Đầu gối Tôn Điềm Điềm bị rách da, Thẩm Niệm Thâm phải dùng cồn khử trùng cho cô.
Tôn Điềm Điềm sợ đau, vừa thấy cồn, gần như là phản xạ có điều kiện muốn rút chân về.
Thẩm Niệm Thâm cầm mắt cá chân cô, ngước mắt nhìn cô, “Lộn xộn cái gì.”
Tôn Điềm Điềm ánh mắt khẩn thiết, chân còn dùng sức rút về, “Đau… Rất đau…”
Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dáng sợ hãi đáng thương của Tôn Điềm Điềm, đau lòng lại có chút buồn cười, anh cầm bông thấm một chút cồn, “Đau cũng phải nhịn, ai kêu em không cẩn thận như vậy.”
Tôn Điềm Điềm có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm, “Là người khác đẩy em, đâu phải tại em… A! Đau!”
Thẩm Niệm Thâm thừa dịp Tôn Điềm Điềm phân tâm liền thấm bông cồn vào, Tôn Điềm Điềm đau đến thét chói tai, Thẩm Niệm Thâm cầm cẳng chân cô, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương.
Hơi thở ấm áp thoáng qua miệng vết thương, đem đau đớn che lại.
Tôn Điềm Điềm vốn rất đau, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Niệm Thâm cúi đầu thổi miệng vết thương cho cô, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.
Thẩm Niệm Thâm thổi cho cô một lát, ngẩng đầu hỏi: “Còn đau không?”
Tôn Điềm Điềm nhìn cô, khóe miệng cong cong, “Không đau.”
Lúc này Thẩm Niệm Thâm mới thoa tiếp cho cô một loại thuốc mỡ khác, sau khi thoa xong, anh vừa vặn tuýp thuốc mỡ vừa dặn dò, “Trước khi miệng vết thương kết vảy đừng đụng vào nước, mấy ngày này đừng tắm.”
“Em biết rồi.” Tôn Điềm Điềm cười hì hì tiến đến bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, hôn lên mặt anh một cái.
Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, nghiêng đầu, con ngươi mang theo vài phần ý cười, “Hôn sai chỗ rồi.”
Tôn Điềm Điềm còn chưa phản ứng lại, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên giữ gáy cô, giây tiếp theo liền đè môi xuống.
Hôn hơn nửa ngày, Thẩm Niệm Thâm mới buông Tôn Điềm Điềm sắp không thở nổi ra.
Tôn Điềm Điềm môi sưng đỏ, ngơ ngác nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, xoa bóp mặt cô, “Ngốc.”
Anh đứng lên, lúc này mới về phòng ngủ thay quần áo.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây, sau đó mới sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng nói thầm, “Hôn người ta còn nói người ta ngốc.”
Nghĩ thầm, sau này không cho hôn nữa.
Tôn Điềm Điềm leo xuống sô pha, ngồi vào chiếc ghế nhỏ trước bàn trà.
Lăn lộn nửa ngày làm cô quên mất tôm hùm đất.
Tôn Điềm Điềm đặc biệt thích ăn tôm hùm đất, mỗi lần ra ngoài ăn một mình cô cũng có thể ăn hai con lớn, chỉ có chút không tốt là hơi khó bóc vỏ.
Cô đang bóc vỏ thì Thẩm Niệm Thâm thay quần áo từ bên trong đi ra.
Cô vội nở nụ cười, ngoan ngoãn làm nũng, “A Niệm, tới đây giúp em bóc vỏ tôm đi.”
Thẩm Niệm Thâm đi tới, đeo bao tay vào, sau đó duỗi tay cầm con tôm trong tay cô.
Tôn Điềm Điềm tức khắc vui vẻ, “Chồng thật tốt.”
Cô vừa gỡ bao tay xuống vừa nhích ghế sang bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, kéo kéo cánh tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm giúp cô lột tôm, chờ anh lột xong đút cho cô ăn.
Mắt thấy Thẩm Niệm Thâm lột xong một con, cô lập tức hé miệng chờ Thẩm Niệm Thâm đút, nào biết lại thấy Thẩm Niệm Thâm tự ăn luôn!
Tôn Điềm Điềm: “…”
Được rồi, vừa nãy anh thoa thuốc giúp cô, nhường một con cho anh vậy.
Tôn Điềm Điềm lại ngoan ngoãn ngồi chờ, chuẩn bị ăn con thứ hai.
Kết quả con thứ hai vẫn là Thẩm Niệm Thâm tự ăn.
Tôn Điềm Điềm rốt cuộc nhịn không được, kéo ống tay áo Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm chỉ chỉ tôm hùm đất, ủy khuất sương sương, “Đây là tôm hùm đất của em.”
Rõ ràng là mua cho cô mà.
Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dạng ủy khuất của Tôn Điềm Điềm, rốt cuộc nhịn không được cười, nói: “Em không thể ăn, đầu gối có vết thương, trong khoảng thời gian này không thể ăn cay.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Tôn Điềm Điềm nhìn tôm hùn đất đỏ rực, thật sự là thèm không chịu được, cô ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, vô cùng đáng thương mà làm nũng, thanh âm mềm mại, nhỏ giọng nói: “Ăn một chút thôi, chồng à, cho em ăn một chút.”
Thẩm Niệm Thâm không dao động, “Không được, vết thương lành rồi ăn.”
“…” Vì thế Tôn Điềm Điềm liền trơ mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm ăn sạch tôm hùm đất của mình.
Tôn Điềm Điềm ủy khuất. Chồng quá xấu xa, một con tôm hùm đất cũng không để lại cho cô.
…
Đầu gối Tôn Điềm Điềm bị thương, đi đường còn có chút đau, Thẩm Niệm Thâm không cho cô đi làm, cô đành phải gọi điện thoại giải thích tình huống với giáo viên, xin nghỉ ba ngày.
Tôn Điềm Điềm ở thành phố Z một người quen cũng không có, Thẩm Niệm Thâm ban ngày đi làm, cô chỉ có thể một mình ở nhà vẽ tranh, vẽ mệt thì xem TV, hoặc là ngủ một lát.
Nhưng mà chỉ có một mình thời gian trôi qua rất chậm, cô ngủ một giấc tỉnh dậy, Thẩm Niệm Thâm còn chưa trở về.
Tôn Điềm Điềm ở trong căn phòng trống rỗng, đột nhiên có chút nhớ nhà.
Ba mẹ anh trai, người thân bạn bè đều ở quê hương, ở nhà cảm thấy không có gì, sau khi ra ngoài mới cảm thấy vẫn là trong nhà tốt.
Cũng may những ngày tháng như vậy không kéo dài, ba ngày sau, miệng vết thương kết vảy, Thẩm Niệm Thâm cuối cùng cũng chịu cho cô đi làm.
Tôn Điềm Điềm dạy các bạn nhỏ lớp , ngày đầu tiên đi làm đã bị đám nhóc nháo đến đau đầu, nào còn thời gian buồn thương chuyện xuân thu. Dạy học cả ngày, lại ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng, về đến nhà đến cơm cũng không muốn ăn, cô nằm trêи sô pha, chưa đến vài phút đã ngủ mất.
Tôn Điềm Điềm dạy được một tuần, rốt cuộc cũng cảm nhận sâu sắc được kiếm tiền không dễ dàng.
đồng đã sắp lấy cái mạng nhỏ của cô rồi.
Thẩm Niệm Thâm tắm xong đi ra liền thấy Tôn Điềm Điềm nằm trêи giường, nhìn chằm chằm trần nhà thở ngắn than dài.
Trước kia Thẩm Niệm Thâm gần như chưa từng thấy Tôn Điềm Điềm than thở, nhưng lúc này mới một tuần ngắn ngủn, đã không đếm được cô thở dài bao nhiêu lần.
Thẩm Niệm Thâm không khỏi buồn cười, đi đến mép giường, cởi dép lên giường, “Đừng thở dài, chúng ta tới làm một chút chuyện vui vẻ đi.”
Nói xong liền xoay người đè lên Tôn Điềm Điềm, cúi đầu hôn miệng cô.
Tôn Điềm Điềm đặt tay trêи vai Thẩm Niệm Thâm, “Em mệt quá.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, con ngươi đen nhánh không giấu được khát vọng, “Hai chúng ta đã không làm một tuần rồi.” Dừng một chút, ánh mắt càng sâu vài phần, thấp giọng hỏi: “Em không muốn sao?”
Tôn Điềm Điềm có chút thẹn thùng, mặt đỏ hồng, “Hình như… có… có muốn một chút…”
Thẩm Niệm Thâm bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô, “Sao lại đáng yêu như vậy.”
Tôn Điềm Điềm thừa nhận, kỹ thuật của Thẩm Niệm Thâm càng ngày càng tốt. Có lẽ là vì tình cảm tốt nên chuyện lăn giường cũng cực kỳ hài hòa.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thẩm Niệm Thâm hiếm khi không cần tăng ca, hai người ngủ một giấc đến giờ thì điện thoại đặt ở đầu giường reo vang.
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra, nghiêng người cầm di động.
Tôn Điềm Điềm ôm eo Thẩm Niệm Thâm ngủ, anh vừa động cô liền không an ổn, ấn đường nhăn lại, nhắm mắt thì thầm hai tiếng, hai tay theo bản năng ôm Thẩm Niệm Thâm chặt hơn.
Thẩm Niệm Thâm sợ đánh thức cô, cũng không dám động, cánh tay với đến cầm di động.
Thanh âm Lương Kì từ đầu kia điện thoại truyền đến, “Anh, hôm nay em vừa được phát lương, buổi tối mời anh với chị dâu đi ăn cơm, chỗ anh Lưu nhé.”
…
Buổi tối Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đến nhà hàng của Lưu Hạ ăn cơm. Lưu Hạ lần đầu tiên gặp Tôn Điềm Điềm, vô cùng nhiệt tình, “Trước kia còn ở công ty, chỉ cần nhìn thấy A Niệm cười là biết ngay đang nói chuyện với cô, ha ha, hôm nay xem như đã nhìn thấy người thật rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười khẽ, nghiêng đầu giới thiệu, “Đây là Lưu Hạ, đồng nghiệp trước kia, tốt nghiệp trường Worton.”
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, lễ phép chào một tiếng, “Xin chào.”
Lưu Hạ cũng cười, “Xin chào xin chào.”
Lương Kì ở một bên đặc biệt cao hứng, “Chị dâu tốt của em, chị biết không, lúc trước anh ấy…”
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên ho khan một tiếng, ánh mắt sâu kín quét qua Lương Kì.
Lương Kì tức khắc ngậm miệng, sờ sờ mũi, nuốt câu “Lúc chị không ở đây, mỗi ngày anh ấy đều thức đêm” vào trong bụng.
Tôn Điềm Điềm thấy hai người này có chút kỳ quái, cười hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Không có gì, đi thôi, vào trước đi.” Thẩm Niệm Thâm vừa nói vừa dẫn Tôn Điềm Điềm đi vào nhà hàng.
Nhà Lưu Hạ kinh doanh nhà hàng Trung Quốc, cũng khá đắt khách, biết Thẩm Niệm Thâm muốn dẫn bạn gái tới, đã cố ý để lại một bàn.
Trêи bàn cơm, chỉ có một mình Tôn Điềm Điềm là con gái, ba người đàn ông nói chuyện, từ cổ phiếu cho tới thương mại điện tử trò chơi Internet, Tôn Điềm Điềm cũng không hiểu lắm, chỉ lo vùi đầu vào ăn.
Thẩm Niệm Thâm vừa nói vừa gắp đồ ăn cho cô, thấy cô ăn cá còn dặn dò cẩn thận một chút.
Lưu Hạ ở đối diện nhìn, không khỏi bật cười, “A Niệm, tôi nói này, đầu năm nay, đàn ông giống như anh không còn nhiều.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy, cực kỳ tán đồng gật đầu.
Lưu Hạ uống say, lại nói: “Lần trước anh ấy bị xuất huyết dạ dày nằm viện, sợ cô lo lắng, phải một mình…”
“Lưu Hạ!”
Lưu Hạ còn chưa nói xong, đột nhiên bị Thẩm Niệm Thâm quát lớn.
Lưu Hạ tức khắc tỉnh rượu, lúc này mới ý thức được đã gây ra họa lớn.
Tôn Điềm Điềm vốn đang ăn, nghe thấy lời này, đôi đũa trong tay đột nhiên rơi xuống bàn.
Thẩm Niệm Thâm kêu người lấy đũa mới, Tôn Điềm Điềm lại không nhận, chỉ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, “Chuyện lớn như vậy, sao anh không nói với em?”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Chuyện cũng không có gì.” Anh đặt đũa vào tay Tôn Điềm Điềm, “Ngoan, ăn cơm đi.”
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm anh thật lâu, có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng ngại ở bên ngoài, lại có người khác, chung quy vẫn là nhịn xuống trước.
Về đến nhà, cửa vừa đóng, cô quay đầu lại ôm lấy Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, thấp giọng kêu, “Điềm Điềm?”
Tôn Điềm Điềm áp mặt vào ngực Thẩm Niệm Thâm, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào phát ra tiếng, “Sao lại bị xuất huyết dạ dày? Có phải anh lại uống rượu không?”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Đã là chuyện vài tháng trước rồi, anh không sao, đừng lo lắng.”
Thẩm Niệm Thâm vuốt ve gáy Tôn Điềm Điềm, ôn nhu trấn an.
Dù vậy, ngày hôm sau Tôn Điềm Điềm vẫn dẫn Thẩm Niệm Thâm đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.
Kết quả kiểm tra tuy không có vấn đề gì quá lớn, nhưng bác sĩ vẫn dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, không được ỷ vào tuổi trẻ mà hủy hoại thân thể, tương lai sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Từ bệnh viện trở về, Tôn Điềm Điềm liền trông coi Thẩm Niệm Thâm chặt chẽ, không cho anh tăng ca, không cho hút thuốc uống rượu, mỗi buổi tối muộn nhất là giờ, mặc kệ anh đã làm việc xong hay chưa đều đúng giờ kéo anh lên giường ngủ.
Thẩm Niệm Thâm dưới sự trông coi nghiêm khắc của Tôn Điềm Điềm, cuối cùng cũng sống những ngày tháng như người bình thường. Nhưng mà công việc của anh, lúc chưa phải chạy hạng mục thì đỡ một chút, đến lúc có hạng mục, suốt đêm tăng ca là chuyện bình thường.
Đến tháng hai, Thẩm Niệm Thâm bắt đầu thu mua hạng mục, mỗi ngày bận đến hai ba giờ sáng mới về nhà.
Hôm Lễ Tình Nhân, Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm hẹn buổi tối đi xem phim.
Kết quả cô đứng đợi ở rạp chiếu phim thật lâu, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên gọi điện thoại nói có chuyện khẩn cấp phải ở lại mở cuộc họp, kêu cô về nhà trước.
Tôn Điềm Điềm cúp máy, đứng ở rạp chiếu phim nửa ngày.
Cuối cùng cô đưa hai tấm vé cho một đôi tình nhân qua đường.
Cô không muốn oán trách Thẩm Niệm Thâm, anh đang đi làm tác, đang nỗ lực vì tương lai của bọn họ. Cô chỉ là có chút hâm mộ khi nhìn thấy những đôi tình nhân ân ân ái ái trêи đường. Thật ra cô rất muốn có một cuộc sống bình đạm một chút, cô không cần Thẩm Niệm Thâm phải kiếm thật nhiều tiền, nếu có thể giống như Trình Đóa và Hứa Lệ thì tốt rồi.
Ngân hàng của Hứa Lệ tuy cũng bận rộn, nhưng sẽ không quá bận như anh, cuối tuần còn thường xuyên dẫn Trình Đóa đi du lịch ngắn ngày.
Mỗi lần Trình Đóa kể với cô, trong lòng cô đều đặc biệt hâm mộ.
Tôn Điềm Điềm đi dạo trêи phố một lát, thấy đói bụng, cô mua vài cây xiên que thật cay ở ven đường, ăn xong thấy người khác ăn khoai nướng, cô lại đi mua mấy củ khoai nướng.
Trêи đường quá lạnh, cô vừa ăn khoai vừa về nhà.
Về đến nhà, một mình ngồi trêи sô pha xem TV, đến giờ đêm, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Niệm Thâm hỏi anh khi nào trở về, anh không trả lời.
Chờ đến hai giờ sáng, Tôn Điềm Điềm chịu đựng không nổi, nằm trêи sô pha chìm vào giấc ngủ.
Kết quả ngủ được một lát, bụng cô chợt đau nhói, cô tưởng dì cả tới, nhưng vào phòng vệ sinh kiểm tra lại không có.
Bụng nhỏ như có con dao đâm vào, cô rót một ly nước ấm, cho rằng có thể tốt lên một chút, nhưng một chút cũng không đỡ, cô đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Cô cầm di động gọi cho Thẩm Niệm Thâm, tay cũng phát run.
Điện thoại vang lên hai tiếng, anh tắt máy.
Tôn Điềm Điềm cuộn tròn trêи sô pha, mồ hôi lạnh đổ ra không dứt, chỉ trong chốc lát, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô đau chịu không nổi, tự gọi .
…
Thẩm Niệm Thâm họp xong, thời điểm đi ra đã hơn bốn giờ sáng.
Anh muốn gọi lại cho Tôn Điềm Điềm, nhưng nhìn thời gian, lại sợ cô đã ngủ.
Về văn phòng thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị về nhà, di động đặt trêи bàn đột nhiên vang lên.
Anh cúi đầu nhìn dãy số, nghe máy, “Xin chào.”
“Xin chào, đây là bệnh viện, xin hỏi anh có phải là chồng của cô Tôn Điềm Điềm không?”