?”
Hình Ý Bắc hít một hơi thật sâu, “Không thế nào cả, nam nữ đều chẳng sao, anh cũng hy vọng có người cùng em đón sinh nhật.”
Khương Tư Tư: “Em còn tưởng anh lại muốn uống Coca.”
Hình Ý Bắc: “…… Nghĩ nhiều rồi.”
Về đến nhà, vừa bật điện lên, Khương Tư Tư đã mở vali ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Hình Ý Bắc muốn giúp cô nhưng Khương Tư Tư không cho phép anh mò vào thêm phiền.
Vậy nên anh chỉ đành đứng một bên nhìn cô làm.
Thu dọn đâu vào đấy, Khương Tư Tư ngẩng đầu lên nhìn thấy quần áo đang phơi ngoài ban công, cô nhắc anh: “Anh đi thu quần áo vào đi, ngày mai có mưa to đấy.”
Hình Ý Bắc nói được, đi được nửa đường, anh lại quay đầu: “Vậy nên rốt cuộc là nam hay nữ?”
Khương Tư Tư ôm cánh tay nhìn anh, mím môi cười.
Mãi đến khi sắc mặt Hình Ý Bắc có dấu hiệu đổi màu, Khương Tư Tư mới nói: “Nữ, nữ, là nữ! Anh mau thu quần áo vào đi.”
Khóe môi Hình Ý Bắc cong lên, cầm cây sào lấy quần áo xuống.
Tổng cộng phơi ba bộ, trong đó có chiếc áo sơ-mi trắng Khương Tư Tư mới mua.
Tối hôm đó, cô vừa mặc được một chút đã cởi ra giặt.
“Khương Khương.”
“Dạ?”
Khương Tư Tư cầm ly nước trên tay, quay đầu nhìn Hình Ý Bắc đang cầm chiếc áo sơ-mi trắng, “Sao vậy?”
Hình Ý Bắc trầm mặc một lúc, lại lắc đầu: “Không có gì.”
Buổi đêm.
Khương Tư Tư vừa nằm lên giường, cơn gió mang theo những giọt mưa ùa vào, thổi tung tấm rèm.
Hình Ý Bắc đi đến đóng cửa sổ, căn phòng liền khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.
Khoảnh khắc quay người lại, Khương Tư Tư phát hiện anh đang mặc chiếc áo sơ-mi trắng kia, chỉ là không cài cúc.
“Sao giờ này rồi mà anh còn mặc như vậy?” Khương Tư Tư hỏi.
Hình Ý Bắc đi đến trước mặt Khương Tư Tư, đứng bất động.
“Hỏi anh đấy.” Khương Tư Tư nói, “Anh sắp phải đi đâu à?”
Hình Ý Bắc: “Em nhìn không hiểu à?”
Khương Tư Tư: “Hiểu gì cơ?”
Hình Ý Bắc cúi đầu: “Thôi bỏ đi.”
Nói rồi anh cởi luôn áo sơ-mi ra, để trần phần thân trên.
Khương Tư Tư lập tức trở mình.
Tắt đèn, Hình Ý Bắc nằm lên giường.
Khương Tư Tư nhắm tịt mắt nhưng lại không đợi được Hình Ý Bắc ôm cô từ phía sau như mọi lần.
Mấy ngày nay dường như đã nuôi thành thói quen, chẳng ai nhắc đến việc phải ra sofa ngủ, mỗi tối Hình Ý Bắc đều sẽ nằm trên cùng một chiếc giường với cô, ôm cô từ phía sau.
“Khương Khương.” Hình Ý Bắc đột nhiên lên tiếng, “Em xoay người qua đây.”
Khương Tư Tư trở mình, nhìn anh, “Có chuyện gì à?”
Hình Ý Bắc: “Ôm anh.”
Khương Tư Tư: “Hả?”
Hình Ý Bắc lặp lại lần nữa: “Ôm anh.”
Khương Tư Tư chậm chạp duỗi tay ra, cái khoảnh khắc chạm phải bụng dưới của anh, cô sững người, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên quyết kia, vẫn phải tiếp tục duỗi tay ôm lấy anh.
Hình Ý Bắc xoa tóc cô, giọng nói thì thầm bên tai: “Ôm chặt chưa?”
Trái tim cô run lên, “Anh định làm gì?”
“Không làm gì cả.” Hình Ý Bắc đặt tay lên eo Khương Tư Tư.
Lúc sau, nói tiếp: “Em làm quen với cơ thể anh nhiều hơn một chút.”
“Tránh lần sau lại mua sai.”
“Anh không mặc size L, size của anh là size XL.”
“Sau này đừng ước tính trực quan, phải đo đạc thực tế.”
Khương Tư Tư ngốc nghếch hỏi một câu: “Vậy quần thì sao?”
Đâu thể đi ôm đùi được.
Mà người đàn ông nằm bên cạnh, lối suy nghĩ rõ ràng chẳng cùng kênh với cô.
“Cũng có thể đo đạc thực tế.”
Và đương nhiên, kết cục của câu nói này đến ngay khi Khương Tư Tư đã phản ứng lại, Hình Ý Bắc lại lần nữa quay về với nơi mà anh nên thuộc về —— ghế sofa.
*
Cơn mưa dai dẳng cả đêm, đến tận sáng hôm sau mới tạnh.
Thời điểm Khương Tư Tư đi làm, trời vẫn còn rất đẹp, nhưng đến khi cô tan làm thì trời lại đổ mưa. Ngay lúc lúng túng không biết phải làm sao, Hình Ý Bắc đã nhờ người mang dù đến, nói với cô hôm nay anh phải tăng ca, bảo cô cứ về nhà trước.
Chỉ là mưa không lớn, Khương Tư Tư về đến nhà, lau sạch đôi cao gót bị dính lấm tấm đất rồi cất gọn vào tủ giày, sau đó mở điện thoại lên, vẫn chưa thấy tin nhắn của Lâm Tiểu Viên.
Đã hẹn hôm nay sẽ gặp mặt nói chuyện, sẽ không nuốt lời đó chứ?
Cô cũng không có ý định thúc giục, chỉ yên tĩnh ngồi ở nhà đợi tin nhắn của Lâm Tiểu Viên.
Gần đây, đài truyền hình Bắc Nguyên đang cơ cấu lại lịch quay của các chương trình, Hình Ý Bắc thường về rất muộn, nếu như kịp, vẫn có thể đón sinh nhật cùng anh.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Tiểu Viên gửi tin nhắn đến.
[Lâm Tiểu Viên]: Mưa to làm trễ chuyến, tớ vừa xuống máy bay, cậu ở đâu vậy?
Khương Tư Tư lập tức cầm theo túi xách ra ngoài, lúc đi đến đại sảnh mới phát hiện ra mưa đã to hơn rồi.
Mưa gió chặn cả cửa, khó mà đi được.
Hay là thôi vậy.
[Khương Tư Tư]: Hôm nay mưa to quá.
Lâm Tiểu Viên trả lời ngay lập tức.
[Lâm Tiểu Viên]: Tớ đến tìm cậu.
Nếu Lâm Tiểu Viên đã kiên trì như vậy, thì cô cũng sẵn lòng gửi địa chỉ cho cô ta, còn mình ngồi ở nhà đợi.
Khoảng thời gian chờ đợi, Khương Tư Tư cũng không dễ chịu chút nào.
Cô thậm chí không biết mình hẹn gặp Lâm Tiểu Viên rốt cuộc là sẽ nói cái gì, chỉ là trong lòng cô muốn chuyện này nhất định phải trực tiếp nói rõ ràng, muốn tự tay cắt đứt đoạn tình bạn này.
Cũng vào lúc này, Khương Tư Tư nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Nghĩ đến năm đó vừa sang Nhật Bản, Lâm Tiểu Viên cũng nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô, cô còn gọi điện thoại về sướt mướt một trận.
Không biết dáng vẻ cô khi ấy ở trước mặt Lâm Tiểu Viên đã buồn cười đến cỡ nào.
Một tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Khương Tư Tư đứng dậy mở cửa, thấy Lâm Tiểu Viên xách chiếc vali đứng ngay trước nhà cô, cả người ướt như chuột lột.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí xung quanh bị bao phủ một tầng quái dị.
Ai có thể ngờ được, đoạn tình cảm bạn bè thân thiết ấy rồi sẽ đi đến bước đường này.
Nhưng Khương Tư Tư càng không ngờ được, câu đầu tiên mà Lâm Tiểu Viên thốt ra lại là “Sinh nhật vui vẻ.”
Cô cảm thấy lồng ngực mình bất giác nghẹn lại, không biết nên tiếp lời thế nào.
Vậy nên cô đành đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông còn mới, đưa cho người kia, “Lau đi.”
Lâm Tiểu Viên nhận chiếc khăn, lặng lẽ lau tóc.
Khương Tư Tư ngồi xuống sofa, rót một ly nước nóng: “Uống nước.”
Lâm Tiểu Viên lắc đầu: “Không cần đâu.”
Khương Tư Tư: “Vậy thì mời ngồi.”
Lâm Tiểu Viên nhìn xuống sofa, trong góc ghế có một chiếc áo sơ-mi nam nằm gọn ở đấy.
Không cần nghĩ cũng biết là của ai.
“Không cần đâu, trên người tớ còn dính nước mưa.”
Cuộc hội thoại rơi vào ngõ cụt, không ai nói thêm gì nữa.
Sau cùng, Lâm Tiểu Viên đã lên tiếng trước.
“Tớ xin lỗi.”
Thấy Khương Tư Tư không nói gì, Lâm Tiểu Viên lại nói tiếp: “Cậu đã đọc phong thư tớ gửi cho cậu chưa, tớ….”
“Tôi không đọc hết.” Khương Tư Tư ngắt lời, “Tôi không muốn đọc.”
Lâm Tiểu Viên đứng bất động, viền mắt ửng đỏ.
“Tư Tư, tớ không có gì để bào chữa cho mình, tớ thật sự….”
“Vậy tôi hỏi cậu.”
Lại lần nữa cắt ngang, Khương Tư Tư không muốn nghe thấy ba chữ “Tớ xin lỗi” phát ra từ miệng cô ta.
“Trước giờ Hình Ý Bắc chưa từng nói anh ấy thích Quan Ngữ Hi, đúng không?”
Lâm Tiểu Viên gật đầu.
Ngay lúc Khương Tư Tư định nói tiếp, cô ta đã lên tiếng: “Anh ấy thích cậu.”
Khương Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Viên.
“Anh ấy nói, anh ấy thích cậu.” Lâm Tiểu Viên nói rõ ràng từng chữ, âm cuối còn nghe ra được tiếng run, “Anh ấy nói, anh ấy rất thích cậu…. rất thích cậu.”
Giọt nước xuôi theo mái tóc dính vào trán, lăn vào trong khóe mắt, khiến người ta không rõ được, đó rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt.
“Tư Tư, tớ thật sự xin lỗi, ngày ấy tớ đầu óc mê muội, bị lòng đố kỵ che mờ mắt, tớ….”
“Đừng nói câu xin lỗi với tôi!”
Khương Tư Tư đứng bật dậy, đi đến trước mặt cô ta, cô vén tóc mái của mình lên, gần huyệt Thái Dương có một vết sẹo rất chói mắt.
“Cậu có biết đây là gì không?”
Lâm Tiểu Viên thẫn thờ lắc đầu.
“Khi còn bé, tôi va phải cạnh bàn khiến nó để lại sẹo, nói xin lỗi có khiến nó biến mất không?” Khương Tư Tư buông tay ra, phần tóc mái mỏng manh rũ xuống, “Cậu biết tôi thích Hình Ý Bắc, biết tôi ghét Quan Ngữ Hi, biết tất cả những tự ti và nhạy cảm của tôi. Tôi đã phơi bày toàn bộ những gì yếu đuối nhất của bản thân mình cho cậu biết, vậy mà cậu lại bắt trọn những yếu đuối ấy, đâm cho tôi một đòn chí mạng. Một câu xin lỗi của cậu có thể khiến cho mọi chuyện như chưa từng xảy ra không?”
Đôi mắt Lâm Tiểu Viên cụp xuống, nó ảm đạm.
“Tớ cũng có dễ dàng gì. Tớ cũng từng đố kỵ với cậu, đố kỵ cậu ngày mưa sẽ có người đến che ô đón về, còn tớ chỉ có thể dầm mưa ướt đẫm. Đố kỵ sẽ có người vì cậu mà nguyện ý ngồi trong lớp “Chủ nghĩa Mao” nhàm chán khô khan. Đố kỵ…..” Cô ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn Khương Tư Tư, “Đố kỵ lại lần nữa không thể vượt qua được cậu, vậy nên tớ mới kích động, lừa dối cậu.”
Khương Tư Tư “Ừm” một tiếng, Lâm Tiểu Viên không hiểu được thái độ của cô.
“Cậu muốn tớ phải làm sao thì cậu mới hết giận?” Lâm Tiểu Viên nói.
Kỳ thực, Khương Tư Tư cũng chẳng biết.
Cô cúi đầu trầm mặc, lát sau mới lên tiếng: “Tôi không phải là một người rộng lượng, tôi không muốn tha thứ cho cậu, vậy nên…. sau này gặp nhau cứ xem như không quen biết. Và tôi cũng sẽ không chuyển về ký túc xá ở nữa.”
Mất một lúc lâu sau, Lâm Tiểu Viên mới khẽ gật đầu, “Được.”
“À.” Khương Tư Tư nói, “Cậu có còn thích anh ấy không?”
*
Hình Ý Bắc giao ca với đồng nghiệp, lúc ra về phát hiện thế mưa càng lúc càng lớn, ô dù cũng chẳng mấy tác dụng, chỉ có thể lao nhanh qua con đường đối diện lấy bánh sinh nhật đã đặt trước.
Sợ bánh sinh nhật sẽ bị biến dạng, anh lại cẩn thận chầm chậm đi bộ về.
Ra khỏi thang máy, đi về phía nhà, Hình Ý Bắc thấy có một anh shipper ôm bó hoa trong tay đứng trước cửa nhà mình, đang định gõ cửa.
Hình Ý Bắc hỏi: “Anh tìm ai vậy?”
Anh trai shipper quay đầu, nói: “Xin hỏi, có phải tiểu thư Khương Tư Tư sống ở đây không?”
Hình Ý Bắc gật đầu, “Có chuyện gì sao?”
Shipper nói: “Đây là hoa mà Trương Chiêu Kỳ tiên sinh đặt cho Khương tiểu thư.”
Tay anh ta ôm một bó hồng kiềm diễm.
“Đưa cho tôi đi.”
Hình Ý Bắc cau mày: “Ờ cái người tên Trương gì đó tiên sinh, là người như thế nào?”
Shipper nói anh không biết, “Tiên sinh gọi điện thoại đến đặt hoa, tổng cộng là chín mươi chín đóa hoa hồng, anh là….?”
Hình Ý Bắc: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Shipper: “Hả?”
Hình Ý Bắc: “Tôi nói tôi là bạn trai của Khương Tư Tư.”
Shipper: “Ồ ồ… vậy phiền anh ký xác nhận giúp tôi.”
Hình Ý Bắc ký tên, nhận hoa, lại phát hiện tấm thiệp đặt giữa bó hồng ấy viết đầy ắp lời chúc.
Tuy là chữ in, nhưng câu cuối cùng thật sự rất ngứa mắt.
“Vô cùng hoài niệm khoảng thời gian vui vẻ ở Nhật Bản của chúng ta! Mong chờ ngày trùng phùng.”
Trùng phùng con mẹ anh.
Nhớ kỹ ngày sinh nhật của Khương Tư Tư như vậy, có khi nào đây là người đã cùng cô ấy đón sinh nhật hai lần ở Nhật Bản?
Hình Ý Bắc một tay cầm bánh, một tay ôm hoa, phát hiện mình chẳng còn tay nào mở cửa nữa, anh dứt khoát đặt bó hoa xuống đất, lấy chìa khóa mở cửa.
“Khương Khương.”
Bước vào nhà, phòng khách đang sáng đèn, còn có một cốc nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, nhưng lại chẳng thấy ai.
Hình Ý Bắc đi về phía phòng ngủ, đang định gõ cửa, Khương Tư Tư đột nhiên bước ra, đóng cửa vào.
“Sao anh lại về?”
“Anh không nên về à?” Hình Ý Bắc nói, “Sao trông em hoảng loạn thế, có chuyện gì à?”
Khương Tư Tư lắc đầu: “Không…. không có gì, em đang chuẩn bị đi tắm, còn tưởng có ai ship đồ đến.”
Nói rồi Khương Tư Tư nhìn thấy hoa hồng cùng bánh sinh nhật trong tay Hình Ý Bắc, cô bất giác mỉm cười ngọt ngào.
“Không ngờ anh mà cũng biết lãng mạn đấy.”
Hình Ý Bắc: “……”
“Không phải anh mua.” Hình Ý Bắc rút tấm thiệp kia ra, “Trương Chiêu Kỳ, là ai?”
Khương Tư Tư sờ trán, “Ờ thì, một người bạn du học bên Nhật Bản.”
Hình Ý Bắc “Ồ” một tiếng, “Quan hệ rất tốt sao?”
“Chắc cũng tạm.” Khương Tư Tư nhìn lướt qua mấy bông hoa, lầm bầm, “Còn đang tự hỏi sao mấy ngày trước anh ấy hỏi địa chỉ nhà mình làm gì, hóa ra là tặng hoa.”
Khương Tư Tư nghĩ đến đằng sau cánh cửa vẫn còn một người, mà Hình Ý Bắc bây giờ lại cứ là lạ, cô không tự chủ được mà cuống lên.
“Ấy, anh mua bánh kem à, để em đi cắt.”
“Anh ta thích em sao?” Hình Ý Bắc đột nhiên mở miệng.
Khương Tư Tư sững lại, gãi đầu khó xử.
Nói thế nào nhỉ, cô biết Trương Chiêu Kỳ thích cô, lúc đó rõ ràng cô đã từ chối rồi, nhưng ở trong lớp Trương Chiêu Kỳ lại là người chiếu cố đến cô nhiều nhất, vậy nên hai người thi thoảng vẫn còn liên lạc.
“Chắc là vậy….”
Hoa hồng và bánh kem cùng lúc rơi xuống đất, hai tay Hình Ý Bắc rảnh rang, anh nắm eo Khương Tư Tư, hôn lên môi cô.
Đối phương dùng lực quá mạnh, Khương Tư Tư bất ngờ va vào cửa, những tiếng kêu đau nghẹn ngào vừa chạy đến khóe môi cũng bị anh nuốt trọn.
Nụ hôn của anh, dây dưa mà cuồng nhiệt, để mỗi một milimet trong khắp khoang miệng đều lưu lại hơi thở chỉ thuộc về anh, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
Trong đầu Khương Tư Tư vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Phía sau cửa…. đang có người.
Mà Hình Ý Bắc lại không biết điều đó, cơn ghen trong lòng không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể tùy ý mà xâm chiếm mọi ngóc ngách của khuôn miệng kia.
Cảm giác được cô đang thất thần, Hình Ý Bắc cắn vào môi dưới của cô như một hình phạt.
Khương Tư Tư bị đau, cô khẽ rên một tiếng, đổi lại là những trận công thành đoạt đất ngày càng mãnh liệt.
Bên ngoài cửa sổ đổ mưa lớn, những giọt nước vỗ đồm độp lên tấm kính thủy tinh.
Mà nhiệt độ cơ thể của hai người trong nhà lại tăng lên nhanh chóng.
Khương Tư Tư bị hôn đến hô hấp hỗn loạn, cô duỗi tay đẩy Hình Ý Bắc, Hình Ý Bắc lại tóm tay cô ấn chặt trên cửa phòng, tay kia vén áo cô lên.
Khương Tư Tư giật mình, não như chết máy, cả người mềm oặt.
Cảm giác lòng bàn tay của anh ve bên hông, mang theo nhiệt độ nóng bỏng du ngoạn lên dần, hai chân cô cũng nhũn ra, phải ôm lấy cổ Hình Ý Bắc, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người anh.
“Khương Khương.” Hình Ý Bắc hôn lên vành tai cô, hơi thở nặng nề, trầm giọng nói, “Đàn ông thích em có lẽ có rất nhiều, nhưng chắc chắn, anh là người yêu em nhiều nhất.”