Hoắc Vũ nâng tay lên, ở trên cửa gõ ba cái có quy luật.
"Cốc cốc cốc". Tiếng đập cửa nặng nề vào ban đêm yên tĩnh này phá lệ rõ ràng.
Chờ đến khi gõ cửa xong, Hoắc Vũ mới ý thức được hiện tại đã gần giờ đêm, đối với mọi người là thời điểm để nghỉ ngơi.
Cô thu tay lại, cảm thấy hành động của mình hơi lỗ mãng.
Đã trễ thế này, cô không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Hoắc Dữ Sâm.
Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ vừa mới chuẩn bị quay lưng trở về phòng thì cánh cửa phía sau đã bị người từ bên trong mở ra.
Ánh sáng trong phòng đập vào mặt. Trước mặt cô có một cái bóng cao lớn.
Mà lúc này, tiếng nói êm tai của Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt truyền đến, "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Vũ lúc này đi cũng không được, không đi cũng không được, chỉ có thể ôm một chồng bài ôn tập toán ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hoắc Dữ Sâm nhìn thấy đống bài thi Hoắc Vũ ôm trước người, nháy mắt bừng tỉnh, anh nghiêng người, chỉ vào bên trong, "Vào đi."
Đến lúc này Hoắc Vũ chỉ có thể nhẹ nhàng vâng một tiếng, sau đó nghe lời bước vào trong.
Lúc cô vào phòng, máy tính trên bàn làm việc của Hoắc Dữ Sâm trên vẫn còn sáng lên, có lẽ anh còn chưa đi ngủ.
Trong phòng mở máy sưởi ấm áp như mùa xuân.
Hoắc Dữ Sâm bưng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó mới hỏi, "Bài tập không hiểu chỗ nào?"
Hoắc Vũ nghe thấy vấn đề này, đột nhiên giật mình. Cô cảm giác đời trước vào lúc mình đi thi cũng không khẩn trương như giờ khắc này.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu của mình vang lên, "Hầu như...... Đều không hiểu."
Có vẻ như Hoắc Dữ Sâm cũng có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, anh trầm mặc hai giây mới nói, "Vậy trước tiên anh sẽ giảng lại từ những cái đơn giản nhé."
Hoắc Vũ vâng một tiếng, rút ra tập bài thi thứ nhất, mở ra, trong lòng cô không quên việc ngày mai có bài kiểm tra trắc nghiệm toán học, cô liếm môi nói, "Anh trai, anh chỉ cần giảng những bài em làm sai là được."
Hoắc Dữ Sâm nhìn cô một cái thật lâu, không nói gì.
Anh cầm tập bài thi lên liếc qua một cái cực nhanh sau đó liền bắt đầu tỉ mỉ giảng giải.
Để Hoắc Dữ Sâm làm đề toán học cao trung thật sự là quá lãng phí nhân tài. Nhưng hiện tại Hoắc Vũ chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất có thể giúp cô, đó là anh.
Ngón tay thon dài của Hoắc Dữ Sâm cầm chiếc bút, ngón tay trắng nõn cùng với chiếc bút màu đen tạo thành một điểm nhấn đánh sâu vào thị giác, mà cảnh này được ánh đèn sáng ngời chiếu rọi lên càng thêm rõ ràng. Anh hẳn là vừa mới mới tắm xong, trên người còn có mùi hương sữa tắm thơm mát.
Ánh mắt Hoắc Vũ chậm rãi di chuyển từ khớp xương trên ngón tay chuyển qua trên mu bàn tay lại tới tay cổ tay, sau đó lại chậm rãi hướng lên trên......
"Nghe hiểu không?"
Cho đến khi giọng nói này vang lên, Hoắc Vũ mới ý thức được chính mình vừa rồi đang làm cái gì!
Cô vây mà không tự chủ được làm việc riêng trong giờ! Hơn nữa còn là trong lúc vô ý bị sắc đẹp của anh trai câu dẫn. Đây thật sự là một tội lỗi không thể tha thứ mà.
Tuy rằng cô thưởng thức sắc đẹp của anh giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng không hề rung động nhưng cô vẫn cảm nhận được tội lỗi của mình.
Anh trai đang nghiêm túc giảng bài cho mình vậy mà cô lại bị quyến rũ bởi sắc đẹp của anh, thật sự là không nên.
Tưởng tượng như vậy, cô vội vàng kéo sự chú ý của mình trở về.
Nhưng bài tập hiện tại đối với Hoắc Vũ không khác gì sách trời, vậy nên khi nghe được câu hỏi của Hoắc Dữ Sâm cô thành thật lắc đầu.
"Chỗ nào không hiểu?"
Thật ra thì chỗ nào cũng không hiểu.: