"Không biết đâu, anh biến đi " - Nhã Âu khóc nức nở
Hắc Phong không biết phải làm gì, con gái khóc... thật khó ưa nhưng mà ai bảo Nhã Âu là vợ của anh. Lấy vợ sớm chẳng vui gì cả
"Tại sao anh biết chuyện Băng Băng đi Canada mà không thèm nói với em " - Nhã Âu vẫn khóc nói lớn
"Bà xã, chuyện này... thật ra lúc nảy anh gọi cho Vương Hạo thì anh mới biết "
"Không biết không biết mặc kệ anh. Băng Băng đi cũng không thèm nói với em một tiếng có phải là cô ấy rất ghét em không! Hay là cô ấy có chuyện gì rồi"
Hắc Phong thở dài:"Cô nương ơi. Nín đi được không. Anh rất sợ em khóc. Nín đi rồi em muốn anh làm gì cũng được"
"Có thật là em nín thì muốn gì cũng được không?" - Nhã Âu gào lên
"Thật, thật. Em nín đi. Anh sắp không chịu nổi với em rồi "
Ngay lập tức cô nín ngay, bắt đầu ánh mắt tội nghiệp nhìn Hắc Phong:"Em muốn đến Canada!"
"Sao?" - anh không tin vào tai mình
"Em nói là em muốn đến Canada..."- cô cố ý nhắc lại nhấn mạnh từng chữ
"Hết chuyện để đùa rồi sao?"
"Em không có đùa " - mặt chuyển sang nghiêm túc
Hắc Phong lấy cái gối đánh vào đầu Nhã Âu một cái nhíu mày:"Ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học. Không đi đâu cả, bây giờ em khóc cũng mặc kệ"
Nhã Âu cầm cái gối ném ngược lại Hắc Phong đang hiên ngang quay mặt đi:"Đồ tồi. Lúc nảy anh nói chỉ cần em nín thì muốn anh làm gì cũng được. Anh định nuốt lời sao. Đồ đàn ông mang tính đàn bà." - cô hậm hực
Anh quay lại nhìn cô đang ngồi trên giường không nói, chỉ nhìn cô. Như là sắp ăn thịt cô đến nơi
Mặt Nhã Âu cúi gầm xuống lại trách móc:"Đồ khốn. Em chỉ là nhớ Băng Băng. Em muốn gặp Băng Băng. Lần trước Băng Băng còn nhập viện a. Em lo mà "
"Vương Hạo hiện tại đang ở Canada, anh ta cũng có thể chăm sóc cho Băng Băng nhà em" - anh không còn dỗ cô nữa mà nói bằng giọng cực kì là nghiêm túc
Nghe vậy cô quát lên:"Chính là vì có hắn ta chăm sóc nên em mới lo. Thứ đàn ông như hắn không đáng để Băng Băng yêu. Chỉ biết làm tiểu Băng tổn thương thôi "
"Em ghét Vương Hạo đến vậy sao?"
"Phải. Rất ghét. Đừng nghĩ anh chơi thân với anh ta, anh là chồng em thì em sẽ không ghét anh. Anh không đưa em đi thì em tự đi. Thật tốn hơi vô ích " - Nhã Âu không thèm năn nỉ anh
"Được rồi. Canada phải không. Tuần sau sẽ đi "
"Không muốn!"
"Vậy em muốn thế nào?"
"Em muốn ngày mai sẽ đi. Trong đêm nay anh xin phép trường cho em nghỉ một thời gian đi. Ít ra lời nói của anh có giá trị với hiệu trưởng hơn "
"Ngày mai... Haizzz. Ngày mai sẽ đi, tối nay sẽ xin phép giúp em đã được chưa bà xã?"
Nhã Âu nhảy lên ôm Hắc Phong:"Em yêu ông xã nhất "
Hắc Phong cười ôm ngược lấy Nhã Âu... Cãi nhau mãi thôi, nhưng lúc nào cũng yêu thương cô như vậy. Cô ấy là người mà anh phải chăm sóc suốt cả một cuộc đời. Đó là trách nhiệm và là cả một lời hứa hẹn trọn đời đối với Nhã Âu, vợ của anh
-
Bệnh viện Canada.
Lôi Thiên ngồi bên ngoài ghế chờ cấp cứu, trên chiếc áo sơ mi trắng của anh đã nhuốm máu của Băng Băng, cà vạt được anh nới lỏng ra, trong anh bây giờ rất buông thả
Vương Hạo từ xa bước đến cùng ông Vương.
Lôi Thiên nhìn thấy lão gia liền khó hiểu. Lão gia làm sao ở đây? Lâu nay lão gia ít khi về Vương gia không phải là ở Canada chứ?
Anh đứng lên cung kính nhìn ông Vương cúi đầu:"Lão gia "
Ông Vương vỗ lên vai Lôi Thiên mấy cái giọng đều đều:"Vất vả rồi " - nói rồi ông cười nhẹ một cái nếu không để ý thì không thể bắt gặp nụ cười đó
Giây phút Lôi Thiên ngẩng đầu lên nụ cười đã thu vào mắt anh. Vất vả rồi sao? Đối với đứa con gái của mình gặp tai nạn ông ta còn có thể cười? Có lẽ Băng Băng chết ông ta sẽ rất vui.
Trước đây anh không hiểu vì sao ông Vương lại muốn Vương Hạo yêu Băng Băng. Bây giờ anh đã hiểu, đó là vì ông ta đợi dấu ấn phát tác dụng. Những người được dòng họ Vương gia yêu thương đều phải chết. Đó chính là tác dụng của dấu ấn
Ông ta muốn lời dụng tình yêu của Vương Hạo và Băng Băng để giết chết cô mà không cần ông phải ra tay, nhưng điều này sao ông ta lại biết? Chẳng phải chỉ Triệu Nguyệt Hạ và Vy Vy biết thôi sao?
Đừng hỏi vì sao Lôi Thiên cũng biết bởi vì... Triệu Nguyệt Hạ chính là mẹ anh!
Lôi Thiên là một đứa được ra đời là điều không ai mong muốn, là mẹ anh cùng tình một đêm lỡ đi sai một bước. Sau khi sinh anh ra bà ta liền đem anh đến trại mồ côi. Nhưng bà ta thật có tâm, trước khi bỏ anh đi còn đeo cho anh một sợi dây chuyền trên đó khắc tên anh "Lôi Thiên". Đến khi anh tuổi thì mẹ anh lại đến tìm anh và nói mẹ là mẹ anh. Lúc này mẹ anh đem anh về Vương gia. Đứng trước cổng biệt thự Vương gia bà nói với anh:"Bây giờ con hãy đứng đây, nếu có ai ra đây hỏi ba mẹ con đâu con hãy nói họ chết rồi, và nếu con được vào Vương gia thì lúc đó hãy nhớ, con không biết mẹ là ai. Con nghe lời mẹ thì cả hai chúng ta nhất định sẽ sống sót con hiểu chứ?". Anh chỉ biết gật đầu với người mẹ anh mới gặp lần đầu này. Sau đó bà ta bỏ vào trong nhà. Đợi đến tối có một chiếc xe hơi dừng ở biệt thự. Lúc đó một cô bé chạy ra khỏi xe đến trước mặt anh mỉm cười hỏi anh:"anh tìm ai thế?" - nụ cười lúc đó anh không thể quên. Tiếp đó một người. Đàn ông đi xuống cũng nhìn anh cũng hỏi câu hỏi như mẹ anh nói và anh chỉ trả lời theo những gì mẹ chỉ anh. Cuối cùng anh được nhận vào Vương gia cũg là do Băng Băng năn nỉ ông Vương. Ông ta lúc đó cho người chỉ dạy anh võ thuật, định hướng sẵn lớn lên sẽ bảo vệ Vương Hạo cùng Băng Băng và anh được nhận nuôi như vậy đó. Sau đó một thời gian mẹ anh cảy ra chuyện trước khi đi mẹ anh chỉ dặn anh:"Nhất định phải bảo vệ Băng Băng, nếu con làm được chúng ta sẽ gặp lại nhau, nếu không thì chúng ta sẽ vĩnh biệt nhau mãi mãi " - bỏ lại một câu nói rồi bà ta lại biến mất cho đến bây giờ. Lớn lên thân thiết cùng Vương Hạo như anh em anh lại biết nhiều chuyện cho nên anh cũng hiểu vì sao mẹ lại dặn anh như vậy.
"Nghĩ gì mà thất thần vậy?" - Vương Hạo nhìn Lôi Thiên hỏi
Lôi Thiên thoát ra khỏi quá khứ của mình, nhìn Vương Hạo chỉ lắc đầu không nói
Từ phía xa có hai người phụ nữ đi đến, một người là Vy Vy còn người kia, đó chẳng phải là Triệu Nguyệt Hạ sao? Lôi Thiên hơi chấn động lập tức quay qua nhìn ông Vương
Quả nhiên ông Vương đã quay lại nhìn bọn họ từ lâu, trên môi ông nở một nụ cười đắc ý. Làm cho tất cả mọi người quy tụ về một nơi như thế này thật không dễ dàng
Triệu Nguyệt Hạ nhìn thấy ông Vương bước chân cũng dừng, trong lòng bà là một nỗi sợ hãi, nhưng bà không dám thể hiện ra bên ngoài
Vương Hạo dường như đã biết trước vì anh bây giờ rất bình tĩnh
Ông Vương bước đến nhìn Triệu Nguyệt Hạ:"Đã lâu không gặp "
"Phải...cũng lâu rồi " - Nguyệt Hạ hơi khó mở lời
"Năm đó cô dụ dỗ Vương Tuấn như thế nào?"
Kí ức lại ùa về trong đầu Nguyệt Hạ:"Tôi..." - bà ta không biết nói như thế nào.
Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra. Một bác sĩ người ngoại quốc đi đến
"Ai là người nhà của bệnh nhân vừa mới được đưa đến"
Vương Hạo đứng gần đó nhất anh liền lên tiếng:"Là tôi "
Bác sĩ nhìn anh:"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm và không có gì đáng ngại, nhưng chúng tôi cần giữ bệnh nhân lại để theo dõi vài ngày "
"Cám ơn bác sĩ "
Người bác sĩ đó gật đầu rồi ánh mắt di chuyển sang vị trí của Lôi Thiên đang đứng nháy mắt một cái. Lôi Thiên gật đầu
Thật ra lúc đưa Băng Băng đến đây anh đã dặn bác sĩ sau khi cấp cứu xong mặc dù kết quả ra sao thì nhất định cũng không được tiết lộ về chuyện bệnh tim và chuyện đứa bé của Băng Băng, còn vấn đề khác anh sẽ gặp bác sĩ bàn bạc sau.
Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm nhìn xuống, vô tình nhìn thấy cánh tay của Lôi Thiên đang rỉ máu. Kì lạ lúc nảy cánh tay của Lôi Thiên đâu có vết thương này. Cũng có thể là do anh lo lắng cho Băng Băng nên không để ý
Anh nhìn bác sĩ trước mặt chỉ vào tay Lôi Thiên:"Cậu ta đang bị thương, phiền anh giúp cậu ta xử lí một chút"
Bác sĩ đó như hiểu:"À mời anh đi lối này "
"Thiếu gia tôi không sao "
"Tôi không muốn giữ lại kẻ vô dụng. Đi xử lí vết thương đi "
Lôi Thiên gật đầu đi theo người bác sĩ đó
Đến phòng làm việc của người bác sĩ đó Lôi Thiên để cho anh ta xử lí vết thương cho anh
"Vết thương này là cậu tự làm?"
"Jame, từ lúc nào cậu lại nhiều chuyện như vậy "
"Thật ra cũng không cần thiết muốn gặp riêng tôi để nói chuyện về Băng Băng mà phải tự tổn hại bản thân như vậy. Còn nhiều cách khác mà. Mất máu nhiều như vậy " - Jame lắc đầu cười
Lôi Thiên bỏ ngoài tai:"Cô ấy thế nào"
Jame bỗng nhiên thở dài:"Tình hình không tốt lắm "
"Về cái gì? Bệnh tim hay là đứa bé "
"Cả hai "
"Nói rõ đi "
"Đứa bé thật sự rất yếu, nếu tôi đoán không lầm thì cách đây không lâu cô gái kia từng gặp chuyện gì đó khiến cho đứa bé va đập mạnh, lần này còn gặp tai nạn, may mắn là còn giữ lại được đứa bé đó nhưng cơ hội để tồn tại của nó là rất mong manh. Còn tim của cô ấy thì lại không ổn. Hiện tại thì nếu muốn giữ đứa bé thì đến khi sinh đứa bé đó ra người mẹ nhất định sẽ thiệt mạng, cách tốt nhất bây giờ chính là bỏ đứa bé đi và điều trị tim cho cô ấy "
"Không còn cách nào khác để giữ lại cả hai à?" -Băng Băng không muốn mất đứa bé, nếu anh làm như vậy thì quá ác với cô ấy, nhưng nếu để lựa chọn thì anh không còn cách khác
"Còn một cách, nhưng rất nguy hiểm" - Jame băng bó tay cho Lôi Thiên xong rồi nói
"Cách gì"
"Thay tim cho cô ấy "
Lôi Thiên ngồi bật:"Đùa sao? Đứa bé trong bụng cô ấy rất yếu, nếu bây giờ thay tim không phải sẽ chết cả hai "
Jame nhướng mày:"cho nên tôi mới nói nó rất nguy hiểm, hơn nữa lúc nảy tôi kiểm tra máu của cô ấy, cô ấy thuộc nhóm máu O nếu muốn thay tim thì cũng phải tìm người có nhóm máu O, theo tôi được biết từ anh thì ba cô ấy và anh cô ấy không cùng huyết thống nhỉ?"
"Minh Khải là anh trai của Băng Băng, hắn ta có cùng nhóm máu" - đúng vậy bọn họ chính là anh em
"CEO của C.E á? Đừng đùa nữa Lưu gia chỉ còn mỗi mình hắn, hắn sẽ chấp nhận vứt bỏ cả tập đoàn C.E để cứu lấy đứa em gái của mình sao " - hắn ta mỉa mai
Lôi Thiên đưa khuôn mặt lạnh tanh của anh nhìn Jame đưa ra quyến định:"Bỏ đứa bé đi!"
Jame gật đầu:"Được thôi. Dù sao cậu cũng chỉ muốn bảo vệ cô gái đó thôi. Đúng không?" - anh cười lớn
Lôi Thiên không trả lời chỉ nghĩ đến Băng Băng, thật sự xin lỗi. Anh thật không có sự lựa chọn khác
"KHÔNG ĐƯỢC BỎ ĐỨA BÉ ĐÓ " - bên ngoài một người phụ nữa lao vào hét lớn