Thức dậy cũng là buổi chiều, không nghĩ đến khi bệnh thì lại thích ngủ sâu như vậy. Nhấc cả người ép thân hình lười biếng của cô phải rời khỏi giường của Vương Hạo. Cô mệt mõi đi vào phòng tắm.
Nhưng đưa tay mở cửa thì lại không mở được, không biết là cô còn chưa tỉnh ngủ nên không có sức hay anh Hạo đang ở bên trong. Mặc kệ có ai bên trong không cô cũng không quan tâm, cô bây giờ chỉ muốn tắm để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Cô quay về phòng cô tắm rữa sạnh sẽ, xác định bản thân thật sạch mới bước ra ngoài. Đi xuống nhà vào nhà bếp lấy ít nước uống, đi ngang qua phòng ăn thì thấy người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn, đồ ăn dư rất nhiều, lại có đến cái bát, và rượu vang đỏ nữa
Băng Băng nhìn người đag dọn dẹp:"Hôm nay nhà có khách sao?"
Ngưng việc dọn dẹp lại người giúp việc lễ phép:"Dạ tiểu thư, là...."
Băng Băng vui mừng không để người giúp việc nói tiếp:"À chắc là ba về!" - cảm thán xong cô một mạch chạy lên phòng ba.
Nhưng phòng ba cô cũng không có ai. Hẳn là đi đâu mất rồi. Mới đi đâu về ba còn không thèm nhớ đến con gái cưng của ba cơ mà. Buồn chết mất.
Nghĩ gì đó cô lại đến phòng Vương Hạo. Cô chẳng cần cốc cửa đi một mạch vào phòng, đi qua kệ sách cắt ngang giường ngủ và bộ bàn ghế phòng khách trong phòng anh. Cô thấy anh đang nằm trên giường. Nhưng trong phòng tắm lại có tiếng nước.
Lúc nảy chẳng phải cô ngủ dậy ở phòng anh sao? Lúc đó hẳn là anh đang tắm trong phòng tắm, vậy bây giờ là ai?
Bạn anh? Hay là ba ba?
"Cạch" - nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra theo phản xa Băng Băng lùi vài bước trốn ra phía sau kệ sách.
Ai đó vừa bước ra phòng tắm mùi hương nước hoa đã xộc thẳng vào mũi Băng Băng, làm cô ho khan mấy tiếng, cũng bởi cô bị dị ứng nước hoa nên không chịu được.
Hơn nữa đây là mùi nước hoa nữ! Người con gái kia nghe tiếng cô ho không biết vô tình hay cố ý mà phớt lờ coi như không có gì tiếp tục việc của mình.
"Nóng... Nóng " - Vương Hạo bỗng dưng rên lên cởi bỏ áo ra
Băng Băng nghe thấy tiếng của anh quay lại phía giường nhìn. Cô trừng to mắt khi thấy Băng Châu trên người chỉ quấn khăn tắm, còn giúp Vương Hạo cỏi bỏ quần áo.
Sao cô ta lại chủ động như vậy? Vừa nghĩ cô ta chủ động thì cảnh tiếp theo làm cô đập tan đi suy nghĩ đó.
Anh bỗng dưng kéo Băng Châu nằm xuống dưới hôn cuồng nhiệt.
"Đừng rời bỏ anh có được không. Em hãy nhớ người duy nhất anh yêu là em, Băng..."- Vương Hạo còn chưa nói xong Băng Châu đã cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của anh.
Băng Băng đang ở đó, nếu cô ta nghe anh gọi tên cô, biết anh tưởng rằng Băng Châu là Băng Băng thì thế nào? Mặt mũi Băng Châu để đâu? Chỉ có thể hôn anh để anh không phát ra tiếng gọi "Băng Băng" mà thôi... Từ lúc nào mà Băng Châu lại yêu Vương Hạo? Chính cô ta còn không biết. Cô chỉ biết rằng để mất anh là điều không thể.
Vương Hạo môi thì đang quyết liệt tranh đấu vói cánh môi hồng đào của Băng Châu, cánh tay lại không ở yên cứ tự do chạy khắp thân thể cô, đến cuối cùng anh cỏi bỏ chiếc khăn tắm trên người Băng Châu ra, hai thân thể dính chặt vào nhau...
Đứng đó thêm vài phút cô càng bất động hơn, cô không thể nhìn được nữa. Nhưng không thể nào anh ấy lại đối xử với cô như vậy. Tại sao hết lần này đến lần khác anh đều lừa dối cô.
Cắn chặt răng lại nhưng không thể kiềm nước mắt của cô rơi. Cứ như vậy cô một mạch chạy đi.Cô chạy cứ chạy như vậy, nước mắt rơi vẫn rơi. Đau thật sự tim cô rất đau.
Cho đến khi vừa chạy ra khỏi cổng biệt thự nhà cô, bỗng dưng cả người cô đập thẳng vào thân hình to lớn nào đó. Cảm giác thật quen hình như đã gặp ở đâu rồi.
Xoa xoa cánh mũi Băng Băng ngước lên nhìn cô vừa đụng không khỏi thốt lên bất ngờ:"Lệ Thiên Vương?" - cô trừng hai mắt sợ mình nhìn nhầm. Sao hắn lại ở đây được?
- --
Ở quán kem gần khu biệt thự, Băng Băng vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, thật trùng hợp đến vậy sao? Thật sự hắn là anh của Vương Hạo còn là anh của cô? Lần trước là do không quen biết cô nên không tiện nói ra thân phận. Nói vậy nghe lọt tai chắc. Nhưng không thể không công nhận thật sự hai người bọn họ rất giống nhau.
Lần trước cô kiểm tra điện thoại còn thấy cuộc gọi gọi cho ba cô, hẳn là hắn. Nếu không mọi chuyện cũng không êm đẹp đến vậy.
Vương Thiên Phong từ đầu đến bây giờ chỉ nhìn Băng Băng như vậy, thấy cô im lặng càng không biết cô nghĩ cái gì.
"Là không tiếp nhận được hay là vì chuyện khác?"
Băng Băng giật mình, đúng là chuyện khác, chuyện hắn là anh cô thật không làm cô bất ngờ, cô cũng điều tra được chút ít từ lúc trở về nhà sau khi rời bệnh viện. Dù biết trước nhưng cô cũng hơi ngạc nhiên có điều cô không quan tâm cho lắm
Thấy Băng Băng vẫn im lặng mắt nhìn về xa xăm, Vương Thiên Phong có ý cười nhưng vẫn giấu đi tỏ vẻ nhã nhặn như không có gì
Đưa tay lên lau nước mắt còn động trên khoé mi cô anh hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Cô lại im lặng, nhưng cô lắc đầu lia lịa, rồi bỗng dưng cô lại khóc, thật sự không kiềm chế được. Vương Thiên Phong chẳng hiểu sao liền đứng lên đi qua phía đối diện ngồi kế bên cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Giờ đây Băng Băng bất lực dựa vào anh, dù sao cũng là anh trai. Nhưng sao cô có cảm giác không an toàn với người anh này lắm nhỉ?
Cô đẩy anh ra rồi ngồi lại gần phía cửa kính nhìn anh:"Lần trước sau khi gặp tôi ở bệnh viện tại sao anh lại không về nhà?"
Vương Thiên Phong cười:"Lúc đó anh phải về nước gấp để lo chút chuyện công ty"
"Lần này anh không gấp nữa nên mới về?" - cô thơ ngây hỏi
"Cũng không hẳn, lần này anh về là để tìm em "
Băng Băng nhướng mày chỉ tay vào mặt của mình:"Tìm em?" - Vương Thiên Phong gật đầu.
"Chuyện gì? Tại sao lại tìm em? "
Anh nghiêm túc:"Chẳng phải lần trước em hỏi em bị bệnh gì sao? Vốn dĩ anh định không nói vì sợ em sẽ nghĩ quẩn, nhưng không nói thì cũng là không tôn trọng em, hơn nữa nếu anh không nói thì đợi đến khi bệnh tình em nặng hơn thì anh..."
"Được rồi vào vấn đề chính đi "
Vương Thiên Phong lấy tập hồ sơ để trên bàn để từ đầu đến giờ đưa cho Băng Băng. Lúc vào đây đúng là thấy anh cầm tập hồ sơ nhưng không nghĩ là hồ sơ bệnh tình của cô.
Băng Băng rút xấp giấy trong tập hồ sơ ra xem, cô nhíu mày:"Bệnh tim? Còn là di truyền sao?"
"Phải! Có lẽ là di truyền từ mẹ em, vì mẹ sinh ra em khả năng di ở người mẹ cao hơn ở người cha "
Băng Băng cười khổ:"Nhưng mẹ em không có mắc bệnh tim!"
Vương Thiên Phong ngạc nhiên:"Mẹ bỏ đi từ lúc em còn nhỏ, làm sao em biết mẹ em không có?"
Thật ra anh ý thức được nói câu này Băng Băng sẽ tổn thương, làm cô nhớ đến quá khứ khi mẹ bỏ cô đi.
"Trước đây tất cả những thứ đồ liên quan đến mẹ em ba đều đưa cho em, trong đó có cả giấy kiểm tra sức khoẻ của mẹ em từ nhiều năm trước. Mẹ em hoàn toàn khoẻ mạnh, không hề mắc bệnh gì cả. Vậy nên chỉ có thể di truyền từ ba em, nếu không thì em hẳn là con của người khác "
Vương Thiên Phong giật mình:"Em nói cái gì vậy!"
Băng Băng cười ha hả đánh nhẹ vào vai anh:"Em chỉ đùa thôi!"
"Lúc này em còn đùa được?"
"Chẳng phải chỉ là bệnh tim thôi sao? Chưa chết được, mà chết sớm thì cũng tốt thôi "
"Băng Băng " - Vương Thiên Phong hơi nghiến răng
Băng Băng đứng lên:"Chuyện cần nói cũng đã nói rồi. Em đi trước " - cô bước qua người anh đi ra
Vương Thiên Phong đứng lên kéo cô lại:"Em đi đâu? Anh đưa em đi "
"Em cần anh quản sao?"
"Anh..."
Băng Băng quay người lại:"Yên tâm đi, em sẽ không nghĩ quẩn làm những điều dại dột đâu. Nghĩ lại thì em còn yêu đời lắm còn chưa muốn chết. Em còn chưa lấy được những thứ thuộc về em sao có thể chết sớm như vậy!" - cô bỏ lại vài lời rồi đi, lúc nói nhưng lời đó trong đầu cô nghĩ đến hai người kia, cô cười nhếch môi.
Vương Hạo! Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa.
Bước ra ngoài, làn gió thổi vào mái tóc đen dài của cô bay trong gió, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu, những biến cố cô phải chịu đựng còn hơn như thế hay là đã chấm dứt đây!