Giọng trẻ con kêu to vang dội xé rách màn đêm, làm mọi người như ngẩn ra.
Dịch Đường Đường vốn dĩ cũng đã ngủ rồi, trong đầu đột nhiên nhảy đến tiếng kêu khóc này làm cả người cô rung động, tỉnh lại.
Tỉnh lại trong nháy mắt, cô cho rằng mình lại trở về địa phương với những đứa trẻ kia. Cô dùng sức hít vào một ngụm khí lạnh, đến khi trong tầm mắt hiện lên ánh lửa ấm áp, cô mới biết kia chỉ là ảo giác.
"Ca, đã xảy ra chuyện gì?" Cô nhấp môi, nhẹ giọng dò hỏi.
Tựa hồ là do đối phương đánh thức Dịch Đường Đường, sắc mặt Dịch Kiêu thật không tốt, đôi môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp khắc nghiệt. Nhưng đến khi quay lại đối diện với Dịch Đường Đường, lạnh lùng dưới đáy mắt đã mất đi, anh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: "Không có việc gì, là một đứa bé trai."
Dịch Đường Đường nghe vậy, lông mi run run, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Đứa trẻ kia đang đứng ở cổng lớn kho hàng, khoảng mười tuổi, gương mặt, cánh tay, cẳng chân như bị thứ gì làm bị thương, máu tươi từ miệng vết thương thấm ra, cậu bé lại như không cảm giác được đau đớn, vừa cầu cứu, vừa hoa tay múa chân.
"Cầu xin các người, cứu ông nội của cháu đi, ông bị thực vật biến dị kéo đi rồi, ô ô ~ dị năng của cháu quá yếu, cứu không được ông, cầu xin các ngươi cứu cứu ông!"
Cậu bé kéo kéo ống quần Đặng Lâm Siêu, quỳ gối trên mặt đất, khóc kêu đồng thời dùng sức dập đầu lạy Đặng Lâm Siêu.
Đặng Lâm Siêu chịu không nổi một đứa bé cầu xin mình như vậy, anh duỗi tay kéo nó lên, "Cháu đừng khóc, nói đi đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng ý chí lung lay khi thấy đứa bé cầu cứu mình như vậy, nhưng anh cũng không đáp ứng ngay.
Triệu Nghiêu Chu Hiểu bốn người cũng đều đã tỉnh, một đám đi tới bên người cậu bé.
"Cháu cùng ông nội đến đây hôm trước, ông mang cháu vào trong thành. Thấy trong thành có rất nhiều thực vật biến dị, cháu rất sợ, ông lại nói chỉ cần không tới gần sẽ không gây thương tổn... Cháu tưởng thật, hai ngày này xác thật không bị thực vật biến dị chung quanh làm bị thương, thậm chí còn cùng ông ở trong thành tìm được một khoảng vườn rau không bị ô nhiễm."
Cậu bé nói tới đây, khóc nấc lên: "Vốn dĩ đã tìm được một chỗ gần vườn rau chuẩn bị ở lại, buổi tối hôm nay ông nói đi đến vườn lấy đồ ăn, lại lâu rồi không thấy trở về... Cháu một người sợ hãi liền chạy tới tìm, nhìn thấy ông ở bên trong vườn bị cây vây quanh, chúng nó hút máu của ông... Cháu, cháu muốn cứu ông, nhưng dị năng của cháu quá yếu, không đối phó được với đám cây đó, các người có thể giúp cháu không, cháu chỉ còn lại một mình ông, cháu không muốn mất ông."
Cậu bé nói đến khúc cuối thì càng gấp, thậm chí lời cuối cùng thì gào khóc lên.
Một đứa bé máu đầy người ở trước mặt gào khóc, thật khó làm người không xúc động.
Chu Hiểu mềm lòng, đi qua vỗ vỗ sau lưng đứa bé, ôm cậu vào trong lòng ngực, nhìn lại những người khác trong đội ngũ của mình.
Mấy người tuy rằng không phải chúa cứu thế nhưng vẫn là người lương thiện, tuy nhiên được rèn luyện qua bốn năm mạt thế đã dạy bọn họ không thể nóng nảy mà phán đoán sự vật.
"Cháu nói có bao nhiêu thực vật biến dị, hình dáng thế nào?" Đặng Lâm Siêu ngày thường cợt nhả, hiện giờ thật nghiêm túc.
Cậu bé nắm chặt áo Chu Hiểu, vành mắt hồng hồng: "Chúng nó nhìn như rau dưa bình thường, có mười mấy cây, chúng nó sẽ hút máu, hút thật nhiều máu của ông!"
Thấy cậu bé cảm xúc không ổn định, Chu Hiểu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng vội, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cháu."
Nghe vậy, Đặng Lâm Siêu cùng đồng đội đồng thời gật gật đầu.
Chính như lời ông của đứa bé nói, chỉ cần không tới gần phạm vi hoạt động của thực vật biến dị, chúng không có biện pháp làm thương tổn đến con người, y như lời cậu bé, cậu và ông có thể thuận lợi ra vào thành phố Khải Dương nhất định là thực vật biến dị trên đường cũng không cường đại. Tuy rằng nói rằng thành phố Khải Dương là nên kính nhi viễn chi không nên tới gần, trong đó tất nhiên sẽ có thực vật biến dị mạnh mẽ, nhưng chỉ cần vận khí họ không quá tệ, giải quyết mười mấy cây thực vật vừa mới biến dị hẳn là không thành vấn đề.
Triệu Nghiêu mở miệng: "Cháu đi trước dẫn đường, chúng ta cùng đi nhìn xem."
Cậu bé vừa nghe, trên mặt không giấu được vui sướng, cậu đứng lên kéo tay Chu Hiểu gấp không thể chờ nổi mà hướng ra ngoài dẫn đường cho bọn họ.
"Chờ một chút." Dịch Kiêu đột nhiên mở miệng.
Kho hàng vốn dĩ đã yên tĩnh xuống, anh bỗng nhiên nói chuyện làm năm người giật mình mà dừng bước.
Bọn họ cư nhiên đã quên phía sau còn có cái người đại ác!
"Ca ca?" Dịch Đường Đường do dự nhìn cậu bé người đầy máu, thấy Dịch Kiêu ra tiếng ngăn cản vội quay đầu dò hỏi.
Dịch Kiêu hướng tới cô một ánh mắt yên ổn, sau đó nhìn về hướng sáu người, sắc mặt lạnh xuống, nhàn nhạt nói: "Bọn họ có thể đi, nhưng cô lưu lại."
Người anh nói tới tự nhiên là Chu Hiểu.
Chu Hiểu phản ứng đầu tiên là cự tuyệt. Từ khi bị Dịch Kiêu cướp đi ba tấm thẻ, tiểu đội bọn họ tổng lực đã bị yếu ớt, hơn nữa dị năng "lực lượng" của cô sẽ rất có lợi để công kích thực vật biến dị ở cự ly gần, cô không thể lưu lại đây chờ đợi đồng đội quay về.
Bốn người còn lại cũng thật rối rắm, bọn họ đương nhiên hy vọng cả đội có thể cùng đi ra ngoài, nhưng Dịch Kiêu uy áp còn ở đó, bọn họ không có biện pháp giả vờ như không thấy.
Trong lúc nhất thời, không khí cương lại.
Cậu bé tựa hồ cảm giác ra được năm người sợ hãi Dịch Kiêu, cậu nắm thật chặt tay Chu Hiểu, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nhìn về phía Chu Hiểu, yếu ớt kêu lên một tiếng: "Chị?"
Chu Hiểu nhìn khuôn mặt mang vết máu của cậu bé mà trong lòng nhói lên một chút, cô cắn chặt răng, căng da đầu nhìn Dịch Kiêu: "Xin lỗi, tôi không thể tách khỏi đồng đội của tôi."
Cô nói xong, cúi đầu cắn chặt răng, chờ Dịch Kiêu trả lời.
Ngoài ý liệu, Chu Hiểu chưa nghe được Dịch Kiêu lạnh nhạt phản đối, lại nghe được tiếng bước chân tới gần.
Dịch Đường Đường nhẹ nhàng từ giường đi đến, vì đột nhiên bị đánh thức, trạng thái tinh thần cô không phải thật tốt, nhưng bước đi lại rất kiên định. Dịch Kiêu đi ở bên cạnh cô, toàn lực chú ý đều đặt trên người cô.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người, Dịch Đường Đường đã đi đến bên cạnh cô bé, chậm rãi ngồi xuống.
"Em tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?" Cô sờ sờ đầu tóc mềm mại của đứa bé, thái độ thật nhu hòa.
Năm người không hiểu tại sao cô làm như vậy, nhất thời không phản ứng gì.
Khi Dịch Đường Đường nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu, đáy mắt cậu bé như giật mình, con ngươi đen nhánh chậm rãi nhìn về đôi mắt ấm áp của Dịch Đường Đường, có chút tham luyến một chút ôn nhu.
Nhưng khi trong đầu nhớ lại ông nội, cậu lại cắn răng đánh vỡ cảm xúc này.
"Em kêu Tề Hạo, năm nay mười tuổi." Cậu bé khôi phục vẻ nhút nhát trước đây.
Dịch Đường Đường thu tay trở về, cười khẽ: "Lời em vừa nói là thật vậy chăng?"
Tâm Tề Hạo nhảy dựng lên, trong đáy mắt cảm xúc như vỡ toang ra, cậu cúi mặt xuống không dám đối diện với Dịch Đường Đường, thanh âm lại rất kiên định: "Đương nhiên là sự thật."
Được đến trả lời, Dịch Đường Đường không sao cả mà nhếch nhếch khóe miệng, đứng thẳng lên nói với Dịch Kiêu đang ở phía sau: "Ca ca, chúng ta cùng đi xem với bọn họ đi?"
Dịch Kiêu liếc qua Tề Hạo đang nắm chặt nắm tay, thấy ánh mắt cậu run rẩy, anh gật gật đầu.
Dọc đường đi, không khí thật quỷ dị.
Bởi vì hai câu hỏi vừa rồi của Dịch Đường Đường, trong lòng năm người Đặng Lâm Siêu nhiều ít bắt đầu hoài nghi lời nói của cậu bé. Cho đến khi bọn họ đứng trên đường phố tối thui, bị gió lạnh thổi vi vu, đầu óc vừa rồi nóng lên mà sinh ra nhiệt lượng đã hoàn toàn tan.
Tám người đi trên đường, không ai nói chuyện.
Dịch Đường Đường vẫn cảm giác mệt mỏi, dứt khoát dựa vào người Dịch Kiêu, hai người đi ở vị trí cuối cùng.
Đậu Tương thích nhất thông khí trong ban đêm, nó vui sướng vẫy đuôi, chạy tung tăng khắp nơi. Không bao lâu từ nơi xa đã truyền đến thanh âm cắn xé, chờ đến khi họ tới gần thấy nó đã kéo xuống vài cây thực vật biến dị ném xuống trên mặt đất.
Vài cọng thực vật biến dị kia theo mắt thường có thể thấy thật nhanh bị héo rút đi.
Tề Hạo nhìn thấy hành vi của Đậu Tương thì đôi mắt to đen nhánh hiện lên vẻ tàn khốc không hợp với bộ dạng cậu chút nào.
Cậu muốn đuổi con chó to đang hủy diệt cây cỏ chính cậu trồng được đi, mà dưới tình huống này, cậu lại không dám bại lộ dấu vết.
Cậu có thể cảm nhận được từ sau khi cô gái kia hỏi cậu mấy câu xong, cảm giác cũng những người khác đối với cậu liền có biến hóa, nhưng mà cậu không sợ, chỉ cần cậu mang bọn họ vào vườn thức ăn, bọn họ sẽ không chạy thoát.
Đi ở phía sau, Dịch Kiêu chớp chớp mắt, bóng đêm che đậy con mắt màu đỏ của anh.
"Là màu đen sao?"
Dịch Đường Đường làm như nỉ non mà hỏi một câu, con ngươi gần như khép lại của cô căng ra, con ngươi nhợt nhạt dưới ánh trăng làm Dịch Kiêu trong lúc nhất thời dịch chuyển ánh mắt đi.
"Phải." Dịch Kiêu rầu rĩ trả lời, cổ họng lăn lộn một chút, hơi hơi khom lưng ôm lên Dịch Đường Đường đang thật mệt mỏi.
Dịch Đường Đường không nhận thấy được chút dị thường kia của Dịch Kiêu, cô rũ mắt đem đầu dựa vào vai anh, không vui mà khẽ cắn môi dưới.
Tuy rằng biết đứa bé kia là lừa gạt, vẫn cảm thấy chút khổ sở. Rốt cuộc thằng bé còn nhỏ như vậy... sao lại có thể làm chuyện ác?
Dịch Kiêu không nói nữa, gió đêm vẫn vi vu thổi, đường phố tiêu điều chỉ có tất tất tác tác tiếng bước chân, mọi người đang đắm chìm vào sự tĩnh lặng của màn đêm lại bị tiếng gầm của Đậu Tương ở xa xa đánh vỡ.
"Gâu gâu, gâu gâu!"
Tề Hạo phân biệt nơi phát ra thanh âm, biểu tình bỗng chốc thay đổi.
Chu Hiểu còn nắm tay Tề Hạo đột nhiên cảm giác thân thể mình bị Tề Hạo túm lên, cô căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ thấy hoa mắt.
Trong nháy mắt khi cô mở mắt ra lại thấy mình đã ở cuối đường.
Chu Hiểu lui về phía sau hai bước, quay đầu lại, nhìn thấy mấy người Đặng Lâm Siêu cách đó mấy trăm mét, đang chạy về hướng mình.