Tần Ẩn cúi đầu nhìn cô nhóc thiểu năng trước mặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt đại ý bày tỏ ‘cô lại lên cơn gì nữa rồi’ lồ lộ trên mặt.
Đàm Lê khẽ thở hắt ra.
Cô sợ nhất là khi bản thân nhào tới là bị người lãnh cảm này đẩy phăng ra, cũng may là kết quả tệ nhất không xảy ra….
Đàm Lê quay lưng về phía Đàm Văn Khiêm, ngửa đầu sống chết ‘thân mật’ với Tần Ẩn, đưa mắt ra hiệu với anh.
“Giang hồ cấp cứu, giúp đỡ với anh trai….”
Theo như sự hiểu biết trước kia, đây là lần đầu tiên cô bé này đè ép giọng cẩn thận nhẹ nhàng như thế này.
Ánh mắt Tần Ẩn giật giật. Anh như đồng cảm nhếch mắt, nhìn về hướng Đàm Lê chạy đến—-
Ở phía xa xa có một người đàn ông trung niên mang giày da bày ra vẻ mặt kinh ngạc, tựa như một màn này đã đánh sâu vào tiềm thức của ông ấy.
Tần Ẩn khẽ rũ mắt dời lên trên mặt Đàm Lê.
Trầm mặc chừng hai giây, rốt cuộc anh mới nhắc nhở: “Tay.”
“….Ồ ồ.” Đàm Lê nhỏ giọng đáp lời, nghe lời Tần Ẩn rút tay về, rồi tự nhiên đùa giỡn với anh, “Eo thon quá anh ơi.”
Tần Ẩn: “?”
Cảm nhận được ánh mắt sát khí trên đỉnh đầu, Đàm Lê yên lặng, con tiểu nhân trong lòng nói bản thân im miệng đi.
Lại đi lợi dụng người ta nữa rồi.
Tần Ẩn nhếch mép, nghe như tiếng cười khinh bỉ, anh nghiêng người làm ra vẻ bỏ của chạy lấy người thấy chết mà không cứu.
Đàm Lê luống cuống: “Anh ơi!”
Cô nâng tay chế ngự cổ tay người nợ, đối diện với cặp mắt đen nhánh kiêu kì ấy, cô nhìn đến là chân thành tha thiết.
Đưa lưng về hướng Đàm Văn Khiêm, tay trái Đàm Lê lập tức giơ đến trước người, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải đặt lên bàn tay trái, rồi cong đốt ngón tay xuống—–
Đáy mắt Tần Ẩn thoáng chau.
Đàm Lê bắt chước động tác quỳ cầu xin với anh.
Mà chính chủ lại nom đáng thương vô cùng nỗ lực dùng ánh mắt cún con, ‘bé em’ quỳ dưới đất lấp lánh nhìn mình.
Tần Ẩn không thể nhịn được, chút cảm xúc dao động vỡ toang thành ý cười nơi khóe mắt.
“….Tùy cô vậy.”
Đàm Lê như được đại xá, ra vẻ đáng thương thế này cô diễn một giây thôi cũng vất vả lắm rồi, nên vừa quay mặt đi liền mất tăm mất tích.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đàm Văn Khiêm ở phía sau, Đàm Lê cúi thấp đầu. Tay áo sơ mi đen của người nọ tùy tiện vén lên, hiện ra đường cong cánh tay và gân tay nổi lồ lộ trên làn da trắng bạch……
Cầm nó thì không thích hợp, mà không cầm lại càng không đúng.
Nghe thấy tiếng bước chân gần sát rồi, Đàm Lê siết tay, túm lấy khuỷu tay của Tần Ẩn, sau đó cô xoay đầu lại cười xán lạn như hoa nở mùa xuân, đón nhận ánh mắt soi mói của Đàm Văn Khiêm.
Giọng nói thanh thúy của Đàm Lê vang lên: “Ngài Đàm, đây là bạn trai của con.”
“…..”
Tần Ẩn cũng không bất ngờ.
Nhưng trong bầu không khí tịch mịch, đột nhiên ở sau vách đá gần “Thủy Liêm Động”, đột nhiên vang vọng vài tiếng hít hà mơ hồ.
Trong lòng Đàm Lê khá kỳ lạ, chỉ là “đại địch” trước mặt, cô không muốn quan tâm quá nhiều, nên nở một nụ cười tươi rói nhất xán lạn nhất nhìn Đàm Văn Khiêm.
Đàm Văn Khiêm chau mày đánh giá Tần Ẩn.
Vốn ban đầu ông cũng không tin tưởng vào lý do muốn thoái thác của Đàm Lê, ông cho rằng Đàm Lê như con nhím vậy, không thể nào tìm ra được một người bạn trai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Nhưng nhìn người con trai cao gầy trẻ tuổi trước mắt, hơn nữa còn có vẻ ngoài như ngôi sao lúc nào cũng thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ này….
Đàm Văn Khiêm không hờn không giận quét mắt nhìn Đàm Lê: “Tên cậu này là gì?”
“Tần Ẩn, Tần trong Hán Tần, Ẩn trong ẩn sĩ.” Đàm Lê nói mà không chớp mắt: “Nếu ba không tin thì có thể nói anh ấy đưa căn cước cho ba xem? Hình ảnh thẻ trên căn cước của anh ấy đẹp lắm đó, đúng không anh?”
Cô gái mang khuôn mặt rạng ngời như ngọc quay đầu lại nhìn, Tần Ẩn liếc cô: “Không mang theo.”
“Ơ?” Đàm Lê thật sự bất ngờ, “Anh không mang căn cước ư, vậy thì chiều này làm thế nào mà cùng đi.”
“?” Ánh mắt Đàm Văn Khiêm bấy giờ thật sự lạnh lẽo.
Đàm Lê mỉm cười tiếp lời: “Tiệm net.”
Tần Ẩn: “……”
Một câu ‘tùy cô vậy’, quả nhiên mang anh vào trong hang ổ của nữ tặc à.
“Ở đây người đến người đi, ôm ôm ấp ấp ra cái thể thống gì nữa hả?” Đàm Văn Khiêm nhìn cánh tay Đàm Lê đang ôm khư khư tay Tần Ẩn cảnh cáo, xoay người đi về hướng phòng VIP, “Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn cơm đi.”
“…..”
Chờ cho Đàm Văn Khiêm đi được vài bước, Đàm Lê mới buông cánh tay ‘không thể bất kính’ ra.
Cô quay đầu, hai tay đan chéo tạo hình chữ thập, chân thành tha thiết nhắm mắt vái lạy Tần Ẩn: “Cảm ơn anh trai nhỏ đã cứu mạng, suốt đời không quên suốt đời không quên….”
Nói xong, cô gái một mắt nhắm một mắt mở, có thể cảm tạ không tới nơi, nhưng sự nhanh nhẹn và tinh nghịch lại bộc lộ hết ra bên ngoài—-
“Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, anh trai nhỏ nên theo tôi hoàn thành nốt vở kịch này chứ?”
Tần Ẩn quay đầu.
“Bạn tôi…..”
Bên trong Thủy Liêm Động trống trơn quang đãng không một bóng người.
Đàm Lê ghé sát vào anh chui đầu nhìn ra sau: “Bạn nào, bạn gái ư?”
“Bỏ đi.” Tần Ẩn liếc nhìn qua rừng trúc đối diện Thủy Liêm Động, những lá cây lấp ló.
Đàm Lê nghiêm túc: “Tôi là người có nguyên tắc, nếu anh đã có bạn gái, thì tôi không thể để chị ấy hiểu lầm—”
Tần Ẩn xoay người đút tay vào túi quần, nhàn nhạt liếc cô rồi hỏi: “Vậy tôi đi được rồi?”
Đàm Lê: “?”
Đàm Lê không chút do dự kéo lấy cổ tay áo sơ mi đen được vén lên của anh, gương mặt chân thành, nụ cười rạng rỡ: “Tôi không thể để chị ấy hiểu lầm, nhất định sẽ đi tìm chị ấy ba quỳ chín lạy vì bạn trai chị ấy đã cứu mạng tôi—-đi mau thôi anh!”
“…..”
Cho đến khi cánh cửa căn phòng đóng lại.
Bên ngoài khu rừng trúc, bốn thân ảnh theo thứ tự cứng đờ đi ra.
Phùng Khải vào đội muộn nên không biết nhiều về Liar, lúc này chỉ cảm thấy kỳ lạ. Cậu gãi đầu hỏi: “Trong nhà anh Lai có em gái ạ?”
Địch Đạt sâu kín đáp: “Em gái cái đầu nhóc, cậu ta là con độc đinh ba đời nhà họ Tần đấy, nếu không thì nhóc có thấy cậu ta căng đến vậy không?”
Vưu Thượng giật đầu.
Vương Tàng: “Vừa nãy tôi không nhìn nhầm đó chứ, rõ ràng lắm đó, cô gái kia vừa nãy có phải chạm vào eo Liar không?”
Vưu Thượng gật đầu.
Vương Tàng: “Liar còn không tránh?”
Vưu Thượng khựng lại, rồi gật đầu.
Vương Tàng, Địch Đạt, Phùng Khải: “Suỵtttt,,,”
Bốn người im lặng, trầm mặc một hồi.
Địch Đạt thăm dò: “Vậy giờ chúng ta nên diệt ma, hay là Liar để ma nhập thân? Mọi người có thấy dáng vẻ cô gái đấy không, bề ngoài như Niếp Tiểu Thiến vậy đó?”
Phùng Khải: “Chị ấy vừa đến là vùi vào trong ngực anh Lai luôn, chỉ nghe thấy giọng lúc gọi ‘anh’ kia ngọt vô cùng, còn vẻ ngoài thì không nhìn thấy được.”
Địch Đạt: “…..”
Địch Đạt: “Đừng để anh nhớ lại cảnh ban nãy, cứ có cảm giác bản thân như vừa nhìn thấy cái gì không nên thấy vậy—-tương lai sẽ bị Liar diệt khẩu, hoặc không thì cũng sẽ bị dàn fan nữ đông đến đáng sợ của cậu ta giận chó chém thớt rồi chém chết à.”
Phùng Khải cùng đội với Liar chỉ mới một năm rưỡi, nhưng đối với sức chiến đấu của nhóm fan Liar thì nghe danh đã lâu. Vừa nghe thế thì ánh mắt cậu nhóc run lên, thận trọng gật đầu: “Anh Đạt nói đúng lắm.”
“Vậy chúng ta sẽ xem như không biết gì, chờ anh ấy về rồi nói sau.”
“Ừm!”
Sau khi đi vào phòng VIP, Đàm Lê kéo ghế đến bên cạnh mình cho Tần Ẩn ngồi.
Chờ anh ngồi xong, Đàm Lê chống tay ngồi nhìn khe hở giữa mình và anh, sau đó mắt cô sáng lên, vòng qua bên cạnh một cái ghế dựa khác—–
“Két két.”
Tiếng ghế mây cồng kềnh kia kêu thật lớn theo tiếng đẩy của Đàm Lê.
Tần Ẩn nghe thấy thì nghiêng mặt nhìn cô.
Dường như đoán được phản ứng của Tần Ẩn đến Đàm Lê vỗ tay đứng thẳng người dậy, nở một nụ cười xán lạn và một giọng nói rành mạch đủ để hai người ở bên kia bàn cũng nghe thấy: “Em muốn ngồi gần anh!”
Tần Ẩn: “…..”
Tần Ẩn mém chút nữa đã không kiềm được mà cười thành tiếng, hiếm lắm mới có tí kiên nhẫn phối hợp: “Ừm.”
Đàm Lê ngồi trên ghế mây còn không chịu yên thân, ‘tiếc nuối’ thở dài: “Tiếc là cái ghế này hẹp quá, nếu không ép có thể ngồi chung ghế với anh rồi.”
Hai vị khách đối diện cứng đờ, còn Tần Ẩn hiển nhiên đã miễn dịch với cái nết của vị nào kia, bấy giờ mí mắt cũng không động: “Ừm.’
Đàm Lê nghiêng đầu…., chỉ thấy sườn mặt nghiêng của người nọ bình tĩnh, lông mi cong dài nhếch lên, khí chất lãnh cảm lại xa cách.
Đàm Lê nhìn mà tâm ngứa, lại lộ ra thói hư tật xấu háo thắng—-cô theo thói quen cuốn đầu lưỡi lên áp chế lại suy nghĩ này, nhưng miệng lại trống vắng.
Quên ăn kẹo rồi.
Con ma quỷ tận đáy lòng Đàm Lê thừa cơ này liền hốt hoảng muốn chui ra ngoài.
“Vậy anh ơi….”
Tần Ẩn hớp một tí trà, khi ngón tay vừa mới thả tách trà xuống liền cảm nhận được một làn hơi thở phả qua mặt bám vào từng lỗ chân lông.
Ánh mắt anh khựng lại, nghiêng người nhìn.
Cô gái ghé sát cạnh anh, lọn tóc trắng ngà buông xõa bên người. Khi thấy anh rũ mắt nhìn qua, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, cười phóng khoáng và mỹ miều, tựa như một yêu tinh có mưu đồ hại người: “Không bằng, em ngồi trên đùi anh nhé?”
“——”
Đầu ngón tay dừng trên miệng cốc.
Cảm xúc tự nơi sâu thẳm nhất trong lòng Tần Ẩn nhoáng cái lóe lên rồi chợt tắt.
Đàm Văn Khiêm mới hoàn hồn hầm mặt: “Đàm Lê! Con hồ đồ cũng có giới hạn thôi!”
Đàm Lê cũng bừng tình.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra, lại có một chuyện lạc thú như thế vượt qua được nỗi hận mà cô dành cho Đàm Văn Khiêm. Tựa như, cái người bất vi sở động trước trò trêu đùa của cô vào cái hôm khai giảng đó, vào giờ khắc này anh cũng đã có gợn sóng, dù chỉ là một chút nho nhỏ thôi cũng đủ để cô cảm nhận được là chơi thật vui.
“….À, biết rồi, chỉ đùa chút thôi mà.”
Đàm Lê chầm chậm, ở cái tư thế ghé sát người nọ, cô còn ‘tri kỷ’ cầm tách trà mới của anh lên thổi thổi.
Sau đó cô nâng cằm cong mắt cười:
“Cẩn thận kẻo nóng đó anh.”
Ánh mắt Tần Ẩn chậm rãi bình ổn.
Hơi thở còn sót lại phảng phất lưu giữ nơi cánh tay anh, chờ cho hai ba con trước mắt tiến vào cuộc trò chuyện kỳ quái thu hút sự chú ý lẫn nhau, anh mới nâng tay phải lên.
Nhìn lòng bàn tay đến thất thần, đầu ngón tay bị nhiệt nóng của tách làm cho đỏ lên.
Còn có chút tê dại dư lại.
Sau khi trong phòng hòa bình trở lại, phục vụ nhà hàng cũng mang món ăn lên.
Nhà hàng sinh thái nên đồ ăn cũng khá thanh đạm. Đàm Lê vốn dĩ nhìn mấy món ăn tinh xảo trước mắt đã không có phẩm vị gì rồi, lại còn bị Đàm Văn Khiêm dò hỏi nên cô chỉ nghe rồi đáp cho có lệ.
Quá nửa bữa cơm, vài câu hỏi ngắt quãng được đặt ra cho có, cuối cùng chủ đề cũng dời đến Tần Ẩn.
“Cậu là Tần Ẩn đúng không?” Đàm Văn Khiêm hỏi.
Cái tên này Đàm Văn Khiêm nghe khá quen tai, tựa như đã từng nghe ở đâu đó, những nghĩ kỹ lại thì không tìm ra được dấu vết nào.
Đàm Văn Khiêm cho rằng chỉ là một cái tên trùng tên nào đó khi làm ăn thôi nên không đặt nặng nó nữa. Ông giương mắt nhìn đối diện. Trong tầm mắt, người trẻ tuổi đó vừa nghe ông hỏi xong thì đặt tách trà xuống.
Không biết phải nói thế nào, nhưng rất lễ thức.
Nét mặt Đàm Văn Khiêm che giấu: “Cậu chắc là đang học đại học đúng không, học trường nào.”
“Anh ấy không đi học.” Đàm Lê thay Tần Ẩn đáp.
Đàm Văn Khiêm chau mày.
Tần Ẩn nghiêng người, Đàm Lê ngồi bên cạnh lúc này không nhìn anh, tay trái đặt trên bàn, tay phải cong cong xuống.
Lại là ‘quỳ xuống’ với anh.
Đàm Văn Khiêm nhẫn nại: “Vậy đi làm rồi à, làm công việc gì?”
Đàm Lê dưới gầm thì tay mềm, nhưng trên bàn lại kiên cường, nghe thấy thế thì đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười rạng rỡ: “Cũng không có công việc chính thức nào. Giống con thôi, làm streamer livestream chơi game.”
Đàm Văn Khiêm lại nhíu mày.
Hướng Ngạn Minh vẫn luôn im lặng ở đối diện rốt cuộc cũng tìm được tử huyệt, cậu ta hiền lành khuyên nhủ: “Streamer không phải là công việc gì ổn định. Em….Đàm Lê, chúng ta học đại học F, sau khi tốt nghiệp thể nào cũng tìm được một công việc tốt, nhưng tình huống của bạn trai em…vẫn nên thừa lúc tuổi tác thích hợp, cứ—-”
“Anh ấy không có công việc ổn định cũng chẳng sao cả,” Đàm Lê xoay bàn ăn đến dĩa đựng trái cây, lấy một miếng dưa lưới, cô cắn một cái, cười rạng rỡ, “Tôi nuôi anh ấy.”
Hướng Ngạn Minh nghẹn họng.
Đàm Văn Khiêm thì không thể nhìn được nữa, nhíu mày nhìn Tần Ẩn hỏi: “Cậu cũng nghĩ thế à? Là một người đàn ông, nghe thấy bạn gái mình nói như thế cũng không thấy nhục sao?”
Đàm Lê muốn nói.
“Ba đang hỏi cậu ta, con không cần phải trả lời thay!” Đàm Văn Khiêm không cho Đàm Lê cơ hội mở miệng.
Nụ cười trên mặt Đàm Lê chợt tắt.
Tần Ẩn bị cô dẫn vào phòng VIP này đã là tai bay vạ gió, ngầm đồng ý cho cô tính chuyện thì thôi đi, tại sao lại phải chịu cái loại thái độ này của Đàm Văn Khiêm….
“Cháu không sao cả.”
Đúng lúc này giọng Tần Ẩn vang lên, không hề có một chút chần chờ nào, bình tĩnh lạnh nhạt tựa như những mảnh tuyết rơi xuống ngọn cây vào đầu đông.
Vùi trong lòng bàn tay, hóa thành ấm áp.
“Cô ấy thích là được.”
Tần Ẩn dứt lời thì rũ mi, nhìn vẻ kinh ngạc của cô gái trước mắt.
Đàm Lê nhanh chóng hoàn hồn, đứng dậy bảo: “Xem ra ngài Đàm không thích bạn trai của con à, vừa dịp con cũng không thích ngữ điệu khi ngài nói chuyện với bạn trai con—nếu ba đã hỏi xong những gì mà ba muốn biết rồi thì con sẽ dẫn anh ấy rời khỏi đây.”
Đàm Văn Khiêm: “Con từ đã nào—–”
‘Leng keng,’
Cửa phòng được người bên ngoài đẩy ra.
Còn không chờ mấy người bên trong phản ứng kịp, người ngoài cửa đã đi vào.
Một nam thanh niên với dáng vẻ lưu manh nhuộm đầu vàng, mặc áo denim rách, đôi môi đỏ và xỏ khuyên mũi xuất hiện.
Khóe mắt cậu ta nhếch lên, giọng nghe rất chói—–
“Cháu chính là bạn trai của Đàm Lê, nghe nói có người đang tìm cháu?”
Căn phòng lâm vào tĩnh lặng.
Tần Ẩn: “.”
Đàm Văn Khiêm: “?”
Hướng Ngạn Minh: “?”
Đàm Lê: “………….”
Thằng nhóc này Thịnh Nam tìm từ đâu đến vậy?