Máy bay của Vương Hạo đáp xuống một trụ sở khác của Vương thị, mặc dù không lớn bằng trụ sở chính nhưng cũng không đến nỗi nào. Dù sao thì mỗi trụ sở của Vương thị đều có một kiểu rất riêng biệt. Vì mỗi một trụ sở đều là điều hành những công việc không hề giống nhau
Vừa bước xuống máy bay thì đã thấy một đám người đợi anh sẵn. Lôi Thiên cũng có ở đó. Hắn ta thật là rất nhanh. Không hồ danh là cánh tay phải của anh
"Cô ấy đang ở đâu? " - Vương Hạo bước đến chỗ Lôi Thiên lên tiếng
Thực ra trong lúc anh đang bay đến Canada thì Lôi Thiên đã liên lạc với thuộc hạ của hắn tìm vị trí hiện tại của Băng Băng rồi. Cho nên Vương Hạo mới hỏi hắn như vậy
"Tiểu thư hiện đang ở bệnh viện quốc tế " - Lôi Thiên vừa đi theo anh vừa trả lời
Vương Hạo hơi thắc mắc:"Bệnh viện?" - cô ấy ở đó làm gì. Không lẽ Đồng Đồng hôm trước đã làm gì cô sao?
"Chuyện này có vẻ như đại thiếu gia cũng không biết, là tiểu thư đến bệnh viện một mình "
Băng Băng có gì cần che giấu sao? Đến bệnh viện một mình. Việc quan trọng bây giờ là tìm Băng Băng đưa cô ấy về nước trước khi ba anh tìm được cô gái đó
"Đến bệnh viện "
Lôi Thiên gật nhẹ đầu như hiểu
Đến bệnh viện Vương Hạo cùng Lôi Thiên đi vào trong, Lôi Thiên gọi một cuộc điện thoại xác nhận vị trí của Băng Băng, nghe xong mặt anh hơi chuyển trạng thái một chút như khó hiểu
"Tiểu thư đang ở khoa phụ..."
Lôi Thiên chưa kịp nói xong thì đã thấy Vương Hạo vội vàng đi đến phía cuối hành lang.
Nhìn thấy cô gái đó Vương Hạo lập tức đi đến ôm cô vào lòng mà thì thầm bên tai:"Sao em lại bỏ đi như vậy? Có biết anh rất nhớ em hay không"
Cô gái đó như đúng như trời tròng đẩy anh ra nhìn anh, nghĩ một lúc cô lên tiếng:"Vương...Hạo sao?" - nhìn thấy anh trên báo thường xuyên như vậy còn không nhận ra anh hay sao
Vương Hạo nhíu mày:"Không phải anh thì là ai, nha đầu thúi " - anh cưng chiều xoa đầu cô
Cô không hề né tránh, trái lại còn tỏ vẻ rất thích. Mẹ cô nói nếu gặp người của Vương gia thì nhất định phải trốn đi, còn nếu gặp Vương Hạo thì nhất định phải đưa anh về gặp mẹ. Và tất nhiên phải đưa anh về một cách bí mật. Nhưng mà nếu vậy chẳng phải rất tiếc hay sao? Anh đẹp trai như vậy. Một thời gian nữa mang anh về gặp mẹ cũng không sao mà.
Có điều hình như anh nghĩ cô là Băng Băng em gái song sinh của mình hay sao chứ? Cô là Lưu Vy Vy cơ mà. Mặc kệ như vậy lại càng hay. Vốn dĩ cô chỉ cho người theo dõi Băng Băng để cô đến tìm em gái mình nhưng...bây giờ lại có trò vui như vậy
"Em đến bệnh viện làm gì? Cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao? Hay Thiên Phong ăn hiếp em..!" - Vương Hạo cắt đứt dòng suy nghĩ của Vy Vy
Vy Vy ấp a úp úng trả lời:"Không có, Thiên Phong không có ăn hiếp em "
"Được rồi. Không nói nữa. Bây giờ em theo anh về khách sạn, anh không muốn em ở cùng với Thiên Phong. Được không?" - anh hỏi cô, có vẻ như cô không có gì là hận anh như Minh Khải nói
"Cái này..." - Vy Vy không biết nên nói thế nào thì anh đã kéo cô đi
Lôi Thiên nhìn từ nãy đến giờ có chút không hiểu. Cách đây vài phút anh gọi điện cho thuộc hạ, hắn xác nhận Băng Băng đang ở khoa phụ sản, chính anh còn không hiểu vì sao tiểu thư lại ở khoa phụ sản đáng nói hơn là đang ở khoa phụ sản vậy tại sao lại chạy ra đây đứng chứ.
Nghĩ đến những việc anh biết từ khi giúp Vương Hạo điều tra về chuyện quá khứ cho đến hiện tại, anh một mạch đi thẳng đến khoa phụ sản
Đến nơi nhìn thấy cô gái đang ngồi trên dãy ghế chờ thì không khỏi ngạc nhiên. Cô gái và cô gái lúc nảy ai mới là Băng Băng? Bọn họ giống nhau cho nên thuộc hạ của anh cũng có thể nhầm. Nhưng anh nghĩ cô gái ngồi đây đa phần không phải Băng Băng bởi vì tiểu thư không thể nào mang thai được, tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn nghe lời, lúc nào cũng ở Vương gia ít khi ra ngoài làm sao có thể chứ
"Tiểu thư?" - anh đi đến gần hơn và thử gọi cô
Nghe có người gọi cô, cô ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn một cái cô lại bất ngờ thốt lên:" Lôi Thiên! Anh sao lại ở đây?"
Lôi Thiên chấn động, là tiểu thư! Không thể nào
"Sao tiểu thư lại ngồi trước khoa phụ sản?" - việc này anh không thể không hỏi, anh đúng là thuộc hạ nhưng từ nhỏ đến lớn anh cũng có thể nói là một người anh của Băng Băng
Băng Băng cúi đầu, cô gánh chịu đứa bé này một mình thật rất nặng nề, cô muốn khóc:"Anh đừng nói cho ai biết có được không. Đặc biệt là Vương Hạo "
"Có thể nói cho anh biết xảy ra chuyện gì hay không?" - Lôi Thiên ngồi xuống bên cạnh cô
Cầm trên tay kết quả xét nghiệm cô có thai, tay bất giác nắm chặt lại khó nhọc nói:"Đứa bé này là của Vương Hạo " - cô bật khóc
Lôi Thiên không tin vào chính tai của mình, Vương Hạo ư?
Anh quay qua ôm gọn Băng Băng vào lòng:"Ngoan, đừng khóc. Nói anh biết vì sao em lại không muốn Vương Hạo biết?"
"Anh ấy sẽ giết nó. Em không muốn. Đứa bé không có tội mà " - càng lúc cô càng nức nở hơn
"Tại sao em lại nói như vậy?"
"Là Đồng Đồng, cô ta bắt cóc em, cô ta còn nói là do Vương Hạo bắt cô ta làm như vậy. Cô ta còn nói nếu như để Vương Hạo biết nhất định anh ấy sẽ giết đứa bé này "
"Em tin sao?"
"Em không biết. Lúc đó em chỉ muốn bảo vệ nó mà thôi " - tay cô ôm lấy bụng của mình rồi nấc nghẹn tiếp lời:"Anh không biết đâu, chỉ một chút nữa thôi là em đã bị bọn chúng cưỡng bức. Lúc đó dù tin hay không thì em cũng không còn lựa chọn khác "
Tay anh càng lúc càng ôm lấy cô chặt hơn. Anh nhắm mắt lại.
Thì ra cô gái của anh đã chịu nhiều ấm ức như vậy. Anh biết làm gì ngoài việc ở đây an ủi cô chứ
Băng Băng bỗng dưng ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh:"Nói anh biết một bí mật nhé "
Lôi Thiên gật đầu
"Em đến Canada còn là vì muốn tìm ra người chị song sinh Vy Vy mẹ Nguyệt Hạ của em "
Lời cô nói như cơn chấn động lớn đập thẳng vào đầu anh:"Làm sao em biết được chuyện này? " - còn nữa sao cô lại gọi chị gái song sinh của mình là Vy Vy? Đến cả anh suốt mấy năm nay còn không điều tra ra được cái tên đó
Băng Băng mới là người phải chấn động. Chuyện này chẳng phải cô nằm mơ mới biết hay sao nhưng anh hỏi như vậy, không lẽ anh cũng biết sao? Như vậy những thứ cô mơ không hoàn toàn là mơ
"Anh nói vậy là ý gì? Thật sự em có người chị song sinh ư?"
"Em vừa mới nói đến đây để tìm người chị song sinh đó, bây giờ em lại hỏi thật sự em có hay không sao!" - lời nói quá mâu thuẫn
"Cái đó...là em nằm mơ mà biết được. Nhưng em không dám tin. Chỉ là giấc mơ đó quá chân thật làm em không thể nào không tin được "
"Mơ?"
"Phải. Là mơ "
"Giấc mơ đó như thế nào?"
Băng Băng đem mọi chuyện cô mơ thấy kể lại cho anh.
Nghe xong Lôi Thiên gật đầu hơi cười:"Những gì em mơ đều là sự thật. Về mẹ ruột em, về ba em và cả về chị gái song sinh của em "
"Không thể nào " - cô cảm thán
Dù sao Băng Băng cũng biết mọi chuyện anh cũng nên nói cho cô biết vè thân thế thật sự của cô. Anh chỉ nói cho cô về thân thế của cô và mẹ cô đã mất như thế nào và vì sao cô lại đến Vương Gia.
Còn về chuyện dấu ấn và những cái chết vì cô, còn cả chuyện liên quan đến mạng sống của cặp song sinh thì anh không nhắc đến. Thực ra là anh không thể nói. Bởi vì chuyện chết chóc không thể nói bằng lời được. Nếu cô biết thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Với tính cách của cô thì không có vẻ sẽ để ngồi yên mà nghe lời anh sau khi biết chuyện.
Xin lỗi Băng Băng, một ngày nào đó có lẽ em cũng sẽ biết, nhưng chừng nào em chưa biết thì mạng sống của em vẫn là an toàn hơn. Anh chỉ có thể làm như vậy mới bảo vệ được em.
"Vậy mẹ Nguyệt Hạ của em đang ở cùng chị gái song sinh của em à? Lúc trước mẹ bỏ em đi là vì muốn tìm chị ấy sao?"
"Đúng vậy "
Giấc mơ đó là báo mộng cho cô... Nhưng giấc mơ đó nhất định có vấn đề nếu không cô cũng không thể nào tự nhiên mà mơ được
Anh không thể nói cho cô biết là người chị cô đang tìm lúc nảy đã mạo danh cô đi cùng Vương Hạo rồi được. Thật là cô gái đó muốn gì chứ
"Đúng rồi, nhắc đến chuyện trước đây làm em rất nhớ chị Y Lâm a " - nói đến có vẻ buồn bã
Lôi Thiên hơi giật mình:"Hả?"
"Chẳng phải anh nói chị ấy phải ra nước ngoài du học hay sao? Nhưng du học có cần lâu đến như vậy không. Cũng năm rồi em không gặp chị ấy, cũng không có liên lạc "
Nhớ đến thuở thơ ấu, chỉ có chị Y Lâm là luôn yêu thương cô nhất. Sau khi chị ấy không từ mà biệt đi du học thì người thay thế chị ấy yêu thương cô là Vương Hạo
"À. Y Lâm định cư ở nước ngoài luôn rồi " - Lôi Thiên không giải thích cái gì...
"Vậy sao. Vậy chị ấy ở nước nào? Em muốn đến thăm chị ấy " - Băng Băng phấn khích
"Anh..." - đúng lúc không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại gọi đến như cứu tinh của anh
"Thiếu gia "
Băng Băng nghe hai tiếng thiếu gia rõ ràng đã biết là ai rồi. Cô im lặng đưa tay lên miệng ý nói đừng cho anh ấy biết cô ở đây
"Lập tức mang Băng Băng trước mặt cậu về khách sạn trong vòng phút nữa"
"Chẳng phải..."
"Ở Canada tai mắt rất nhiều lúc đó nếu bỏ lỡ thì có lẽ cô ta bây giờ đang nằm gọn trong tay của ba tôi rồi. Thay vì chúng ta tìm đến cô ta thì cô ta đã thuần phục trước không phải tốt hay sao. Nhớ mang cô ấy về cẩn thận một chút"
"Thuộc hạ hiểu "
Cúp máy Lôi Thiên nhìn Băng Băng
Cô nhướng mày:"Chuyện gì thế "
Nếu nói ra thì Băng Băng nhất định sẽ không chịu đi. Hết cách
Lôi Thiên lấy ra một cái lọ hình thoi màu tím rất nhỏ từ trong túi áo vest. Anh đưa đến trước mặt Băng Băng. Băng Băng nghĩ anh đưa cho mình nên cầm lấy chăm chú nhìn vào không biết là cái gì, thêm cả mùi hương của nó cứ bay vào mũi cô. Mùi hương rất dễ chịu, nhưng sao cô lại thấy chóng mặt, trước mắt cô là ,, Lôi Thiên cô... gục đầu vào người của anh
Bế cô trên tay đi ra khỏi bệnh viện, anh đưa cô về khách sạn.
- --