Đêm khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua màn che chiếu lên sàn gạch men sứ.
Hướng Du trở mình, chậm rãi mở mắt ra thở dài một hơi.
Mắt đã dần thích nghi với bóng đêm, lờ mờ cũng có thể nhìn rõ cảnh bài trí trong phòng ngủ.
Đã gần hai tiếng rồi, chỉ nghĩ đến chuyện tối qua tim cô vẫn không thể nào ngừng đập loạn.
Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Cô mang theo tâm trạng bất an nói ra lời này, hai mắt hướng xuống nhìn mặt đất dưới chân, không dám ngẩng đầu lên xem vẻ mặt Tống Hoài Thời lúc này như thế nào.
Cuối cùng, Hướng Du dường như nghe thấy tiếng anh khẽ cười.
Ngữ điệu cao lên.
"Được, chúng ta cùng nhau đi xem."
Hướng Du chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đầu óc rối như tơ vò.
Nếu đã nói ra lời, vậy là thực sự hạ quyết tâm nghe theo trái tim mình sao?
Cô với tay xuống dưới gối mò rồi từ từ rút ra một cuốn sổ. Sau đó trong bóng tối, cô ngồi trước bàn nhẹ nhàng viết trên trang giấy.
Từng chữ từng câu, như đã quyết tâm——
Đã hẹn Tống Hoài Thời đi xem phim.
Cuối cùng cũng chốt được ngày.
Gấp cuốn sổ lại, Hướng Du cảm thấy không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng cuối cùng chỉ đúc kết được một câu.
Thế thì cứ thích anh ấy đi.
Động tác trở mình của người bạn cùng giường bên cạnh đã làm Hướng Du giật mình.
Cô vội vàng cất cuốn sổ tay đi rồi lén lút trèo lên giường, trái tim vừa còn nóng hổi dường như cũng được câu nói trong sổ tay xoa dịu.
Dần dần, hơi thở của cô trở nên đều đặn, một đêm không mộng mị.
—
Tầm quan trọng của bài thi giữa kỳ không khó để nhận ra từ phản ứng của học sinh.
Ngay cả những học sinh thường xuyên than vãn về áp lực học tập lớn, không muốn học như Lục Giai Tuệ cũng sẽ tập trung ôn tập kỹ lưỡng trong hai tuần trước kỳ thi học kỳ.
Dù sao đây cũng là lớp chọn, lớp học được nhà trường quan tâm nhất.
Hai tuần này, các tiết thể dục lần lượt biến thành thời gian ôn tập thêm của giáo viên chủ nhiệm, mỗi tiết kéo dài một tiếng rưỡi, phân công hợp lý, mục tiêu rõ ràng.
Từ lớp 10 đến lớp 12, áp lực mỗi năm một lớn.
Lớp 10 chưa trải qua đủ nhiều, phải đến lớp 11 Hướng Du mới thực sự cảm nhận được áp lực ở Du Trung
Du Trung là trường trọng điểm, áp lực ở các lớp thường đã lớn vô cùng chứ đừng nói đến lớp chọn. Chỉ cần hơi lơ là, bạn học của bạn sẽ vượt qua bạn.
Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, Hướng Du không dám nghỉ ngơi một giây phút nào.
Trước đây cô đã nỗ lực, bây giờ càng nỗ lực hơn.
Trong tiết tự học, cả lớp im ắng như tờ. Các bạn xung quanh đều đang cặm cụi làm bài thi.
Liên tục học hai tuần, tính hiếu động của Lục Giai Tuệ không thể che giấu được nữa, cô đảo mắt nhìn xung quanh, không nhịn được than vãn với Hướng Du: "Học ở Du Trung hơn một năm, hôm nay mới thực sự cảm nhận được áp lực ở đây."Hướng Du không ngừng tay, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Kỳ thi lần này là là sự khởi đầu chính thức cho kỳ thi đại học trong tương lai. Sau khi thi học kỳ, bầu không khí học tập sẽ ngày càng áp lực hơn trong mỗi lần thi tiếp theo.
Viết hồi lâu, Hướng Du mới buông bút, vừa ngước mắt lên liền cảm thấy choáng váng.
Cô ấn một tay ấn vào thái dương, một tay chống lên bàn, cảm giác khó chịu trong người mới dần dần dịu lại.
Hướng Du thầm nghĩ có lẽ vì hôm nay học tập với cường độ cao, cô chỉ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ dày đặc cả ngày mà không nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, cô quyết định nhân lúc này ra khỏi lớp để lấy lại tinh thần
Cô cầm cốc đứng lên, Lục Giai Tuệ bị động tác của cô thu hút, ngưng bút, nghiêng đầu sang: "Sao vậy?"
Hướng Du lắc ly nước: "Ra ngoài rót ly nước, có muốn tớ lấy giúp không?"
Lục Giai Tuệ đưa ly nước của mình ra, cười hì hì gật đầu với Hướng Du:"Cám ơn bảo bối."
Hướng Du mỉm cười, xoay người đi ra cửa sau của lớp.
Nước ấm chảy róc rách, mực nước trong cốc ngày càng cao, Hướng Du nhìn chằm chằm vào nước trong cốc mà dần mất tập trung.
Đôi mắt cô trống rỗng, đầu óc cũng trôi dạt đi.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ phía sau cô, tắt vòi nước của máy lọc nước.
Hướng Du định thần lại, kinh ngạc quay đầu.
Vừa nghiêng đầu, người kia còn chưa kịp lùi lại, cô đã nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Tống Hoài Thời.
Lông tơ nhỏ trên mặt anh hiện rõ trong mắt Hướng Du, khuôn mặt anh sạch sẽ không tì vết, thậm chí mụn tuổi dậy thì cũng không có.
Tống Hoài Thời lùi lại một bước, không đợi Hướng Du lên tiếng anh đã trêu chọc trước: "Lấy nước cũng có thể thất thần sao?"
Những lời Hướng Du muốn hỏi liền nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ngượng ngùng cười: "Tớ không chú ý."
Tống Hoài Thời để ý đến quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, anh cau mày, có vẻ lo lắng: "Sao sắc mặt trông kém vậy? Có phải là vì kỳ thi giữa kỳ không?"
"Ừ," Hướng Du dụi dụi mắt, "Áp lực hơi lớn, tớ ngủ không ngon."
"Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ đi theo nhịp độ của riêng mình là được."
Hướng Du mỉm cười đáp lại, quay đầu nhìn về phía Tống Hoài Thời. Ngược lại, sao cậu ấy trông tràn đầy năng lượng như vậy?
Cô nhịn không được hỏi: "Sao cậu không có vẻ mệt mỏi chút nào vậy?"
Không phải Hướng Du đang tìm chủ đề nói chuyện, mà là thật sự muốn hỏi. Mấy ngày nay học sinh nào ở Du Trung mà không uể oải?
Tống Hoài Thời cười: "Tớ có nhịp điệu riêng của mình, cậu cứ theo nhịp điệu của riêng của mình sẽ bớt căng thẳng hơn, biết đâu hiệu quả cũng sẽ cao hơn."
Hướng Du gật đầu, hỏi Tống Hoài Thời sao lại tới đây.
Vừa dứt lời, Tống Hoài Thời liền đưa hộp cơm trưa trong tay cho cô: "Mang đến cho các cậu đồ ăn ngon đây."
Hướng Du cầm quai cốc nước, lấy rồi cười: "Lại do mẹ cậu làm nữa à?"
"Ừ." Tống Hoài Thời tiện tay nhận lấy chiếc cốc từ trong tay cô.
Hướng Du biết ý của anh nên không từ chối.
Hai người sóng vai nhau đi về phía lớp học, đến cầu thang thì chuẩn bị tách ra.
Trước khi Tống Hoài Thời rời đi, cậu ấy vẫn dặn dò: "Đừng quá mệt mỏi, tinh thần không thoải mái dễ khiến cậu phát huy thất thường trong kỳ thi."
Hướng Du mỉm cười vẫy tay: "Tớ biết rồi, gặp lại sau."
"Tạm biệt."
Hai người tách ra.
Sau khi Hướng Du ngồi xuống, cô đặt cốc nước của Lục Giai Tuệ vào góc bàn, sau đó đặt hộp cơm trưa vào giữa bàn.
Lúc này Lục Giai Tuệ cũng ngừng viết, cầm cốc nước uống một ngụm.
Cô nheo mắt, nhìn thoáng qua hộp cơm liền hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Hướng Du giải thích: "Tống Hoài Thời mang đến, nói là mẹ cậu ấy làm chút điểm tâm."
Lục Giai Tuệ nghe vậy nhướng mày: "Ồ? Chỉ dành cho cậu à?"
Hướng Du sắc mặt đỏ bừng, miệng trách cứ nói: "Cậu nói bậy gì vậy, là dành cho chúng ta, tất cả chúng ta."
Nhưng lời giải thích của Hướng Du dường như không có tác dụng gì với Lục Giai Tuệ, cô ấy vẫn giữ vẻ mặt "Tôi hiểu, tôi hiểu", miệng lẩm bẩm: "Biết rồi, biết rồi, là chúng ta."
Miệng thì nói vậy nhưng chẳng thấy chút tin tưởng nào trên mặt cô ấy cả.
Hướng Du: "..."
Cô cũng lười giải thích, cứ thế cho qua.
—
Một ngày trước kỳ thi, chỗ ngồi cho bài thi giữa kỳ đã được phân phát cho từng lớp.
Du Trung sắp vị trí chỗ ngồi theo thành tích, trong kỳ thi tháng trước Hướng Du phát huy vượt xa ngày thường, đạt được hạng 34 nên được xếp vào phòng thi đầu tiên.
Lục Giai Tuệ và Khương Vận bị đẩy về sau vài phòng thi.
Một ngày trước kỳ thi, Hướng Du và những người khác tình cờ gặp nhóm của Tống Hoài Thời ở căng tin.
Trong khi Lục Giai Tuệ và Khương Vận đang mua đồ, Hướng Du thuận miệng trò chuyện vài câu với Tống Hoài Thời.
"Cậu vẫn ở phòng thi đầu tiên bên đó à?"
"Ừ," Tống Hoài Thời cong môi, "Còn cậu thì sao?"
Hướng Du bỗng nhiên cười, giọng cũng cao hơn bình thường một chút: "Phòng thi đầu tiên."
Mặc dù không thi cùng nhau nhưng không hiểu sao nhưng cô vẫn rất tự hào.
"Tống Hoài Thời mau mời tớ uống nước!"
Giọng của Lục Giai Tuệ vang lên từ đám đông.
Hướng Du và Tống Hoài Thời nghe thấy tiếng thì đi tới.
Anh một tay nhận lấy chai nước ngọt từ tay Lục Giai Tuệ, mỉm cười lịch sự với Khương Vận rồi cũng nhận lấy chai nước của cô ấy.
Tống Hoài Thời sau đó nhìn về phía Hướng Du: "Cậu cũng chọn một chai đi."
Hướng Du hiếm khi muốn đùa giỡn với anh một chút: "Chỉ được một chai thôi sao?"
Tống Hoài Thời cười nói: "Mấy chai cũng được."
Sau khi đi ra khỏi căng tin, mấy người bọn họ đã đụng mặt Từ Tuyên Lâm.
Hướng Du thường xuyên bắt gặp cậu ta ở trường, nhưng vì Từ Tuyên Lâm có ý với cô cũng không phải bí mật gì nên mối quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức gật đầu chào hỏi, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Tuy nhiên, không hiểu sao Từ Tuyên Lâm lại theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt như thế. Dù cho cô có thể hiện rõ thái độ xa cách thì cậu cũng chẳng để tâm mà tiếp tục tiếp cận cô.
Sau này Hướng Du thật sự không thể chống lại nữa, đồng thời cô nhận ra Từ Tuyên Lâm tuy mặt dày nhưng hành động có chừng mực, nên cũng dần coi cậu là bạn.
Lần này, khi nhìn thấy Tống Hoài Thời mời Hướng Du uống nước ngọt, cậu ta lại ồn ào hỏi Hướng Du muốn ăn gì, chính mình sẽ đi mua cho cô.
Hướng Du cười từ chối, sau đó trò chuyện đơn giản vài câu rồi chuẩn bị đi.
Trước khi rời đi, Tống Hoài Thời dặn dò Hướng Du, mỉm cười với cô: "Đừng tự tạo áp lực cho mình, hãy thi thật tốt nhé."
Vừa rời mắt khỏi Hướng Du, anh lại bắt gặp Từ Tuyên Lâm đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái.
Anh buồn cười hỏi: "Cậu sao vậy?"
Từ Tuyên Lâm cau mày hỏi: "Cậu và Hướng Du, có điểm không thích hợp nha?"
Tống Hoài Thời cười nói: "Có gì không thích hợp?"
"Dù sao tớ cũng thấy kỳ lạ," Từ Tuyên Lâm dường như không yên tâm, nhịn không được dặn dò, "Vợ của anh em thì không nên dòm ngó, cậu đừng có ý gì với cậu ấy."
Tống Hoài Thời: "Cậu đang nói bừa gì vậy? Cậu theo đuổi được cậu ấy chưa mà đã lên mặt rồi."
"Tớ thích Hướng Du không phải là chuyện bí mật gì," Từ Tuyên Lâm suy nghĩ một chút rồi mới bỏ qua, "Thôi quên đi, nếu như cậu cũng thích thì chúng ta cạnh tranh công bằng."
Tống Hoài Thời im lặng không nói gì.
Thấy thái độ của Tống Hoài Thời, Từ Tuyên Lâm càng thêm nghi ngờ, trong lòng bồn chồn: "Chẳng lẽ cậu cũng thích cậu ấy sao?"
Tống Hoài Thời nhìn chằm chằm cậu nhưng vẫn giữ im lặng, có điều thái độ này trong mắt Từ Tuyên Lâm chính là sự thừa nhận.
"Mẹ kiếp."
Hứa Huyền Lâm rất sốc: "Không phải chứ? Cậu làm sao vậy? Cậu thích Hướng Du sao không nói cho tớ biết?"
Tống Hoài Thời: "Cậu không hỏi tớ."
Từ Tuyên Lâm tức giận đến nghiến răng: "Cậu không biết tớ vì cậu ấy mà đã giải tán hậu cung ba nghìn giai lệ của tớ sao?"
Tống Hoài Thời bật cười: "Chuyện lúc nào vậy?"
"Tớ đã nói với cậu ở trong ký túc xá từ lâu rồi, vậy mà cậu chẳng hề chú ý đến tớ chút nào!!"
Tống Hoài Thời lập tức im bặt.
Hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Đột nhiên, Từ Tuyên Lâm nhào tới vòng tay qua cổ Tống Hoài Thời, kéo anh xuống: "Cậu giấu giếm kỹ thật! Lần đầu tiên tớ thật lòng thích một người, không ngờ lại đụng phải cậu."
Từ Tuyên Lâm gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.
Tống Hoài Thời quả thực bị thái độ của Từ Tuyên Lâm làm cho bối rối.
Anh luôn cho rằng Từ Tuyên Lâm chỉ là nói đùa, đối với cô bạn gái nào mà cậu ta chẳng thề thốt rằng "hết lòng chân thành". So sánh với tra nam thì có khi cậu ấy còn tệ hơn, không nghĩ tới lần này cậu ta lại nghiêm túc.
Có điều vì tình anh em mà từ bỏ chỉ có thể tóm gọn trong bốn chữ: Không có khả năng.
Cho nên Tống Hoài Thời chỉ có thể tạm thời đồng cảm cho Từ Tuyên Lâm, vì dường như gần đây anh đã phát hiện ra một bí mật.
Bị kẹp cổ hồi lâu, Từ Tuyên Lâm cuối cùng cũng buông anh ra.
Cậu ta nghiêm mặt nói: "Thôi được rồi, vì là anh em, từ nay chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng."
Tống Hoài Thời nhịn không được, khéo léo khuyên nhủ: "Hay là thôi đi?"
Anh sợ Từ Tuyên Lâm sau khi thất bại sẽ không chịu nổi mà suy sụp.