Băng Băng lại đứng trên sân thượng hứng gió buổi sáng. Bỗng dưng có mùi hương phả đến mũi cô cùng làn gió. Thật ra múi hương nam tính này cũng không xa lạ nhưng cũng không quen cho lắm.
Lần đầu tiên cô gặp hắn ở đây cũng là mùi hương này. Nhưng hình như bây giờ mùi hương này đã trộn lẫn một mùi hương khác mà cô rất quen thuộc. Băng Băng quay người lại, nhìn bọn họ.
Nhã Âu khoác tay Hắc Phong cùng nhìn Băng Băng:"Sao cậu lại ở đây?"
Băng Băng cười:"Ý cậu tớ không nên ở đây?"
"Tớ không có ý đó " - Nhã Âu lắc đầu
"Haaha đùa đấy " - Băng Băng lè lưỡi đáng yêu, một giấy sau tiếp lời:"Thế cậu cùng Hắc Phong vẫn hạnh phúc sau chuyện hắn ngoại tình cùng tiểu tam cửa hắn vậy?"
Hắc Phong ngớ ngẩn:"Vậy ra cô là người nói cho Nhã Âu biết!"
"Này, anh nghĩ tôi rãnh rỗi lắm à? Chính mắt tôi và Nhã Âu đều thấy nhé! Ăn vụng còn la làng với ai đây. Nếu như chúng tôi không tận mắt nhìn thấy thì anh cũng định lừa dối Nhã Âu như vậy saooo " - Băng Băng trừng mắt.
"Cô..." - Hắc Phong tức giận
Nhưng Nhã Âu đã ngăn lại, nếu tiếp tục sẽ không ai nhường ai. Như vậy phiền chết.
"Hai người dừng lại!" - Nhã Âu đẩy hai người ra giải thích:"Băng Băng, thật ra người hôm đó chúng ta nhìn thấy là em họ của anh ấy vừa từ mỹ về, chẳng qua là cô ấy nhờ Hắc Phong chọn quà giúp bạn trai cô ấy thôi."
Băng Băng đứng thẳng người:"Sao cậu không nói sớm "
"Có thời gian đẻ nói hay sao đây " - Nhã Âu nhăn mặt như khỉ
"Được rồi không làm phiền hai người, tớ đi trước, lát gặp " - Băng Băng bước qua hai người đi thẳng xuống dưới.
Trên này Nhã Âu liếc Hắc Phong:"Anh là đàn ông sao có thể nhỏ mọ cãi nhau chuyện nhỏ như vậy, Băng Băng chẳng qua là bất bình giúp em thôi. Hơn nữa cô ấy còn chưa biết chuyện cô gái đó là em họ của anh."
"Được rồi, được rồi. Anh biết rồi bà xã!"-Hắc Phong nũng nịu ôm lấy Nhã Âu
Nhã Âu đẩy ra:"Anh làm nũng cái gì, có phải đàn ông không?"
Hắc Phong dí sát mặt Nhã Âu:"Vậy em nói xem, tối hôm qua anh có phải là đàn ông hay không đây?" - nói xong hắn cười đầy bá đạo. Nhã Âu thì đỏ mặt liên tục đánh hắn mấy cái.
-
Băng Băng vẹo qua cầu thang đi thẳng đến lớp nhưng từ xa cô lại thấy Vương Hạo đang đứng trước lớp của cô, có thể đợi ai đó hoặc là cô. Băng Băng nghĩ gì đó rồi lại đi qua hướng khác thẳng đến phòng hiệu trưởng.
"Cộc cộc!" - Băng Băng gõ cửa
Người nên trong lên tiếng có vẻ mệt mỏi:"Vào đi!"
Băng Băng cửa phòng bước vào hiệu trưởng có vẻ giật mình:"Em em... Băng Băng em tìm thầy có việc gì sao?" - chuyện lạ như vậy thầy hiệu trưởng không giật mình mới lạ. Không phải ông làm gì đắc tội với Vương gia đấy chứ?
"Em là muốn chuyển qua khoá học khác " - Băng Băng đứng ở góc cửa cúi đầu.
Hiệu trưởng trừng lớn mắt:"Sao cơ? Em muốn chuyển qua khoá nào?"
"Khoá học làm trợ lí, thư kí hoặc kế toán gì cũng được ạ, miễn không phải khoá em đang học, dù sao em cũng không phải người thừa kế nên cũng không cần thiết học mấy cái em đang học như bây giờ!" - Băng Băng thở dài
"Em là có chuyện gì sao? Nếu được có thể nói cho thầy,biết đâu thầy lại giúp em được?"
"Không ạ chẳng qua là học quá nhiều thật rất mệt mỏi " - Băng Băng tìm đại một lí do
Hiệu trường thắc mắc:"vậy ba em có biết chuyện em muốn chuyển khoá hay không?"
Băng Băng ngước mắt lên:"Không biết, nhưng cũng hi vọng thầy đừng nói cho ba em biết!"
Ông lại hiếu kì:"Vậy còn anh của em? Vương Hạo có biết không?"
Băng Băng nhíu mày bất lực:"Việc này quan trọng sao?" - cô bỏ cả kính ngữ không thèm lễ phép
"Quan trọng chứ, sau này nếu có chuyện gì thì chẳng phải ba em sẽ trách thầy đầu tiên hay sao chứ?" - hiệu trưởng thật lòng
Cô cười rồi giở bộ mặt lạnh băng:"Thầy sợ như vậy thì bỏ đi, coi như em chưa nói gì!"
"Băng Băng, thầy không có sợ như em nghĩ chỉ là thầy muốn tốt cho em nên mới..."
Ngắt lời hiệu trưởng đang nói Băng Băng nhàm chán thốt:"Cám ơn ý tốt của thầy " - nói xong cô cúi đầu chào hiệu trưởng rồi bước ra ngoài
Đóng cửa phòng hiệu trưởng không nhẹ cũng không mạnh đủ để tạo âm vang cho người ở trong giật mình, tự dưng lại cảm thấy bức bối
Quay người bước đi nhưng không may mặt cô lại đập thẳng vào một thân hình to lớn, sống mũi cô đau mắt cô cay lại là đập trúng mũi cô. Cô cũng đâu có lùn mà cứ phải hành hạ mũi cô vậy.
Cô định mắng người cô vừa đụng là "Đi không nhìn đường" thì nghĩ lại, từ lúc cô bước ra cho đến khi cô đi là cô không nhìn người ta mới đụng phải. Nói ra là cô sai a.
Việc phải làm là nói xin lỗi rồi đi nhanh cho đỡ rắc rối, nhưng một phút sau đó cô mũi cô như đánh hơi được mùi nước hoa không thể nào quen hơn ở trước mặt thì cô lại ngẩn người không biết làm cái gì.
Hôm nay mũi cô toàn hít mùi nước hoa nhận dạng là thế nào, còn là người cô không muốn đụng.
"Tại sao lại muốn chuyển khoá? Vì trốn tránh anh? " - bỗng dưng người trước mặt cô lên tiếng
Cũng muốn nghĩ không phải anh, nhưng sao đây thân hình to lớn đang ở trước mặt cô, còn cả mùi hương này và cái giọng điệu đáng sợ đến run người này thì còn ai nữa. Xác định là Vương Hạo rồi!
Băng Băng phớt lờ như không đụng phải ai, không thấy ai cũng không nghe thấy gì mà lướt qua người anh, cơ mà dễ dàng như vậy sao?
Vương Hạo quay lại nắm cổ tay cô, cô vùng vẫy:"Anh buông ra "
Nếu cứ như vậy cô không nghe anh nói cái gì, bây giờ chỉ có nước đem cô đến nơi nào không có người ngoài mới có thể nói rõ ràng.
Đột nhiên không nói gì Vương Hạo ẫm cả người cô lên đi một mạch
Giật mình theo phản xạ Băng Băng la lên:"Vương Hạo anh muốn làm cái gì."
Anh vẫn im lặng ẫm cô đi thẳng theo hướng cổng trường đi ra...
Băng Băng vẫn vùng vẫy không chịu thua, cô cứ la hét ầm ĩ
"Vương Hạo anh thả em xuống "
"Em bảo anh thả em xuống "
"Anh bị điên saooo, Vương Hạo "
"Anh muốn đưa em đi đâu, anh nói cho em biết "
"Vương Hạo, anh bị câm sao hay bị điếc rồi!!!"
"Này anh không thấy mọi người đang nhìn sao, mau thả em xuống "
Băng Băng chịu hết nổi la lớn lên:"Vương Hạo có ngon thì đừng thả em xuống, nếu không em sẽ không tha cho anh, em sẽ bóp cổ anh đến chết, em còn cấu xé ăn anh như KFC cho mà xem..."
Vương Hạo cuối cùng cũng chịu lên tiếng:"Nếu như em có thể nhỏ tiếng một chút thì mọi người cũng không nhìn chúng ta như vậy. Cái này không thể trách anh!"
Băng Băng á khẩu...
"Nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng nên thả em xuống, em có chân em tự biết đi "
"Lúc nảy hình như em có nói có ngon đừng thả em xuống "
Băng Băng khó chịu:"Này Này, anh đừng có nhỏ mọn như vậy. Bây giờ lập tức thả em xuống, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Vương Hại cười, Băng Băng nghĩ anh mềm lòng liền chớp chớp mắt nhìn anh nũng nịu. Vương Hạo không nhìn cô:"Ngu mới tin lời em!"
Băng Băng máu dồn lên não:"Anh anh nói cái gì.!!! "
"Ngu mới tin lời em!" - anh lặp lại
"Vương Hạo mau thả em xuống "
Lần này anh lại im lặng
"Anh thả em ra đi mà tìm Băng Châu của anh "
"Anh cùng Băng Châu ở một chỗ còn dây dưa với em, anh là đồ tồi!" - Băng Băng vừa sỉ nhục Băng Châu cũng vừa sỉ nhục chính mình.
"Câm miệng!" - Vương Hạo nghiến răng.
"Á! Anh không thể nhẹ tay chút hay sao?"- Đem Băng Băng ném vào trong xe không chút lưu tình, Vương Hạo ngồi vào ghế lái xe ra khỏi trường.
Đi một lúc Vương Hạo đi sát vào ven lề đường dừng xe lại nhìn cô gái bên cạnh:"Nói chuyện "
Cô thì có gì để nói? Nói yêu anh hay nhớ anh đây. Lố lăng quá mà. Chẳng hiểu làm sao cô lại từ sân thượng xuống phòng hiệu trưởng rồi lại ở đây cùng anh nữa, chuyện xảy ra trong chớp mắt thật li kì.
"Anh bảo em nói chuyện " - Vương Hạo giữ bả vai của Băng Băng quay người cô qua trước mặt anh
Băng Băng hất tay anh:" Có gì để nói?"
Vương Hạo nén cón tức giận xuống:"Vậy được. Em nói anh biết tại sao em lại trốn tránh anh "
"Cái gì mà trốn tránh? Chẳng phải chúng ta ở chung nhà à?"
"Nhưng em không ăn sáng cũng không ăn tối, chỉ nhốt mình ở trong phòng như vậy không phải là trốn tránh?"
"Nói như anh cũng được sao?" - cô cười
"Anh cùng Băng Châu huỷ hôn ước rồi!" - anh đột nhiên nói chuyện không liên quan.
Cô thật không biết chuyện này, cũng không biết xảy ra từ lúc nào.
Cô dửng dưng:"Liên quan gì đến em?"
"Em không quan tâm?"
Băng Băng nhướng mày bình thản như chuyện hiển nhiên:"Quan tâm chứ. Anh là anh trai của em mà "
"Băng Băng!" - Vương Hạo thật không quen nhìn cô như vậy
"Này anh trai, dù sao cũng trốn học rồi, bây giờ không thể quay lại trường như vậy được. Chi bằng đưa em về nhà. Em mệt lắm rồi!"
Vương Hạo không nói lái xe đưa cô về nhà... Trên đường đi cả hai ai cũng không nói.
- --