Tự học buổi tối ở trường là : đến :. Lúc Thẩm Mộc Tinh trở về, hàng lang lầu năm đã bị lưới sắt đặc chế khóa lại, phòng tự học nằm ở đầu hành lang bên tay phải, cô nhẹ nhàng gõ cửa sắt, bên trong phòng ngủ của thầy giáo liền vang lên tiếng bước chân .
Trong phòng ngủ có hai người già, một người cao gầy, một người thấp béo. Cao gầy thì nghiêm túc lợi hại, thấp béo thì khôn khéo nhiệt tình. Hôm nay Thẩm Mộc Tinh có vận khí tốt, tuy rằng đến muộn, lại vượt qua được thầy giáo mập trực đêm.
Thẩm Mộc Tinh ở ký túc xá thu dọn xong quần áo, cầm sách bài tập đi vào phòng tự học. Các cô gái khác cũng đã thay xong đồ ngủ, im lặng ngồi ở phòng tự học đọc sách, cũng vài người không có nghe lời, lén lút ở dưới mặt bàn chơi điện thoại. Âm thanh bấm bàn phím vang vào trong tai ông thầy mập. Lúc Thẩm Mộc Tinh đi vào phòng tự học, gặp phải thầy giáo đang phát hỏa.
"Tôi nói cho các cô biết, đừng thấy tôi dễ nói chuyện, mà không biết các cô đang làm cái gì, tôi cảnh cáo những người khác, cất điện thoại vào cho tôi. Không cần chờ đến ngày mai tôi đến nói cho chủ nhiệm lớp các cô, các cậu biết."
Thầy giáo mập đem hai cánh tay mập mạp cột lại nịt gối trên đùi, ngồi ở trước cửa phòng tự học, giống như một pho tượng Phật.
Thẩm Mộc Tinh vừa nghe thấy những lời nói tức giận này, liền thật thà đứng ở cửa, không dám đi vào.
Cô gái chơi điện thoại trừng mắt nhìn ông thầy mập, uể oải lấy tay vỗ vào mặt bàn!
Một tiếng vỗ khiêu khích khinh thường này, làm cho ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô ta, người có quan hệ tốt thì cười với cô ta, cũng có ánh mắt len lén lộ ra vẻ chán ghét , còn những người đang núp dưới cuốn sách thì chuẩn bị xem náo nhiệt .
Sắc mặt ông thầy mập lập tức trở nên khó coi, giống như núi lửa sắp phun trào.
Thẩm Mộc Tinh nhìn thầy giáo, lại nhìn cô gái kia, chạy nhanh đến hơi hơi cúi đầu: "Thật xin lỗi thầy, em đến muộn."
Ông thầy mập biết Thẩm Mộc Tinh là học sinh tốt, cho nên giọng điệu tương đối ôn hòa, nhưng cũng không có buông tha cơ hội lập uy lần này, mượn đề tài lần này để nói chuyện của mình: "Đến chậm. . . Các cô không cảm thấy giờ tự học tối rất quan trọng sao, có phải tôi đã đưa quá ít bài tập? Muốn thi đậu vào trường đại học trọng điểm, người nào không giành giật từng giây? Chờ các cô thi đậu đại học thì sẽ không ai quản mấy cô nữa đâu, tôi nói như vậy là vì muốn tốt cho các cô, mỗi đêm trường học chỉ đưa cho tôi có năm mươi đồng, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cũng không thoải mái? Cần gì phải giận vô cớ với mấy cô?"
"Dạ, dạ" Thẩm Mộc Tinh vội vàng tiếp nhận, ngoan ngoãn nói: "Thầy trông nom chúng em là vì lo lắng cho chúng em, chúng em cũng biết, em cam đoan, về sau cũng không dám đến muộn nữa."
Lời nói của Thẩm Mộc Tinh cấp cho ông thầy mập mặt mũi, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô gái chơi điện thoại. Thầy giáo đưa tay về phía Thẩm Mộc Tinh phất tay, ý bảo cô trở lại chỗ ngồi.
Cô bé kia cười lạnh một tiếng, miệng nhai kẹo cao su, đeo lại tai nghe.
Thẩm Mộc Tinh ngồi vào chỗ tự học của mình, từ túi sách lấy ra sách bài tập, đem trái táo vừa mới mua để ở góc bàn, lại nhìn xem.
Dương Dương ở phía trước quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Mộc Tinh, hôm nay lão sư ra đề đại số khó quá đi, cậu cho tớ mượn chép nha."
"Được, nhưng đừng chép toàn bộ!" Thẩm Mộc Tinh dặn dò.
"Biết rồi!"
Bạn tốt Chung Lâm ngồi cùng bàn ở phía bên phải cô, thấy quả táo, lập tức làm nũng nói : "Mộc Tinh, tớ muốn ăn trái cây!"
Chung Lâm nói xong, đã đưa tay qua lấy.
Thẩm Mộc Tinh lập tức mở bàn tay cô, bảo vệ quả táo: "Không được, cậu không được ăn!"
Chung Lâm chu miệng lên hờn giận nói : "Chia một nửa cũng không được sao? Ngày hôm qua cậu đã ăn một trái đào của tớ rồi."
"Ngày mai tớ trả lại cho cậu nửa kg luôn, còn quả này thì không được." Lời nói của Thẩm Mộc Tinh không cho phép bàn bạc gì thêm .
Dương Dương nghe được cuộc nói chuyện của hai người, quay đầu nói với Chung Lâm :"Không phải tớ đã nói cho cậu rồi sao? Đêm nay có soái ca đến tìm Mộc Tinh, quả táo này nhất định là anh ấy đưa !"
Chung Lâm bừng tỉnh đại ngộ, đưa khuôn mặt lại gần nói : "Nha? Người yêu nhỏ bé đưa cho hả?"
Thẩm Mộc Tinh cào một cái trước ngực cô bạn cho hả giận, nói: "Cậu nói bừa!"
Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Thầy, có người nói chuyện thầy vẫn mặc kệ sao?"
Đan Đan, Dương Dương, Chung Lâm, Thẩm Mộc Tinh lập tức quay đầu nhìn về phía cô gái bị mắng ban nãy bằng ánh mắt địch ý!
"Không được nói chuyện!" Ông thầy béo nói.
Bốn cô gái trao đổi ánh mắt, mỗi người đều bĩu môi thật cao.
Chung Lâm xé ra tờ giấy, viết vài chữ rồi đưa đến trước mặt Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy mặt trên viết :
"Cậu về trễ như vậy, là vì hai người hôn nhau sao?"
Hôn môi. . .
Trong đầu Thẩm Mộc Tinh lại hiện lên hình ảnh Nghiêm Hi Quang đứng ở dưới ánh đèn nhìn cô. . .
Trong nháy mắt trên đỉnh đầu cô giống như có một con nai con đang chơi đùa nhảy múa, dùng chân đạp lung tung khắp nơi.
Cô dùng bút chì tô lên hai chữ kia, nhéo một cái ở sau lưng Chung Lâm, tháo ra cái móc áo ngực của cô!
Chung Lâm "Ai nha" một tiếng.
"Thưa thầy! Em muốn đi toilet!"