Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của họ.
Sau khi trở về lớp học, nhịp tim của Hướng Du vẫn không ngừng đập khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, gò má cứ ửng hồng mãi.
Lục Giai Tuệ chống tay dưới cằm cảm thán: "Nhưng mà nói cũng thật trùng hợp, không ngờ người mà cậu thích lại là Tống Hoài Thời."
Hướng Du nghe vậy liền cười: "Ai bảo cậu giấu một anh đẹp trai như vậy không nói cho chúng tớ biết?"
"Trời! Mình nhìn cậu ta từ nhỏ đến lớn mà có thấy đẹp trai chỗ nào đâu," Lục Gia Tuệ thở dài.
Nói xong, cô quay sang hỏi: "Tiểu Du, cậu định theo đuổi Tống Hoài Thời không?"
Hướng Du lập tức trợn tròn mắt: "Tụi mình vừa mới gặp mặt thôi."
"Chuyện gì cũng phải nhanh gọn lẹ, nếu không lỡ bị người khác cướp mất thì sao?"
Hướng Du vẫn cười lắc đầu.
Cô thật sự không muốn thích một người một cách mơ hồ như vậy, khi chưa xác định được cảm xúc của mình với Tống Hoài Thời thì cô vẫn chưa muốn hành động vội vàng. Hiện tại cô cùng lắm chỉ là có thiện cảm với vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, không phải con người cậu ấy.
Đối với cô, khi yêu thì nên chân thành tha thiết. Thích một người chính là thích con người thật của anh ấy, ở trong đám đông luôn như thói quen đem tầm mắt dừng lại trên người anh ấy, hi vọng anh có được tất cả những điều tốt đẹp nhất, sẽ ảo tưởng một tương lai có anh cạnh bên. Mà không phải vội vàng bắt đầu, rồi cuối cùng lại qua loa kết thúc.
Lục Giai Tuệ duỗi người một cái: "Thì được thôi, nhưng nếu thật sự bị người khác cướp mất thì đừng khóc nhé."
Cô ấy đột nhiên hỏi: "À, có muốn mình giúp cậu mai mối không?"
Hướng Du lắc đầu: "Không cần đâu! Vẫn chưa gấp."
Thực ra cô không muốn quá dựa dẫm vào mối quan hệ của Lục Giai Tuệ và Tống Hoài Thời. Nếu sau này khi cô theo đuổi Tống Hoài Thời và nhờ sự giúp đỡ của Lục Giai Tuệ mà cả hai thành một đôi. Khi đó, cô sẽ cảm thấy tình cảm của mình và Tống Hoài Thời đều do Lục Gia Tuệ mới có được.
Cô vẫn hi vọng đoạn tình cảm này là chuyện của hai người.
Cô không khỏi mỉm cười khi lén nhìn xuống quyển vở trên bàn, trên đó vừa mới viết ba chữ "Tống Hoài Thời".
"Tống Hoài Thời"
______
Trường học kết thúc vào thứ Sáu.
Hướng Du được phân công trực nhật nên phải ở lại đổ rác.
"Tiểu Du!"
Hướng Du ngước lên nhìn lại: "Sao vậy?"
Lục Giai Tuệ ghé vào khung cửa sổ hét lớn: "Tớ đi mua trà sữa ở cổng trường! Nếu Tống Hoài Thời có tới tìm tớ thì cậu hãy nói tớ đang ở quán trà sữa, điện thoại tớ hết pin tắt nguồn rồi!"
Hướng Du đứng thẳng người: "Nếu tớ không gặp được cậu ta thì sao đây."
"Không sao đâu, tớ sạc pin xong thì nhắn với cậu ấy cũng được."
Hướng Du gật đầu.
Sau khi Lục Giai Tuệ đi thì lớp học được dọn dẹp gọn gàng, Hướng Du và một cô bạn cùng lớp đi xuống đổ rác.
Khi các cô quay lại thì lớp học đã không còn ai.
Hướng Du trở về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cô bạn còn lại cũng đã thu dọn cặp sách chuẩn bị đi: "Hướng Du, bố tớ đang đợi tớ ở cổng rồi, tớ đi trước đây! Cậu ở lại khoá cửa lớp rồi về sau nhé."
Hướng Du mỉm cười vẫy tay với cô: "Được. Chủ nhật gặp lại."
Ngay khi cô ấy rời đi, lớp học cũng chỉ còn lại mình cô.
Hướng Du chậm rãi thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay cô di chuyển chầm chậm, cô biết bản thân đang mong chờ điều gì.
Nhưng khi cô thu dọn đồ đạc xong xuôi vẫn không thấy bóng dáng người đó đến.
Hướng Du thở dài.
Có lẽ cậu ấy đã đến khi cô đi xuống đổ rác rồi.
Cô đeo cặp vào, cầm bình nước trên bàn rồi bước ra cửa.
Mới vừa đi tới cửa cô đã vô tình đụng phải một người.
Keng——
Hướng Du còn chưa kịp phanh lại, bình nước trong tay không kịp cầm chắc đã rơi xuống đất, vỡ tung khắp sàn.Cơ thể Hướng Du lùi lại hai bước do quán tính.
"Cẩn thận." Một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay cô.
Hướng Du ngẩng đầu, nháy mắt có chút sửng sốt khi nhìn thấy người trước mặt chính là Tống Hoài Thời.
Thấy cô đứng vững, Tống Hoài Thời buông tay cô ra: "Cậu không sao chứ?"
Hướng Du lấy lại tinh thần, nhanh chóng xua tay: "Không sao, không sao."
Nói xong,cô vội vàng dời tầm mắt đi, ngón tay túm chặt quần, gương mặt có chút hoảng loạn.
Lấy lại bình tĩnh, cô đang muốn ngồi xổm xuống dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất thì bả vai bị kéo lại.
Tống Hoài Thời đã ngăn cô: "Chờ một chút."
Hướng du ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Tống Hoài Thời: "Trên mặt đất có mảnh thủy tinh, cậu cứ dọn như vậy sẽ đứt tay đó, để tớ làm cho!"
Nói xong, cô lui lại một bước, anh tìm ra cây chổi sau cánh cửa, quét đi quét lại dăm ba lần đã dọn dẹp sạch sẽ đống hỗn độn trên mặt đất.
"Cậu đợi chút để tớ đem cái này xuống tầng đổ rác". Tống Hoài Thời khẽ nâng những thứ đồ trong tay
Hướng Du gật đầu.
Tống Hoài Thời vừa đi, Hướng Du sờ sờ gương mặt đã nóng hổi của mình.
Cô có chút xấu hổ và tức giận, khẽ áp mu bàn tay lành lạnh lên mặt để giảm đi nhiệt độ trên đôi gò má. Trong lòng âm thầm trách chính mình không tiền đồ gì cả.
Tống Hoài Thời mới tới gần một chút cô liền không nhịn được mà khẩn trương.
Nhiệt độ trên mặt không cách nào làm giảm liền được, Hướng Du đành vỗ nhẹ vào hai bên má để làm chính mình tỉnh táo lại, sau đó đi đến sau phòng học lấy cây lau nhà, lau khô vết nước còn sót lại trên mặt đất.
Sau khi Tống Hoài Thời quay lại thấy vệt nước đã được lau khô, anh đi đến bên cạnh Hướng Du: "Thật xin lỗi, còn kéo theo cậu phải dọn giúp mình."
Cô vội vàng lắc đầu: "Lúc do tớ đi không nhìn đường."
Chợt nghĩ đến Lục Giai Tuệ, Hướng Du nói: "Đúng rồi, Giai Tuệ nói cậu ấy sẽ đợi cậu ở quán trà sữa trước cổng."
"Ồ, được rồi," Tống Hoài Thời liếc nhìn xuống đất, "Được rồi, nếu bình của cậu bị tớ làm vỡ, chủ nhật tớ sẽ trả cho cậu một cái mới nhé."
Hướng Du cười: "Không cần đâu, cũng không phải lỗi của cậu."
"Không sao, tại tớ đi vội quá."
Tống Hoài thời lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho cô: "Có thể lưu phương thức liên lạc không, tớ sẽ nhắn tin cho cậu."
Tống Hoài Thời chủ động đưa điện thoại đến trước mặt, Hướng Du trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, phải ngơ ra một lúc mới cầm lấy điện thoại nhập số của cô vào.
Cô còn hơi ngạc nhiên, không ngờ chuyện này lại giúp cô và Tống Hoài Thời có thêm chút tiếp xúc, rồi lại vô tình thêm được số điện thoại của nhau.
Sau khi kết bạn, cô trả lại điện thoại cho Tống Hoài Thời: "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."
Tống Hoài Thời nhận lấy, nhìn một lúc rồi mới bỏ vào túi.
Hướng Du tưởng anh đi ngay, nhưng không ngờ anh lại đứng ở cửa không có ý định đi, giống như đang đợi cô.
Cô khóa cửa rồi quay lại hỏi: "Cậu còn có chuyện gì ở đây à?"
"Đợi cậu, cùng đi đi."
Hướng Du giật mình, nếu không phải cô đang cúi đầu, Tống Hoài Thời đã phát hiện gương mặt cô đỏ bừng lên rồi.
Hai người cứ thế sánh bước ra ngoài. Không ai nói gì, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Hướng Du không nhịn được mở lời phá vỡ sự im lặng: "Cậu với Giai Tuệ quen biết đã lâu rồi sao?"
Tống Hoài Thời "Ừ" một tiếng: "Chúng tớ quen nhau từ nhỏ."
Hướng Du gật đầu, trong giây lát không biết đáp lại anh như thế nào.
Bầu không khí lại im lặng.
Hướng Du đang xấu hổ, Tống Hoài Thời bỗng cười một tiếng: "Cậu ấy sẽ không nói xấu tớ trước mặt các cậu chứ?"
Hướng Du vội vàng xua tay: "Không, không, không nói gì cả."
Tống Hoài Thời cười: "Sao cậu ấy có thể không nói gì chứ, cậu sợ cậu ấy biết được sẽ bị trả thù à?"
Hướng Du bị câu nói của anh làm cho bật cười: "Giai Tuệ là người rất tốt."
Cô vốn nghĩ Tống Hoài Thời là kiểu người lạnh lùng, ít nói nhưng không ngờ miệng lưỡi cậu ta có chút độc, lại còn hài hước. Sau đó cũng không còn ngại ngùng nữa, Tống Hoài Thời chỉ nói vài câu là hai người đã bắt chuyện được.
Mãi đến khi đến cổng trường, Hướng Du đi hướng ngược lại với anh thì mới nói lời tạm biệt.
Cuộc trò chuyện vừa rồi nhờ Tống Hoài Thời luôn tìm chủ đề để tránh im lặng, vì vậy hai người mới không quá lúng túng.
Anh thực sự là một chàng trai rất ấm áp.
Tối hôm đó, Hướng Du nhận được tin nhắn từ Tống Hoài Thời.
S: 【Ảnh】
S: 【Cái này được không?】
Hướng Dương bấm vào tấm ảnh, đó là một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng nhạt, trên bình có hình một chú thỏ đang phồng má thổi bong bóng. Chiếc bình rất đáng yêu, màu hồng nhưng không quá sến.
Cô cong môi, trả lời: 【Được】
—-
Đầu tuần đi học lại.
Vừa vào phòng học, Lục Giai Tuệ liền đưa cho cô một cái túi: "Tống Hoài Thời nhờ tớ đưa cho cậu, trong đó có gì vậy?"
"Chắc là một cái bình."
Hướng Du vừa nhận lấy, Lục Giai Tuệ liền đi tới hỏi: "Bình nước? Tại sao cậu ta lại đưa cái đó cho cậu? Hai người đã làm gì sau lưng tớ đó?"
Hướng Du kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra vào thứ sáu tuần trước, cuối cùng còn nhận xét: "Cậu ấy thực sự rất tốt và không hề xa cách chút nào."
Lục Giai Tuệ nhướng mày: "Tống Hoài Thời bình thường không như thế này! Bình thường cậu ta sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác."
Hướng Du cảm thấy cô thật sự bị ảnh hưởng bởi những điều Giai Tuệ nói.
Lục Giai Tuệ: "Thật ra tớ nghĩ cậu có cơ hội thành công rất lớn. Nói chung là những chàng trai độc thân từ trong bụng mẹ như Tống Hoài Thời tương đối trong sáng, rất dễ theo đuổi."
Cô vỗ vỗ Hướng Du vai: "Đi thôi, bảo bối!"
Hướng Du mỉm cười, quả thực là chuyện may mắn.
—--
Giờ thể dục.
Lần hiếm hoi có một tiết thể dục không bị giáo viên môn khác giành mất, cả lớp đều hào hứng không thôi. Sau khi tiếng hô của thầy giáo thể dục vang lên, đội hình vuông vắn giải tán ngay lập tức.
Lục Giai Tuệ không muốn tham gia vận động, kéo Hướng Du và những người khác đi về phía xà đơn.
Nói rằng cô ấy muốn khoe sức mạnh cánh tay đã luyện tập ở nhà.
Hướng Vũ mỉm cười đi theo, đồng thời trêu chọc cô ấy vài câu.
Cô ta nhìn sang một bên, thấy có một cái cột thấp, giống với cột xà đơn.
Lục Giai Tuệ thấy sự hứng thú của cô với thanh xà, liền đến gần: "Cái này tớ cũng biết, để tớ cho cậu xem kĩ năng của tớ nhá."
Cô ấy bám lấy cột và xoay người một vòng tròn.
"Đỉnh quá!"
Hướng Du mở to mắt, ôm chặt cô ấy: "Cậu thật giỏi đó, dạy tớ đi."
Lục Giai Tuệ hừ một tiếng đắc ý, rất hài lòng với việc được Hướng Du ngưỡng mộ.
Cô nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Lục Giai Tuệ, cô biết điều cô ấy đang chờ đợi điều gì.
Cô nhanh chóng dùng hết lời hay ý đẹp để khen Lục Giai Tuệ, khen đến Lục Giai Tuệ không biết nói gì.
"Được rồi, tớ sẽ hướng dẫn cậu."
Lục Giai Tuệ để chỉ cho Hướng Du động tác của cô, dùng hai tay nâng lên sau đó ném người về phía trước, lật người một cách tự nhiên.
Hướng Du nhìn cái cột trước mặt, có chút bất an: "Liệu tớ có bị té không nhỉ?"
"Cậu giữ chặt cột, sẽ không sao đâu, tớ sẽ đứng đó để bảo vệ cậu."
Hướng Du nắm chặt cột, sử dụng sức mạnh cánh tay để đẩy cơ thể lên.
Khương Vận: "Cẩn thận chút, đừng ngã..."
Bịch!
Khương Vận còn chưa nói xong, cô ấy đột nhiên lăn từ lan can xuống đất.
Cơ thể cô ấy nặng nề va mạnh vào mặt đất. Hướng Du có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển theo cú ngã của cô.
Mặt cô ấy hướng lên trời nên không sao, nhưng nửa mông cô lại đập xuống đất.
Lục Giai Tuệ - người vừa nói sẽ bảo vệ cô, lúc này cảm thấy áy náy vô cùng.
"Không sao chứ?"
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, Hướng Du vội vàng quay người nhìn lại. Giây tiếp theo, cô liền cứng đờ tại chỗ.
Ha, còn gì tệ hơn việc té chổng mông trước mặt người mà bạn thích nữa không?
Tống Hoài Thời đi đến trước mặt họ, Lục Giai Tuệ đã đỡ Hướng Du dậy, cô ấy hỏi: "Cậu sao lại ở đây?"
Hướng Du cúi đầu xuống thấp hơn một chút.
Tống Hoài Thời nhìn Hướng Du một cái: "Tớ đang học thể dục."
Anh ấy chỉ vào người đang nằm trong vòng tay Lục Giai Tuệ: "Không sao chứ? Có muốn đi phòng y tế không?"
Lục Giai Tuệ nghe vậy, đẩy người đang ngồi trong lòng ra: "Tiểu Du, cậu bị ngã đập vào đâu vậy?"
Hướng Du chỉ cảm thấy xấu hổ, tùy tiện lắc đầu.
Tớ thật sự khó nói lắm đó vì chỉ đau ở mông thôi!
Hướng Du không ngờ rằng sau khi ngã xuống từ thanh xà đơn, giây tiếp theo Tống Hoài Thời sẽ xuất hiện ở đây, cô còn đối mặt với anh trong tư thế tứ chi chỉa lên trời như vậy.
Cô lập tức muốn đào một cái hố để chui xuống.
.
Thấy Hướng Du im lặng, Tống Hoài Thời từ trong túi đồng phục lấy khăn giấy đưa ra: "Lau trước đi."
Hướng Du đứng dậy khỏi vòng tay của Lục Giai Tuệ, nhận lấy khăn, thấp giọng cảm ơn.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, Hướng Du chỉ muốn để khoảnh khắc xấu hổ như vậy trôi qua thật nhanh.
Lúc này, một chiếc áo khoác đồng phục được đưa tới trước mắt cô.
"Khoác vào đi."
Cô sững sờ trong giây lát, tay nhanh hơn não cầm lấy chiếc áo.
Chờ lúc bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, Tống Hoài Thời đã vẫy tay với bọn họ rồi chạy đi.
Hướng Du cầm lúng túng cầm chiếc áo.
"Ấy!" Khương Vận đột nhiên tiến lên vỗ vỗ nàng lưng, "Tiểu Du, lưng của cậu bị bẩn này."
Hướng Du kéo đằng sau áo ra xem, sau lưng dính đầy một mảng bụi bẩn lớn.
Vì xung quanh khu vực thanh xà đơn không được lát gạch mà toàn là đường đất thông thường.
Hướng Du cứ như vậy ngã xuống, trên người khó tránh khỏi bị bám đất.
Cô liếc nhìn Lục Giai Tuệ và Khương Vận. Vì đang trong giờ thể dục nên không ai mặc áo khoác.
Nghĩ tới đây, Hướng Du trong lòng liền hiểu ra.
Cô liếc nhìn chiếc áo khoác đồng phục đang nằm trong tay, lông mày bất giác nhướng lên.
Chiếc áo khoác này là để che đi vết bẩn.
Khương Vận đến gần, nhỏ giọng nói với cô: "Tống Hoài Thời là người tốt như vậy, tôi cảm thấy cậu ấy sợ ở đây lâu cậu sẽ xấu hổ nên mới rời đi nhanh như vậy."
Hướng Du nghe vậy, trong lòng có thêm một chút ấm áp.
Tống Hoài Thời thật sự rất tốt.