Trông thấy cảnh tượng trong phòng, cộng thêm những ý nghĩ trong đầu mình, tôi thực sự muốn lăn ra chết.
Đột nhiên tôi nghĩ tới việc bỏ chạy nhưng lại không dám.
Nếu tối nay tôi mà chạy mất, chắc chắn sẽ khiến chị Lan mất mặt, sau này tôi đừng hòng ở lại Chỉ Túy Kim Mê làm việc nữa.
Nếu vậy, còn lâu tôi mới chụp được ảnh người tình bí mật của Vương Hoài Viễn.
Cuối cùng, theo một vòng tuần hoàn, giấc mơ muốn Tô Tuyết trở thành người phụ nữ của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Nghĩ đến đây, vì có được Tô Tuyết, tôi chỉ đành cắn răng chịu đựng.
May là năm người phụ nữ trong căn phòng không xấu.
Bọn họ đều tầm bốn mươi tuổi nhưng vì biết cách ăn mặc và trang điểm, biết chăm sóc da dẻ nên nhìn vào chỉ giống như mới ba mươi, ai nấy đều tươi tắn, sang trọng, chẳng khác gì những người phụ nữ quyến rũ mới kết hôn.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ bắt đầu oán thán: “Chị Lan, chị làm chậm quá đấy, để bọn tôi đợi lâu như vậy, có phải lo chúng tôi không chơi nổi không?”
Chị Lan nhoẻn miệng cười, nói khách sáo: “Giám đốc Mã, chị biết nói đùa thật đấy, chị là khách quý của Chỉ Túy Kim Mê chúng tôi, nếu chị còn không chơi nổi vậy thì ở thành phố Côn này còn ai chơi được nữa?”
Giám đốc Mã cười khanh khách nói: “Chị Lan, miệng chị dẻo thật đấy, tiếc không phải là đàn ông, nếu không mỗi tối tôi đều gọi chị, quấn quýt nhau đến mệt mới thôi!”
Da gà trên người tôi bắt đầu nổi lên, không ngờ phụ nữ nói mấy lời sến sẩm lại kích thích đến thế.
Một người phụ nữ mặc váy xanh lam nói: “Chị Lan, giới thiệu cho chúng tôi chút đi, năm cậu trai này có gì đặc biệt?”
Chị Lan cười đầy bí ẩn: “Giám đốc Lý, nghe tôi nói, tối nay có một tin cực kỳ quan trọng, mấy chị nghe thấy chắc chắn sẽ rất kích thích!”
Nghe thấy câu nói này của chị ta, bốn người phụ nữ bỗng trở nên hí hửng, bắt đầu loạn cào cào lên hỏi xem là tin tốt gì.
Tôi để ý đến mẹ của Tô Tuyết, thấy bà ta không lên tiếng mấy, có vẻ như không thích trò vui này.
Chị Lan cười he he đáp: “Tối nay, trong số năm chàng trai này, có một cậu là trai tân đấy!”
Chị Lan cố ý kéo dài hai chữ “trai tân”.
Lòng tôi run lên bần bật.
Mẹ kiếp, chị Lan muốn chơi tôi chết hả? Nếu như bị đảm phụ nữ này phát hiện tôi chính là cậu trai tân kia, chẳng phải bọn họ sẽ chơi tôi đến thân tàn ma dại sao?
Quả nhiên, lời của chị Lan khiến đám phụ nữ kia kích động vô cùng, đến cả mẹ Tô Tuyết vốn rất bình thản cũng sáng bừng hai mắt.
Giám đốc Mã gào lên một tiếng đầy khoa trương: “Trời ơi, trai tân.
Gặp được trai tân ở nơi như này đúng là đầy bất ngờ!”
Giám đốc Lý đưa tay che đôi môi đỏ tươi của mình lại, trợn tròn mắt: “Trai tân! Trai tân! Thứ tôi yêu nhất! Aiyo, nghĩ thôi mà xương của tôi cũng muốn mềm ra!”
“Đúng thế, đúng thế.
Trai tân chính là cực phẩm trần gian, bộ dạng xấu hổ của bọn họ là đẹp nhất!”
“Hệ hệ, tối nay, chị em chúng ta đúng là có số hưởng!”
"..."
Đám phụ nữ này sung sướng một hồi, người phụ nữ mặc áo trễ cổ mở miệng hỏi chị Lan: “Chị không lừa chúng tôi chứ?”
Chị Lan nói chắc nịch: “Tôi lấy danh dự của Chỉ Túy Kim Mê ra bảo đảm với các chị, tôi không hề lừa mọi người!
Hai mắt giám đốc Lý sáng lấp lánh, nôn nóng hỏi: “Chị Lan, ai thế? Người nào trong số họ là trai tân?”
Nghe thấy câu hỏi này, lòng tôi run cầm cập, chị Lan đừng có mà khai tôi ra, nếu không một tuần tới tôi nằm liệt giường mất.
Đám phụ nữ này đúng như hổ đói vậy, nhìn thấy ánh mắt đầy ham muốn của bọn họ, trong lòng tôi bỗng cảm thấy sợ hãi.
Quả nhiên, phụ nữ ba mươi giống sói, bốn mươi giống hổ!
Đám người này đều đang trong giai đoạn hổ đói.
Với tình trạng sức khỏe của tôi thì chỉ có thể thỏa mãn được ham muốn của một người thôi.
May mà chị Lan không khai tôi ra, chỉ cười nói: “Đây là bí mật lớn nhất tối nay, mọi người cứ từ từ mà tiến hành.
Nếu tôi nói cho các chị biết, lát nữa các chị chọn người thì còn thú vị gì nữa”.
Giám đốc Mã đồng tình, gật đầu nói: “Chị Lan nói đúng, tối nay xem xem chị em chúng ta ai may mắn nhất, có thể chọn trúng trai tần.
Hệ hệ, đúng là rất thú vị.
Nếu tối nay tôi chọn trúng trai tân, tôi sẽ phát lì xì cho mọi người!
“XÌ, ai ham chứ, chúng tôi chẳng thiếu tiền, cái chúng tôi cần là trai tần!”
“Đúng thế, đúng thế, sức hấp dẫn của trai tân quả thực rất lớn!”
"..."
Bỗng nhiên, mấy người phụ nữ này bắt đầu tranh giành lẫn nhau, đúng là ồn như một cái chợ.
Lúc này, mẹ của Tô Tuyết cũng vào cuộc, bắt đầu sôi nổi hơn.
“Hê hê, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa.
Cần gì cứ gọi tôi, tôi luôn sẵn sàng phục vụ các chị!”, chị Lan cười chào một tiếng năm vị phủ bà, sau đó đi ra khỏi phòng.
Từ đầu tới cuối, chị ta không để ý nhiều đến tôi, có lẽ đó là một cách để bảo vệ.
Chị Lan vừa mới rời khỏi phòng, giám đốc Mã lập tức nói: “Chị em, bây giờ bắt đầu chọn.
Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có một cơ hội, không được nuốt lời”.
Giám đốc Lý cười hi hi: “Được thôi, xem xem trai tân rơi vào tay ai.
Tôi chọn trước!”
Nói rồi, chị ta liếc nhìn một lượt năm người chúng tôi.
Chắc chị ta thuộc vào loại mê sắc đẹp, chọn ngay người đeo chiếc mặt nạ đẹp trai nhất – Lưu Đức Hoa.
Cậu trai bao đeo mặt nạ Lưu Đức Hoa lập tức đi đến ngồi cạnh chị ta.
Chàng trai bao này bị chị ta nắn bóp từ trên xuống dưới, bộ phận nhạy cảm cũng không bỏ qua.
Tôi thấy vậy mà dựng hết cả tóc gáy.
Đám phụ nữ này chắc chỉ hiện nguyên hình khi ở những nơi như này thôi.
Sau khi giám đốc Lý chọn xong, sau đó đến giám đốc Mã.
Chị ta cũng quan sát một lượt bốn người chúng tôi.
Lúc ánh nhìn của chị ta dừng ở chỗ tôi, tôi giật nảy mình, người phụ nữ này đầy đặn nhất, chắc chắn ham muốn cũng lớn nhất.
Mẹ kiếp, đừng có chọn tôi.
Tôi thầm cầu nguyện.
May quá, cuối cùng ánh mắt chị ta cũng dời đi chỗ khác, chọn chàng trai đeo mặt nạ Ngô Ngạn Tổ đứng cạnh tôi.
Tiếp sau đó, người phụ nữ mặc váy hồng chọn chàng trai đeo mặt nạ hình Lộc Hàm.
Cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữ mặc váy tím và mẹ của Tô Tuyết.
“Chị Nghiêm, chị chọn trước hay tôi chọn trước?”, người phụ nữ mặc váy tím hỏi mẹ Tô Tuyết.
Mẹ Tô Tuyết đáp: “Chị trước đi, dù sao cũng chẳng nhìn thấy mặt, trước sau gì cũng không thiệt!”
“Ha ha, được”, người phụ nữ mặc váy tím bắt đầu quan sát tôi và chàng trai còn lại.
Tôi thầm cầu nguyện: “Mau chọn tôi đi!"
Tôi không dám tưởng tượng, tôi phục vụ mẹ Tô Tuyết thì sẽ là trải nghiệm như nào.
Vậy nhưng, khiến tôi suy sụp hơn cả là người phụ nữ váy tím không chọn mình mà chọn chàng trai bao còn lại.
Nếu thế, tôi chỉ có thể phục vụ mẹ Tôi Tuyết thôi!
Mẹ Tô Tuyết giơ tay ta, hẩy hẩy về phía tôi: “Lại đây”.
Tôi do dự một hồi rồi chậm rãi đi tới.
Giám đốc Mã nói: “Được rồi, mọi người đã chọn xong, vậy chúng ta kiểm tra xem, của ai là trai tân đi”.
“Ừm, được!”, mấy người phụ nữ lần lượt gật đầu, đưa tay về phía hạ bộ của chúng tôi một cách đầy kinh nghiệm.