Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời tác giả: Định viết ngược nhưng không nỡ, nên bỏ qua phần ngược nhất là cha mẹ chỉ còn dduj
Phó Giản được đút no, Cao Nhiên mang anh lầu trên lầu dưới hết một lần, toàn bộ kỳ phát tình không thèm giữ lại chút nào, cơ hồ mỗi một phút đều sử dụng rồi.
Qua lượng pheromone trao đổi khiến hai người trở nên thân mật hơn, Phó Giản cả người trần truồng, anh kéo nhẹ cái khăn tắm, từ bò dậy từ trên giường của Cao Nhiên.
Trên người trải rộng dấu vết tình ái, giống như tranh thủy mặc trên giấy, anh khẽ nhéo cái cổ, đi vào phòng tắm.
Chờ anh mặc quần áo tử tế xuống lầu, Cao Nhiên đang ôm bảo bảo chơi trong phòng khách, bé dễ thương mặc tả, hai cái chân nhỏ giẫm lên lòng bàn tay Cao Nhiên, tay nhỏ bé còn nhéo lỗ tai hắn, trông rất vui vẻ.
Nhìn thấy Phó Giản xuống lầu, bé phát ra tiếng kêu mơ hồ không rõ, hưng phấn vẫy tay.
Cao Nhiên cũng nghe âm thanh xuống lầu, hắn cũng không quay đầu lại, ôm con trai vào ngực.
“Anh hai, em làm cơm rồi, anh đi ăn đi.”
Ồ? Phó Giản kinh ngạc nhìn bàn ăn.
Trên bàn ăn này ngày hôm trước còn là võ đài tình yêu của bọn họ, đang để một cái chén, trứng gà và miếng thịt chỉnh tề xếp bên trên, còn tô điểm vài miếng rau.
Phó Giản hài lòng gật đầu, đi tới cầm đũa nếm thử một miếng.
“Ngon lắm.”
Cao Nhiên cười một tiếng, “Anh hai, anh với em trọ ở trường đi, đưa con tới nhà trẻ của trường em.”
“Cái gì?”
“Em nói thật, khi em không đi học có thể chăm sóc bé, lúc hai chúng ta đều không có thời gian thì gửi ở nhà trẻ.
Anh có tới phòng tự học, thư viện trường, cũng giúp em bớt qua lại mất thời gian.”
“Nhưng mà...” Phó Giản lo lắng bị bạn học của Cao Nhiên phát hiện, “Nếu như bị bạn học của em nhìn thấy...”
“Anh quản bọn họ làm gì, trước kia anh vẫn khuyên ba như vậy mà.”
Phó Giản không biết nói gì, một đũa mì sợi bị anh nhai kỹ nuốt chậm.
Cao Nhiên lần nữa nhấn mạnh, “Cũng không đến hai tháng nữa, thi xong thì về nhà.”
Phó Giản yên lặng ăn mì sợi, đối với đề nghị của Cao Nhiên vừa động tâm vừa khắc chế, anh không biết lúc này đối với Cao Nhiên tạo thành ảnh hưởng gì, cũng không biết hoàn toàn ở chung, sẽ khiến cho quan hệ của hai người biến thành dạng gì.
Cao Nhiên đưa ra một tấm thẻ mở cửa, đặt trên bàn ăn.
“Nè, cứ quyết định vậy đi!”
Phó Giản ngậm một đũa mì, đuôi mắt liếc thẻ mở cửa màu kem, dẫn dụ anh giống như hộp Pandora.
Sau đó anh rốt cuộc đưa tay ra, nắm trong lòng bàn tay.
Trong trường dù sao cũng thuận lợi hơn một ít, có nhà ăn, không cần tự làm cơm; có thư viện và phòng tự học, có thể đắm chìm trong học tập; hơn nữa bố trí ký túc xá một người, đơn giản là hoàn mỹ.
Vì vậy cùng ngày, một nhà ba miệng đã chuyển đi, một căn nhà lớn như vậy, nhất thời trống rỗng.
Đây cơ hồ là lý tưởng sinh sống của Phó Giản, anh tận lực tránh né gặp Cao Nhiên ở nơi công cộng, hai người vùi trong ký túc xá một người này, vượt qua hai tháng vừa tốt đẹp vừa hạnh phúc.
Đến ngày thi thử xong, Phó Giản cầm túi văn phòng phẩm, lại hết sức không nỡ.
Anh mua một cái bánh kem, chuẩn bị trở về ký túc xá ăn với em trai.
Vùng trời nhỏ này, trước mắt còn đang chứa chấp anh cùng Cao Nhiên.
Chờ anh đến ký túc xá, Cao Nhiên vẫn đang đút bé bú, Phó Giản để bánh lên bàn, có chút từ ái cười với bé con.
Bé con tí xíu đã lớn một vòng, thậm chí càng ngày càng giống người đàn ông đang ôm bé.
Đây chính là điều Phó Giản lo âu.
Càng ngày càng giống Cao Nhiên, cũng đồng nghĩa với việc lời nói dối của anh càng nhanh không đánh tự thua.
Tiểu Cao Nhiên oa oa trong ngực ba ba, tinh thần rất tốt, Phó Giản nhìn mỹ nhân tiêm của hai cha con gần như hoàn toàn giống nhau, còn có trán và góc độ vểnh tóc, khổ não xoa trán.
mỹ nhân tiêm: phần tóc nhô ra giữa trán (ko biết tiếng việt mình dùng như nào)
“Bé càng ngày càng giống em rồi.”
Cao Nhiên nằm trên giường trêu bé con, nhìn anh trai, lại nhìn con trai, “Phải không?”
“Thật sự sắp giống nhau như đúc rồi.”
“Nhưng em cảm thấy mắt bé không đẹp như anh.” Cao Nhiên cười hì hì nói: “Bé di truyền ưu điểm của hai chúng ta.”
Phó Giản lắc đầu một cái, đối với chuyện này chứa hai cảm xúc cao hứng và lo âu, anh rửa tay, khui bánh.
“Ba mẹ tuần tới về.” Phó Giản nhỏ giọng nói.
Ba mẹ du lịch hết các nước nhỏ Châu Âu, chưa tới một tuần đã từ Amsterdam thẳng tới sân bay liên bang.
Một màn gặp lại này, cuối cùng sẽ đến.
Cao Nhiên hỏi: “Anh thi xong, lúc nào có thành tích?”
“Chắc hai ngày sau.”
“Ừ.” Cao Nhiên gật đầu một cái, “Vậy ngày mai chúng ta đi nhập hộ khẩu cho bảo bảo?”
“Cái gì?”
Cao Nhiên giơ ngón tay khều cái cằm nộn nộn của con trai, nói: “Anh là mẹ, em là ba.”
“Em...” Phó Giản ngơ ngác nhìn sang.
Cao Nhiên cũng xoay lại nhìn anh, gằn từng chữ: “Em sẽ cùng anh đứng chung một chỗ.”
Bàn tay Phó Giản theo bản năng co lại thành quyền, anh vô lực nắm bắt một chút không khí, lại có một cảm giác nhẹ nhõm sau khi bị tuyên án.
Thật ra thì cả đời người, có sống cực khổ đi nữa, chỉ cần có một người hoàn toàn đứng bên cạnh bạn, luôn ủng hộ bạn, vậy thì tất cả phiền não cũng sẽ biến mất.
Phó Giản cắn môi một cái, kiềm chế cảm giác muốn khóc thầm, sau đó anh đào một muỗng kem, lại một lần nữa bị ngọt chảy nước mắt.
Anh đỏ mắt hỏi: “Vậy bảo bảo tên là gì?”
Đây là vấn đề mấy tháng nay anh cũng không dám nghĩ, đứa bé họ Phó hay họ Cao, là vấn đề anh vẫn luôn né tránh.
“Tên Cao Hưng!”
Phó Giản nín khóc mỉm cười, “Em đừng có đặt tên bậy bạ!”
Cao Nhiên nhấc tiểu bảo lên trời, cười nói: “Thế nào là đặt tên bậy, em bây giờ rất cao hứng! Bảo bảo có phải cũng rất cao hứng không?”
(hán việt là cao hưng dịch ra là cao hứng)
Bân tiểu bảo bảo đạp loạn trên không trung: “Oa...!A!”
Phó Giản ngắt lời nói: “Vậy cũng không được!”
Cao Nhiên ngồi dậy, ôm con, hai cha con nhìn Phó Giản, nói: “Hai tụi em đã thống nhất ý kiến, hai phiếu đồng ý, một phiếu phản đối, anh có thể tan lớp.”
Cao Hưng: “A!”
“…” Phó Giản bị chọc giận bật cười, “Anh xin một phiếu bác bỏ!”
Nhưng mà, omega cố chấp sẽ bị phục tùng, hơn nửa đêm bị Cao Nhiên gặm cổ nói đồng ý, vì vậy, người bạn nhỏ Cao Hưng của chúng ta rốt cuộc có hộ khẩu rồi!
Một ngày trời trong nắng ấm, một nhà ba người đi vào cục liên bang, mặt trời phủ lên cho bọn họ một vầng sáng, alpha cao lớn kia một tay ôm con, một tay ôm omega, hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận cứ như bị ngừng lại vào giờ khắc này.
Cao Nhiên hôn lòng bàn tay anh trai, hài lòng.
Còn như tại sao hắn yêu Phó Giản, có lẽ, từ cái ngày thiếu niên mắt cười yêu kiều cúi người xuống sờ đầu hắn, hạt giống tình yêu đã gieo rồi.
Sau đó nữa, Phó Giản còn tốt với hắn hơn anh trai ruột thịt, biết quan tâm đến cảm nhận của hắn, sẽ vì hắn khổ sở mà khổ sở, sẽ vì hắn thương tổn mà òa khóc
Omega bé nho này vào lúc Cao Nhiên yếu ớt nhất, giống như một cây đại thụ che trời vậy bảo vệ hắn, dành cho hắn nước mắt, thời gian, quan tâm, tình yêu.
Trước mười tám tuổi, hắn vốn tưởng rằng đãi ngộ như thế sẽ kéo dài cả đời.
Nhưng mà, Phó Giản rồi sẽ có alpha của mình, sau này sẽ có con, tất cả sủng ái dành riêng cho hắn, sẽ bị chia cắt.
Cuộc sống của Cao Nhiên tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ thất sắc, thậm chí ngay cả đếm ngược cũng không có.
Không thể không nói, ngày anh trai giang chân về phía hắn, hắn dốt nát lại mờ mịt.
Khi ý thức được mình hoàn toàn đánh dấu Phó Giản rồi, hắn điên cuồng lại hưng phấn.
Bây giờ, hắn rốt cuộc đã có Phó Giản.
Từ trong đến bên ngoài, từ người đến tim.
Cao Nhiên thành kính hôn Phó Giản một cái, hắn cảm thấy khoảnh khắc này dài đăng đẵng lại lâu đời.
Thẳng đến khi ra khỏi cục liên bang, Phó Giản vẫn trong trạng thái mông lung, mới sáng sớm anh đã bị Cao Nhiên lôi dậy, bị giằng co cả đêm cả người anh mềm nhũn, cũng không biết alpha lấy hăng hái từ đâu ra.
Khi anh thấy trên dòng bạn đời trong đơn đăng ký hộ khẩu viết là Cao Nhiên, mới phản ứng được, ồ, mình cùng em trai đăng ký kết hôn rồi.
Lại nói, thời niên thiếu có một câu nói tựa hồ đã đạt thành, anh nhìn con trai giống Cao Nhiên, lần này mới ngộ ra, anh lại thật sự có một đứa bé đáng yêu y hệt cùng em trai.
Đầu xuân gió thổi người rất thoải mái, Phó Giản cầm lại tay Cao Nhiên, mỉm cười đi ra ngoài.
Tương lai vô luận có bao nhiêu gió tuyết, chỉ cần nắm tay người này, hắn liền tràn đầy dũng khí.
― Hoàn chính văn..