Lần này đổi tư thế tương đối bình thường hơn, Phương Diễn ôm Đông Phương Nhiêu chuyển thân đến đầu giường. Đông Phương Nhiêu da trắng noãn nà như tuyết, cùng tấm ga màu đậm vừa đúng tạo thành trạng thái đối lập, bộ đồ ngủ quyến rũ chồng chất thành một nhúm tại thắt lưng gây nên hiệu ứng nửa che nửa lộ, thoạt nhìn càng thêm mị hoặc. Màu mắt Phương Diễn trầm xuống, anh không khác gì sói hoang tìm thấy con mồi, tiến quân thần tốc lao thẳng tới Đông Phương Nhiêu không hề báo trước.
Đông Phương Nhiêu bị giày vò kịch liệt la hét khan tiếng, vừa trải qua cao triều đáy huyệt vô cùng nhạy cảm, không chịu nổi Phương Diễn cuồng oanh loạn đảo, liên tục xin tha.
Nhưng giờ phút này Phương Diễn làm sao nghe, từng cơn sóng mãnh liệt khiến Đông Phương Nhiêu không cách nào che giấu. Nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài phòng, Đông Phương Nhiêu không cách nào tiếp nhận những tiếng rên rỉ vui sướng lại gợi tình phát ra từ miệng mình, xấu hổ chôn mặt thật sâu trong gối đầu, như muốn nó thay thế Đông Phương Nhiêu chịu đựng hết thảy.
Ngay lúc này một mùi thơm nhàn nhạt phiêu nhiên bay vào mũi Đông Phương Nhiêu.
Nhẹ nhè như có như không, mùi nước hoa?
Không để Đông Phương Nhiêu nghĩ lâu, người sau lưng như nhìn ra Đông Phương Nhiêu mất tập trung, bất mãn đẩy mạnh hai cái, Đông Phương Nhiêu thét chói tai hai tiếng. Phương đại thiếu gia từ trong thân thể cô rút ra, lật thân để cô đối mặt với anh, tiếp tục điên cuồng nổ pháo.
Linh hồn Đông Phương Nhiêu đã sớm thăng thiên, đâu còn nhớ đến chuyện khác. Thân thể từng đợt run rẩy vì đạt cực khoái, khí trời bên ngoài bây giờ đã hoàn toàn không thể ngăn cản những tiếng rên tiếng thét tự nhiên bật ra từ miệng cô nữa.
Đông Phương Nhiêu nào còn sức lực ra ngoài đi dạo, bị anh hành hạ cả người vô lực, ngủ bất tỉnh như cá hấp, mở mắt tỉnh lại đã hai giờ rưỡi chiều, căn phòng trống vắng, Phương Diễn đã ra ngoài rồi.
Hẹn với Hạ Thác ba giờ rưỡi, Đông Phương Nhiêu vội vội vàng vàng lục tủ lạnh kiếm gì đó đơn giản bỏ bụng, đeo vài món trang sức trang nhã rồi bước ra cửa.
Lúc đến quán cà phê, Hạ Thác đã tới trước rồi, còn có người phụ tá hôm trước đã gặp cùng Vũ ca. Vũ ca ngoắc Đông Phương Nhiêu, cô đi tới thuận tiện nhìn đồng hồ treo tường, đúng ba giờ rưỡi, cũng không trễ.
“Hạ tiểu thư, tôi lại tới trễ.” Đông Phương Nhiêu ngồi xuống, nói. Hai lần hẹn đều để cho người khác chờ, Đông Phương Nhiêu thấy hơi ngại.
“Là chúng tôi đến sớm .” Hạ Thác cười nói.
Hai người chào hỏi mấy câu rồi bắt đầu nói tới phương án thiết kế. Đông Phương Nhiêu chăm chú nghe liên tục gật đầu. Không hổ là nhà kiến trúc bậc nhất quốc nội, bất kể là từ thiết kế bề ngoài hay nội thất bên trong, đều vô cùng hợp ý Đông Phương Nhiêu. Khó có thể tưởng tượng hai người mới chỉ có một cuộc trao đổi đơn giản. Đông Phương Nhiêu cảm thán người tài nhiều quá.
Có một vài chỗ nho nhỏ cần thay đổi nhưng không đáng kể. Tổng thể buổi nói chuyện, mọi người đều vô cùng sảng khoái.
“Giai Giai, hồi trước em bảo anh tìm ' Công ty thiết kế Lan Khê', xem ra tìm đúng rồi nha. Hạ Thác tiểu thư quả là lá bài chủ chốt của giới kiến trúc, quá bội phục.” Ngay cả Vũ ca một bên ngồi nghe, liên tiếp cảm thán.
Được khen ngợi, Hạ Thác đỏ mặt, cười nói: “Anh khen quá lời rồi, nói đến phương diện kiến trúc, lá bài chủ chốt tôi không dám nhận, huống chi là trước mặt Giai Giai.” Thường xuyên qua lại, mọi người đã thân thiện hơn, gọi thẳng tên nhau.
Hạ Thác cười rất đẹp, ngay cả Đông Phương Nhiêu nhiều lần cũng xém nhìn đến thất thần. Nhưng mỗi lần nhìn cô ấy lại có cảm giác quen thuộc nên Đông Phương Nhiêu đối với Hạ Thác mới có loại cảm giác vừa gặp đã yêu, hai người trao đổi càng lâu càng phất hiện rất nhiều phương diện ý tưởng của cả hai tương tự nhau, càng nói càng hợp ý.
“Người nào có thể so với cô? Đến tôi còn biết cô là cái tên đầu đàn trong ngành kiến trúc cơ mà, đừng quá khiêm tốn.” Đông Phương Nhiêu trêu ghẹo nói.
“Có câu 'nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên', còn nữa biết vì ai mà tôi không dám xưng vị trí thứ nhất trước mặt cô không?” Hạ Thác cười.
nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: cứ hiểu núi cao còn có núi cao hơn cho dễ nha ^^
“Ai?” Đông Phương Nhiêu cảm thấy hứng thú đáp lại, thong thả khuấy đều tách cà phê trong tay, vừa rồi lo nói chuyện, cà phê mang lên vẫn chưa động qua.
“Là tại Phương sư huynh a.” Kết quả Hạ Thác cho ra một đáp án Đông Phương Nhiêu không tưởng.
“Phương Diễn?” Phương Diễn không phải nói anh chỉ vui đùa một chút thôi sao? Thế nào trở thành nhân vật hàng đầu?
“Đúng vậy, chính là Phương niên trưởng, lần trước đã nói, Phương niên trưởng thật sự rất tuyệt, chẳng qua sau này về nước tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, bằng không dễ gì có chỗ cho tôi cưu chiếm thước sào.”
cưu chiếm thước sào: mình nghĩ tương tự “có đất dụng võ“.
Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, uống một hớp cà phê, nói “Ừ, Phương Diễn rất ít nói với tôi mấy chuyện này.” Đột nhiên cảm thấy những điều mình biết về anh thật quá ít, từ miệng một nữ nhân khác nói về anh như thấy một Phương Diễn xa lạ, trong lòng không biết là cảm giác gì, tóm lại không được tốt cho lắm, vì vậy nói sang chuyện khác, “Nghe nói cô phải về Mĩ, thật sao?”
Cái này là nghe Vũ ca nói, sáng sớm nói chuyện điện thoại, Vũ ca chẳng những hẹn thời gian gặp mặt, nhân tiện còn nghe lỏm được chuyện này, hô quá may mắn, nếu Hạ Thác đi rồi, không biết cuộc hẹn phải kéo dài bao lâu.
“Đúng vậy, vốn có kế hoạch học tiến sĩ ở Mĩ một năm .” Hạ Thác gật đầu, “Là thầy từng dạy thiết kế cho tôi, ông nói chuyện này lâu rồi, lúc trước còn hơi phân vân. Định nhận một hợp đồng thiết kế nữa rồi đi, không ngờ gặp ngay cô, lúc thấy cô tôi còn giật mình, ai không biết cô là người nổi tiếng, về công ty nói ra ai cũng hâm mộ ghen tỵ với tôi.” Hạ Thác che miệng cười rất vui vẻ, phảng phất như gặp chuyện hiếm có trên đời.
“Đúng đó, tôi về nha khoe, người trong nhà ghen tỵ nổ con mắt muốn bóp chết tôi luôn, hôm trước quên xin chữ ký, hôm nay có thể ký cho tôi nhiều tờ không? Mọi người trong nhà ai cũng thích phim cô đóng, ba mẹ tôi cũng thích.” phụ tá ở bên cạnh nãy giờ không nói gì nghe Hạ Thác nhắc, thoáng chốc mắt tỏa sáng, lôi ra nhiều món đồ từ cặp sách, có máy vi tính xách tay, có bao tay, có mũ, còn có khăn lụa, ba người còn lại nhìn thấy trợn mắt hốc mồm, nhất thời không biết nói gì cho phải. Nguyên lai là có chuẩn bị mà đến nha.. .. . .
Khó trách từ lúc vào cửa cô ấy luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, nhưng nghĩ cô là phụ tá Hạ Thác nên không quá so đo, thì ra lại là fan hâm mộ.. .. . .
“Ngại quá a.. .. . .” tính tình Đông Phương Nhiêu nguyên bổn chính là không thích ký tên, điểm này Vũ ca bên cạnh Đông Phương Nhiêu suốt một năm rõ ràng nhất, Vũ ca mở miệng muốn từ chối, chưa dứt lời bị Đông Phương Nhiêu ngăn lại.
“OK.” Đông Phương Nhiêu nháy mắt ra dấu, cười nhè nhẹ nói. Đưa tay nhận lấy những món đồ vật, Vũ ca hiểu lần này cô không có ý cự tuyệt, động tác nhanh chóng đưa bút qua.
Đông Phương Nhiêu xoạt xoạt xoạt liền ký, máy vi tính xách tay có ba, còn có kỳ báo tạp chí vài tấm hình gì đó, khoảng chừng mười món, Đông Phương Nhiêu mặc dù không thường ký tên, nhưng ký rất nhanh. Ở trong vòng luẩn quẩn người nào không có bị độc hại qua? Trước kia thấp cổ bé họng bị buộc ký hải báo ký các loại vật phẩm gì đó rất nhiều, sau này có danh tiếng, có địa vị, mới có thể tùy tâm sở dục, có quyền lựa chọn ký hay không.
“Giai Giai, tôi phát hiện Hạ tỷ với cô cười lên thật giống nhau nha.” Nhóm người hâm mộ Đông Phương Nhiêu đặc biệt vì cô tạo lập diễn đàn Post Bar trên internet, mọi người phần lớn thân thiết gọi Đông Phương Nhiêu là Giai Giai. Đông Phương Nhiêu nghe cô nói, ngừng ký, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thác. Lại quay đầu nhìn Vũ ca.
“Đúng nha, cô không nói tôi cũng không nhận ra, đúng là có chút giống.” Vũ ca gật đầu, trong mắt tinh quang chợt lóe, như phát hiện một châu lục mới. Hạ Thác chỉ cười mà không nói.
Đông Phương Nhiêu cười cười: “Khó trách tôi vừa nhìn Hạ Thác đã cảm thấy quen mắt, thì ra là cảm giác soi gương a.” Tiếp tục ký tên, xoạt xoạt hai cái, cuối cùng cũng hoàn thành.
“Đâu có khoa trương như vậy.” Hạ Thác phì một tiếng bật cười, “Tôi còn bảo hôm nay A Linh mang cặp sách chứa gì mà phình to như vậy, thì ra cũng biết giả bộ mang theo những thứ đồ này.” Cảm thán một câu, “Giai Giai, người thích cô nhiều quá, tôi thật là ghen tỵ.”
“Có gì tốt mà ghen tỵ, Hạ Thác cô ưu tú như vậy, dáng dấp lại xinh đẹp, người thích cô còn ít sao? Cô đừng hòng gạt chúng tôi.” Đông Phương Nhiêu trêu ghẹo nói, cô gái giống như Hạ Thác, vô luận đi đến đâu cũng tuyệt đối không thiếu người theo đuổi, hơn nữa ngành nghề của cô so giới văn nghệ đơn thuần hơn nhiều. Như Đông Phương Nhiêu, có bạn trai cũng sẽ có lúc ba ngày hai tuần không gặp mặt, có thời gian gặp được cũng không thể tùy tiện công khai nắm tay dạo phố ăn cơm hẹn hò. Càng nghĩ Đông Phương Nhiêu càng thêm ngưỡng mộ Hạ Thác.
Đông Phương Nhiêu cùng Phương Diễn qua lại tới nay, một là quá bận rộn không có thời gian, hai là ra ngoài luôn có chó săn rình theo, vô cùng mất hứng, số lần cùng Phương Diễn ra ngoài từ từ giảm bớt. Hai người phần lớn vùi ở trong nhà. Trước kia đều không sao cả, nay là lần đầu tiên cảm thấy thân phận diễn viên mang đến cho mình thiệt thòi cực lớn.
Hạ Thác nhàn nhạt cười, không nói lời nào. Cái này đã dính đến vấn đề riêng tư, Đông Phương Nhiêu tự biết câu hỏi khá đường đột, cũng không muốn Hạ Thác trả lời, nói tiếp mấy câu dẫn sang đề tài khác.
Lại hàn huyên một hồi, Đông Phương Nhiêu xem đồng hồ đeo tay, bất tri bất giác đã năm giờ rưỡi rồi, giờ này Phương Diễn sắp về. Hai người có hẹn tối nay ở nhà cùng ăn cơm. Đông Phương Nhiêu thật lâu không có ăn cơm Phương Diễn làm , chậc, thật thèm.
“Thời gian không còn sớm, tôi nên về nhà rồi.” Bên này đề tài vừa đúng kết thúc, Đông Phương Nhiêu vội vàng nói.
Hạ Thác cũng không giữ lại, trên thực tế Đông Phương Nhiêu chú ý cô ấy cũng nhìn đồng hồ mấy lần, hai phe đều có ý rời đi, cũng không khách sáo, song song đứng dậy.
Một bên Vũ ca đến trước quầy tính tiền.
“Có việc?” Đông Phương Nhiêu xoay người cầm áo khoác, nghe Hạ Thác cười hỏi.
Đông Phương Nhiêu cũng cười cười, vốn là lần trước Phương Diễn cũng tới, hai người cũng đã gặp mặt, không giấu giếm, “Ừ, Phương Diễn bảo về, hẹn cùng dùng cơm .”
Đứng lên, cùng Hạ Thác sóng vai đi ra cửa.
Hạ Thác nhíu lông mày, “A?”
“Không biết trong hai người ai phụ trách nấu cơm đây? Phương niên trưởng thủ nghệ rất tốt.” Hạ Thác thản nhiên nói, Đông Phương Nhiêu quay đầu kinh ngạc nhìn cô, “Phải không?” Hỏi.
“Đúng vậy a, ở Mĩ Phương niên trưởng thường hay trổ tài, chúng tôi rất thích ăn.” Hạ Thác trả lời.
“A, nhất định về phải tra hỏi anh ấy một chút.” Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, “Đúng rồi, nước hoa cô dùng là nhãn hiệu nào vậy ? Mùi rất dễ chịu.”
“Cái này a, không phải nhãn hiệu nổi tiếng, tôi có một người bạn làm bên điều hương, chế ra sản phẩm mới, thấy cũng không tệ lắm, liền lấy dùng.” Hạ Thác cười nói, “Cô thích không? Lần sau tôi đến chỗ anh ấy lấy cho cô một chai. Người bạn này của tôi có chút cổ quái, anh ta điều ra mùi hương tùy tính mà lựa chọn bán hay không, chai này chính là không bán, bên ngoài không mua được đâu.”
“Là như thế a.” Đông Phương Nhiêu hơi dừng, “Vậy làm phiền cô.” Gật đầu trả lời.