Giáo sư Lâm hôm nay thật sướng muốn điên lên, tại sao, là vì con dâu nhà đã mang thai rồi. Niềm vui đó của Giáo sư Lâm ấy mà, đó là khi xưa năm hơn hai mươi tuổi đã làm mẹ thì quá sớm rồi, chẳng ngờ năm nay bà mới bốn mươi bảy tuổi, thế mà đã sắp thành bà nội.
Giáo sư Lâm hôm ấy không còn tâm trạng đâu mà làm việc, chạy đi khắp nơi khoe với mọi người, nói với ai đó ít nhất cũng phải mười phút. Thế mà, không ngờ rằng đến buổi trưa ăn cơm, toàn khoa Lịch sử đã biết hết, nhà họ Tiêu lại sắp sinh ra thêm một thiên tài nữa. Đến buổi tối tan sở, những giáo sư lớn tuổi trường Đại học A đều nghe được tin vui kinh người này.
Vừa hết giờ làm việc, Giáo sư Lâm đã xách một quyển từ điển cũ kỹ chạy đến nhà con trai cách đó không xa.
Được con dâu đón vào, Giáo sư Lâm ngồi xuống ghế salon, con trai con dâu ngồi xuống đối diện. Giáo sư Lâm ngắm con dâu nhà mình một cách đặc biệt hoan hỉ, ôi chao, cô bé này năm ấy vừa gặp đã thấy thích, bây giờ thì càng nhìn càng thấy yêu. Bọn trẻ bây giờ, đặc biệt là những đứa xinh đẹp hơn, đều chú ý đến vóc dáng này nọ, có đứa nào chịu sinh con sớm đâu, làm sao giống được con dâu nhà mình cơ chứ.
Giáo sư Lâm quan sát nhìn ngắm Vi Vi từ đầu đến chân một lượt, rồi lên tiếng với vẻ sung sướng: “Hôm nay mẹ đến là để bàn bạc việc đặt tên cho cháu nội.”
Vi Vi thấy mẹ chồng bước vào ôm theo quyển từ điển thì trong lòng đã đoán ra, nên không hề thấy ngạc nhiên.
“Nhưng trên đường mẹ đã nghĩ ra tên rồi.”
Giáo sư Lâm cười nói vẻ khoái chí: “Tên là Tiêu Bảo Bối, thấy thế nào?”
Vi Vi bàng hoàng.
Thế nào gọi là rất tầm thường như là tao nhã, rất lạ kỳ nhưng lại bình thường, đó chính là cái tên này. Giáo sư Lâm quá đắc ý, cảm thấy mình thật sự đã đặt được một cái tên hay tuyệt thế. Sợ rằng con trai con dâu không hiểu được cái hay cái tốt của tên này, bà vội vàng giải thích kỹ lưỡng:
“Vi Vi, con thấy đó, trong tên này có họ của con, người ta vừa nhìn tên thôi đã biết họ của con rồi.”
Vi Vi: “…”
“Con trai, nhìn này, đưa họ của Vi Vi vào tên của cháu nội, người ta vừa nhìn đã biết con yêu vợ con rồi.”
Tiêu Nại: “…”
Giáo sư Lâm càng nghĩ đến cái tên này càng hài lòng, ý vừa hay lại còn mỹ mãn, đọc lên rất thuận miệng, quá phù hợp với đứa cháu nội mình mong ngóng từ lâu. Có điều chuyện đặt tên quan trọng một đời, phải thận trọng mới được.
“Để mẹ gọi điện hỏi thử một người bạn tinh thông việc đặt tên này xem sao.”
Giáo sư Lâm hôm nay tỏ ra hứng chí quá độ, vừa nói vừa cầm điện thoại đặt cạnh đó lên bắt đầu bấm số, lát sau đã thao thao bất tuyệt với người ta rồi.
Trên ghế salon phía đối diện, Vi Vi vẫn đang ở trong trạng thái lạc thần, Tiêu Nại ghé sát lại gần cô, thầm thì bên tai: “Anh có thể vào phòng chơi game được không?”
Dám để cô lại một mình đối phó với mẹ chồng! Vi Vi tức giận trừng mắt: “Người này làm người khác chịu à! Anh dám chạy!”
Đôi mày đẹp của Tiêu Nại khẽ chau, ánh mắt lướt qua một nét cười, cố ý nói thật chậm rãi: “Em có chắc là một mình anh làm?”
…
Anh có thể vô sỉ thêm được không? Vi Vi biểu đạt vẻ khinh bỉ bằng ánh mắt.
Có thể.
Đại Thần dùng ngôn ngữ biểu đạt cảnh giới của anh: “Phu nhân nổi giận, anh nhất định…”
Ngừng lại, nén cười, “Dám làm dám chịu.”bg-ssp-{height:px}
Bên kia giáo sư Lâm đã trao đổi đủ lâu với Huyền học Đại sư, đặt điện thoại xuống vui sướng nói: “Đại sư nói cái tên này hay, mẹ thấy cứ thế đi, trai gái gì cũng hợp cả.”
Thần thánh ơi, đừng mà, cô không muốn bị con mình oán trách cả đời đâu. Vi Vi đang định tìm lời gì đó để từ chối thì Tiêu Nại đã nhanh hơn một bước, phủ định luôn: “Không được.”
“Sao không được?” Bị con trai phủ quyết, giáo sư Lâm rất tức giận.
“Trùng tên.”
Vi Vi nhìn anh có phần hoài nghi, không phải chứ, cái tên kinh khủng ghê gớm thế kia mà cũng trùng được ư?
Giáo sư Lâm cũng tỏ ra vô cùng ngờ vực, dưới ánh nhìn nghi ngờ của mẹ và vợ, Tiêu Nại điềm nhiên đáp: “Con quen một người tên này, hôm qua còn gọi tên cô ấy mấy lần.”
Vi Vi chắc chắn là Đại Thần đang ăn nói lung tung. Hôm qua là cuối tuần, trời thì mưa, hai người họ ở nhà cả ngày làm chồng làm vợ, làm sao lại quen với người tên “Tiểu Bảo Bối” gì gì đó được, lại còn gọi đến mấy lần…
Khoan đã!
Tiêu Bảo Bối, Tiêu bảo bối… tiểu bảo bối… bảo bối… (thì mình gọi là “cục cưng bé nhỏ ơi… cục cưng ơi… ấy :”>)
Không phải chứ!
Trong đầu Vi Vi thoáng hiện một cảnh nào đó trong đêm qua và cả những đêm trước kia, nghi ngờ lẫn kinh ngạc nhìn người nào đó, người nào đó đang cười vẻ nhã nhặn với cô.
Sắc mặt Vi Vi thế là…
Đỏ lên.
Rồi xanh.
Rồi tím.
…
Cuối cùng, chân một anh Đại Thần nào đó, bị đạp lên rất mạnh.
“Trùng tên thật à? Vậy không ổn, tên cháu nội nhà ta nhất định phải độc nhất vô nhị.” Không để ý đến sắc mặc kỳ lạ của con dâu, giáo sư Lâm lại lật từ điển ra, khổ sở, “Tóm lại phải tên gì mới hay đây?”
Sắc đêm càng nồng, đã sắp đến giờ bận rộn nhất, bà mẹ lại cứ chần chừ mãi, ông bố ở nhà đã đói bụng muôn chết, thế là Tiêu Nại dứt khoát kết luận: “Nó không có tay à, đợi nó ra đời rồi để nó tự lật từ điển.” = =
…
Một bà mẹ nào đó: Sao tôi lại sinh ra một thằng con thế này cơ chứ /_ _ _ _ _
Một bà vợ nào đó: Sao tôi lại gả cho một ông chồng thế này cơ chứ /_ _ _ _ _
Một… ai đó nhận chịu “kinh ngạc”: Sao tôi lại có một ông bố thế này cơ chứ, tôi muốn đầu thai lại TT_TT