"Hả? Cô nói đi."
Có thể là mãi không thấy Khương Dư Khanh trả lời, cô gái kia không kiên nhẫn thúc giục.
Lại qua một lúc lâu, trong WC mới chầm chậm vang lên giọng nói của Khương Dư Khanh, "Việc này thì liên quan gì đến cô?"
"A, Khương Dư Khanh, tôi cảnh cáo cô, Phùng Luân là người mà tôi coi trọng, đừng tưởng rằng lần này cô vận khí tốt, diễn một vai nữ số là có thể đoạt người với tôi. Nói cho cô biết, có tôi ở đây một ngày, cô vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện lộ diện!"
Hoắc Vũ nghe hai người nói chuyện, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ kia là ai.
Nếu cô không đoán sai, người vừa mới nói chuyện chính là nữ chính của bộ《 Cửu Trọng Thiên 》, Tưởng Thanh Thanh. Mà Phùng Luân trong miệng cô ta là nam chính.
Tưởng Thanh thanh vì đóng《 Cửu Trọng Thiên 》mà từ giả thành thật, yêu Phùng Luân, đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Người Phùng Luân thích không phải Tưởng Thanh thanh mà là nữ số Khương Dư Khanh.
Tuy rằng diễn một cặp đôi tình thâm như biển, yêu nhau say đắm, nhưng ngoài đời, thái độ của Phùng Luân với Tưởng Thanh thanh rất lãnh đạm. Tưởng Thanh Thanh không thu hút được Phùng Luân, ngược lại trong lòng ghi hận Khương Dư Khanh, cho rằng do cô ta chen vào nên Phùng Luân mới từ chối mình. Cho nên khoảng thời gian sau, Tưởng Thanh Thanh không ngừng gây rắc rối cho Khương Dư Khanh.
Tất nhiên Khương Dư Khanh đều thành công hoá giải được rắc rối đó. Mà câu nói ngông cuồng kia của Tưởng Thanh Thanh trước khi rời đi "Có tôi ở đây một ngày, cô vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc lộ diện" cũng không trở thành sự thật. Ngược lại lúc sau sự nghiệp của cô ta luôn bị Khương Dư Khanh chèn ép.
Quan hệ của ba người bọn họ thậm chí còn không được tính là tình tay ba, bởi vì từ đầu đến cuối Khương Dư Khanh chưa từng coi trọng Phùng Luân.
Phùng Luân còn không được tính là một nam phụ, chỉ có thể xem như một pháo hôi trong truyện. Nhưng trong quá trình sự nghiệp của Khương Dư Khanh mới phát triển, người qua đường Giáp này quan tâm và giúp đỡ cô ta không ít.
Khương Dư Khanh vì muốn cảm ơn Phùng Luân trong quá trình đóng phim đã giúp đỡ cô ta nên trong ngày công chiếu phim cố ý mời hắn một bữa cơm.
Mọi chuyện rất đơn giản cũng rất đơn thuần, nhưng vô tình Tưởng Thanh Thanh thấy bọn họ đi ăn cùng nhau nên hiểu lầm.
Khiến cho Hoắc Vũ cảm thấy ngoài ý muốn chính là Khương Dư Khanh vậy mà không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
Nhưng nghĩ lại, hiện giờ Khương Dư Khanh vẫn ở độ tuổi vị thành niên, trên người cô ta có chứa vài phần kiêu ngạo, không giỏi việc đối nhân xử thế.
Cô ta cho rằng thanh giả tự thanh, không cần giải thích nhiều.
Cô ta nghĩ như vậy, nhưng bộ dáng đó lại khiến Tưởng Thanh Thanh hiểu lầm.
Tưởng Thanh Thanh cảm thấy Khương Dư Khanh không giải thích đồng nghĩa với việc quan hệ của cô ta và Phùng Luân không đơn giản.
Vậy nên cô ta mất bình tĩnh, hung hăng tát Khương Dư Khanh một cái, sau khi để lại một câu "Chúng ta chờ xem" liền dẫm lên giày cao gót, vênh váo rời khỏi WC nữ.
Hoắc Vũ nghe bên ngoài vang lên một tiếng bạt tai, trong lòng nhảy dựng.
Những người đối nghịch với nữ chính đều không có kết cục tốt, vậy nên kết cục của Tưởng Thanh Thanh đã sớm đoán được. Nếu Hoắc Vũ nhớ không lầm, cuối cùng cô ta bị fans mắng chửi buộc phải rời khỏi giới giải trí.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của công chúng, cô ta hoàn toàn biến mất, không còn tin tức.
Tiếng giày cao gót đi trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc dần dần đi xa.
Sau đó lại vang lên tiếng bước chân thật nhỏ.
Lúc sau, trong WC không còn âm thanh nào.
Khi Hoắc Vũ cho rằng Khương Dư Khanh đã rời đi, cô an tâm mở cửa ra. Nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy Khương Dư Khanh đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ.
Khương Dư Khanh lúc này cũng nghe thấy tiếng, giây tiếp theo liền nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Ánh mắt của hai người vừa vặn đối diện với nhau.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ nhìn thấy Khương Dư Khanh. Không phải là dựa vào truyện tưởng tượng ra, mà là một người sống sờ sờ.
Không có lớp trang điểm tinh xảo, ánh đèn flash, cùng trang phục lộng lẫy. Trong hiện thực, Khương Dư Khanh rất khác với miêu tả trong truyện.
Đời trước Hoắc Vũ tuy chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, nhưng rốt cuộc cũng lăn lộn ở giới giải trí mấy năm, tất nhiên cũng luyện được một cặp mắt hoả nhãn kim tinh. Cho nên chỉ cần nhìn một cái cô đã biết mặt Khương Dư Khanh chưa từng động qua dao kéo, chỉnh một chút cũng không có.
Diện mạo của Khương Dư Khanh không phải quyến rũ động lòng người, mà thuộc dạng dễ nhìn.
Giới giải trí từ trước đến nay không hề thiếu tuyệt sắc mỹ nhân, thậm chí còn rất nhiều là đằng khác. Nhưng không phải mỗi một mỹ nhân đều có thể trở thành minh tinh hạng A.
Nhưng cố tình Khương Dư Khanh lại làm được.
Diện mạo của cô ta trong giới giải trí ngược lại như một dòng nước trong. Ấn tượng đầu tiên mang lại cho người khác không phải kinh diễm, nhưng là loại càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp. Hơn nữa trong《 Cửu Trọng Thiên 》 Khương Dư Khanh đóng vai một nhân vật hoạt bát vui vẻ, cho nên diện mạo của cô ta ngay từ đầu đã khiến người khác rất yêu thích.
Thời gian hai người đối mặt thật ra chỉ có ba giây.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tuy Hoắc Vũ không phải cố ý nghe lén, nhưng quả thật cô đã nghe được đoạn đối thoại của hai người từ đầu đến cuối. Hơn nữa vừa rồi cô không nhầm thì trên mặt Khương Dư Khanh đầy sự không cam lòng cùng với phẫn nộ. Loại cảm xúc này hẳn là nhằm vào Tưởng Thanh Thanh.
Khương Dư Khanh thấy trong WC có người vốn có chút khẩn trương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Hoắc Vũ, cô ta hoàn toàn bình tĩnh lại. Chỉ là một người ngoài showbiz mà thôi, có lẽ cô ta là ai cũng không biết.
Hoắc Vũ nhìn rất nhiều đồ bị rơi trên sàn, nhanh chóng bừng tỉnh. Chắc là vừa rồi khi Tưởng Thanh thanh rời đi, không chỉ đánh Khương Dư Khanh một bạt tai mà còn làm rơi đồ của cô ta.
Lúc này, đồ đạc trong ví của Khương Dư Khanh rơi đầy trên mặt đất.
Gì mà phấn lót, son môi, chìa khóa, khăn giấy, còn rất nhiều món đồ nhỏ bé khác, muốn nhặt hết cũng cần chút thời gian.
Hoắc Vũ suy nghĩ một lát, sau đó vẻ mặt tự nhiên ngồi xổm xuống giúp Khương Dư Khanh cùng nhặt lên.
Vì có Hoắc Vũ giúp đỡ nên rất nhanh liền nhặt xong.
Sau khi toàn bộ đồ đạc trên mặt đất được nhặt lên, Khương Dư Khanh rũ mắt kéo khoá của túi lên, sau đó nhẹ giọng nói với Hoắc Vũ một tiếng cảm ơn.
Hoắc Vũ cười một cái, thuận miệng nói không cần khách sáo.
Tất nhiên Hoắc Vũ sẽ không quên Khương Dư Khanh là một sự uy hiếp với cô, nhưng hiện tại hai người chỉ là người xa lạ, mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Giúp đỡ nhặt đồ bị rơi chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy.
Sau khi Khương Dư Khanh nhặt đồ xong liền vội vàng rời đi.
Hoắc Vũ chậm rãi rửa sạch tay, hong khô, sau đó mới rời khỏi WC nữ.
Khoảng thời gian này cô đã suy nghĩ rất nhiều. Khương Dư Khanh xuất hiện, không thể nghi ngờ đã mang cho cô một cảm giác nguy hiểm rất lớn. Thời gian còn lại của cô rất ít, nhưng việc cần làm lại vô cùng nhiều. Cô cần phải phân bổ thời gian một năm này thật hợp lý.
Cô ích kỷ mong muốn thân phận của mình sẽ không bao giờ bị bại lộ. Đây là điều tốt nhất.
Nhưng Hoắc Vũ cũng phải tính toán thật kĩ. Mặc kệ thân phận thật sự có bại lộ hay không, cô đều phải để lại cho mình một con đường lui tốt nhất.
Lúc Hoắc Vũ trở lại tiệm lẩu, Hoắc Dữ Sâm đang an tĩnh chờ cô. Hai tay của anh tuỳ ý để trên bàn, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Sườn mặt của anh thâm thúy mê người, lông mi dài, mũi cao, đôi môi gợi cảm.
Áo khoác trên người đã được cởi ra, bên trong anh mặc một chiếc áo lông màu đen.
Mặc dù là quần áo rất đơn giản nhưng khi mặc trên người anh không hề tầm thường chút nào. Một chiếc áo lông màu đen nhạt nhẽo mặc trên người khiến anh càng thêm anh tuấn.
Dung nhan Hoắc Dữ Sâm thanh lãnh, khí chất tự phụ xuất chúng, trên người toả ra hormone nam tính nhàn nhạt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái xung quanh. Nếu không phải vì thái độ của anh quá lạnh lùng, không chừng các cô ấy đã chạy đến xin số điện thoại.
Tuy các cô gái ấy không dám hành động, nhưng một cô gái , đã dũng cảm đứng lên.
Cô ta vuốt mái tóc dài của mình, chậm rãi ngồi xuống chỗ của Hoắc Vũ. Sau đó hướng về phía Hoắc Dữ Sâm cười quyến rũ, giọng nói ngọt đến phát ngấy, "Xin chào, cho em xin số điện thoại của anh được không?"
Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt từ bên ngoài về, sau đó nói, "Xin lỗi."
Cô gái đó cũng không từ bỏ, mà càng cười đến mức phong tình vạn chủng, "Đừng như vậy chứ, chỉ là kết bạn thôi." Cô ta vừa dứt lời, Hoắc Dữ Sâm đã thấy Hoắc Vũ đi vào.
Hiếm khi anh nói một câu dài với người lạ, "Cô đang ngồi chỗ của em gái tôi, bây giờ con bé trở lại rồi."
Cô gái đó lúc đầu còn tưởng Hoắc Dữ Sâm nói đùa, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Vũ đang đứng một bên chờ cô ta rời đi, sắc mặt cô ta đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười trộm.
Hoắc Vũ cũng cười trộm trong lòng hai tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Vũ cuối cùng cũng trở lại, Hoắc Dữ Sâm hỏi một câu, "Sao lại lâu như vậy? Không có việc gì chứ?"
Hoắc Vũ lắc đầu, "Không có việc gì. Có người bị rơi đồ trong WC, em giúp họ nhặt." Hoắc Vũ không muốn nói quá nhiều về chuyện vừa rồi, cô chuyển chủ đề, "Anh trai, chúng ta gọi đồ ăn lên đi."
Người phục vụ nhanh chóng mang thực đơn lên.
Thực đơn của quán lẩu này vô cùng phong phú, trong tiệm có rất nhiều món ăn Hoắc Vũ thích. Không thể không nói, mùa đông mà được ăn lẩu là một loại hưởng thụ, các loại đồ ăn nhúng trong nước lẩu, tản ra mùi hương mê người.
Hoắc Vũ ăn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, rất vui vẻ, có thể đã chịu ảnh hưởng của Hoắc Vũ nên bữa này Hoắc Dữ Sâm cũng ăn không ít.
Hai người ăn hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, không lãng phí thứ gì.
Đến khi bọn họ ăn lẩu xong đã là chuyện một giờ sau đó.
Sau khi Hoắc Vũ cùng Hoắc Dữ Sâm ra khỏi tiệm lẩu không lâu, đột nhiên cô mắt sắc nhìn thấy Khương Dư Khanh cùng Phùng Luân cách đó không xa.
Bọn họ từ trong nhà hàng đi ra, có vẻ cũng vừa mới ăn xong bữa trưa.
Hai người vừa nói vừa cười, trên mặt Khương Dư Khanh đã hoàn toàn không nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ và không cam lòng như ở trong WC. Có vẻ như cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng củaTưởng Thanh Thanh.
Trong lòng Hoắc Vũ không khỏi cảm thán, không hổ là nữ chính, mặc dù hiện giờ tuổi còn trẻ nhưng đã học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Hoắc Vũ tự nhận khi mình tuổi, hoàn toàn không có bản lĩnh như Khương Dư Khanh. Nhưng cũng may, hiện tại cô không phải tuổi, mà là một cô gái tuổi, đã trải qua bao nhiêu sóng gió trong giới giải trí.
Vậy nên cô cảnh giác Khương Dư Khanh, nhưng sẽ không sợ cô ta.
Nếu cô cùng Hoắc Dữ Sâm tiếp tục đi về bên kia, chắc chắn sẽ đụng phải hai người bọn họ.
Tuy Khương Dư Khanh lớn lên không giống người Hoắc gia, cho dù Hoắc Dữ Sâm nhìn thấy cô ta cũng sẽ không liên tưởng đến cái gì, nhưng Hoắc Vũ vẫn không muốn bọn họ gặp nhau.
Cô không muốn Hoắc Dữ Sâm nhìn thấy Khương Dư Khanh, ít nhất hiện tại thì không muốn.
Cho nên Hoắc Vũ hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô khoác tay Hoắc Dữ Sâm.
"Anh trai, chúng ta qua bên kia đi." Nói xong, không đợi Hoắc Dữ Sâm phản ứng, Hoắc Vũ nhanh chóng kéo anh qua bên kia.
Hoắc Vũ vẫn luôn cảnh giác hai người Khương Dư Khanh và Phùng Luân, sau khi đi một lúc lâu, cô mới giả vờ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua. Lúc này không biết Khương Dư Khanh và Phùng Luân đã đi đến đâu.
Sau khi không nhìn thấy hai bọn họ nữa, Hoắc Vũ mới yên tâm.
Đến lúc này, Hoắc Vũ mới ý thức được vừa rồi cô làm cái gì.
Cô vậy mà khoác cánh tay Hoắc Dữ Sâm, mà anh cũng không cự tuyệt!
Tuy việc hai anh em khoác tay nhau là chuyện rất bình thường, nhưng đặt ở hai người bọn họ chính là chuyện bất thường.
Bởi vì Hoắc Dữ Sâm có bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc tay chân cùng người khác. Có lẽ lúc trước chưa có ai từng khoác tay anh đâu.
Nhưng hiện tại cô vẫn an ổn khoác tay Hoắc Dữ Sâm, không hề bị đẩy ra.
Hoắc Vũ không bị đẩy ra, được tiện nghi còn khoe mẽ. Cô được một tấc lại muốn tiến một thước, đem đầu của mình nhẹ nhàng dựa vào vai Hoắc Dữ Sâm.
Bờ vai của anh dày rộng, mang lại cảm giác an toàn.
Hoắc Vũ an tĩnh giữ nguyên động tác này vài giây.
Mà cô vẫn như cũ không bị cự tuyệt.
Hoắc Vũ thỏa mãn cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Dữ Sâm.
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến người khác không nhìn thấy cảm xúc thật. Nhưng anh không hề cự tuyệt cũng không đẩy ra. Cô đã rất thoả mãn rồi.
Đáy mắt Hoắc Vũ mang theo ý cười chói lọi, cô mở miệng nói, "Anh trai, về sau mỗi năm Giáng Sinh, chúng ta đều trải qua cùng nhau. Được không?"