Anh Sẽ Bảo Vệ Em (Creepypasta)

chương 9: buổi săn đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Link của Jane the killer:

Nhóm cắm trại

-Được rồi mọi người. Người đứng đầu nói:“Bây giờ chúng ta sẽ chia ra thành từng nhóm nhỏ, bởi vì khu rừng này từng có rất nhiều vụ mất tích nên từng nhóm nhỏ ít nhất phải có ba người, khi các bạn thấy người nào không phải trong nhóm cắm trại của chúng ta thì phải cảnh giác” Trong khi mọi người đang lắng nghe lời của người đứng đầu thì một nhóm bốn người đang ngồi nói chuyện mà không hề chú tâm vào lời nói.

--Nghe nói ở đây có nhiều người mất tích lắm. Một cô gái tên Leri có mái tóc xoăn màu đen nói với vẻ hứng thú.

--Mình nghĩ là chúng ta sẽ thấy biệt thự của Slender nếu ta đi sâu hơn nữa. Cô gái tên Rina có mái tóc đỏ che con mắt bên phải đang đổi từ màu xanh biếc thành màu đỏ khi nhắc tới Creepypasta ( vì con mắt bị che nên không ai thấy).

--Bọn đó không có thật đâu, ngưng hoang tưởng đi Rina. Cô gái tên Leran có mái tóc vàng hoe hơi xoăn nói.

Cô gái còn lại đeo khẩu trang che kín mít miệng, có mái tóc màu nâu dài hơi rối che đi con mắt bên trái ngồi im lặng.

--Sao nãy giờ cậu không nói gì thế Seiki?. Rina để ý hỏi.

--Mình không có gì để nói với các bạn cả. Seiki nói với giọng nhẹ nhàng nhưng cô ấy cười thầm và nghĩ:“Ta không có gì để nói....vì thời gian của bọn mi sắp hết rồi bọn ngu ngốc” Rồi cô một mình đi sâu vào khu rừng khi ba người còn lại không hay biết.

time skip ( vì mình lười quá:)))

nhóm bốn người đi mãi và họ tìm thấy một căn biệt thự cũ kĩ

--Nhìn kìa! một căn biệt thự! Leri chỉ vào căn biệt thự và thốt lên.

trong khi đó

--Đâu rồi, đâu mất tiêu rồi. Toby quấn quých đi tìm

-- Gì vậy Toby? Jeff hỏi

--Rìu của tôi...đâu mất một cây rồi. Toby nói như đang sắp tới ngày tận thế.

--Bọn họ tới đây rồi. Jeff nhìn qua thấy nhóm bốn cô gái, sau đó cậu nhếch mép cười ( nếu như cậu nhếch mép lên được) nghĩ:“Cổ cũng ở đây...sẽ vui lắm đây”

--Ủa? đó chẳng phải là Clo..... Toby chưa nói hết câu đã bị Jeff bịt miệng lại.

--Im!! tự nhiên la làng làm gì? Jeff chửi.

xoảng

Một lúc sau khi họ nhìn lên thì thấy Ben đi xuống với vẻ mặt bực dọc, trên tay cầm cục đá.

--Sao vậy Ben? Jeff hỏi.

--TÊN NÀO CHỌI ĐÁ BỂ CỬA SỔ CỦA Ông??!! Ben hét lên.

--Chậc chậc. Jeff cúi xuống lắc đầu tỏ vẻ tội nghiệp Ben “nay cậu gặp xui rồi” Jeff nói tiếp.

--Grừ... Ben gầm gừ.

--Bọn họ tiến gần rồi. Jeff nói rồi quay sang Jane “muốn săn không??” Jeff hỏi.

--Hứ Jane quay mặt đi nhưng cô đang cầm dao xoay xoay chúng tỏ muốn đi.

--Vậy là đồng ý. Jeff nói:“được rồi, săn thôi”

Quay lại

--Sao cậu lại làm vậy Leran? Leri nói to

--Làm gì? căn nhà này đâu có ai ở... Leran vừa nói xong thì trong nhà có một giọng nói vang lên:“TÊN NÀO CHỌI ĐÁ BỂ CỬA SỔ CỦA ÔNG??!!”

--Úi. Leran gãi đầu cười với vẻ mặt xin lỗi:“ahahaha”

Seiki suýt nữa là lăn ra cười khi nghe giọng của Ben, nghĩ:“Tội nghiệp thằng lùn“.

Sau đó cô thấy Toby ra ngoài cô liền nhếch mép lên cười, cô cố tình để lộ mình đang cầm cây rìu của Toby cho cậu thấy.

--Oa!! cây rìu của mình, mình tìm nó riết. Toby chạy tới Seiki rồi nhận lấy cây rìu. Seiki thì thầm vào tai cậu:“Chờ đợi thời cơ và đừng làm lộ”

Toby liền hiểu ý nhận cây rìu rồi giả bộ như mình mất nó tận mấy tháng, sau đó anh từ từ tiến lại dần người ở giữa là Leran.

Seiki dần dần lùi lại phía sau, dựa vào thân cây, nghĩ:“Làm cho tốt vào, Toby”

Khi Leran chưa kịp làm điều gì thì....phập

Leri và Rina hoảng sợ khi nhìn thấy đầu của Leran bay lên không trung, máu bắn ra tung tóe, cơ thể ngã xuống cỏ xanh.

--AAAAAAA!! cả hai người đều hét và chạy đi. Trong khi Rina chạy vòng tránh hướng của Seiki vì khi đó một loạt logic điễn ra trong đầu cô: Leran bị giết mà Seiki vẫn tỏ vẻ bình thường—>Seiki cũng là một trong số đó—>tránh xa Seiki

Thì Leri chạy hướng Seiki, đúng như Rina nghĩ, Seiki lập tức chặn Leri.

--S..Seiki? Sao cậu chặn đường t..tớ. Leri bây giờ đã biết nhưng không muốn tin vào, cô vẫn nghĩ Seiki không hại cô. Leri quay đầu ra để kiểm tra thì thấy Toby đang đi tới cô, Leri sợ hãi xin Seiki hãy để cô sống, Seiki tránh ra để Leri chạy. Khi Leri đang vui mừng cảm ơn Seiki còn Toby nhìn Seiki với vẻ mặt cái quái gì..đang xảy ra? Thì lúc Leri định chạy bỗng nhiên cô có cảm giác cái gì đó lạnh lạnh, cô nhìn xuống thì thấy có một con dao đâm xuyên qua bụng cô. Seiki tiến lại gần cô và nói:“Your time is up” Seiki rút con dao ra, Leri hộc ra máu rồi ngã xuống bãi cỏ xanh....chết.

--Xong một nhóm. Seiki nói

Ở chỗ khác

--Ê Taki. Một cô gái có mái tóc màu hồng tên là Sura nói.

--Gì? Chàng trai có mái tóc dựng đứng màu trắng trả lời.

Sura chỉ tay về phía trước:“đó có phải....là Rina không?”

--đó là Rina. Taki trả lời:“có chuyện không lành rồi” Taki nói xong rồi hét lên:Deira, Kaino thông báo cho mấy người khác rời khỏi đây thôi!có chuyện không lành rồi!!”

--Hả??. Cô gái tên Kaino có mái tóc màu đen được buộc lên cao với mái che gần hết con mắt bên trái dài tới cằm hỏi lại.

--Chuyện không lành gì?. Chàng trai tên Deira có tóc màu Vàng nhạt dài tới eo và mái được chẻ đôi che một nửa mắt bên trái lẫn phải.

Rina chạy được một lúc rồi mới để ý là Seiki rất giống cô ấy.... Sau đó cô thấy nhóm bốn người đang vẫy tay chờ cô ấy. Khi Rina chạy tới thì bọn họ đều lo lắng, họ đều muốn biết chuyện gì xảy ra, Rina đang định nói cho họ biết thì có một con dao găm bay tới cắm vào đầu của Taki làm anh chết không chớp mắt.

--AAAAA. Những người còn lại hét lên khi thấy một cô gái có mái tóc trắng rút ra trong người một con dao găm khác:“Người tiếp theo”Anne nói xong chỉ con dao về phía Sura:“Mục tiêu....tóc hồng“.

Sợ rằng mình sẽ chết, Sura lập tức chạy và bỏ mọi người phía sau, Anne đuổi theo Sura. Khi mọi người còn đang hoảng sợ thì Deira lùi lại với ý định thoát một mình thì cậu đụng vào người nào đó, người đó liền một tay bịt miệng cậu không cho cậu la lên, một tay cầm dao cứa vào cổ cậu. Takaki thì thầm:“Suỵtttt.....đừng làm phiền người khác” Sau đó Takaki thay vì rạch cổ cậu thì Takaki rạch cố tay cậu để cậu chết vì mất máu. Sau vài phút, Takaki thả Deira ra, Deira đã chết vì mất máu quá nhiều, xác chết ngã xuống thụp thời gian chiếc xác rơi xuống đất cũng là thời gian để Takaki trốn. Ba người quay lại thì thấy Deira nằm trên một vũng máu.

--AAAA. La lần , bây giờ họ đang cảnh giác, vì họ có thể chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên có tiếng động ai đang bước trên lá, tiến tới chỗ họ khiến họ càng sợ hãi hơn, từ trong bụi rậm bước ra.....

--~Chào mọi người~. Seiki nói như đang hát.

--S..Seiki. Rina nói với giọng đầy sợ hãi vì cô đã biết thân phận thật sự của Seiki

--May quá, có Seiki ở đây, ta được cứu rồi. Kaino vui vẻ nói mà không hề biết Seiki là ai.

--Kaino..chạy..chạy thôi. Rina lắp bắp hối thúc Kaino chạy chung với mình.

--Sao lại chạy? Seiki tới để cứu mình mà? Kaino hỏi.

--S...Seiki không tới để cứu m...mình đâu. Rina lắp bắp với giọng đầy sợ hãi, luôn nhìn về hướng Seiki để cảnh giác.

Kaino nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu gì hết.

--S..Seiki tới để... Rina bất giác quay ra Kaino hối thúc, chưa nói xong thì Seiki tiến lại gần Kaino rồi rút ra một con dao, đâm vào tim Kaino rồi thì thầm:“Your time is up” sau đó cô rút con dao ra. Cô tiến dần về phía của Rina, sau đó cô đứng lại và nói:“đừng có trốn nữa, ra đây mau“.

Rina nhìn lên cây thì nghe thấy một giọng nói đáp lại:“Chậc! bị phát hiện rồi”sau đó Takaki nhảy xuống.

--Ngươi cũng khá đấy, trong vòng vài giây nhỏ là có thể leo tận lên cây trốn rồi. Seiki nói “quá khen, quá khen” Takaki trả lời.

Trong lúc hai Pasta đang nói chuyện với nhau thì Rina bắt lấy thời cơ và chạy ngay để bảo toàn mạng sống của mình. Takaki nhìn thấy định đuổi theo thì bị Seiki cản trở.

--Ngươi làm quái gì vậy?tránh ra mau. Cậu bực tức nói khi Rina ra khỏi tầm nhìn của cậu.

--không cần vội, tôi sẽ đi cùng cậu nhưng....mặc dù thời gian của cô ấy sắp hết...hãy để cổ thấy một số điều VUI đi. Seiki nhấn mạnh vào chữ “vui” như đang ám chỉ điều gì đó.

Takaki đành phải nhận lời:“được thôi”

Rina đang chạy tìm kiếm một nhóm nào khác để thông báo cho họ biết thì thấy có gì đó ướt ướt dưới giày của mình, cô nhìn xuống thì thấy đó là một vũng máu, đôi mắt của cô tràn đầy sự sợ hãi không phải vì cô sợ máu mà vì cô biết đã có thêm người chết, cô đi theo vũng máu để biết ai đã chết đề phòng tránh trường hợp cô gặp Jane. Khi đến nơi, một quang cảnh trước mặt cô làm cho cô cảm thấy buồn nôn. Đó là cảnh bốn người bị ghim chặt lên thân cây, đều bị mổ bụng, đống nội tạng thì bị lôi ra bên ngoài còn bên trong bụng thì bị nhét đầy kẹo, miệng của họ đều bị xẻo, họ bị mất một con mắt và con mắt còn lại bị lòi ra và đang đung đưa, máu ở khắp mọi nơi. Sau đó cô nghe thấy tiếng cười man rợ, cô biết rằng tiếng cười này thuộc về ai. Cô lấy hết can đảm để chạy trước khi tên đó nhìn thấy cô.

Chạy được một đoạn thì cô thấy một nhóm khác, nhóm này có năm người, ban đầu cô rất vui khi tìm được một nhóm còn sống sau đó cô hối hận rất sớm khi thấy nhóm năm người ấy nằm trên vũng máu chính họ, ai ai trên người cũng đầy vết chém và miệng của họ đều bị rạch thành một nụ cười đến mang tai. Khi cô nhìn thấy người thử năm là người đứng đầu thì cô mới biết...rằng đây là nhóm cuối cùng, mọi người đều đã chết còn cô là người duy nhất sống sót. Khi cô chạy gần ra khỏi khu rừng thì Slendy xuất hiện trước mặt cô. Cô đã nghĩ mình chỉ sống được tới đây thì Slendy lên tiếng:“họ của cô.....là gì?”

Khi nghe thấy cô thật sự rất sốc khi Slendy muốn biết họ của cô:“Scythe” cô trả lời.

--Scythe.....à... Khi cô nghe Slendy gọi họ cô thì cô thấy đầu mình ong ong và cuối cùng cô ngất đi, điều cuối cùng cô nghe từ Slendy trước khi ngất lịm là “tìm ra rồi, người em mất tích của Junie”

Sau khi Rina tỉnh dậy thì cô thấy mình đang ở ngoài khu rừng.

Quay lại khu rừng

--Ngươi là ai? Takaki hỏi

--Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết. Seiki trả lời rồi vào rừng.

--Ngươi chạy đi đâu? Takaki nói

--Dĩ nhiên là công việc rồi. Seiki trả lời.

Seiki chạy vào rừng và gặp Anne đang ngồi cạnh cái xác chết. Cái xác chết bị hai viên đạn vào chân, một rạch ngay cổ, nhiều nhát trên người và bị khoét mất một con mắt.

--Lần đầu tiên giết người à? Làm tốt đấy. Anne nhìn qua Seiki rồi nói:“Cảm ơn “Seiki” “ rồi Anne đứng dậy:“về không?”

--Xin lỗi, nhưng tôi còn việc chưa xong. Nói xong Seiki đi chỗ khác.

Anne đi về biệt thự sau buổi săn đầu tiên của cô.

Truyện Chữ Hay