Dịch Đường Đường nghe vậy nhíu nhíu mày.
Dị năng "Cảm giác" cùng loại với dị năng "Giác quan thứ sáu" của Triệu Bồng, khác nhau là, một cái là thẻ kỹ năng, cái kia là thẻ phụ trợ.
"Giác quan thứ sáu" của Triệu Bồng có thể tăng lên cảm giác của bản thân, trước khi một sự kiện đặc thù phát sinh sẽ kích ứng sinh lý ra một số cảm giác nhất định, nhưng mà, rất nhiều thời điểm loại cảm giác này khá mơ hồ, nếu tinh thần lực không tập trung còn sẽ gây ra những cảm xúc sai lầm khác, còn dị năng "cảm giác" thì khác, nó có thể rõ ràng chuẩn xác đoán trước được nguy hiểm, càng có thể đoán trước ra được hệ số nguy hiểm.
Tỷ như lúc này, mọi người xuống xe, Thẩm Bằng trong đội ngũ Lam Kỳ, người có dị năng "cảm giác" đang tỉ mỉ kỹ càng giải thích cho mọi người tình huống trước mặt.
"Dị năng của tôi phát hiện trong thôn có mấy trăm người biến dị, ngoại trừ người biến dị, còn có rất nhiều thực vật biến dị, mọi người hãy cẩn thận." Thẩm Bằng là một người trẻ tuổi, vóc người nhỏ bé, lúc này được mọi người vây quanh chú ý tới, anh còn có chút không được tự nhiên.
Đôi tay anh nắm chặt lấy nhau, vừa nói hết lời liền nghiêng đầu nhìn đội trưởng Lam Kỳ, muốn chuyển tiếp câu chuyện sang cho đội trưởng.
Lam Kỳ cổ vũ mà vỗ vỗ vai Thẩm Bằng, thấy Thẩm Bằng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, lúc này mới chủ động tiếp lời: "Dị năng "cảm giác" của Tiểu Bằng có thể phát hiện nguy hiểm, cấp bậc cao thấp thế nào thì không biết, chút nữa mọi người đi ra đều phải cẩn thận."
Lam Kỳ nói những lời này, hiển nhiên là muốn phủi sạch trách nhiệm.
Dù sao cũng là đồng hành tác chiến, Lam Kỳ sẽ không muốn hố chết tiểu đội Thanh Vũ, nhưng sự tình chỉ điểm vừa đủ thôi, anh ta tuyệt không nguyện ý nhiều lời.
Đám người Dịch Đường Đường bên này nghe Lam Kỳ nói xong, đoàn người khó nén khóe miệng run rẩy.
Vẫn là Lục Trăn trấn định nhất, sắc mặt bình tĩnh phân chia khu vực hoạt động với Lam Kỳ.
Thôn nhỏ trước mắt đã thuộc về phạm vi Vô Tích, đây là trận đấu đầu tiên của nhiệm vụ lần này!
"Chúng ta chia làm hai đội, mười người cùng với tôi, mười người khác theo Dịch Kiêu chỉ huy." Lục Trăn nói chuyện với Lam Kỳ xong, quay về đội ngũ bắt đầu sắp xếp đội hình.
Anh nói xong, cố tình dùng đôi mắt đào hoa, nghiêng nghiêng nhìn Dịch Đường Đường một cái.
Mấy ngày nay, Lục Trăn đối đãi với Dịch Kiêu có thể nói là "tận dụng tối đa", bây giờ kêu Dịch Kiêu làm diễn viên chính, các đội viên thấy nhiều đến quen.
Khóe miệng Dịch Đường Đường giật giật nhẹ, ôm sát cánh tay Dịch Kiêu, trong lòng thầm mắng tên hồ ly Lục Trăn!
Hai tiểu đội an bài xong xuôi, bên kia Lam Kỳ cũng phân chia đội hình.
Khác với cách Lục Trăn chọn mười người một đội, tiểu đội Lam Nạm chia làm năm người một đội, phân thành tiểu đội.
Ngoại trừ Lam Kỳ đơn độc đứng đầu một đội, Dịch Đường Đường còn thấy được người tối hôm qua công kích cô Dư Hân San cũng dẫn dắt một tiểu đội?
Nhận thấy được tầm mắt Dịch Đường Đường, Dư Hân San hất mặt lên, khuôn mặt diễm lệ trong lúc nhất thời biến hóa vài loại thần sắc.
Dư Hân San đầu tiên là bình tĩnh cao ngạo, thân hình cao gầy thẳng tắp đứng đó xa xa nhìn Dịch Đường Đường. Lúc sau thấy Dịch Đường Đường không dao động, thậm chí còn thân mật mà cọ cọ cánh tay Dịch Kiêu, Dư Hân San khó nén ánh mắt ghen ghét, đôi mắt nhíu lại.
Cô ta mím môi khẽ cắn khẩn khớp hàm, hơi thở dao động hổn hển, sau đó làm như nghĩ tới được cái gì mới cường chống nở nụ cười, ra vẻ chờ đợi trò hay mà cười lạnh một tiếng.
Chiến trường giữa hai người bất quá không có tới một ngọn lửa mang điểm sát thương nào đã tiêu diệt? Dịch Đường Đường phình phình mặt, có điểm chưa đã thèm......
Dịch Kiêu vẫn luôn chú ý giao phong giữa hai người, thấy thế sờ sờ đầu Dịch Đường Đường, nhìn thấy thần sắc cô khá thư hoãn, anh hơi nhếch miệng, thấp giọng nói câu: "Đường Đường ngoan."
Ngồi xổm giữa chân hai người Đậu Tương run run dựng thẳng hai tai nhọn, đôi mắt ngẩng lên nhìn mắt hai người, rồi lại ủ rũ cúi đầu xuống.
Sau đó, giống như bị hai người kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Đậu Tương như bị động kinh mà run run cả người.
Dịch Kiêu rũ mi, nhìn đến bộ dáng của nó: "......"
Bên này Dịch Đường Đường sền sệt mật ý tràn đầy ngọt ngào, bên kia Dư Hân San chưa đắc ý được hai giây đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lam Kỳ một lần nữa.
"Không cần lại đi trêu chọc cô ấy, tối hôm qua giáo huấn còn chưa đủ sao?" Lam Kỳ đè nặng giọng nói, trong thanh âm không chút nào che dấu cảnh cáo.
Dư Hân San tối hôm qua đã bị Lam Kỳ giáo huấn một hồi, cô ta vốn là cao ngạo tự tại, hiện giờ lại rốt cuộc không chịu nổi tức giận này, mặt cô ta biến sắc, muốn ra tiếng phản bác, lời nói mới vừa tràn ra cổ họng ra được một đơn âm, lại đụng phải tầm mắt như băng của Lam Kỳ.
Trong lòng Dư Hân San phát lạnh.
"Dư Hân San, chớ quên thân phận của cô!" Lam Kỳ lạnh lùng nói.
Lần này thanh âm anh không cố tình đè thấp nữa, tiếng nói vừa dứt, tầm mắt mọi người đều tập trung lại chỗ hai người.
Dư Hân San bị lực lượng vô hình trên người Lam Kỳ ép tới run rẩy, cô ta cố gắng kiềm chế tức giận, cúi đầu, cắn chặt môi dưới đến chảy máu.
"A, tiểu đội Lam Nạm bên kia giống như nội chiến?" Giống như ngại sự tình không đủ lớn, Đặng Lâm Siêu góp thêm một đợt.
Dịch Đường Đường vốn dĩ được một hai câu của Dịch Kiêu làm tâm tư bình phục trở lại, hiện giờ nghe được lời này của Đặng Lâm Siêu, hai mắt lại trở nên sáng ngời.
Hai mươi người trong tổ đội bộ dáng say sưa nhìn xem kịch vui, hướng về tiểu đội Lam Nạm.
Cảm thấy bị đội ngũ nhìn như xem diễn, sắc mặt Lam Kỳ cứng đờ, vô tâm tình tiếp tục, xoay người bỏ xuống một câu tàn nhẫn với Dư Hân San: "Đây là lần cuối cùng!"
Anh là đội trưởng, Dư Hân San lại không biết tốt xấu mà một lần lại một lần làm trái lời mình, thật đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Dư Hân San đôi tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn đành phục tùng lời Lam Kỳ, trầm mặc không nói gì thêm, đuổi kịp đội ngũ.
"Đừng nhìn diễn, chúng ta cũng đi vào." Lục Trăn lên tiếng, kéo về đám đồng đội ăn dưa trở về, chỉ huy bọn họ đuổi kịp đội ngũ.
Đường đất gập ghềnh dẫn đến một cửa thôn vô cùng bình thường, ở đầu thôn, tên thôn được khắc trên một hòn đá không biết là bị dị năng hay là lực lượng khác làm bể một nửa, thêm vào thời gian ăn mòn, chỉ dư lại lẻ loi, không rõ ràng hai chữ "Tiển thôn".
Từ cửa thôn hướng vào bên trong, có thể thấy được tuyến đường chính rải đá mở rộng kéo dài, bên cạnh là những nhà trệt tường gạch thấp thấp, đã lâu không có người ở, phòng bị hư, gạch rơi rớt tan nát đầy đất, Dịch Đường Đường đi đường mà chỉ e sợ giây tiếp theo bức tường bên cạnh sẽ sập xuống.
Đi lên tuyến đường chính, tiểu đội Thanh Vũ cùng tiểu đội Lam Nạm dựa theo phân chia đã định ra bắt đầu hành động. Nhìn bốn tiểu đội Lam Nạm đi đến sườn phía tây, Lục Trăn cũng tách hai đội ngũ của mình ra.
Dịch Đường Đường Dịch Kiêu phụ trách phía trước sườn đông của thôn, Lục Trăn dẫn đội mình đi phía trước.
Quẹo vào sân nhà đầu tiên, mấy người Dịch Đường Đường phát hiện được trong sân có rất nhiều thực vật biến dị.
Nhưng mà, thực vật biến dị trong sân là cỏ dại bị cảm nhiễm không lâu, thấp thấp lùn lùn chỉ hơn mắt cá chân người, lá cây cành con xanh mượt nhìn hết sức đáng yêu, nếu không phải nhìn thấy chúng nó cả đám lay động cành lá như huy côn về phía họ, Dịch Đường Đường thật là có tâm tình đi vuốt ve bọn chúng một phen.
Dịch Kiêu nhìn căn phòng như sắp sập trước mặt, ôm đồm trong trách vào trong người: "Các người lưu lại trong sân bảo hộ Đường Đường, tôi đi vào trong xem một lần."
Anh nói, lại nhìn đám chồi non gian nan xoay xoắn thân mình, giữa tâm chồi lộ rõ màu máu, anh nhàn nhạt nói: "Mấy thứ thực vật chưa trưởng thành này, không cần chạm vào."
Đám thực vật thấp bé chỉ cần một chân đi đều có thể dẫm chết một đống, hiện giờ không có tính nguy hại, nhưng chờ trận mưa tiếp theo, đám chồi non này sẽ lại hừng hực khí thế mà bùng lên.
Mảnh đất này đã bị virus cảm nhiễm, so với việc hùng hùng làm công diệt cỏ, còn không bằng lưu trữ sức lực đi gϊếŧ người biến dị, hoặc là đi diệt trừ thực vật biến dị đã trưởng thành.
Đặng Lâm Siêu mấy người nghe xong Dịch Kiêu nói, tất cả nhẹ nhàng thở ra.
Dịch Kiêu thi triển dị năng tốc độ, nhanh chóng lóe tiến vào trong phòng, cỡ chừng một phút, anh lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh dắt tay Dịch Đường Đường, nói với mọi người: "Đi thôi, bên trong không có người biến dị."
Thôn hiện giờ nhìn lụi bại bất kham, nhưng phòng ốc lại không ít, chỉ là một ngõ nhỏ đã có mười mấy nhà, mà ngõ nhỏ trong thôn, có ít nhất cũng mấy chục ngõ.
Dịch Đường Đường đứng ở trong sân, nhấc chân nhìn đến thực vật yếu ớt bị chân mình dẫm lên, cô thở dài một tiếng, hỏi Đặng Lâm Siêu bên cạnh: "Lâm Siêu ca, nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là tới dẫm cỏ hay sao?"
Họ đã xem xong ngõ nhỏ này, một người biến dị không gặp còn không nói, toàn bộ sân nhà khắp nơi chỉ có cỏ dại, cô bắt đầu hoài nghi có phải Lam Kỳ cố ý trêu cợt bọn họ?
Đặng Lâm Siêu đang muốn đáp lời, lại nhìn thấy Dịch Kiêu từ trong phòng lóe ra, như cũ là khoảng một phút.
"Có lẽ là thật..." Đặng Lâm Siêu buông tay, cũng có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ là lời Dịch Đường Đường nói gây ra phản ứng, bọn họ mới vừa đi đến cuối hẻm, chuẩn bị quẹo vào ngõ tiếp theo tiến hành tra xét, Triệu Bồng đứng ở nhóm đầu đội ngũ đột nhiên hô hấp căng thẳng.
Cậu cảnh giác kêu lên: "Dịch ca, có người biến dị xông tới!"
Triệu Bồng vừa nói ra, vừa mới chuyển đến ngõ hẻm mới, mọi người nhìn thấy trên con đường hẹp, hai ba mươi người biến dị đang gào rống chạy như điên đến.
"Tôi X! Này cũng quá đột nhiên!"
Phát hiện mục tiêu, khoảng cách còn khoảng gần mười mét, người biến dị đồng loạt phát ra công kích!
"Đinh Dao!" Dịch Kiêu nói nhanh.
Đinh Dao nghe tiếng, nhanh chóng sử dụng dị năng "Đình trệ".
Mấy chục người dị năng trong nháy mắt bị đông lại, Dịch Kiêu thừa dịp thời gian chậm chạp, mắt phải vẩy mực ấn thành huyết hồng, áp lên tử đồng trong nháy mắt, người biến dị ầm ầm ngã xuống đất.
Chiến cuộc xoay chuyển phát sinh trong chớp mắt, các đồng đội bị dị năng cường hãn của Dịch Kiêu làm chấn động, nhanh chóng phối hợp, rời khỏi phạm vi dị năng công kích, chờ đợi đám người biến dị bị hạ gục.
Dịch Đường Đường được Dịch Kiêu nửa ôm rời khỏi đầu hẻm, tầm mắt dừng ở thân thể đám người biến dị rơi rớt tan tác trên mặt đất, như suy tư gì.
"Ca, anh nói nơi này phát sinh hết thảy có thể có người thao tác hay không?" Dịch Đường Đường thình lình mà hỏi ra vấn đề này.
Những người bên cạnh đều sửng sốt.
Triệu Bồng cào cào đầu, nói: "Không thể nào, chị Đường Đường, có lẽ chính là trùng hợp. Người biến dị muốn cắn con người cho thành biến dị, chuyện tuần hoàn như vậy, không phải là thật thường thấy hay sao?"
Ở một thành phố, số lượng người biến dị vẫn luôn kéo dài không giảm, phần lớn chính là quá trình tuần hoàn này, thôn này tuy rằng đổ nát, nhưng lại nằm ở một đầu mối giao thông then chốt, người tiến đến đây không ít.
Ý niệm vừa rồi của Dịch Đường Đường chỉ là chợt lóe qua, nghe Triệu Bồng nói như vậy, cô thật ra cảm thấy chính mình có quá nhiều lo lắng.
Thần sắc Dịch Kiêu lại bỗng chốc khẩn trương hơn.
Anh trầm giọng nói: "Vô luận có phải trùng hợp hay không, mọi người đều đề cao cảnh giác."
......
Bất đồng với bên này chỗ Dịch Đường Đường còn đang bình tĩnh mà ngờ vực, phía sườn tây Lam Kỳ giữa mày nhíu chặt, nhìn phía trước một đoàn người biến dị xông tới như tổ ong.
Thêm một lát, cây biến dị cao vượt qua đầu người múa may cành khô hút máu, hung hăng quạt về hướng về mặt anh.
---
· Cây biến dị: Có máu uống rồi, trước khi chết uống nhiều một chút ~