Tuấn Lãng mỗi ngày đều nằng nặc đòi đi theo Minh Khải đến công ty, anh cũng không từ chối, xem ra đứa cháu này rất được lòng anh. Ngoại trừ những lúc anh đi xử lí công việc, gặp khách hàng thì tiểu Lãng sẽ ở lại công ty tự chơi đợi anh, cậu bé cũng không than vãn. Thời gian của cậu cũng còn vài ngày, Băng Băng thấy con cứ phiền Minh Khải liền đăng kí một khoá học sắp khai giảng, dù bây giờ đang là thời gian nghỉ hè...
“Cháu không muốn trở lại trường đâu, bây giờ còn đang là kỳ nghỉ. Tại sao mẹ cháu lại như vậy"-Tuấn Lãng chán chường ngả lưng xuống sofa than vãn
“Chẳng phải vì cháu cả ngày không thèm để ý đến mẹ cháu à, hai ngày nay mẹ gọi đến cháu đều bận chơi"-Minh Khải lật từng trang tài liệu đọc nhàn nhã trả lời
Tuấn Lãng có chút ấm ức:”Mấy hôm nay mẹ còn không buồn về nhà, mẹ đã sớm không để cháu trong mắt rồi"
“Biết sớm thì đỡ tổn thương"-Đây là lời nói thật lòng
Tuấn Lãng bĩu môi:”Hừ, cậu không sợ cháu đi mách mẹ việc chú với cô Đồng Đồng làm trò người lớn trước mặt cháu à”
Anh gập tài liệu lại nhìn Tuấn Lãng sâu xa:”Hôn nhau qua mắt cháu là trò người lớn hửm? Là ai đột nhiên xông vào phòng cậu không gõ cửa"
“Cháu không biết, cháu chỉ biết mẹ sẽ tin cháu. Cháu phạt cậu dẫn cháu đi ăn cá nướng, bằng không cháu sẽ đi tìm cô Đồng Đồng bảo cô ấy dẫn đi"
“...”
Minh Khải thoả hiệp, dẫn Tuấn Lãng đi ăn. Đứa trẻ này, bắt đầu có chút phiền phức. Minh Khải giờ này lại có ý khen ngợi em gái mình vì đã đưa ra quyết định sáng suốt cứu rỗi lấy anh. Nếu không đưa nó đến trường thì e là khó sống. Ai bảo nó mới năm tuổi chứ, thật giống cha nó.
Sáng sớm, Băng Băng đã kéo Thanh Khuê ra khỏi nhà, Nhã Âu gọi đến biết cô ra ngoài cũng muốn đi cùng. Dự định ban đầu là đến siêu thị mua thức ăn, hoa quả, tiện mua quà tặng Thanh Khuê, thím Lệ và những người giúp việc ở nhà. Khi Nhã Âu xuất hiện lại biến thành cuộc cách mạng mua sắm...
Đến chiều, cả ba người mệt lả đi, trên hai tay ai nấy đều cầm đầy những túi to túi nhỏ từ nhiều thương hiệu khác nhau Nhã Âu mới tha cho cô. Nhiều lúc thật khâm phụ Nhã Âu chứ, cái tinh thần thép đối với việc mua sắm này là điều cô không tưởng.
“Đi thôi, về nhà cậu!”-Nhã Âu đứng trong thang máy hít thở một hơi
“Không tiện lắm đâu, ở đó còn có ông ta. Chẳng may...”
Chưa nói hết câu Nhã Âu đã hỏi ngược lại:”Cậu gặp ông ta rồi à?”
Băng Băng lắc đầu phủ nhận:”Vẫn chưa"
“Vậy thì sợ gì chứ, có mình bên cậu, nếu có gặp cũng sẽ cùng cậu chiến đấu"-Nhã Âu vỗ ngực mình ra oai cho cô xem
Băng Băng bật cười:”Là ai lần đó sợ đến ngất ra hả"
Nhã Âu nhéo cô một cái:”Cái đồ không có lương tâm này. Nhéo chết cậu"
Băng Băng bị nhéo đến đỏ tay cũng chỉ biết cười, Nhã Âu không chịu thua liền đổi cách thức cù vào người Băng Băng khiến cô nhột đến mức cười chảy nước mắt không thể phản kháng
Thanh Khuê đứng một bên vẫn không hiểu hai người nói gì nên cũng im lặng, một hồi Nhã Âu đùa cũng đùa đến cả cô. Thang máy rộ lên tiếng cười lớn của ba người. Đến tầng hầm, những người bên ngoài nhìn bọn họ khó hiểu, bọn họ nghiêm túc chỉnh trang đi ra nhường đường cho người khác.
Băng Băng nhớ lại khoảng thời gian còn đi học, ngồi cạnh Nhã Âu, thời gian trôi qua rất lâu, có rất nhiều thứ vẫn không thay đổi. Người bạn đầu tiên của cô vẫn còn bên cạnh cô.
Về biệt thự Vương gia, thím Lệ thấy ba người hai tay ôm một mớ đồ bên thấp bên cao liền đến cầm giúp. Nhã Âu đi đến ghế sofa trong phòng khách thở một hơi. Thanh Khuê nhanh chóng theo Băng Băng vào bếp, cô dặn thím Lệ nấu những món ăn cho Vương Hạo rồi cũng ra ngoài ngồi với Nhã Âu.
Chưa ngồi ấm chỗ được bao lâu, Nhã Âu đưa ánh mắt thất kinh bấu víu tay nhìn Băng Băng
Băng Băng cười:”Gặp quỷ à, hay lúc nãy đùa chưa đủ”
“Còn hơn cả gặp quỷ, tiểu Băng à, sao cậu bình tĩnh vậy. Cậu đang giả vờ hay không biết thật"-Nhã Âu như mất đi cả hồn vía, ánh mắt này có đến bảy phần là lo lắng.
Từ sáng đến giờ Băng Băng cũng không có biểu hiện gì là khác thường, xem ra là không biết thật.
Nhìn cũng không ra là Nhã Âu đang đùa, Băng Băng bất an:”Chuyện gì?”
Nhã Âu nắm chặt điện thoại trong tay mím môi, lần này là lần thứ bao nhiêu tin tức này bùng nổ rồi chứ. Vương Hạo, tôi lập tức đánh chết anh.
Băng Băng không kiên nhẫn giật lấy điện thoại trong tay Nhã Âu, nhìn qua tiêu đề giật tít này tim cô như ngừng đập, đúng vậy đây không phải là lần đầu cô thấy loại tin tức này.
Hiện tại cô không hề ngạc nhiên như đó là điều hiển nhiên. Cảm giác này đâu phải chưa từng trải qua, luôn luôn là mua một tặng một, anh luôn đi ngược lại với những gì cô mong chờ. Trao cho cô cái ôm ôn nhu rồi lại tát cô một cái rõ đau, có thể hình dung như vậy. Cô tự cười thầm chính bản thân, có lẽ không cần đặt nặng hay làm quá lên làm gì. Phản bội như một thói quen, cô đều lĩnh hội rõ ràng. Nhiều lúc cũng là tự cô nghĩ nhiều, tự mình đa tình, anh có khi lại không quan tâm. Bỏ đi. Không nên cố chấp hoài niệm.
Tiêu đề ghi rõ, thanh mai trúc mã, hai gia tộc lớn liên hôn, định ngày đám cưới thế kỉ. Không nói cũng biết hai cái tên đó là ai. Rất nhiều những trang báo lớn sáng nay đều tranh nhau đưa tin này.
Cổ phiếu cả hai công ty đều tăng vọt một cách chóng mặt và chưa có dấu hiệu dừng lại. Phía hội đồng quản trị của hai bên đều hài lòng với vấn đề này.
Giật tít kiểu này, sợ người khác không biết phải không, hai gia tộc lớn liên hôn như cú nổ lớn, thế lực của bọn họ kết hợp còn ai dám hiên ngang đối đầu nữa chứ. Giống như lời tuyên thệ không có khủng nhất chỉ có khủng hơn
Nhã Âu nắm chặt hai tay, nín thở, lo lắng đợi xem Băng Băng sẽ bày ra loại cảm xúc gì
Có điều cô khiến Nhã Âu thất vọng rồi, Băng Băng không có phản ứng quá gay gắt, chỉ bĩu môi:”Thì sao chứ, mấy năm trước cũng không phải chưa từng thấy qua. Bây giờ cậu vẫn sợ mình sẽ vì những tin như thế này mà đau lòng à. Coi thường mình quá rồi”
Nhã Âu cười cợt, dang vòng tay của mình ra:”Ừ thì không coi thường cậu, biết rõ cậu là khác, tỏ ra ổn cái gì chứ. Sao nào, muốn khóc không, đến đây bổn cung sẽ dỗ dành nhà ngươi"
Băng Băng quả thật muốn khóc thành tiếng nhưng lại thôi, cô đánh vào tay Nhã Âu một cái:”Mình mà cần cậu dỗ dành cơ"
“Nếu không thì ai?”-Nhã Âu vẫn muốn đùa
Băng Băng thở dài:”Từ lúc về nước, những ý nghĩ liên quan đến anh ấy mình đều dẹp bỏ hết, gặp lại anh ấy cũng là điều mình không ngờ đến. Không thể lấy Tuấn Lãng ra ép buộc anh ấy được, như vậy rất ích kỉ. Anh ấy cũng cần có hạnh phúc của riêng mình, mà chị Y Lâm đã đợi anh ấy lâu đến thế, ít ra đây là sự bù đắp tốt nhất. Chị ấy xứng đáng với điều đó, trắng ra mình mới là kẻ thứ ba.”
Nếu bây giờ cô ép anh ấy khác gì cô là loại người rất trơ trẽn chứ, cô cũng không chắc rằng trong lòng anh ấy cô ở vị trí nào. Nhưng cô biết so với yêu cô, anh nợ Y Lâm nhiều hơn.
“So với những gì cậu trải qua, chịu đựng thì cậu không xứng đáng à? Dựa vào cái gì chứ”-Nhã Âu lần đầu tiên phát cáu
Băng Băng bất bình khẳng định:“Trên đời này đâu chỉ có mỗi anh ấy"
“Nhưng anh ta là cha của con cậu đấy”-Nhã Âu không muốn bọn họ ngay cả nhìn mặt cũng không thể
Băng Băng muốn nổi giận, cha của con cô thì sao chứ, không phải anh ấy thì không được sao. Hà tất cứ ép nhau vào đường cùng. Buông ra cũng là một cách. Cô cũng muốn thử toàn tâm toàn ý với một người khác, không nhất định phải là Vương Hạo. Nghĩ là vậy, cô không nỡ nổi nóng với Nhã Âu, vì cô mà Nhã Âu đã lo lắng nhiều như vậy.
“Cậu cùng mình nuôi là được, thời đại nào rồi chứ. Không muốn cũng phải chấp nhận, cậu muốn cướp rể à"
Nhã Âu á khẩu, đúng vậy ngay cả tin tức cũng đưa tin cả rồi. Muốn ngăn cũng không thể bởi vì địa điểm, ngày tháng đã được xác định. Nhã Âu như muốn nổ tung. Đáng chết! Cô vẫn nhớ như in cái buổi tiệc năm năm trước, anh ta tìm cô nói muốn tìm Băng Băng cho bằng được, phải bảo vệ, chăm sóc cô ấy. Hừm khi đó mà tin đúng là phụ lòng bản thân mà, cũng may cô sáng suốt, trời sẽ đánh chết anh. Đồ tồi. Tra nam...
Đến nước này Nhã Âu cũng đành chấp nhận sự thật, lười biếng lên tiếng:”Nói đến liên hôn, Vương gia với Lưu thị mới là cú nổ thế kỉ. Thái gia bao năm không ra mặt sao có thể so với Lưu thị nhà mình. Thôi cứ coi như bọn họ yêu nhau mà thành toàn. Mình không thèm nói. Mình không tin tiểu thư Lưu gia danh giá là Băng Băng cậu đây không có ai để ý.”
Nói rồi Nhã Âu kéo Băng Băng:”Đi thôi, mình dẫn cậu đi xem mắt"
Băng Băng đơ người, bị kéo gần ra khỏi cửa mới khựng lại:”Cậu điên rồi"
“Mình điên cũng phải tìm chồng cho cậu, tìm cha cho Tuấn Lãng"-Nhã Âu nhất định phải kéo cô đi cho bằng được
Băng Băng dùng lực kéo ngược Nhã Âu trở vào, vừa quay lại đã nhìn thấy bóng dáng một người ở cầu thang đang đi xuống
Dù khuôn mặt người đó đã được phủ một lớp trang điểm kĩ càng nhưng lại không che được vết sưng trên mặt có hơi nhô ra.
Nhã Âu cũng nhìn thấy liền tinh nghịch huých vào tay cô nói thầm bên tai:”Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chị ta lại xuất hiện ở đây, muốn không tin cũng không được.”
Một ánh nhìn cảnh cáo của Băng Băng phóng ngang qua trong chớp mắt dành cho Nhã Âu ý bảo cô đừng nói bậy, cô cũng rất biết điều mà im lặng nha.
Bản thân Băng Băng tự thấy thất bại trong chính câu chuyện tình cảm này, Y Lâm ở đây từ lúc nào cô còn không biết, có thể tự do đến tự do đi. Vốn là trước khi cô trở về đây Y Lâm đã luôn tự do như vậy, ghen tị gì chứ. Nếu không phải trước đây cô là em gái anh, sống trong ngôi nhà này thì liệu với tư cách là người bạn như chị ấy cô có thể tự do ra vào nơi này hay không? Vẫn là không có ai giúp cô trả lời.
Suy cho cùng Y Lâm chẳng làm gì Nhã Âu, chẳng hiểu sao cô không thích thì cứ không thích thôi, cô chưa muốn thay đổi ý nghĩ này. Chung quy, làm tổn thương tiểu Băng của cô, cô đều gom lại một chỗ ‘bất cộng đới thiên’ hết thảy
(bất cộng đới thiên Kinh lễ quy định thái độ đối với các loại kẻ thù: Kẻ thù của cha, của anh, của bạn. Hoặc có thể hiểu là một mất một còn, không cùng sống được. Kẻ thù không đội trời chung.