Trâu Dao thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách ở thành phố D, thu xếp cho mẹ Trâu nghỉ ngơi. Cô quả thực không yên tâm để cho mẹ về một mình.
Giá phòng thành phố không rẻ, lúc trước cô đi xem phòng cùng đồng nghiệp, vòng vo hơn nửa thành phố, mà còn đi ở xung quanh, giá thấp nhất đã là một vạn ba.
Con người chủ nhà rất tốt, tiền thuê phòng vốn là nửa năm giao một lần, sau khi hiểu rõ tình hình của Trâu Dao, chỉ thu tiền thuê ba tháng, mà còn ít đi một nửa.
Trâu Dao rất hài lòng cuộc sống bây giờ, bắt đầu tập trung vào công việc lần nữa. Nhờ sự giúp đỡ của Si Thanh Viễn, cô liên hệ với người phụ trách bệnh viện kia.
Thiếu đông gia của bệnh viên, trong lòng Trâu Dao đã định vị như vậy. Lần đầu tiên, Trâu Dao hẹn anh ta gặp mặt ở một quán trà.
“Dư tiên sinh, thật ngại quá, làm phiền anh đi một chuyến.’’
Dư Lỗi lặng lẽ quan sát cô một phen, lúc trước luôn có nghi vấn, Si Thanh Viễn gọi điện thoại tới nhờ anh giúp đỡ một chút, anh nghĩ người này nhất định có quan hệ không bình thường với Si Thanh Viễn. “Trâu Dao, bệnh viện có qui định chế độ của bệnh viện.’’
“Tôi biết, Dư tiên sinh, anh yên tâm, sản phẩm của công ty chúng tôi tuyệt đối sẽ không có vấn đề chất lượng. Anh xem đây là giới thiệu sản phẩm của công ty tôi, đây là phân xưởng sản xuất của chúng tôi.’’
Dư Lỗi cầm qua liếc nhìn tỉ mỉ, “Cô Trâu, đối với công ty các cô tôi cũng có nghe thấy. Hàng năm công ty các cô sẽ quyên tặng không ít dụng cụ chữa bệnh cho thị trấn nhỏ xa xôi chung quanh, đã được mười năm, chưa từng gián đoạn.’’
Trâu Dao gật đầu, sống lưng cô thẳng tắp, “Là thế này, ban đầu lúc tôi tốt nghiệp, tôi chọn vào Hằng Ái cũng là do nguyên nhân này. Lúc tôi còn rất nhỏ sức khỏe mẹ tôi đã không tốt, chúng tôi luôn vòng quanh ở các bệnh viện lớn, chúng tôi rất rất nhiều người đều hy vọng dụng cụ chữa bệnh tuyệt đối an toàn như vậy.’’
Dư Lỗi gật gật đầu, “Quan hệ của cô và Si Thanh Viễn thế nào?’’
Trâu Dao kinh ngạc, nhưng khôi phục rất nhanh, “Anh ấy là bác sĩ của mẹ tôi.’’
Dư Lỗi như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, có lẽ Si Thanh Viễn không làm việc thừa, sao lại tự dưng giúp đỡ một người nhà bệnh nhân. “Đi thôi.’’ Anh ta đứng dậy.
Trâu Dao không hiểu.
“Đi bệnh viện, tôi dẫn cô đi gặp người phụ trách liên quan một chút, cô nói chuyện với bọn họ đi.’’
Khuôn mặt Trâu Dao vui vẻ trong nháy mắt, “Cám ơn anh, Dư tiên sinh.’’
“Không cần cám ơn tôi, có thể nắm chắc hay không còn phải xem năng lực của cô.’’ Dư Lỗi cười khẽ.
Bàn trước bàn sau hết nửa tháng, rốt cuộc Trâu Dao đạt được hợp tác với bệnh viện Khang Hân, sau khi ký kết hợp đồng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra khỏi cửa, cô chẳng biết thế nào mà cầm lấy điện thoại bấm số của Si Thanh Viễn.
Sau đêm đó, bọn họ đã không liên lạc với nhau.
Nhưng điện thoại mãi không có người nghe.
Cổ họng Trâu Dao nghẹn lại, trong lòng tràn đầy cảm động, tin này cô lại muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Bên tai vẫn là tiếng chuông, cô từ từ tỉnh táo, mình là sao vậy? Người ta chỉ là đồng tình mày mà thôi, mày cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ? Một giây sau cùng Trâu Dao cầm điện thoại, điện thoại đã kết nối.
“A lô, là ai thế?’’
Cổ họng Trâu Dao giống như là bị cái gì chặn lại, “Bác sĩ Si - “
“Trâu Dao? Có chuyện gì không?’’
Trâu Dao nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời đẹp như vậy, cô nhìn thẳng về phía trước, cho đến khi trước mắt mơ hồ, cô mới nhắm mắt.
“Bác sĩ Si, tôi thành công rồi. Tôi đã bàn bạc xong hợp đồng với bệnh viện Khang Hân.’’
Anh cười, “Vậy phải chúc mừng cô rồi.’’
“Hì hì – “ Trâu Dao sờ sờ lỗ mũi, “Tôi phải cám ơn anh.’’
“Tôi có làm gì đâu, là cố gắng của chính cô.’’ Si Thanh Viễn nhẹ nhàng nói.
Trâu Dao hít sâu một hơi, “Bác sĩ Si, tôi mời anh ăn cơm nhé, nếu không lòng tôi sẽ không yên.’’
Điện thoại nhất thời im lặng một hồi.
“Được, để tôi xem lịch trực ban tuần này.’’ Anh liếc nhìn cuốn sổ, “Trâu Dao, tối thứ sáu cô có rảnh không?’’
“Có có!’’ Trâu Dao hưng phấn trả lời, “Bác sĩ Si vậy thì tốt rồi, anh đã đồng ý với tôi, không thể đổi ý đâu đấy.’’
Si Thanh Viễn cười nói, “Không đâu.’’
Trâu Dao cúp điện thoại, cả người tươi đẹp như đóa hoa đang nở rộ.
Trâu Dao tính tiền thưởng lần này cô có thể lấy được, thầm mừng, lúc này giảm bớt không ít gánh nặng của cô. Lúc họp, tổng giám đốc sẽ chọn cô để tuyên dương.
Quả nhiên thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ đến khoảng thời gian đó, cả người cô đều rơi vào ranh giới tan rã, hôm nay mẹ bệnh nặng mới khỏi, công việc của cô rốt cuộc cũng thuận lợi.
Thứ sáu trước khi tan việc, Trâu Dao đặc biệt đi phòng vệ sinh sửa sang một chút, đánh chút phấn, cả người thoạt xinh đẹp sáng sủa chút ít.
Đồng nghiệp trêu, “Trâu Dao đi hẹn hò à?’’
“Không phải, ăn cơm cùng một người bạn.’’
“Dáng vẻ bây giờ của cô, non nớt, có phải đang yêu đương?’’
“Tôi làm sao có thời giờ nói chuyện yêu đương chứ. Không nói nữa, tôi đi trước, tuần sau trò chuyện tiếp.’’
Đồng nghiệp nhìn nhau, “Qủa nhiên đến đáy cốc thì sẽ bắn ngược. Nghe nói đơn hàng lần này là thái tử gia Khang Hân tự mình giới thiệu cho cô ấy đấy.’’
“Không nhìn ra mà.’’
Trâu Dao chạy tới tiệm lẩu, nhìn thời gian, đến sớm nửa giờ. Cô ngồi ở đằng kia xem tin tức trên điện thoại di động, vô tình thấy một chuyện gây rối bác sĩ ở một chỗ nào đó.
Ai, bác sĩ có lúc cũng không dễ dàng mà. Nghĩ lúc đó, mẹ cô bị bệnh, cô đang khóc được bác sĩ ôm nước mắt nước mũi tèm lem.
Si Thanh Viễn đi tới, xa xa đã thấy cô. “Trước khi tan việc gặp phải chút việc, tôi đến trễ rồi.’’
Trâu Dao cười, “Không sao. Dù sao ngày mai nghỉ, tôi cũng không gấp.’’
Si Thanh Viễn gật đầu, “Sức khỏe mẹ cô thế nào?’’
“Khôi phục rất tốt, tinh thần cũng không tệ.’’
“Tuần tới có khám lại đừng quên.’’
“Tôi biết rồi.’’
Lúc này nhân viên tiệm cầm thực đơn đến.
“Cô chọn đi. Tôi không kiêng gì cả.’’
“Được.’’ Trâu Dao nhanh chóng gọi xong món ăn.
“Cô rất quen nơi này?’’ Si Thanh Viễn phát hiện.
“Đại học D ở gần đây, trước kia ký túc xá chúng tôi có hoạt động sẽ tới chỗ này. khi đó cầm học bổng thì sẽ tụ họp, xa xỉ một chút.’’
Trâu Dao chọn đến tiệm lẩu cũng là sợ hai người ăn cơm lúng túng, ăn lẩu thì sẽ không, chung quanh náo nhiệt lại có không khí. Cô hút một ngụm coca, “Bác sĩ Si, anh có muốn gọi thức uống không?’’
“Không cần đâu, tôi uống nước là được, không uống đồ uống.’’
“Vậy Vương Lão Cát thì sao? Lẩu hơi cay – “
(Vương Lão Cát: tên một loại đồ uống.)
“Không sao.’’ Anh uống một ngụm nước ấm, lẩu cay xé, đầu lưỡi anh đã bị cay đến tê rần.
Trâu Dao thấy sắc mặt anh dần đỏ lên, trán tấm ra mồ hôi hột, cô vội vàng cho anh thêm một ly nước ấm.
“Anh không thể ăn cay, sớm biết đã chẳng đến đây.’’
“Mùi vị không tệ.’’ Si Thanh Viễn nói.
Trâu Dao thở dài, “Anh đừng miễn cưỡng mình.’’
Cô vẫy tay muốn tính tiền, người phục vụ trực tiếp đặt hóa đơn trước mặt Si Thanh Viễn.
“Để tôi, để tôi.’’ Trâu Dao nói cái gì đều vô dụng, Si Thanh Viễn đã quẹt thẻ trả tiền.
Trâu Dao mệt mỏi, “Bác sĩ Si tôi đã nói mời anh rồi mà.’’ Cô cảm thấy tệ hại đến cực điểm.
Si Thanh Viễn không nhịn được cười, “Được rồi, ai mời khách đều giống nhau.’’
“Không giống, đây là tấm lòng của tôi. Nhưng hình như tôi rất dở.’’ Thanh âm cô thâm thấp.
Ánh mắt Si Thanh viễn quét đến cái cổ trắng như ngọc của cô, anh liếc mắt sang chỗ khác, “Tôi đưa cô về nhà.’’
Đây là lần đầu tiên Trâu Dao ngồi xe Si Thanh Viễn, xe anh rất sạch sẽ, không có đồ gì dư thừa, còn mang theo mùi nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Đột nhiên Trâu Dao lướt qua một cuốn tiểu thuyết, cô cúi đầu xuống, “Bác sĩ Si, anh cũng xem tiểu thuyết à?’’
“Ừ.’’
“Tôi có thể xem một chút không?’’
“Cô xem đi.’’
Trâu Dao cầm lấy sách, “Tác giả cũng là người thành phố D.’’ Cô xem một lát, “Thì ra là câu chuyện tình yêu của thanh mai trúc mã, trong tiểu thuyết đều là điều tốt đẹp.’’ Cô khép sách thả lại chỗ cũ.
Xe lái đến tiểu khu nhà cô, Trâu Dao xuống xe, “Làm phiền anh rồi, bác sĩ Si.’’
Si Thanh Viễn gật đầu, “Tạm biệt.’’
Cô đứng tại chỗ nhìn xe anh biến mất trong bóng đêm, hồi lâu, Trâu Dao yên lặng thở dài một cái.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, lát sau lại không có tiếng.
Trâu Dao xoay người, cô cúi đầu đầu tiên là thấy một đôi giày da màu đen, giày da rất sạch sẽ, cô từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng.
Minh Hành tới rất lâu rồi, anh điều tra được công ty của cô, chỗ ở của cô, đi đến nơi này, luôn ngồi ở trong xe, luôn suy nghĩ một vấn đề, tại sao sau đó cô không chịu tiếp nhận anh? Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không nghĩ ra, vậy tại sao ban đầu cô đối xử tốt với mình như thế?
Trâu Dao nở một nụ cười cứng ngắc, “Chào cậu.’’
Minh Hành híp mắt, cô đã thay đổi, ngày trước cô vâng vâng dạ dạ, căn bản sẽ không nghênh đón ánh mắt của người khác.
“Bạn trai cậu?’’ Anh mở miệng.
Cô khẽ chớp mắt, “Ờ - “ dừng một chút, “Đúng vậy.’’
“Tốt, thật tốt.’’ Minh Hành giễu cợt, “Thế mà anh ta để cậu ở nơi này? Lái chiếc xe mấy trăm ngàn, lại để cho bạn gái mình ở nơi tồi tàn này.’’
Trâu Dao đỏ mặt, “Đây là chuyện của tôi.’’
Minh Hành nhếch nhếch khóe miệng, “Anh ta là bạn trai cậu thật sao?’’
Trâu Dao cắn răng, “Minh Hành, anh ấy có phải bạn trai tôi hay không có liên quan gì đến cậu?’’ Cô hơi trợn mắt nhìn anh.
“Có liên quan gì đến tôi?’’ Ánh mắt Minh Hành có mấy phần dữ tợn, anh đi lên phía trước một bước, mạnh mẽ kéo cô đến bên cạnh.
Tay cô ấm nóng, anh hơi ngẩn ra, ấm áp này lại không liên quan đến anh.
Trâu Dao dùng sức rút tay về, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?’’
Minh Hành nhìn cô, sắc mặt đen dọa người, khóe miệng mím chặt.
Trâu Dao biết anh là một người cáu kỉnh, nhưng trước kia lúc đi học, anh chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Phớt lờ không để ý tới người khác, nhưng đối với cô, Minh Hành lúc đó thật sự là thật lòng.
“Em bán nhà ở quê rồi?’’
“Anh muốn nói với tôi chuyện này?’’ Cô khẽ nhíu mày, “Đúng vậy, bán rồi.’’
“Tại sao?’’
“Mẹ tôi bị bệnh cần tiền, với lại sau này tôi không trở về nữa.’’
“Nhưng đó là nhà của em.’’
“Không, không có, nhà tôi sớm đã không có.’’ Cô mệt mỏi nói, lời nói trong bóng đêm yên tĩnh lúc này tựa như mang theo tiếng vọng, “Minh Hành, cám ơn cậu còn nhớ người bạn ngồi cùng bàn ngày xưa này. cậu cũng thấy tình hình bây giờ của tôi, tôi và cậu là hai người khác nhau.’’ Cô gắng gượng ép phần chua xót kia xuống đáy mắt, “Tôi phải về rồi, mẹ tôi đang đợi tôi.’’
Cô đi về phía trước, “Cậu đi đường cẩn thận.’’
Bóng đêm càng ngày càng đậm.
Minh Hành đứng thẳng tắp ở đằng kia, bóng người tiêu điều, “Trâu Dao, lần này tớ tới thành phố D là tới tìm cậu.’’ Lời anh nói rất thấp, nhưng đủ để cô có thể nghe được.