Thời điểm Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm còn chưa ngủ, cô nằm trên giường, chăn che kín mít, chỉ lộ ra đôi tay và khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to đen nhánh ở trong đêm tối phá lệ mà rực rỡ.
Thấy Thẩm Niệm Thâm trở về, cô vội xốc góc chăn lên, nhẹ giọng kêu anh, "Mau lên đây."
Thẩm Niệm Thâm đi đến mép giường, nhìn cô một lát nhưng vẫn không nhúc nhích.
Anh vừa tắm nước lạnh cả buổi, cảm giác khô nóng trong thân thể cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng...
Đôi mắt đen nhánh rơi xuống bờ môi mềm mại của Tôn Điềm Điềm, yết hầu bỗng nhiên lại trướng lên.
Đúng là tuổi tác huyết khí phương cương[], ngủ chung với cô gái mình thích, phương diện kia khó tránh khỏi có chút xúc động.
[] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở mép giường một lát, cuối cùng chỉ cúi người giúp Tôn Điềm Điềm chỉnh chăn, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, "Em ngủ ngon, đừng đá chăn."
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, "Anh thì sao?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Anh ra sô pha bên ngoài ngủ."
Nói xong, anh xoa xoa đầu Tôn Điềm Điềm rồi đứng thẳng dậy.
Tôn Điềm Điềm theo bản năng kéo tay anh, không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Anh ngủ với em đi, không... không sao."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, lại cúi người đặt tay Tôn Điềm Điềm vào trong chăn, sờ sờ trán cô, nhìn chằm chằm cô một lát, ôn nhu nói: "Ngoan, ngủ đi."
Thẩm Niệm Thâm ôm một chiếc chăn từ trong ngăn tủ ra sô pha bên ngoài ngủ.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, một mình Tôn Điềm Điềm ngủ trên giường, trên chăn, gối đầu đều là mùi hương của Thẩm Niệm Thâm, mùi bạc hà thanh thanh đạm đạm.
Cô theo bản năng chui tọt vào chăn, miệng cùng mũi đều chui vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cửa.
Cô nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, kỳ thật... nếu Thẩm Niệm Thâm muốn cùng cô làm chuyện đó, cô cũng đều nguyện ý.
Đêm giao thừa hôm nay, ngọn đèn chiếu rực những góc phố, tiếng bắn pháo vẫn luôn liên tục đến rạng sáng ba, bốn giờ mới dần dần dừng lại.
Tôn Điềm Điềm cả một đêm không ngủ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm trần nhà xám xịt, trong đầu đều là chuyện ba mẹ của Thẩm Niệm Thâm.
Cô vẫn luôn biết gia cảnh Thẩm Niệm Thâm không phải rất tốt, nhưng cô không biết thì ra anh rất sớm đã phải bắt đầu tự kiếm học phí, sinh hoạt phí nuôi sống bản thân cùng bà ngoại, anh chưa từng nói chuyện này với cô.
Cô nhớ tới vừa rồi anh một mình đứng trên cầu hút thuốc. Hôm nay nhà nhà đều đoàn tụ bên nhau, trong lòng anh nhất định là rất khổ sở.
Anh kiên cường, nhưng cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.
Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi một chút rồi lại khóc, nước mắt không khống chế được mà rơi ra.
Tôn Điềm Điềm lớn như vậy, lần đầu tiên mất ngủ suốt một đêm.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã bò xuống giường.
Tùy tiện tròng áo lông vũ lên người, tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra.
Mới hơn giờ sáng một chút, Thẩm Niệm Thâm còn chưa thức dậy.
Tôn Điềm Điềm nhẹ chân, lặng lẽ đi đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm có thói quen dậy sớm, cứ sáu giờ sáng mỗi ngày sẽ tự tỉnh dậy.
Anh nhắm mắt lại, theo bản năng xoa xoa ấn đường, sau một lúc lâu, đang muốn ngồi dậy, lại bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, giống như có cái gì đè lên người anh.
Anh nhìn xuống, lại thấy Tôn Điềm Điềm mặc áo lông vũ đen của anh, ngồi ở mép sô pha, nửa người trên ghé vào người anh, nhắm mắt lại, đã ngủ rồi.
Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, sợ cô bị cảm lạnh, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Điềm Điềm?"
Tôn Điềm Điềm ngủ không sâu, vừa mới chợp mắt một tí, nghe thấy tiếng gọi, tức khắc liền tỉnh.
Cô nâng người dậy, xoa xoa đôi mắt, thanh âm nho nhỏ, nhìn Thẩm Niệm Thâm hỏi: "Em đánh thức anh sao?"
"Không có."
Tôn Điềm Điềm ngồi ở bên rìa sô pha, Thẩm Niệm Thâm ôm cô nhích vào trong, "Sao lại ngủ ở đây?"
Tôn Điềm Điềm thuận thế ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, đầu vùi vào trong lòng ngực anh.
Cô ôm anh thật chặt, không nói gì.
"Điềm Điềm?" Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi."
Thẩm Niệm Thâm ngây người vài giây, sau đó cười cười, xoa xoa đầu cô, "Đói bụng không? Anh đi làm cơm sáng cho em nha?" Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên.
Thẩm Niệm Thâm xốc chăn lên, bước xuống sô pha, nói: "Anh đi rửa mặt đánh răng trước, em chờ anh một lát."
Nói xong liền đi về hướng phòng vệ sinh.
Tôn Điềm Điềm cũng từ trên sô pha đứng lên, đi theo sau Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm vào phòng vệ sinh, quay đầu lại thấy Tôn Điềm Điềm cũng đứng ở cửa, ánh mắt trông mong nhìn anh.
Anh nhịn không được cười, nói: "Em chờ anh một chút, anh lấy bàn chải đánh răng cho em."
Nói xong anh lại ra ngoài, về phòng lấy một cái bàn chải đánh răng mới tới.
Đưa cho Tôn Điềm Điềm, nói: "Không có khăn lông mới, em dùng của anh có được không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Được."
Thẩm Niệm Thâm đứng ở trước bồn rửa mặt nặn kem đánh răng, Tôn Điềm Điềm cũng đi theo qua đó, đưa bàn chải đánh răng cho anh, "Nặn giúp em một ít."
Thanh âm cô nhẹ nhàng, nghe rất ngoan hiền.
Thẩm Niệm Thâm vừa cười vừa giúp cô nặn kem đánh răng, "Chờ môt tí, anh lấy ly cho em."
Chỉ cần ở bên Tôn Điềm Điềm, tâm tình Thẩm Niệm Thâm liền rất tốt, giống như chỉ cần thấy cô, nghe tiếng cô, khói mù nơi sâu trong đáy lòng sẽ tan đi.
Thẩm Niệm Thâm rửa mặt xong liền đến phòng bếp làm cơm sáng, Tôn Điềm Điềm ở phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, đem khăn treo lên, sau đó đi đến phòng bếp tìm Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm đang nấu bánh trôi, thấy Tôn Điềm Điềm tiến vào liền hỏi cô: "Bánh nhân đậu, có thích không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Rất thích."
Cô đi đến phía sau Thẩm Niệm Thâm, ôm lấy anh, mặt nhẹ nhàng dán ở phía sau lưng anh.
Thẩm Niệm Thâm chớp mắt một cái, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng, "Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi."
Muốn ôm anh, muốn cho anh thời thời khắc khắc đều cảm nhận được tình yêu của cô.
Trong mắt Thẩm Niệm Thâm nổi lên ý cười ôn nhu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tôn Điềm Điềm đặt ở bên hông anh.
Nước trong nồi đang sôi trào, Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, gắp bánh trôi ra khỏi nồi, Tôn Điềm Điềm ở phía sau an tĩnh mà ôm anh.
Tia nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, chiếu cả lên hai bọn họ một màu ôn nhu.
Một khởi đầu của năm mới, thật yên bình.
...
Thẩm Niệm Thâm nấu bánh trôi xong, Tôn Điềm Điềm liền bưng lên một chén, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Em đi kêu bà ngoại."
"Em chậm một chút, coi chừng nóng."
"Em biết rồi!"
Chén bánh trôi rất đầy, Tôn Điềm Điềm thật cẩn thận từ phòng bếp mang ra đặt trên bàn.
Đang muốn kêu bà ngoại ra ăn sáng, kết quả vừa mới đi tới cửa, bà ngoại đã từ bên trong đi ra.
Bà lão thấy Tôn Điềm Điềm, nhất thời vừa mừng vừa sợ, "Ai nha, Điềm Điềm! Cháu về khi nào vậy?"
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, đỡ bà ngoại, "Con mới về đêm qua."
"A? Đêm qua về khi nào vậy? Sao bà lại không biết?"
Tôn Điềm Điềm cười nói: "Con tới lúc bà đã ngủ rồi."
Cô vừa nói, vừa đỡ bà ngoại ngồi vào bàn, "Bà ngoại ăn bánh trôi đi, A Niệm nấu đó."
Thẩm Niệm Thâm bưng hai chén bánh trôi khác từ phòng bếp đi ra, đặt lên bàn, sau đó giúp Tôn Điềm Điềm kéo ghế ra, "Lại đây ngồi."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngồi xuống.
Thẩm Niệm Thâm đưa muỗng cho cô, nhẹ giọng dặn dò: "Ăn từ từ, coi chừng nóng."
"Ừm, em biết rồi." Tôn Điềm Điềm múc một cái bánh trôi, thổi thổi, nhẹ nhàng cắn một miếng.
"Có ngon không?" Thẩm Niệm Thâm nhìn cô hỏi.
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Ăn rất ngon, thơm quá đi."
Nói xong lại thổi thổi, một ngụm ăn luôn một cái.
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm, khóe miệng bất giác gợi lên một tia cười.
Bà lão ngồi ở đối diện nhìn, trong lòng cực kì vui mừng.
Từ nhỏ đến lớn, gần như bà chưa thấy cháu ngoại cười vui như vậy. Sau khi ở bên Tôn Điềm Điềm, bà lại thường xuyên thấy nó cười.
Có một cô bé tốt ở cạnh bên nó, nếu một ngày nào đó bà không còn nữa, cũng có thể yên tâm một chút mà ra đi.
Bà lão nhìn Tôn Điềm Điềm, lại nhìn cháu ngoại, đôi mắt bỗng nhiên có chút ướt át.
Sợ cháu ngoại nhìn thấy, bà vội vàng xoa xoa đôi mắt, cúi đầu ăn sáng.
Cơm nước xong, Thẩm Niệm Thâm thu dọn chén đũa đi rửa, bà ngoại đứng lên nói: "Cháu đang vội mà, Tết nhất, cháu dẫn Điềm Điềm ra ngoài chơi đi, để bà rửa là được rồi."
"Không cần đâu, bà ngoại nghỉ ngơi đi, chỉ có mấy cái chén thôi." Thẩm Niệm Thâm bưng chén đi vào phòng bếp, Tôn Điềm Điềm cũng vội vàng đi theo, "Anh nghỉ ngơi đi, để em rửa."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Chỉ có mấy cái chén thôi, anh rửa nhanh mà."
Anh nói xong liền vặn vòi nước, bắt đầu rửa chén.
Tôn Điềm Điềm đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Niệm Thâm, rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Em giống như cái gì cũng chưa làm qua."
Thẩm Niệm Thâm nói: "Ở bên cạnh anh, em cái gì cũng không cần làm."
Tôn Điềm Điềm thấp giọng cười, "Như vậy không tốt lắm, chờ sau này chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ phân công công việc, anh phụ trách nấu cơm rửa chén, em phụ trách giặt quần áo cùng làm việc nhà, được không?"
Cô ngẩng đầu, khóe miệng cong cong, cười khanh khách nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ghé mắt nhìn cô, tầm mắt dừng ở khóe miệng cong cong, trong mắt cũng nhiễm vài phần ý cười, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, sau đó mới nhẹ giọng trả lời cô, "Được."
...
Dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc đi ra, bà ngoại đang đứng ở cửa trò chuyện với bà của Lương Kì.
Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm thay xong quần áo liền từ trong nhà đi ra.
Bà Lương Kì thấy Tôn Điềm Điềm, cười tủm tỉm hỏi: "Đây là bạn gái của A Niệm à?"
Thẩm Niệm Thâm cười gật đầu, "Vâng." Lại nói với Tôn Điềm Điềm: "Đây là bà Lương."
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, rất lễ phép mà chào hỏi, "Con chào bà Lương."
"Ôi, cô bé thật là xinh đẹp, A Niệm, đây chính là phúc khí của cháu đấy, phải quý trọng đó nha."
Thẩm Niệm Thâm cười, không khỏi nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm, "Vâng."
Tôn Điềm Điềm ghé mắt nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên thấy ngọt sương sương.
Thẩm Niệm Thâm nghiêng đầu nói với bà: "Bà ngoại, cháu dẫn Điềm Điềm ra ngoài chơi một lát, buổi chiều con về."
Bà lão xua xua tay, cười nói: "Hai đứa đi chơi đi, không cần phải để ý đến bà đâu, bà với bà Lương tâm sự một chút."
Thẩm Niệm Thâm lên tiếng, "Vậy cháu với Điềm Điềm đi đây."
"Ôi, mau đi đi."
Tôn Điềm Điềm vẫy vẫy tay với bà, "Con chào bà ngoại, chào bà Lương."
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm ra cửa, hai bà lão đứng ở cửa tiếp tục chuyện trò.
Bà Lương cười nói: "Cô bé này cười lên thật xinh."
Bà ngoại gật gật đầu, cũng cười, "Còn nữa, sau khi A Niệm ở bên con bé, cả người đều vui vẻ hơn trước rất nhiều."
Bà Lương: "Phải rồi, tôi nghe Lương Kì nói, A Niệm xem bạn gái như bảo bối nha."
Bà lão cười cười, "Đúng vậy."
Bà lão đứng ở bên ngoài một lát, bỗng nhiên thấy có chút choáng váng đầu.
Bà rất hay bị choáng đầu, gần đây số lần choáng váng càng thêm thường xuyên.
Thanh âm bà có chút vô lực, nói: "Bích Dung à, tôi có chút không thoải mái, về phòng nghỉ ngơi một lát rồi nói chuyện với bà sau."
Bà Lương vội gật đầu, "Được, bà mau đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây."
Bà Thẩm đóng cửa lại, vốn định về phòng nghỉ ngơi, kết quả đầu đột nhiên một trận choáng váng, trời đất trước mắt quay cuồng, cả người bà suýt nữa ngã xuống mặt đất, sợ tới mức vội vàng đỡ vào ngăn tủ bên cạnh.
Còn chưa kịp đỡ lấy, trong đầu đột nhiên đau nhức, trước mắt bà tối sầm, cả người ngã quỵ xuống mặt đất thật mạnh.
...
Thẩm Niệm Thâm vốn muốn dẫn Tôn Điềm Điềm đến vườn bách thú chơi, nhưng Tôn Điềm Điềm không muốn anh tốn tiền liền nói không muốn đi, vì thế hai người nắm tay chậm rãi tản bộ ở ven đường.
Đi dạo một hồi liền dạo đến hồ giữa công viên gần đó.
Ánh nắng tươi sáng hiếm gặp trong một mùa đông, mọi người đều ra ngoài hoạt động.
Công viên cực kì náo nhiệt, những người lớn tuổi chậm rãi tản bộ, các bé con nô đùa trên mặt cỏ, các đôi tình nhân nắm tay nhau hết sức ngọt ngào.
Tôn Điềm Điềm thấy có cặp đôi kia đang đi xe đạp, hưng phấn mà kéo tay Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, chúng ta cũng đi đạp xe đi, thoạt nhìn rất vui."
Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng qua, cười nói: "Được."
Bên ngoài công viên có chỗ thuê xe, hai mươi đồng có thể thuê một giờ.
Bọn họ thuê hai giờ, giao đồng tiền thế chấp.
Loại xe đạp đôi này, người phía sau không đạp cũng không sao, chủ yếu là người phía trước giữ thân xe cân bằng là được.
Thẩm Niệm Thâm ngồi trước, Tôn Điềm Điềm lập tức chạy đến phía sau, hai chân đạp lên bàn đạp, "Em có thể đạp không?"
Thẩm Niệm Thâm cười, "Có thể, nhưng đừng đạp quá nhanh, đạp chung với anh."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ nói: "Em biết rồi!"
Thẩm Niệm Thâm ở phía trước đạp xe, Tôn Điềm Điềm ở phía sau đạp theo, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc, ánh mặt trời mang theo vài phần ấm áp.
Bởi vì đang đạp nên Tôn Điềm Điềm cảm thấy bản thân giống như cũng biết đạp xe, cô ngồi ở phía sau vui vẻ kêu: "Thẩm Niệm Thâm, hình như em cũng biết đạp xe đó!"
Thẩm Niệm Thâm cười, "Đó là bởi vì anh giữ cân bằng cho em."
Tới chỗ không có ai, Tôn Điềm Điềm kêu anh, "Thẩm Niệm Thâm, anh để em thử một chút, em muốn đạp một chút."
Thẩm Niệm Thâm dừng xe lại, đỡ lấy đầu xe, bước xuống.
Tôn Điềm Điềm hưng phấn nhảy xuống xe, sau đó chạy đến vị trí phía trước, "Em thật sự cảm giác mình hình như biết đạp xe."
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm đã leo lên xe, tức khắc dở khóc dở cười, "Nếu em muốn học thì đổi một chiếc xe nhỏ hơn, loại này dài quá, không học được đâu."
Tôn Điềm Điềm ngây người, "Là vậy à?"
Thẩm Niệm Thâm đỡ cô xuống, "Đi đổi một chiếc nhỏ hơn đi, anh dạy cho em."
Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi rồi gật đầu, "Vậy được rồi."
Nói xong cô lại trèo lên chỗ sau.
Thẩm Niệm Thâm đỡ tay lái, thấy Tôn Điềm Điềm đã ngồi xuống, đang chuẩn bị lên xe thì di động đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình, tiện tay bắt máy, "Lương Kì?"
Thanh âm Lương Kì hoảng loạn, hô to: "Anh! Anh mau tới bệnh viện đi, bà ngoại anh xảy ra chuyện!"