Tiếng gõ cửa vang lên một lúc, Vương Hạo đi đến mở cửa, anh mới tắm ra nên không biết người ngoài cửa đã đợi bao lâu rồi
“Sao không tự vào phòng đợi anh"-Vương Hạo nhìn cô đang đứng trước cửa, cánh tay vẫn đang đưa lên khoảng không, nếu anh không mở cửa chắc cô vẫn kiên nhẫn đứng đó gõ mãi
“Em thấy không tiện lắm”-Nói rồi cô đi vào trong phòng
Vương Hạo đóng cửa lại cũng đi theo cô.
Băng Băng thực ra cũng không có việc gì, cô cũng định tự vào nhưng lại do dự, nghĩ một hồi vẫn gõ cửa thì hơn.
Đến cạnh tủ đầu giường trong phòng anh, cô mở ngăn kéo lấy thuốc, rót một ly nước lọc đưa lên:”Anh lại quên uống thuốc à?”
Hỏi thì hỏi, nhưng cô đưa cho anh rõ ràng là bắt anh phải uống.
“Anh uống rồi"-Vương Hạo vừa nói vừa lấy khăn tắm lau mái tóc ướt của mình
“Ồ, chắc em nhớ nhầm"-Rõ ràng là cô đã đếm số thuốc phân ra từng gói nhỏ, hừm cô bây giờ có phải được coi là cố tình kiếm chuyện với anh không nhỉ
Thấy Băng Băng rút tay lại, anh đi đến cầm lấy số thuốc bỏ vào miệng uống.
“Chẳng phải uống rồi à"-Băng Băng thấy anh như vậy lại có chút kinh ngạc
“Uống thêm cũng tốt, sẽ nhanh khỏi hơn"-Anh cười hì hì
“Uống quá liều cũng không tốt đâu, sẽ sinh ra tác dụng phụ"
“ sau này sẽ uống đúng liều”-Ngoan ngoãn lạ thường, giống như chú cừu non đang nhận lỗi
“Ngủ sớm đi, ngày mai em sẽ về sớm, em dặn thím Lệ mỗi ngày chuẩn bị thức ăn theo chế độ riêng rồi, mấy món kiêng em cũng loại ra rồi, anh cố gắng ăn trong thời gian này để vết thương nhanh lành, sau khi cắt chỉ cũng phải ăn như vậy đến khi lành hẳn...”-Băng Băng căn dặn một tràng
Nghe đến nhức đầu Vương Hạo đành cắt ngang lời cô:”Dù sao anh cũng là đàn ông, có thêm vết sẹo cũng không có gì to tát.”
Băng Băng không vui, cô muốn tốt cho anh nhưng anh lại chê cô phiền thì phải
Vương Hạo nghĩ cô lo cho anh quá sẽ không có thời gian chăm sóc bản thân, ý muốn nói cô không cần bận tâm nhiều, anh tự lo được cho mình.
Hai luồng suy nghĩ trái chiều này thật đày đoạ người khác. Đề nghị các người nghĩ gì thì nói ra, tránh gây hiểu lầm, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
“Vậy anh tự lo bản thân anh cho tốt vào, em về phòng đây"-Băng Băng tất nhiên là không muốn ở lại đây, trực tiếp đi ra ngoài
Vương Hạo dễ dàng để cô đi sao, vào thì dễ, ra thì không chắc.
“Có thể ở lại đây không, đừng về nhà bên đó nữa.”-Nhìn bóng lưng cô sắp đi ra khỏi cửa anh mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, chính xác là đang năn nỉ
Băng Băng khựng lại, là muốn như lúc trước thật ư, anh sắp kết hôn lại muốn cô ở đây. Muốn cô làm kỳ đà cản mũi à, hay thật sự muốn cưới cô. Nghĩ đến đây Băng Băng lại tự đá suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mấy năm trước kết hôn có thể là giả nhưng bây giờ đối tượng là Y Lâm thì không thể là giả. Hơn nữa bọn họ cũng đến tuổi thành gia lập thất, mọi thứ đều nắm chắc cả rồi rất khó lay chuyển
“Anh có thể đừng kết hôn không?”-Không biết cô nghĩ cái quái gì mà lại mở miệng ra hỏi câu đó, đúng hơn là chưa kịp suy nghĩ đã buộc miệng ra
Thôi được rồi, dù sao cũng là câu hỏi nghiêm túc, cô thật lòng muốn biết câu trả lời
Câu hỏi thẳng thừng này phát ra từ miệng nhỏ của cô anh cũng chưa nghĩ qua, rất tốt thay vì đi vòng vo thì chi bằng cứ thẳng thắn như vậy
“Em trả lời hai câu hỏi của anh, sau đó anh sẽ cho em câu trả lời!”-Ngẫm một lúc anh lại đưa ra đề nghị với cô
Thật khiến cô mất kiên nhẫn, cô quay người lại đối mặt với anh:”Tại sao em phải trả lời"
Vương Hạo nhún vai rồi quay lưng đi đến giường nằm, để lại cô đứng đó. Vài phút trôi qua cô vẫn không có ý định ra ngoài
“Hỏi đi!”-Băng Băng lên tiếng
Cuối cùng vẫn là anh hiểu cô, anh rất hài lòng chui ra khỏi chăn ngoắc tay gọi cô:”Đến đây"
Băng Băng ngoan ngoãn đi đến cạnh giường nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Nhất định phải trả lời thật lòng, nếu không cả đời này bảo bối của em sẽ không có cha"-Vương Hạo độc miệng nói với cô
Băng Băng thật muốn tát anh một cái, con của anh cũng dám đem ra trù ẻo sao, quá đáng. Có điều cô muốn nhanh chóng có câu trả lời, kết thúc câu chuyện ở đây nên nén nhịn cơn giận xuống mà nói với anh:”Được, em sẽ trả lời thật lòng"-Cô cố ý dằn từng chữ một
Vương Hạo gật đầu, câu hỏi đầu tiên anh muốn hỏi cũng là điều anh thắc mắc, và bây giờ anh muốn chắc chắn:”Em còn yêu anh không?”
Đùng một tiếng, Băng Băng như muốn nổ tung, cái dạng câu hỏi gì đây. Đây rõ ràng là đùa với cô...
Anh hỏi còn hay không, anh muốn khẳng định là trong quá khứ cô có yêu anh, vấn đề thời gian nên anh xác nhận lại mà thôi.
“...Còn"
Băng Băng trả lời còn không thèm nhìn mặt anh, câu trả lời không khiến anh thất vọng, nhìn mặt cô đỏ bừng lên đột nhiên anh rất muốn chọc cô mà hỏi tiếp ‘yêu nhiều không’ nhưng lại thôi. Sợ sẽ phí một câu hỏi. Biểu hiện này thực sự là yêu anh rất nhiều rồi. Phí lời.
“Em muốn ở bên cạnh anh không?”-Đây mới là mấu chốt
Cô rất rất rất muốn trả lời rằng ‘không muốn", nghĩ đến lời trù ẻo kia cũng tự nhìn vào trong lòng mình mà hỏi rằng cô có muốn không. Cô có câu trả lời, nói ra có được không. Bỗng dưng cô cảm thấy bề ngoài cô tỏ ra chính trực như vậy, bên trong lại rất có tố chất của tiểu tam.
“Muốn"-Lần này cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh
Dẫu sao cũng là lời thật lòng, một lần thôi, nói ra rồi cũng không nặng nề nữa, dù chẳng có gì thay đổi. Thật thoải mái
Giây phút này Vương Hạo trong lòng dậy sóng, anh muốn bước đến ôm lấy cô vào lòng mà nói với cô rằng ‘anh cũng yêu em, muốn bênh cạnh em". Đợi anh, chỉ một thời gian nữa thôi, anh đã làm mọi thứ, không thể vì cảm xúc lúc này mà phá vỡ tất cả được.
Nhìn khuôn mặt của anh đang ngờ nghệch ra, cũng không nói gì, Băng Băng lại hỏi:”Có thể trả lời chưa?”
“Không thể.”-Anh chỉ nói hai từ, không hơn không kém. Đây là câu trả lời.
Sau một lúc dây dưa, không có gì thay đổi thật. Vẫn là không thể không kết hôn. Biết trước rồi mà vẫn bị lừa. Ngu ngốc
“Anh thật ấu trĩ"-Băng Băng bật cười một cái, làm vẻ mặt không có gì xảy ra, cứ như từ nãy đến giờ hai người họ chỉ đang cùng nhau nói chuyện phiếm.
Anh còn nghĩ cô sẽ nổi giận mà cãi nhau với anh một trận, cô đã thay đổi, trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Không giống anh, năm năm qua mỗi ngày đều vật lộn với chính mình, có lúc rất khổ sở, rồi lâu dần anh học cách kiềm chế, đem hết những điểm yếu của mình ẩn giấu tận sâu trong lòng, trở thành người cực đoan, khó đoán trong mắt người khác. Anh phải cố gắng rất nhiều, để khi cô quay lại anh mới có đủ sức bao bọc cô
Nói đợi cô cũng là cái cớ để anh không đặt nặng nhiều thứ, đợi ở đây như là động lực để anh phải thành công. Nếu lúc gặp lại, cô không còn đợi anh nữa, thì anh cũng không có gì tổn thất. Ít ra anh đã có đầy đủ mọi thứ, tìm một ai đó mà kết hôn, người đó là ai cũng không còn quan trọng, mà người đó sẽ không phải chịu thua thiệt. Về phần cô anh sẽ chúc phúc. Anh kiên định.
Băng Băng nghĩ đối với chuyện đã cũ thì nên để cho nó qua đi, cô không từ chối đoạn tình cảm cô dành cho anh, có điều bây giờ không phù hợp để bày tỏ như ngày xưa nữa. Cô không còn nhỏ, biết bày ra bộ dáng nào mới tốt, biết phân biệt phải trái, thấu hiểu, tôn trọng.
Có thể thời gian cô hôn mê giống như mọi thứ đều ngưng đọng lại, cô vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, từ trong tâm hồn đến tính cách. Kể cả tình yêu dành cho anh, rất nhiều, rất thật tâm. Ngủ một giấc thật dài, đến khi tỉnh lại chỉ như mới hôm qua, mới mẻ, vẹn nguyên như ban đầu. Mọi cảm xúc đều phải đè nén, cố gắng để mọi người nhìn thấy ‘cô đã thay đổi".