Đầu xuân, vạn vật khôi phục, Cổ Tháp Đảo cũng dậy lên ý xuân.
Năm nay, mùa xuân dường như đặc biệt tới sớm, điều này cũng định trước một khởi đầu không hề bình thường.
Cổ Tháp Đảo vẫn là Cổ Tháp Đảo, Hách Liên Huyền vẫn là Hách Liên Huyền, lạnh lùng, âm hiểm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra chủ tử đã thay đổi.
Bên ngoài, Hách Liên Huyền là ác ma giết người không chớp mắt, đương nhiên, bây giờ người biết về chuyện này đã không còn nhiều lắm, dù sao hắn sớm đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ hơn mười năm. Bây giờ Cổ Tháp Đảo không phải là nơi thế nhân có thể tiếp cận, đương nhiên cũng không có người nào có thể tùy ý nhìn trộm.
Hách Liên Huyền ẩn cư ở nơi này, trong mắt người khác, tính tình âm lãnh tựa hồ là trời sinh.
Nhưng gần đây, không, có lẽ nói là rất lâu trước đây, trong Cổ Tháp Đảo vô luận già trẻ đều biết chủ tử của bọn họ có một người mà hắn cực kì quan tâm, hiện tại đang bị giấu ở nơi khuê các không ai được gặp.
Nghe nói, người kia, là một mỹ nữ tuyệt thế, bây giờ, hai người tình chàng ý thiếp, mà nữ tử kia lại đang hoài thai hài tử của chủ tử cao quý.
Cho nên nói, lời đồn là thứ thật đáng sợ.
Ngồi ở trên giường, dưới ánh nhìn chăm chú âm hàn, rét lạnh của Hách Liên Huyền, Thập Tam cố gắng uống xong một chén canh gà lớn, suốt hai tháng này cơ hồ ngày ngày đều là như thế, Thập Tam bây giờ cảm thấy mình chỉ cần ngửi thấy hương vị canh gà liền buồn nôn, nhưng ở dưới tầm mắt như vụn băng của Hách Liên Huyền, cũng chỉ có thể yên lặng nhịn xuống.
Hoài thai đã chín tháng, mà bụng Thập Tam đã sớm lớn đến tròn vo nhẵn nhụi, nào còn nửa điểm phong thái anh tuấn trước kia, bây giờ chỉ còn lại khuôn mặt tròn trịa và thân hình sưng vù, nếu là lần đầu tiên trông thấy một nam nhân như vậy, sợ rằng sẽ cảm thấy kinh khủng đi, dù sao cái bụng thật to cùng với dung mạo không hề tầm thường kia, người thường khó có thể so sánh nổi.
Trước đó thân thể Thập Tam luôn không có việc gì, Minh Chi Nhiễm chỉ nói có thể là do mang thai nên thân thể và thể chất của nam nhân sẽ trở nên kém đi, dẫn đến kết quả là Thập Tam phải uống canh gà ròng rã, liên tục suốt hai tháng. Mắt thấy người kia đã gần tháng sinh, Hách Liên Huyền cơ hồ đem công việc của Cổ Tháp Đảo đều cất đi hoặc vứt sang một bên, mỗi ngày đều ở nội các, nếu không xem sách thì chính là nhìn Ảnh Thập Tam, cuối cùng liền đem nam nhân này ôm vào trong ngực cùng nằm một chỗ trên ghế mây ở bên ngoài phơi nắng ngủ một chút. Duy nhất không thay đổi chính là mỗi đêm một lần giao hoan.
Thập Tam bây giờ bụng lớn đến đáng sợ, theo lý thuyết ban đêm không nên lại làm chuyện phòng the kia, Hách Liên Huyền biết, nhưng không được. Thập Tam lấy thân nam nhi mang thai, thể chất sớm đã phát sinh biến hóa, thân thể càng dị thường mẫn cảm, cần hắn làm cho thỏa mãn, nếu không buổi tối sẽ không ngủ ngon. Cho nên, mỗi đêm Hách Liên Huyền càng thêm chú ý, cẩn thận cùng hắn giao hợp, không nói đến việc ham muốn của hắn mỗi đêm có được đáp ứng hay không, nhưng ít nhất Thập Tam khắp người đều được thỏa mãn, lúc sau lại ở trong ổ chăn mềm mại, thoải mái mà nặng nề ngủ.
Ban ngày có người thời thời khắc khắc bầu bạn, chở che, ban đêm có người ôn nhu âu yếm, có thể nói, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn.
Như thế, ăn ngon, ngủ ngon, Thập Tam muốn không béo ra cũng thật khó.
"Ngươi muốn đi đâu?" Nhìn nhìn một thân nam nhân cồng kềnh đang chậm rãi đưa chân giống như muốn đi giày ra ngoài, Hách Liên Huyền vẫn đứng ở một bên không khỏi mở miệng hỏi.
"Hồi chủ tử, thuộc hạ muốn đi ra ngoài phơi nắng." Chính mình hiện giờ chỉ là muốn đi xa cũng là việc khó, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, Thập Tam không khỏi muốn ra ngoài phơi nắng, y không phải rất rõ bộ dáng mình bây giờ đến tột cùng như thế nào, nhưng nhìn cánh tay mềm nhũn và hai chân sưng tấy dị thường lợi hại của mình, tới xem chỉ sợ có vài phần dọa người, cho nên trước đây y rất ít khi ra ngoài, chỉ khi Hách Liên Huyền đến, Thập Tam mới có thể ngẫu nhiên ra ngoài đi một chút.
Bụng rất lớn, Thập Tam căn bản là không có cách nào đi giày, có chút sững sờ mà ngơ ngác nhìn xem hai chân sưng vù của mình, chỗ nào còn bộ dáng khớp xương ngón chân rõ ràng như trước kia.
Thuận theo Thập Tam ánh mắt mà đi, Hách Liên Huyền khẽ nhíu mày, chỉ thấy hắn thuận tay lấy một kiện áo choàng thật dày khoác ở trên người Thập Tam, cứ như vậy ôm cả người lên cao, ngay cả giày cũng không cần.
"Muốn đi đâu?"
"Hửm? À, đến chiếc ghế mây dưới cây hoa tử đằng đi." Biểu tình có chút mệt mỏi, Thập Tam cũng không có tâm tư chú ý hành động của Hách Liên Huyền.
Đến dưới hoa Tử Đằng, Hách Liên Huyền cũng không lập tức đặt Thập Tam trên ghế, chỉ thấy hắn đầu tiên là vững vàng ngồi ở phía trên, lại nhẹ nhàng chậm chạp mà đặt nam nam ở bên cạnh mình vào trong lòng, kéo lại áo choàng của y cẩn thận, lại duỗi thân một cái, sau đó cánh tay rắn chắc vươn ra nhẹ nhàng ôm nam nhân trước ngực vào trong lòng, để y có thể dựa trên ngực của mình nghỉ ngơi.
Hành động như vậy không hề ít, đặc biệt là mấy tháng gần đây càng trở nên thường xuyên, mà Thập Tam từ lúc ban đầu khiếp sợ cho tới bây giờ đã là luyện mãi thành quen.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, ủ ấm hai người. Hách Liên Huyền mắt nhìn xuống thấy trong lòng mình là nam nhân đang bình thản ngủ, ánh mắt không khỏi chuyển hướng về phía phần bụng càng lúc càng lớn của người này.
Cái này...... Hài tử đến tột cùng nên sinh như thế nào?
Hiện tại không muốn......Còn kịp không?
Nam nhân này......Sợ rằng sẽ rất không nỡ đi?
"Thập Tam."
"Uhmmm" cũng không ngủ say, Thập Tam liền đáp lại theo tiềm thức.
"Thập Tam."
"Ừm" cái âm thanh lạnh như băng nhưng lại ôn nhu như nước này từ nơi nào truyền đến đây vậy?
"Thập Tam."
"......" Không trả lời, chỉ nghe thấy nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng, hóa ra, Thập Tam đã ngủ say rồi.
"Thập Tam."
Cúi đầu, nguyên nhân có lẽ là do nam nhân trong vòng tay này còn trong mộng, còn vương lại vẻ mặt thỏa mãn, Hách Liên Huyền liền nhẹ nhàng hôn lên mi tâm người kia, ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên Huyền Âm lóe lên một tia âm hiểm.
Đủ tháng.
Tối hôm đó, như thường lệ, Thập Tam nằm trong lòng Hách Liên Huyền chìm vào giấc ngủ. Kỳ thật lúc ăn cơm tối y liền mơ hồ cảm giác bụng của mình có chút hơi trướng, y nghĩ rằng giữa trưa ăn nhiều bánh quế còn chưa tiêu hóa, cho nên y cũng không hề lo lắng. Chỉ là buổi tối cho dù thế nào cũng không uống hết được bát canh sâm bày trước mặt, mà Hách Liên Huyền nhìn thấy Thập Tam lộ ra bộ dáng kiên quyết chống cự thật vất vả, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, nhưng cũng không làm khó Thập Tam.
Thế nhưng lúc này phần bụng truyền đến một trận thít chặt đau đớn, cuối cùng cũng khiến Thập Tam bắt đầu dâng lên cảnh giác.
"Chủ, chủ tử" run rẩy đưa tay lay người bên cạnh một chút, Thập Tam sắc mặt thống khổ nói: "Hài tử......"
Trong nháy mắt, Hách Liên Huyền khẽ nhúc nhích một cái, nhanh chóng đưa tay hướng ra hậu huyệt Thập Tam kiểm tra.
Quả nhiên, sớm đã một mảnh ẩm ướt.
Nội các không phải là nơi người nào cũng có thể tiến vào, nhưng lúc này lại rõ ràng có rất nhiều người mà bình thường không thể gặp được, chẳng hạn như là bà đỡ, hoặc là đại phu, hay là Ảnh Thất.
Bà đỡ là nửa tháng trước được mời tới, họ Cổ, tên Tam Bà, bà không phải người trong đảo, là bà mụ tốt nhất mà Hách Liên Huyền sai người từ nơi khác tìm tới. Tưởng rằng gia đình nào đó sắp sinh con, không ngờ chỉ là an bài ở lại trong đảo, chờ đợi.
Lúc trước nhà nào muốn sinh tiểu tử hoặc thiên kim mập mạp đều sẽ tốn công sức, tiền bạc hoàng kim mời mình, nào còn dạng gì sóng to gió lớn Cổ Tam Bà chưa thấy qua, cơ hồ có thể nói là chưa từng thất thủ, nhưng khi bà nhìn thấy người được cho là sắp sinh hài tử, vẫn xuất hiện bộ dáng kinh hãi giống như là nhìn thấy quỷ.
"Nhớ kỹ, nếu người này có chút bất trắc ngươi cũng sống không quá ngày mai."
Lời này, là Minh Chi Nhiễm nói, mà Hách Liên Huyền từ đầu đến cuối đều chỉ là lạnh lùng đứng bên giường nhìn Thập Tam thống khổ không thôi, thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.
"Vâng, vâng!" run rẩy, Tam Bà căn bản cũng không biết nên đáp lời như thế nào, thấy người trong phòng thật sự là quá nhiều, bà rốt cục hoàn hồn, rùng mình nói: "Này, nơi này là phòng sinh, các ngươi tốt nhất đi ra ngoài......"
"Bớt nói nhiều lời, khẩn trương lên!"
"Không, không phải." Tam Bà chịu đựng khí tức nồng đậm như muốn ăn tươi nuốt sống của người bên cạnh, vẫn là run rẩy nói: "Điềm xấu, đối với hài tử là điềm xấu......" Minh Chi Nhiễm là người trong giang hồ, có lẽ sẽ không để ý những điều mê tín này, nhưng Tam Bà nói cho cùng bất quá cũng là một bà đỡ bình thường, là người thành thật, rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nếu không giả sử tương lai đại nhân cùng tiểu hài có chuyện bất trắc, cũng không thể trách giờ khắc này làm không tốt.
Hách Liên Huyền căn bản cũng không để ý, hắn chỉ lạnh lùng mà nhìn người trên giường.
"Ra, ra ngoài." một tiếng yếu ớt, nhưng đủ để cho người ở đây nghe thấy, Thập Tam liều mạng dùng hết khí lực cuối cùng, nhìn về phía người bên cạnh mà cầu xin, lúc này y đã sớm không phân biệt rõ thực hư nữa rồi, nhưng y lại rất rõ ràng, người kia vẫn còn đứng ở đó, đứng tại tầm với của y.
Hách Liên Huyền thần sắc rốt cục có chút biến hóa, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mà nắm chặt lấy bàn tay lớn của Thập Tam, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài.
Còn Minh Chi Nhiễm thì lưu lại trong phòng, bởi vì hắn là thần y, việc nên giao phó sớm đã giao phó rõ ràng, nếu thật sự xuất hiện cái gì bất trắc, hắn có thể trong thời gian nhanh nhất xoay chuyển tình thế.
Như thế, Thập Tam rốt cục có thể chuyên tâm mà sinh hài tử rồi.
Đau, cảm giác dưới bụng như bị kéo ra thành hai nửa không ngừng truyền đến, mồ hôi Thập Tam rơi như mưa, đau nhức kéo dài không ngừng, càng ngày càng siết chặt hơn, cảm giác trĩu xuống rất rõ ràng, nhưng lại tập trung tại một chỗ, căn bản là không có cách nào trượt xuống được nữa. Thập Tam mơ hồ cảm nhận được đứa nhỏ đã ở cửa hậu huyệt, thế nhưng nơi đó thật sự là quá nhỏ, cho dù đã trải qua mấy tháng chủ đích khuếch trương nơi đó, Thập Tam vẫn tránh không được phải gánh chịu loại đau đớn không dành cho người bình thường này.
"A...ứmm" lại là một đợt đau đớn ập tới, Thập Tam bỗng nhiên cắn chặt khớp hàm, y lúc này hận mình không thể ngay lúc ấy chết đi, đó là cách tốt nhất thoát khỏi thống khổ dài đằng đẳng này.
Tam Bà thò tay đến một nơi trên thân thể Thập Tam, một nơi duy nhất có khả năng sinh hài tử, bà cũng không rõ ràng có phải là nơi này hay không, nhưng xem xét tình trạng có vệt nước ối cùng tàn vật từ chỗ kia không ngừng chảy ra nên chắc hẳn là nơi này, duỗi tay lần mò, có chút cứng, chắc đây là hài tử rồi, thế nhưng đứa bé kia kẹt tại nơi đó không tiến không lùi, tiến thoái lưỡng nan, như thế hồi lâu vậy cũng chỉ còn một cái kết cục—— ngạt thở mà chết. Tam Bà lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc vẫn là bất chấp sợ hãi, không ngừng mà đẩy bụng Thập Tam, bên miệng vẫn lớn tiếng nói: "Dùng sức, hài tử sắp lộ đầu ra rồi, dùng sức a."
Huyệt khẩu đã bị khuếch trương đến cỡ một bắp tay to, theo lý mà nói hài tử đáng lẽ phải đi ra rồi a, thế nhưng hiện tại, thời gian dần dần trôi qua, vẫn không thấy kết quả.
"Dùng sức, dùng sức a!"
Thập Tam dùng sức nắm chặt dải gấm bên cạnh gối đầu, thân thể cong như vòng cung bán nguyệt, trên tay nổi đầy gân xanh, đau đớn lại càng rõ ràng, thế nhưng lại chậm chạp không thấy hài tử đi ra.
Lại là một đợt đau đớn đánh tới, Thập Tam trừng lớn hai mắt, khóe mắt gần như muốn nứt, đã đau lâu đến như vậy mà vẫn không thấy hài tử đi ra, mơ hồ phát giác bất thường, khóe mi không kìm được tràn ra lệ quang.
Hài tử à, con và ta chung quy là vô duyên sao? Trông đợi bấy lâu, lừa gạt mình bấy lâu, một bước kia hiện tại vẫn là không đi không được sao?
"Là...... Là khó sinh sao? Nói cho ta......"
Tam Bà chưa bao giờ gặp qua việc kỳ quái như thế, rõ ràng hài tử đã muốn đi ra rồi, nhưng giống như có một tấm màng chặn nó lại, bất luận thế nào đều không mảy may trụy xuống dù chỉ một chút.
Minh Chi Nhiễm là thần y, nhưng hắn không phải bà mụ, đối mặt với hiện tượng này cũng không có biện pháp, nếu nói thân thể Thập Tam đột nhiên không còn khí lực, hắn chí ít còn có thể dùng ngân châm kích thích Thập Tam đề lực, nhưng tình trạng của Thập Tam rõ ràng không phải, mà vi diệu chính là mắt thấy hài tử đã rất muốn từ Thập Tam huyệt khẩu sinh ra, chỉ là còn thiếu một chút xíu nữa thôi.
"Minh, Minh Chi Nhiễm......" Gắt gao cắn chặt hàm răng, Thập Tam run rẩy nói ra.
"Tiểu Thập Tam...... Dùng sức, hài tử liền rất nhanh sẽ đi ra."
Thập Tam thống khổ mà lắc lắc đầu, hắn mơ hồ cảm giác được, đứa nhỏ này chỉ sợ là không thể nào theo cách bình thường mà sinh ra, nam nhân cuối cùng vẫn không giống nữ nhân, y sở dĩ có thể mang thai đã là việc quỷ dị, hiện tại sợ rằng y thật sự không có cách nào sinh con.
"Đáp...... Đáp ứng ta, ta, nhất định phải bảo trụ hài tử." Người kia cũng đã từng nói, hắn chỉ cần hài tử trong bụng mình, bản thân cho dù là chết cũng không hối tiếc.
Một đêm mây đen ngập trời, im bặt không động tĩnh, ngoại trừ tiếng kêu la thảm thiết đau đớn từ bên trong gian phòng kia đứt quãng truyền đến.
Mãi đến khi tiếng thét gào cuối cùng tựa như đã dùng hết phần sinh mệnh còn lại dần tan rã, nối tiếp sau đó là một tiếng khóc nỉ non, oa oa to rõ – âm thanh biểu thị cho một sinh mệnh mới.
Không thể nghi ngờ đó là một hài tử khỏe mạnh đáng yêu.
Hách Liên Huyền rời phòng mình ra đứng trước cửa, đã qua sáu canh giờ vẫn chưa hề nhúc nhích, chỉ là dựa theo âm thanh đau đớn càng lúc càng lớn của người trong phòng kia, khí tức băng hàn từ trên người hắn phát ra cũng càng ngày càng thịnh.
Nghe được tiếng khóc vang của hài tử, Hách Liên Huyền luôn bất động thanh sắc bỗng nhiên run lên một cách mãnh liệt như người bị rét lạnh mà run, ánh mắt lạnh lùng, âm hàn khiến người kiếp sợ tựa mũi tên đã giương cung, thẳng tắp bắn về phía người vừa mới đẩy cửa đi ra.
Minh Chi Nhiễm đứng ở cửa, hơi hơi cúi thấp đầu nhìn nhìn tiểu anh nhi nằm trong tã lót trước ngực mình, lúc này đã được an bài thỏa thỏa đáng đang quấn trong tã lót tơ gấm mềm mại, hết thảy đều tốt, chỉ là gương mặt còn vẻ bụ bẫm của nó nguyên bản hẳn là rất xinh xắn, mà lúc này lại cau mày, biểu lộ bi thương, lộ ra một đêm tang thương mỏi mệt.
"Chúc mừng Hách Liên đảo chủ, là một nam hài."
Hách Liên Huyền hơi ngừng lại, đôi mắt âm hàn lãnh lãnh quét qua, trầm giọng, khàn khàn nói nhỏ: "Người kia...... Thập Tam như thế nào?"
Cũng chẳng màng liếc qua xem anh nhi của hắn đang nằm trong lòng Minh Chi Nhiễm một chút, Hách Liên Huyền thẳng tắp mà đi vào.
Không khí nồng nặc mùi máu tanh, màu máu đỏ tươi gần như nhuộm đỏ cả chiếc giường, làm lòng người không khỏi run lên, mà người kia nằm trên giường im như tờ, tựa như không có dấu hiệu của sinh mệnh. Cơ hồ có chút khiếp đảm, Hách Liên Huyền rốt cục kéo bước chân nặng nề đi đến bên giường.
"Đây là có chuyện gì?"
Một bên Tam Bà sớm đã bị dọa sợ đến hôn mê, mà Minh Chi Nhiễm vừa theo hắn đi vào lại tiến đến bên cạnh, giọng nói cứng ngắc nói: "Như ngươi thấy, Tiểu Thập Tam khó sinh, nhưng y kiên trì muốn mổ bụng sinh hạ hài tử."
"Cái gì?" đột ngột xoay người lại, Hách Liên Huyền hung ác mà nhìn chằm chằm vào bộ mặt nặng nề của Minh Chi Nhiễm: "Chuyện lớn như thế vì sao trước tiên không bẩm báo với bản đảo chủ?" Lại dám tự tiện làm chủ! Cơ hồ là có chút nghiến răng mà nói ra, hắn không rõ vì sao từ đáy lòng luôn liên tục không ngừng tràn ra phẫn nộ, chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ là vì sự mạo phạm của người khác?
"Nói cho ngươi biết thì thế nào, ngươi sẽ vứt bỏ đứa bé này? Huống chi cuối cùng cũng không mổ bụng, hài tử cứ như vậy dựa vào địa phương nhỏ hẹp ấy của Thập Tam mà sinh ra...... Băng huyết, căn bản là không có cách cầm máu."
Minh Chi Nhiễm là thần y, trước đây hắn cũng mơ hồ mà nói cho Hách Liên Huyền nếu hài tử thật sự là không cách nào đi ra, hắn nhất định phải ngay lập tức tiến hành mổ bụng Thập Tam, như vậy ít nhất còn có một tia hy vọng, nhưng từ khi Thập Tam bắt đầu tiến vào sản trình, mặc dù tiếng kêu có điểm thê thảm, nhưng cũng không xuất hiện bất kỳ dị trạng nào, nếu không, Hách Liên Huyền như thế nào lại có thể ở ngoài cửa im lặng mà chờ?
Chỉ là bọn hắn đều không nghĩ tới, tại thời khắc cuối cùng của quá trình sinh sản, hài tử thế mà lại mắc kẹt ở phía sau Thập Tam, nếu động đao ở phía sau, nhất định sẽ đả thương đến hài tử, mà kết quả......
Băng huyết, kết quả duy nhất chính là máu chảy hết sạch mà chết......
Đang yên đang lành mà bị xé rách, đó là loại đau đớn đến thế nào chứ...
Đôi mắt âm hàn của Hách Liên Huyền ẩn ẩn có hỏa diễm thiêu đốt, ngữ khí lại lạnh đến quỷ mị: "Ngươi không phải thần y sao? Chút chuyện như vậy mà không làm được!?" Tuy là nói như thế, nhưng Hách Liên Huyền cũng hiểu được máu chảy không ngừng là tình huống thế nào.
Thập Tam yếu ớt nằm ở trên giường như vậy, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, dường như cảm giác được khí tức quen thuộc, chỉ thấy y khẽ mở đôi mắt đen. Đôi mắt đen luôn luôn mạnh mẽ, sắc bén ấy giờ đây mù mịt, tràn ngập vẻ không nỡ cùng luyến tiếc, Thập Tam hơi thở mong manh thì thầm: "Chủ, chủ tử......"
Hách Liên Huyền nhanh chóng chạy lại gần giường, không chút để ý thân thể Thập Tam cơ hồ đang nằm trong huyết thủy, động tác nhẹ nhàng chậm rãi ôm lấy y, bên trong đôi mắt đen âm hàn mang theo thống khổ, những ngón tay khẽ có chút run rẩy mà vuốt ve hai gò má Thập Tam, gần như nghẹn ngào cất tiếng: "Thập Tam, ngươi sinh cho chúng ta một bé trai rồi, là một bé trai rất khỏe mạnh...... Ngươi không thể chết, không thể rời chúng ta đi."
Thập Tam đột nhiên mở to đôi mắt đen, giọt nước mắt nóng bỏng thuận theo gò má trên gương mặt tái nhợt của y chậm rãi nhỏ xuống, đáng giá, hết thảy đều đáng giá.
"Chủ tử...... Cầu xin người để hài tử, hài tử khỏe mạnh mà trưởng thành...... Khỏe mạnh mà......"
Vào thời điểm Thập Tam hấp hối, y vẫn không chắc chắn lắm vị chủ tử lạnh lùng tương lai sẽ xử trí đứa nhỏ không bình thường này như thế nào, nhưng y vẫn nỗ lực dùng hết một chút sức lực cuối cùng vì hài tử của chính mình cầu xin một chút che chở, dù cho biết rằng chẳng có tác dụng gì.
Máu chảy quá nhiều, cơ hồ đã khô cạn, ý thức đang dần dần bay xa, đồng tử bị khuếch tán không còn có thể thu thập ánh sáng, thân thể ngày càng lạnh buốt, sinh mệnh tại từng giờ từng phút trôi đi, mơ hồ cảm giác có người điên cuồng hôn môi mình, Thập Tam hơi cảm thấy ưu phiền cùng đau lòng, một đoạn âm thanh đứt quãng truyền vào bên tai: "Thập Tam, Thập Tam của ta...... Là ngươi làm cho ta có tình, bây giờ vì sao muốn bỏ ta mà đi...... Ngươi vì sao tàn nhẫn như vậy......"