Gần đây chẳng hiểu vì lí do gì Nhã Âu cứ bám dính lấy Băng Băng không rời, bây giờ ngay cả đi ngủ cũng nhất định phải ngủ cùng.
Nửa đêm Băng Băng cổ họng khô hóc, nhìn lên phía đầu giường bình nước cũng cạn, cô đành gỡ cánh tay Nhã Âu đang ôm mình ra đi xuống nhà lấy nước
Vừa uống xong ngụm nước, Băng Băng cảm nhận sau lưng mình như có cái gì đó khiến cô lạnh sống lưng cả lên...
Băng Băng từ từ quay lại, mém chút thì phun cả ngụm nước trong miệng ra, Nhã Âu trong trạng thái mơ màng dựa người vào cạnh tường nhìn cô
“Không phải chứ, ngay cả uống nước cũng đi theo mình à”
Nhã Âu lười biếng đứng thẳng người, đưa điện thoại đến:”Ai thèm đi theo cậu, đêm hôm tên tra nam còn gọi đến đây này”
Băng Băng nhìn vào điện thoại đang hiển thị số giây gọi đến, Nhã Âu còn tốt bụng nghe máy giúp, bên kia cũng kiên nhẫn đợi...
“Có chuyện gì vậy"-Trễ rồi còn gọi đến không lẽ là nhớ cô
Nhã Âu chưa tỉnh vẫn không bỏ tính hóng hớt, cô kéo điện thoại xuống bấm loa ngoài để nghe cùng, Băng Băng tất nhiên không hề khó chịu a
“Ngày mai, anh có việc bận, em đi thử váy cưới cùng Y Lâm giúp anh nhé"
Băng Băng muốn từ chối, anh bận thì bảo cô đi giúp hả? Nằm mơ!
“Được!”-Trời đánh chết cô đi
Nhã Âu từ lúc nãy đã không mong đợi cái gì rồi, thiếu nghị lực đến vậy là cùng.
“Lát anh gửi thời gian và địa điểm cho em, ngủ sớm đi"
Nói rồi Băng Băng tự ngắt máy trước, gọi khuya như vậy còn nói đi ngủ sớm.
Nhã Âu nhàn nhạt lắc đầu:”Thật hết nói nổi!”
“Cũng không phải việc gì to tát”
“Không để bụng à?”
Băng Băng không trả lời kéo Nhã Âu lên phòng tiếp tục ngủ, giờ này còn để bụng cái gì, có hay không cũng đồng ý rồi
Sáng sớm, Băng Băng đã dậy tắm rửa, thay đồ xong xuôi. Cô ngồi trước bàn trang điểm săm soi một hồi, quyết định trang điểm nhẹ lên khuôn mặt mình.
Có người lăn qua lăn lại trên giường không tìm thấy cô thì mở mắt ra tìm kiếm.
“Mình đi cùng cậu nhé"-Nhã Âu đề nghị
“Không cần đâu, mình đi một lát về ngay"
“Lại chê mình phiền chứ gì, hay sợ mình sẽ gây chuyện với cô ta"
Băng Băng thở dài không biết nói thế nào, đằng nào cũng là muốn mang cô ấy đi cùng, nếu không cô còn bước ra khỏi nhà được chắc
Một lúc sau Băng Băng không lên tiếng, Nhã Âu bắt đầu kiên quyết:”Mình hứa sẽ không gây chuyện, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cậu.”
“Thay đồ đi"-Băng Băng còn lâu mới tin Nhã Âu, chỉ là cô nghĩ có Nhã Âu chắc cũng không xảy ra vấn đề gì.
Nhã Âu nhanh như bay đã vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi
Đến địa điểm nơi Vương Hạo gửi, Băng Băng nhìn tên thương hiệu có chút quen mắt. Đây cũng không phải cửa hàng chuyên về váy cưới gì. Là một thương hiệu thời trang cao cấp có tiếng, thời trang ở đây đang rất thịnh hành trong nước. Về chất lượng hay bất kể thứ gì được làm ra đều không có điểm nào chê được
Bước vào trong stylist T ra đến cửa chào đón cô thì cô mới nhớ ra vì sao nhìn thương hiệu lại quen mắt.
Cô đúng là ‘ăn mật trả gừng’ mà. Lần trước cô đã mặc chiếc váy do ông JasonD thiết kế, sau đó họ còn ngỏ ý mời cô làm người mẫu chụp bộ hình cùng chiếc váy đó nhưng cô lại bận đến quên mất. Thật muốn tìm cái hố chui xuống.
“Lâu rồi mới được gặp lại cô đấy"-Stylist T kéo Băng Băng qua bắt chuyện, thật ra là vì anh rất thích cô gái này. Nhớ lại chuyện lần trước anh lại hỏi:”Lần trước tôi đưa cô đến bệnh viện xong liền bị Lôi Thiên đuổi về...tức chết đi được. Mà lần đó cô làm sao vậy? Có nghiêm trọng không"
Băng Băng cười nhìn vẻ mặt lo lắng đến ngờ nghệch của cậu ta:”Tôi không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm nhé"
“Không sao thì tốt, đi thôi tôi dẫn cô đến chỗ thử đồ"
Băng Băng khựng người lại không đi tiếp thắc mắc:”Thử đồ gì?”
“Váy cưới đó. Tất cả đều xong xuôi rồi, chỉ đợi cô đến thử thôi đấy. Tôi nhìn còn háo hức giúp cô, đẹp tuyệt vời luôn. Cô vậy mà lại được ông JasonD coi trọng hết mức, bộ váy cưới lần này cũng là ông ấy đích thân thiết kế. Thật làm người khác ghen tị a”-Stylist T hí hửng vui lây
Nhã Âu bên cạnh cũng gật đầu tán thành, cô cũng ghen tị. Ngày cưới của cô xa hoa thì có xa hoa nhưng váy cưới thì không được nhà thiết kế đẳng cấp như JasonD thiết kế...tiếc quá đi. Nếu có thể cưới thêm một lần, à thôi bỏ đi.
“Hôm nay người đến thử váy cưới là Y Lâm, không phải tôi"-Băng Băng phủ nhận
Stylist T suy nghĩ một chút:”À, cô nói Thái tiểu thư đó hả?”
“Đúng vậy"
“Tối qua cô ấy đến thử đồ cưới rồi”
“Làm sao có thể, rõ ràng là...”-Khoan đã Băng Băng cứ thấy có gì đó không đúng
“Tôi không nhớ nhầm đâu, tôi là người dẫn cô ấy đi thay váy cưới cơ mà, hơn nữa chồng sắp cưới của cô ấy cũng đến cùng. Cả hai đều thử đồ cưới”- Stylist hồi tưởng lại tối qua, tỏ vẻ chắc chắn khẳng định
Cả hai đều thử đồ cưới? Hai bọn họ đã thử đồ rồi còn gọi cô đến. Muốn biến cô thành trò cười gì vậy
Băng Băng tức giận quay người đi về, cô bây giờ chẳng khác gì con cừu non, cuộc đời cô sao lại để người khác xoay vòng như vậy.
“Ấy đi đâu vậy, chú rể còn đang đợi cô ở trên lầu kia kìa”- Stylist T chạy theo chặn Băng Băng lại trước khi cô đi ra khỏi cửa
Chú rể? Lại cái gì đây...
Stylist T vẫn không hiểu anh có làm gì chọc giận cô đâu chứ.
Nhã Âu huých nhẹ vào người stylist T nháy mắt, tất nhiên là anh vẫn không hiểu. Cần phối hợp cái gì à? Ngay từ đầu đã chẳng có gì xảy ra mà, sao những người này loạn hết cả lên thế nhỉ.
Nhã Âu khoác tay Băng Băng nhẹ giọng:”Chẳng phải chiều hôm qua sau khi đặt nhẫn cưới xong Y Lâm có ngỏ ý muốn cậu làm phù dâu à, mình nghĩ chắc là gọi cậu đến thử váy cho phù dâu thôi.”
Nhã Âu ra hiệu cho Stylist T, lúc này anh ta mới lờ mờ hiểu phụ hoạ theo
“Hờ hờ! Người phía trên chắc là phù rể rồi, trách là trách người ta mặc âu phục vào đẹp trai hết phần người khác nên tôi lầm tưởng là chú rể thôi.”
Được rồi, coi như cô là phù dâu, vậy phù rể là ai. Nghĩ mãi cũng không ra. Vương Thiên Phong hay Lôi Thiên?
Không tin, cô phải chứng thực, bọn họ nói chuyện rất phi lí
Băng Băng đột nhiên chạy thẳng lên tầng trên, cô đi đến phòng thay phục trang, từ xa nhìn thấy bóng lưng rất quen cô không ngại chạy thẳng đến quay cả người hắn lại đối diện với cô.
Đến đoạn này...cô tin rồi! Nhưng từ lúc nào bọn họ thân thiết đến mức làm cả phù rể?
Stylist T và Nhã Âu chạy vội theo cô cản cũng không cản kịp, lúc đến nơi cũng thở hồng hộc, bọn họ nhìn người trước mắt cũng ngạc nhiên.
“Anh hai"- Nhã Âu lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của chính bản thân mình
Nhưng mà tại sao lại là anh ấy? Nhã Âu thắc mắc trong lòng, ngoài mặt vẫn mừng vì thật may là anh hai mình. Coi như cứu cô một mạng
Băng Băng thở một hơi dài, vẻ mặt đầy thất vọng. Là cô nghĩ nhiều rồi:“Anh làm phù rể cho Vương Hạo thật à?”
“Nhìn anh mặc như vậy không đẹp à?”-Minh Khải giả vờ dỗi
“Không, có khí chất lắm. Rất đẹp!”-Băng Băng khen thật lòng, nếu một ngày nào đó anh là chú rể, anh cưới được người anh yêu thương, anh sẽ rất hạnh phúc. Vì anh ấy rất đẹp trai...ừm dù hai vế chẳng liên quan
“Có mắt nhìn đấy, nhưng mà nên nhận ra sớm hơn.”-Anh soi gương tự luyến không biết bao lâu rồi
Băng Băng mặc kệ anh, cô hỏi Stylist T:”Đồ phù dâu ở đâu vậy"
Stylist T vẫn không hiểu bọn họ đang diễn trò gì, anh cứ làm tròn nhiệm vụ đi vậy. Sau khi lấy đồ đưa Băng Băng cô cầm đi thử. Lúc thử xong cô vẫn thấy không đúng. Cuối cùng vẫn không biết là không đúng chỗ nào
Bộ lễ phục này không rườm rà như bộ hôm trước cô dự tiệc, đơn giản hơn rất nhiều nhưng cô rất thích. Tuy nói là đơn giản nhưng nhìn qua liền biết không phải trang phục tầm thường. Từng đường may nét chỉ đều được thể hiện ra một cách tinh xảo. Chất liệu váy hoàn toàn là lụa cao cấp với gam màu trắng tinh khôi.
Nửa phần thân trên từ eo đến phần ngực vừa vặn bó người lại không gây cảm giác khó chịu, càng không phản cảm. Cổ chữ V không khoét quá sâu, hai ống tay bồng hai bên cân bằng tổng thể tạo điểm nhấn nhẹ. Cả phần trên dùng lụa gấm trắng được dệt từ sợi tơ tằm thiên nhiên mà ra, nhìn qua thì không thấy rõ những điểm chi tiết, hoa văn nhỏ trên váy nhưng đưa tay sờ lên sẽ cảm nhận được những điểm nổi, nếp gấp tỉ mỉ ở viền phần ngực.
Nửa phần thân dưới là một lớp chân váy lụa trải dài mềm mượt, độ bóng vừa phải, để đạt đến chất lượng này người làm ra đòi hỏi cũng rất dày công. Chân váy dài qua gót chân một chút nhưng không làm cô vướng víu, không quá suông, không quá bồng bềnh, một chữ A vừa phải. Không chỉ khéo léo che đi những khuyết điểm trên người cô còn tăng sự lôi cuốn, quyến rũ. Hiện đại có, cổ điển có.
Mặc dù không có đính kết kim cương, bông hoa đá lấp lánh mà vẫn sang trọng không mất đi vẻ đẹp vốn có. Cô rất thích. Kích thước vừa vặn không sai một li.
“Trời đất, JasonD không uổng công ngày đêm dồn tâm huyết thiết kế ra mà. Lúc nhìn thấy thành quả đã đỉnh, mặc lên người cô còn đỉnh hơn. Cái khí chất chết tiệt gì đây.”-Hai con mắt Stylist T sáng trưng, như chìm đắm vào chốn tiên cảnh
“Đây gọi là ‘đo ni đóng giày" mà ra"- Nhã Âu cũng ngơ ngác
Minh Khải gật đầu tỏ vẻ hài lòng:”Xứng đáng là cô dâu của anh”
Băng Băng bày ra bộ mặt khó hiểu:”Kể cả khi em đã là em gái ruột của anh, anh vẫn chưa từ bỏ ý định đó đi được à!”- Cứ muốn loạn luân từ năm năm trước đến tận năm năm sau
Nhã Âu cắn môi:”Hừ, ngay cả nằm mơ anh ấy cũng mơ cưới cậu, bất chấp cả luân thường đạo lý. Hết nói nổi"
Cả đám cười ồ lên, Minh Khải cũng không để bụng khi bị nhắc đến chuyện cũ. Đột nhiên ánh mắt anh nhìn về phía hai người đang vừa đi vừa nói chuyện bước đến
“Hình như ở đây lại xuất hiện thêm một người bất chấp cả luân thường đạo lí nữa này"-Minh Khải nở một nụ cười châm chọc
Mọi người cũng theo ánh nhìn của anh mà quay lại
JasonD bên cạnh còn dẫn theo một cô gái, bọn họ đang nói gì đó hướng đi về phía này. Cô gái này mang dáng dấp của một thiếu nữ nhưng sao lại cảm thấy cô ấy có vẻ còn nhỏ tuổi nhỉ. Không quan trọng, quan trọng là cái vẻ đẹp trời ban đó...khiến Băng Băng muốn tan chảy
Cô gái kia tất nhiên là nghe thấy lời Minh Khải nói, có điều cô ấy chỉ nhìn qua một cái, không có biểu hiện khác, cũng không tỏ vẻ là có quen biết anh
JasonD đi đến ngắm nghía Băng Băng một hồi rồi dành cho cô ánh mắt trìu mến:” You make my heart melt”
Băng Băng không nghĩ đến sẽ nhận được lời khen theo cách này, có lẽ chỉ là phép lịch sự dành cho cô, cô ngại ngùng không biết nên đáp lại như thế nào. Lời đầu tiên hẳn là phải nói lời cám ơn ông ấy nhỉ
Lúc này JasonD thấy cô im lặng lại quay qua nói nhỏ với người con gái bên cạnh, một lát sau cô ấy gật đầu rồi nhìn Băng Băng
“Ông ấy nói sau lần nhìn thấy những bức hình chị diện thiết kế của ông ấy, ông ấy đã bị cuốn hút bởi khí chất của chị. BST sắp tới của ông ấy dựa vào những bức hình đó mà vẽ nên. Chị như là nguồn cảm hứng rất lớn với ông ấy. Ông ấy hỏi chị có suy nghĩa thế nào về việc trở thành nàng thơ độc quyền của thương hiệu.”-Giọng nói ngọt ngào phát ra như khuôn mặt của cô ấy
“Gì cơ?”-Băng Băng hơi bất ngờ, thường nàng thơ chẳng phải là những người có sức ảnh hưởng sao. Cô cũng không tham gia vào giới giải trí...lấy tư cách gì nhận lời chứ
Cô gái kia vẫn kiên nhẫn nở nụ cười:”Nếu chị không nghe rõ, tôi có thể nhắc lại một lần"
Băng Băng xua tay:”Không cần đâu, thật ra chuyện lần trước là vô tình thôi, tôi vẫn chưa cám ơn ông ấy nữa. Thật ngại quá.”
Một lần nữa cô gái kia lại chuyển lời, ông ấy cũng nói thêm gì đó
“Ông ấy nói chuyện lần trước là may mắn của ông ấy, nhờ vậy mới có thể tìm ra nguồn cảm hứng mới để hoàn thành BST mà ông ấy đang dang dở. Hy vọng cô sẽ để tâm đến lời đề nghị này, hợp tác với ông ấy. Ông ấy rất mong nhận được sự đồng ý của cô"
Băng Băng nhìn lại bộ lễ phục mình đang mặc trên người, có chút mềm lòng:”Thật ra...tôi có thể nói tiếng anh"
“...”-Cô gái kia ánh mắt hình như phóng ra điện a
Băng Băng từ nhỏ đã được học tiếng anh, dù nhiều năm hôn mê nhưng cô cũng đâu có mất trí nhớ, lúc đi học điểm tiếng anh cũng rất cao nha.
“Vậy chị tự bàn với ông ấy được không?”
“À, được!”
Băng Băng và JasonD đến văn phòng nói chuyện riêng, Stylist T là trợ lí hiển nhiên sẽ đi cùng, Nhã Âu không yên tâm mạn phép xin đi theo. Thực ra là Nhã Âu biết cô gái kia là ai nhưng mà cô không muốn ở lại, chỉ muốn đi với Băng Băng.
Ở lại đây chỉ còn hai người
“Hôm nay cô rảnh rỗi nhỉ, không phải đến trường à"-Minh Khải nói chuyện mang theo ý mỉa mai
“Hôm nay anh có vẻ bận nhỉ, tôi đi trước vậy”- Nhược Vũ nghiêng đầu từ chối trả lời vế sau chuẩn bị quay đi
“Có cần tôi gọi ba cô đến đón hay không?”-Minh Khải đột nhiên bật cười một cái khi nhắc đến vấn đề này
Nhược Vũ siết chặt bàn tay rồi nhanh chóng thả lỏng:”Anh ấy không phải ba tôi!”- cô cố gắng nói rõ ràng từng chữ
“Ồ...”- Nói rồi Minh Khải bấm một cái tên trong danh bạ gọi đi, chưa đến năm giây đã có người bắt máy:”Con gái của anh đang ở chỗ tôi này, có cần tôi tiện đường đưa về giúp hay không"
Đầu dây bên kia nói gì cô không nghe thấy, chỉ thấy tên Minh Khải cười rất sảng khoái sau đó nói:”Tôi gửi định vị cho anh, ở đây có rất nhiều cặp mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống con gái yêu của anh đấy, không nhanh đến thì tôi cũng không cản được"- Nói xong liền tắt máy không đợi bên kia nói thêm
Nhược Vũ nhướng mày:”Anh...”- Cố gắng suy nghĩ lại thì hình như cô chưa đả động gì đến anh mà, ăn nhầm thuốc súng à...
“Cứ ở đó từ từ đợi ba cô đến, tôi sẽ đợi cùng cô”
“Anh ở đó mà đợi"
“Ừ, thế thì đi đi, hậu quả tự gánh lấy"
Bước được vài bước Nhược Vũ dừng lại, ngoan ngoãn đến ghế đối diện anh ngồi xuống
Cô căm phẫn nhìn anh:”Chuyện năm đó tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu"
Minh Khải nhún vai:”Ba cô là đàn ông, yêu đương cùng người khác thì có gì không đúng? Yêu cô mới là có vấn đề!”
“Tôi nói anh ấy không phải ba tôi!”-Nhược Vũ nhắc lại
“Ừ, là ba nuôi!”
Nhược Vũ tức giận không nói nên lời, nhịn, cô nhịn. Mấy năm nay cô luôn học cách nhịn, đến nay tâm lý luôn vững vàng, đến mức lâu rồi cũng không bộc lộ vẻ bất mãn hay mất bình tĩnh ra ngoài. Làm việc lại càng không theo cảm xúc, cô chính là học từ ba cô mà ra vì ba cô chỉ thích những người hiểu chuyện. Mà cô lại không thích nhiều lời, không thích cãi vã chỉ muốn im lặng ở bên cạnh quan sát ba của mình chỉ như vậy cô mới hiểu được người đàn ông ấy nhiều hơn một chút. À không...không phải ba.
Cô ta đúng là không làm gì anh, không đúng...có. Cô ta dám lo chuyện bao đồng, hừ thời gian bên cạnh em gái mình còn không có mà cô ta lại dám...tách bọn họ ra nữa chứ. Cái gì mà nàng thơ, nhà anh thiêú tiền chắc. Sức khoẻ em ấy vốn không tốt, thêm việc lại thêm bệnh cho mà xem. Chuyện này cũng không đáng để phải xé to ra làm gì, chỉ là thích thế. Chính là đại cuồng em gái. Ai động vào liền đánh cho không còn mảnh giáp
Thú thật, sau đó Minh Khải tự thấy bản thân trẻ con nhưng hết cách, làm cũng làm rồi, trách là trách cô ta xui xẻo...