Tiếng còi xe inh ỏi bên tai dường như bị bóp nghẹt, Hướng Du chỉ nghe được câu nói "Vì anh cũng thích em."
Cô nhìn Tống Hoài Thời với vẻ mặt không thể tin nổi, miệng há hốc không nói nên lời.
Tống Hoài Thời cong môi cười, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hé mở: " Vậy suy đoán của anh là đúng chứ?"
Lời nói của anh lọt vào tai cô, như một chiếc lông vũ khẽ cọ vào ốc tai Hướng Du, khiến má cô đỏ bừng bừng.
Tống Hoài Thời kéo gần khoảng cách của hai người: "Hửm?"
Hướng Du như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, không thể hiện biểu cảm gì, quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh đáp "ừm".
Cô thực sự không ngờ đến chuyện này.
Hóa ra Tống Hoài Thời cũng thích mình.
Hướng Du nhẹ nhàng hỏi: "Em có thể thích anh sao?"
Tống Hoài Thời hỏi: "Còn em thì sao? Anh có thể thích em không?"
Hướng Du nghiêng đầu gật nhẹ: "Ừ."
Tống Hoài Thời cười khẽ, giơ tay xoa đầu Hướng Du vài cái: "Vậy em cũng có thể."
Xung quanh vang vọng tiếng nô đùa của trẻ nhỏ và tiếng trò chuyện rôm rả của người già, họ luôn có thói quen nói chuyện với âm lượng lớn.
Nhận thấy bọn họ đã gần đến dưới lầu nhà mình, Hướng Du đột nhiên hỏi: "Chúng ta có được coi là yêu sớm không?"
Tống Hoài Thời nhướng mày: "Yêu sớm?"
"Nếu hai người yêu nhau và bày tỏ tình cảm với nhau, vậy chẳng phải là đã ở bên nhau rồi sao?"
Hỏi xong vấn đề này, Hướng Du vẫn có chút bất an.
Cô không chắc hai người đã chính thức xác nhận quan hệ hay chưa.
"À," Tống Hoài Thời kéo dài giọng, "Vậy coi như bây giờ là yêu sớm đi."
Hướng Du không hiểu.
Tống Hoài Thời mỉm cười với cô: "Dù sao hai người yêu nhau cũng chẳng dễ dàng gì, xem ra anh sẽ phải "phí hoài" tuổi thanh xuân cho em rồi."
Anh ấy nói: "Chúng ta cố gắng biến yêu sớm trở thành tự do yêu đương nhé?"
Tai Hướng Du đỏ bừng, mím môi không biết nên nói gì.
Tống Hoài Thời muốn nói rằng bọn họ sẽ còn có tương lai sau này nữa.
"Hướng Du?"
Cô ngẩng đầu lên.Tống Hoài Thời thấp giọng hỏi: "Em đồng ý không?"
Gió mùa thu thổi qua, cuốn theo những sợi tóc mai của họ.
Đây có phải là tình yêu không?
Vào lúc này, tôi nghĩ là có.
"Được," Hướng Du mỉm cười dịu dàng, "Cùng nhau cố gắng nhé, bạn trai."
—
Hôm đó là cuối thu, gió rất lớn còn mang theo hơi lạnh.
Nhưng gió mùa thu lại không biết, chính nó cũng vô tình mang theo những rung động của tình yêu thổi đi khắp mọi nơi.
—
Cả hai đều không chủ động công khai mối quan hệ của mình với bạn bè, nhưng cử chỉ thân mật của họ đã bị những người xung quanh phát hiện ra.
Cuối cùng, "mối tình bí mật" của Tống Hoài Thời và Hướng Du đã bị vạch trần.
Ngày 17 tháng 12 là kỉ niệm 1 tháng yêu nhau của hai người.
Khi mối quan hệ của họ bị phanh phui, Từ Tuyên Lâm là người đau buồn nhất.
Cậu ta vừa khóc lóc vừa nắm lấy tay Tống Hoài Thời, không ngừng nói với anh: "Nếu một ngày nào đó cậu không thích Hướng Du nữa thì cứ nói với tớ, tớ sẽ đưa cậu ấy về nhà."
Tống Hoài Thời: "..."
Hướng Du: "..."
Mọi người: "..."
"Anh chàng si tình" này từ đâu ra vậy?
Tống Hoài Thời cười nói: "Cậu không thể mong chờ điều gì tốt cho tớ à?"
Từ Tuyên Lâm cô đơn nói: "Tớ đã nhường bước rồi, từ nay chúng ta chỉ là bạn bè."
Hướng Du: "..."
Tống Hoài Thời mỉm cười đấm nhẹ vào vai cậu ta một cái: "Cút đi, cậu không phải luôn là bạn của tớ sao?"
Hướng Du ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn vào Tống Hoài Thời, cả hai mỉm cười với nhau.
Nhưng không ai nhận ra được sự cô đơn thoáng hiện trong mắt một người.
—
Khoảng thời gian lớp 11 trôi qua nhanh chóng, sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, học sinh được nghỉ.
Vì đang là kỳ nghỉ đông nên ngay ngày thứ hai sau khi nghỉ, Hướng Du đã đưa Hướng Mộ về quê thăm ông bà nội.
Lần này, cô và Tống Hoài Thời phải tạm xa nhau hai tuần, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Sau khi yêu Tống Hoài Thời đã thay đổi khá nhiều, anh trở nên dính người hơn, cứ luyên thuyên về những chuyện nhỏ nhặt xung quanh anh cho Hướng Du nghe.
Hướng Du dở khóc dở cười, cô nói với Tống Hoài Thời rằng không cần thiết phải làm vậy, cô rất tin tưởng anh.
Tống Hoài Thời chỉ nói rằng anh phải ngăn chặn những hiểu lầm không đáng có giữa hai người.
Vào ngày thứ năm của kỳ nghỉ, điểm thi cuối kỳ đã được công bố.
Hướng Du thi ổn định, vẫn nằm trong top 40 của khối.
Tuy nhiên, lần này không hiểu sao Tống Hoài Thời lại tụt xuống hạng 7, không còn nằm trong top 3 của khối.
Hướng Du có chút lo lắng, sợ rằng việc yêu đương ảnh hưởng đến thành tích của Tống Hoài Thời.
Cô gọi điện cho Tống Hoài Thời để nói chuyện về vấn đề này, anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Không phải, do hôm đó bụng anh hơi khó chịu nên mới phát huy không tốt."
Hướng Du cụp mắt xuống, giọng nói của Tống Hoài Thời ở đầu dây bên kia rất rõ ràng, nhưng khi lọt vào tai cô lại thành một chuyện khác.
"Tưởng Tưởng, em đừng nghĩ nhiều, lần thi này là do anh làm bài không tốt, xin lỗi nhé, lần sau anh sẽ làm tốt hơn."
"Tưởng Tưởng" ["] là biệt danh mà Tống Hoài Thời đặt cho Hướng Du.
["]: Hướng Du【xiàng yú】, Tưởng Tưởng【xiǎng xiǎng】
Nam 9 là dùng từ đồng âm để đặt biệt danh cho nữ 9. Từ "想" ở ngữ cảnh khác nó có nghĩa là "mong muốn, "nghĩ về",... nhưng ở đây tụi mình nghĩ nó mang nghĩa là "nhớ".
"Không phải," Hướng Du mím môi, "Anh biết tính em mà, em hay suy nghĩ nhiều. Em lo vì anh đã giúp em ôn tập toán trước kỳ thi nên mới không duy trì được điểm số. Em chỉ là..."
"Ừ, anh biết. Anh không biết người khác có nói vậy hay không, nhưng Tưởng Tưởng," giọng nói của Tống Hoài Thời truyền qua sóng điện thoại, "Đối với anh, em có thể luôn tin tưởng anh."
"Anh sẽ không bao giờ vì bị giảm thành tích mà cảm thấy em là gánh nặng của anh."
Hướng Du trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Em biết rồi."
Tống Hoài Thời nhanh chóng đổi đề tài, nói về chuyện Tết sắp tới.
Hướng Du than vãn với anh rằng năm nay ba của cô lại không về nhà.
Tống Hoài Thời cười nói: "Không sao, lần tới anh sẽ dẫn em đi gặp một người ba khác của em."
Hướng Du nhất thời không kịp hiểu ra, cô cẩn thận suy nghĩ kỹ câu nói này mới hiểu được ý tứ, lập tức đỏ mặt xấu hổ. Giọng điệu có phần trách móc: "Tống Hoài Thời!"
Tống Hoài Thời tức khắc cười lớn. Sau khi cười xong, anh lại tiếp tục nịnh nọt dỗ dành cô.
Anh hỏi: "Vậy em có dự định gì trong dịp năm mới không?"
"Thật ra em muốn xem bắn pháo hoa, nhưng em lại sợ phải đốt lửa," Hướng Du có chút xấu hổ nói, "Em muốn xem pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tuy rằng trong thôn của em cũng có bắn, nhưng em muốn có một màn pháo hoa dành riêng cho mình."
"Ông bà nội tuổi đã cao cũng không tiện làm những việc này, mẹ em cũng sợ giống
em."
"Trước đây mỗi khi bố về nhà đều sẽ bắn pháo hoa cho em."
Nói đến đây, giọng điệu của Hướng Du bỗng trở nên cô đơn.
Nhưng cô không quen thể hiện sự yếu đuối ở trước mặt Tống Hoài Thời như vậy, nên lại cười nói: "Không sao đâu, sang năm em sẽ được xem thôi."
Tống Hoài Thời cũng cười phụ hoạ.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
—
Sáng sớm ngày 30 Tết, Hướng Du theo ông bà nội đến ngôi chùa trong thôn.
Ở đây họ có một phong tục, đó là vào mùng 3 Tết, mọi người sẽ mang theo đồ ăn của trong nhà đến để cúng dường Phật tổ trước, sau khi cúng xong mới mang về nhà.
Khi đến chùa, bà nội Hướng chia cho hai chị em mỗi người một nén nhang, bảo bọn họ đi lễ Phật.
Hướng Du cầm nhang hướng về phía tượng Phật trước mặt, vái ba lần, nhắm mắt cầu nguyện trong lòng, sau đó đứng dậy cúi đầu.
Bên kia bà nội Hướng gọi cô qua đốt vàng mã, Hướng Du cắm nhang vào lư hương rồi đi qua.
Nguyện tôi và anh ấy cùng nắm tay nhau đi đến tương lai.
Lúc đó cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cũng không biết bản thân thích Tống Hoài Thời đến mức nào, nhưng mong muốn được cùng anh hướng đến chuyện tương lai là thật.
Pháo hoa rực rỡ, tiếng nổ "đùng đùng đoàng đoàng" vang vọng bên ngoài cửa sổ.
Hướng Du tựa vào cửa sổ ngắm pháo hoa một lúc, mí mắt cuối cùng đã có chút mỏi.
Nơi thôn quê không có lệnh cấm pháo hoa, đến mùng hai Tết mà số người đốt pháo vẫn không hề ít đi.
Hướng Du kéo rèm lại, chậm rãi trèo lên giường. Khi cô chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì điện thoại đặt bên gối bỗng nhiên reo lên.
Nhìn vào màn hình, là Tống Hoài Thời
Hướng Du bấm nút nghe, lặng lẽ trốn vào trong chăn, khẽ khàng "alo" một tiếng.
"Em ngủ rồi à?"
"Chưa." Hướng Du đáp.
Tiếng cười của Tống Hoài Thời đột nhiên vang lên từ loa điện thoại, giọng nói đầy nhiệt tình của chàng trai truyền đến——
"Ừ, vậy bây giờ có thể mời bạn học Hướng Du đi xem một màn pháo hoa rực rỡ được không?"