Hôm nay Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm trò chuyện cho tới khi rất khuya.
Sáng hôm sau rời giường, người cô hơi choáng váng.
Sao tự dưng lại quen nhau rồi?
Rõ ràng trước ngày hôm qua, cô còn tính sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa.
Nhưng Hạc Lâm dồn ép quá, cô không cẩn thận đã nói ra lời thật lòng.
... Chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.
Tạ Liễu Liễu đứng trước bồn rửa tay, thở dài một hơi thật sâu.
Mẹ Tạ Liễu Liễu bảo cô xuống lầu mua bữa sáng, cô rửa mặt xong thì thay áo hoodie màu xanh nhạt rồi đi ra ngoài.
Nhà bên cạnh yên ắng, không có tiếng của ai cả. Hôm qua Hạc Lâm có nói sáng hôm nay phải đến tiệm hoa giúp mẹ của anh, có lẽ sáu bảy giờ tối mới về.
Vì vậy Tạ Liễu Liễu không có gánh nặng gì trong lòng, trên chân mang đôi dép bông in hình chú mèo màu hồng nhạt.
Quần short jean thoải mái giấu vào phía dưới áo, làm lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn.
Mặc dù cô không cao, nhưng hai chân rất thẳng.
An phận đứng bên cạnh tay vịn, xương cân đối, trắng nõn làm lóa mắt.
Tạ Liễu Liễu duỗi tay đè chốt đóng cửa của thang máy, đang chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên có một đôi tay từ bên ngoài đưa vào ngăn cản cô.
Hạc Lâm từ ngoài cửa chen vào thang máy, lấy mũ hoodie trên đầu xuống, không coi ai ra gì đứng bên kia thang máy.
Thang máy đi xuống, anh nghiêng đầu nhìn về phía bên người Tạ Liễu Liễu.
Tạ Liễu Liễu không nghĩ tới giờ này anh còn ở nhà, đôi mắt đã sớm vì kinh ngạc mà trợn tròn.
Không phải nói buổi sáng phải đến tiệm hoa sao?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Hạc Lâm nâng khóe miệng, nhẹ nhàng cười: “Biểu cảm này là sao thế, không vui khi nhìn thấy tớ à?”
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, giải thích: “Không phải...” Cô chỉ là...
“Nghĩ rằng tớ đến tiệm bán hoa rồi?”
Hạc Lâm nói thay cô.
Tạ Liễu Liễu gật đầu liên tục.
Hạc Lâm thấp giọng nói: “Vốn định đi rồi.” Nhưng mà anh chậm rãi đến bên cạnh Tạ Liễu Liễu, cúi thấp người cọ gò má cô, giải thích nói, “Nhưng muốn nhìn thấy cậu cái đã.”
...
Hôm nay Hạc Lâm cũng mặc áo hoodie màu xanh thẫm, từ xa nhìn vào giống như mặc đồ cặp với Tạ Liễu Liễu.
Mấu chốt là hai người còn đeo một sợi dây đỏ.
Đi ở trên đường, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác, Tạ Liễu Liễu sợ bị người quen của mẹ bắt gặp, nên tăng tốc đi về trước, thoáng chốc quay đầu lại, liền thấy Hạc Lâm vẫn không nhanh không chậm đi sau lưng cô, không hề tự giác chút nào.
Tạ Liễu Liễu dừng bước, cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: “Không phải cậu định đến tiệm hoa sao? Sao còn đi theo tớ chứ?”
Hạc Lâm thản nhiên: “Đường đến tiệm hoa cũng là đường này.”
Tạ Liễu Liễu liền không có cách ngăn cản anh, cùng anh đến cửa tiệm ăn sáng.
Đầu bếp bán đồ ăn sáng là một ông cụ tuổi, có lẽ rất quen thuộc với Hạc Lâm, khi trông thấy anh và Tạ Liễu Liễu tới, ông cười tít mắt hỏi thăm: “Hôm nay dẫn em gái cùng tới đây à?”
Hạc Lâm nắm tay Tạ Liễu Liễu, kiên nhẫn nói: “Không phải, đây là bạn gái của cháu ạ.”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Ông cụ không hỏi gì nhiều nữa, chỉ ngầm hiểu cười một cái.
Ra khỏi tiệm ăn sáng, mặt Tạ Liễu Liễu vẫn đỏ bừng.
Hạc Lâm đưa cô đến dưới lầu tiểu khu, đưa đồ ăn sáng đã mua xong cho cô. Vốn định chào tạm biệt với cô, nhưng trong lòng Tạ Liễu Liễu chột dạ, không nghe hết lời anh nói, nhận lấy túi đồ to xong thì quay người vào bên trong tầng lầu.
Cũng may Hạc Lâm tay mắt lanh lẹ, ôm vai cô kéo đến trước mặt.
Anh khom người kề sát bên tai cô, vẻ thờ ơ vào sáng hôm nay bộc lộ ra rõ rệt, nặng nề lên án nói: “Tạ liễu Liễu, hôm qua là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau.”
Tạ Liễu Liễu: ?
Đồng thời dừng giãy giụa lại.
Hạc Lâm tiếp tục: “Hôm nay là ngày tình yêu cuồng nhiệt.”
“...”
Anh: “Cậu không thể lạnh nhạt với tớ như thế.”
Tạ Liễu Liễu thật vất vả mới tiêu hóa hết lời anh nói, phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ hồng kháng nghị: “Tớ không có lạnh nhạt với cậu…”
Cô nói: “Chỉ là trong tiểu khu có rất nhiều người mẹ tớ quen biết, tớ sớ bị họ trông thấy, nói với cha mẹ tớ.”
Tuy nói cha Tạ và mẹ Tạ đều là người sáng suốt, thiện lương, nhưng con gái yêu đương trong lúc học cấp , vẫn không được cho phép.
Không biết Hạc Lâm có nghe lọt lời cô hay không, vẫn ôm cô như cũ.
Tạ Liễu Liễu nghĩ anh còn đang tức giận, nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc thương lượng nói: “Vậy chờ tối cậu trở về thì gặp lại được không…”
Trời sinh cô là người hướng nội, có trời mới biết cô nói ra câu này có bao nhiêu khó khăn. Nhưng khi vừa nói xong, cô quay người lại, bèn trông thấy Hạc Lâm khẽ cong đôi mắt, nhìn cô cười.
“...”
Tạ Liễu Liễu lập tức hiểu được, mình lại bị lường gạt.
Cô xấu hổ phồng má lên, máu xông lên lỗ tai, không ngó ngàng gì nhấc chân hung hăng đạp Hạc Lâm một cái, xoay người chạy vào trong thang máy.
Để lại Hạc Lâm đứng tại chỗ, cúi đầu sung sướng cười khẽ.
Tạ Liễu Liễu vừa mới về nhà không lâu, liền nhận được tin weixin của Hạc Lâm gửi tới.
HE: Tối nay gặp mặt, chúng ta đã hẹn rồi đấy.
Tạ Liễu Liễu không để ý tới anh, đặt bữa sáng lên bàn cơm, định vào phòng gọi cha mẹ đến ăn sáng. Nhưng di động lại vang lên một tiếng, cô mở ra, vẫn là của Hạc Lâm.
HE: Buổi tối đừng mặt bộ sáng hôm nay nữa.
HE: Liễu Liễu, lực tự chủ của tớ rất kém.