Đông Phương Nhiêu nhắc Hạ Thác vài chỗ cần lưu ý xong rồi đi, những chuyện khác không cần ở nơi này nói.
Cô lôi Phương Diễn theo đơn thuần muốn cho anh biết đường đến đây, nhìn qua địa chỉ ngôi nhà một cái là được, đâu thể để Phương thiếu gia hít thở khói bụi trần gian nơi này. Như anh nói, thời gian của anh rất quý báo, không thể lãng phí ở mấy chuyện lặt vặt.
Phương thiếu gia bước vào tiểu khu liền nhíu mày. Bọn họ chia làm ba chiếc xe, Đông Phương Nhiêu ngồi xe Phương Diễn, Vũ ca tự lái một chiếc, Hạ Thác chở phụ tá của cô bằng một chiếc khác. Đông Phương Nhiêu an vị ở bên cạnh Phương Diễn, anh có chút xíu gió thổi cỏ lay là cô biết liền, không qua mắt cô được?
“Sao vậy?” Đông Phương Nhiêu thuận miệng hỏi một câu.
Phương thiếu gia trong lòng bất mãn rất lớn, nghe Đông Phương Nhiêu hỏi, cũng không giấu, mở miệng nói: “Sao lại mua nhà ở đây?” Mày nhíu lại có thể kẹp chết cả một con muỗi.
Sao không thể ở chỗ này?
Đông Phương Nhiêu không giải thích được, lại hỏi, “Nhà mua ở đây có gì không tốt hả?”
Còn có thể có cái gì không tốt, ý Đại thiếu gia người đi đường đều biết, chỉ nghe anh bực dọc nói: “Nhà Ngô Hạ Ngự ở đây, em không biết sao?” Anh và Ngô Hạ Ngự còn có Ngô Minh Hạo quan hệ rất tốt, vì vậy nhà ai ở đâu, mọi người đều rõ.
Đông Phương Nhiêu kinh ngạc, “Ngô Hạ Ngự cũng ở đây hả?” Cái này Ngô Hạ Ngự không có nói, nhà hắn ở chỗ này, cũng ở một khoảng thời gian rồi, khó trách lúc ấy hắn đối với tình huống bên này rõ ràng đến vậy?
“Em đứa ngốc này, bị người bán còn kiếm tiền cho người ta.” Phương Diễn tức cười, đưa tay véo má Đông Phương Nhiêu một cái, “Tóm lại em muốn ở đây, anh không đồng ý.”
“Uy, Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu đẩy tay Phương Diễn ra, mặt bị véo đau, cô ghét nhất chính là động tác này, Đại thiếu gia có gì khó chịu liền trả thù trên người cô, đây tuyệt đối là xử phạt về thể xác! Trước kia chọc anh mất hứng anh còn tét mông cô!
“Phương Diễn, em chỉ có một cái nhà này à, không ở đây thì ở đâu? Anh đừng quá vô lý a.. .. “ Đông Phương Nhiêu xoa má nói, thật ra thì cũng không đau, chỉ không quen có ai tác quái trên mặt mình. Gương mặt chính là bát cơm của diễn viên, không cho đụng chạm!
“Em ở nhà anh là được. Khỏi chuyển ra ngoài.” Phương Diễn nhướng mày, nói chưa dứt lời cục tức lại tới, ở nhà anh có gì không tốt? Nhà anh là biệt thự cao cấp, trang hoàng sang trọng, phòng ở bao la, phòng khách lại lớn, chỗ đậu xe, hồ bơi, phòng tập thể thao cái gì cũng có, còn có một khu hoa viên rộng rãi thoáng mát có thể tản bộ ngắm cảnh, không tốt chỗ nào?
Hách Giai Giai thích khiêu chiến với anh mà, nói biết bao nhiêu lần đều không nghe, mỗi lần vừa nói đến chuyện này y như rằng có một bữa tranh chấp, kết quả cuối cùng không thể nghi ngờ là Phương thiếu gia thỏa hiệp, cho nên hiện tại anh mới tới đây, nhưng lúc đó không biết nhà này lại cùng một khu với Ngô Hạ Ngự, hai người bọn họ muốn dưới mí mắt anh làm hàng xóm? Đơn giản là nằm mơ! Đừng hòng.
“Phương Diễn, cái này đâu giống.” Đông Phương Nhiêu giải thích, đẩy chuyện Ngô Hạ Ngự ra, Đông Phương Nhiêu không phải không biết Phương Diễn đang nghĩ gì. Phương Diễn đến bây giờ còn tưởng rằng Đông Phương Nhiêu có một thời gian qua lại với Ngô Hạ Ngự. Đông Phương Nhiêu cũng giải thích rồi, Đại thiếu gia cũng gật đầu bày tỏ hiểu rồi, nhưng mỗi lần nói tới Ngô Hạ Ngự, anh lại chứng nào tật nấy .
“Có cái gì không giống? Tóm lại anh không đồng ý.” Rẽ vào một phân khu ở chỗ đậu xe, dừng xe liền mở cửa đi ra, không muốn bàn nữa. Đông Phương Nhiêu thở dài một hơi, cũng bước ra ngoài.
Nhìn Đại thiếu gia đi băng băng về phía trước như không muốn để ý tới điều gì nữa, biết anh lại đang phát tánh khí Đại thiếu gia rồi. Trước mặt Đông Phương Nhiêu tính khí Đại thiếu gia phát ra hơi nhiều, người ngoài không có cơ hội chiêm ngưỡng qua .
Vũ ca dẫn đầu, Phương Diễn cùng Đông Phương Nhiêu đi giữa, Hạ Thác cùng cô phụ tá đi cuối cùng. Đại thiếu gia trưng mặt thối hướng Đông Phương Nhiêu, đối với những người khác thì gương mặt lãnh đạm, lãnh đạm là vẻ mặt quen có của đại thiếu gia, không có người nào cảm thấy có vấn đề.
Đông Phương Nhiêu trong lòng bực bội, nói một chút cũng giận? Xem phòng cũng giận, Đông Phương Nhiêu thấy có gì đáng giận đâu.
phút sau, Đông Phương Nhiêu giao cho Hạ Thác ít việc, liền theo Phương thiếu gia rời đi trước, nhờ Vũ ca ở lại tiếp chuyện.
Đầu tiên là Đông Phương Nhiêu kéo Phương Diễn đi, ra khỏi biệt thự biến thành Phương thiếu gia dẫn Đông Phương Nhiêu đi, bước thật nhanh a, giống như hận không lập tức rời khỏi chỗ này.
“Thôi mà Phương Diễn, anh đừng quậy nữa.” Rốt cục đi tới khu đỗ xe dưới tầng, song song ngồi vào trong xe, Đông Phương Nhiêu bất đắc dĩ thở dài một cái, giữ đầu Phương Diễn hướng trên môi anh hôn một cái, “Anh biết em cùng Ngô Hạ Ngự không có gì mà, em nói với anh bao nhiêu lần rồi? Hôm đó chỉ đơn thuần cùng anh ta dự tiệc sinh nhật của bạn anh ta thôi, anh ta nói không tìm được bạn gái thích hợp mới nhờ em giúp. Sau đó em cần mua nhà, đâu biết nhà của anh ta cũng ở nơi này? Huống chi có nhà tốt, người ta giới thiệu cũng không có lỗi gì, chỉ tại anh hay suy nghĩ vẫn vơ .”
“Anh suy nghĩ vẩn vơ hồi nào?” Chỉ cái này thôi cũng đủ khiến người ta cắn răng nghiến lợi rồi, lúc trước sáng sớm gọi điện thoại bị cho là Ngô Hạ Ngự, là nam nhân ai chẳng khó chịu! “Tóm lại anh không đồng ý, em muốn dọn ra ngoài cũng được, chúng ta tìm chỗ khác, chỗ này bán hay cho thuê tùy em, tóm lại không được ở!” Đại thiếu gia giải quyết dứt khoát, không cho Đông Phương Nhiêu có chút cơ hội phản bác nào, đóng cửa xe, môi mím chặt chẽ, bộ dáng không muốn nói nhiều, Đông Phương Nhiêu tức bụng, quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, càng ngày càng cảm thấy mau chóng dọn ra ngoài là chính xác, cứ thế này, về sau ở chung một chỗ không tránh thoát ngày ngày gây gổ?
Về nhà Đông Phương Nhiêu không thể nghi ngờ bị Đại thiếu gia thích ăn dấm chua đè xuống hung hăng giáo huấn một trận, làm cho cô tứ chi nhũn ra, lưng cũng không thẳng được liên tiếp xin khoan dung mới kết thúc. Phương thiếu gia mãn khang oán khí ở trên giường phát tiết, cuối cùng ép Đông Phương Nhiêu không thể không đáp ứng chuyện đổi nhà khác. Anh vừa lòng ôm cả người vô lực bị sửa trị vô cùng thê thảm ngủ.
Đông Phương Nhiêu ở trong ngực Phương Diễn động một cái cũng lười, thấy Phương Diễn ngủ mà khóe miệng cong cong mắt cũng cong cong, bộ dạng cực kỳ đắc ý, hận không cắn cổ anh hai cái, thật là quá hèn hạ mà! Ở trên giường bắt buộc người ta đáp ứng tất cả yêu cầu, đích thực chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, hai ba tháng này, Phương Diễn ở trong suy nghĩ Đông Phương Nhiêu nảy sinh lần lượt cái giới hạn mới. Đông Phương Nhiêu kết luận giới hạn cuối cùng của Phương Diễn chính là không có giới hạn!
Đố ai tưởng tượng nổi.
Thật thua thiệt anh ở trước mặt mọi người đều là bộ dạng cực kỳ lãnh đạm, có ai biết trong xương cốt là loại ác hào bá đạo không chập nhận cự tuyệt, để đạt mục đích không chừa bất kỳ thủ đoạn nào?
Đông Phương Nhiêu hôm sau bay ra nước ngoài chụp ảnh, ba ngày mới về. Phương Diễn tốc độ mau lẹ, Đông Phương Nhiêu về đến nhà chưa kịp ngồi xuống, anh liền đưa một xấp văn kiện. Đông Phương Nhiêu mở ra nhìn, là một hợp đồng nhà, cách nhà Phương Diễn rất gần, nằm trong vùng nổi danh nhà giàu, rất có giá, nghe nói khánh thành vài tháng đã bán hết, không biết Phương Diễn làm cách nào mua được. Nhưng với thực lực và mối quan hệ của anh, mua được cũng rất đơn giản.
Trên hợp đồng, người hưởng viết tên Đông Phương Nhiêu.
Đông Phương Nhiêu cầm hợp đồng trong tay, trong lòng không biết là loại cảm giác gì, Phương Diễn vốn là người ra tay hào phóng, dây chuyền vòng tay ...tặng Đông Phương Nhiêu xem như đồ chơi. Lúc Đông Phương Nhiêu chụp ảnh cho các nhãn hiệu thời trang, nhà tài trợ vốn chuẩn bị những thứ đồ này, thời gian dùng trên người cũng không nhiều, đưa nhiều hơn nữa có ích lợi gì? Cô lại không dùng được.
Nói với Phương Diễn, anh vẫn nhất ý mình, cứ đưa tới tay. Đại thiếu gia tiền nhiều không có nơi dùng, Đông Phương Nhiêu nói cũng như không, cuối cùng toàn bộ quà Đại thiếu gia tặng đè ép dưới đáy rương, thời điểm ló dạng ra ngoài cực ít. Ở nhà Đông Phương Nhiêu từ trước đến giờ cái gì cũng không mang, cô cảm thấy vướng víu, phiền toái.
Hiện tại Đại thiếu gia vung tay một cái là một căn nhà, vậy Đông Phương Nhiêu phải làm sao đây?
Thoạt nhìn không giống như bao nuôi lại bị băng bó quan hệ được nuôi dưỡng?
Đông Phương Nhiêu xem xong đặt hợp đồng khế ước mua nhà lên bàn, “Phương Diễn, anh đây là muốn cho em?” nhíu mày hỏi.
Phương Diễn đưa tay ôm eo Đông Phương Nhiêu, dùng sức an vị Đông Phương Nhiêu trên người mình: “Đêm đó em đồng ý rồi, không được đổi ý!” Nói xong nặng nề ở trên miệng Đông Phương Nhiêu hôn một cái.
“Em đồng ý không ở chỗ đó, tìm chỗ khác chứ không đồng ý để anh mua tặng em.” Đông Phương Nhiêu tránh ra, liền ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Phương Diễn, đổi loại phương thức nói chuyện bình thường không có cảm giác bị áp bách, ít nhất so khí thế không bị thua, cũng sẽ không bị Phương Diễn đè ép sít sao. Giống như trên giường thật không phải địa phương tốt, Phương Diễn tính xâm lược mười phần, anh ở trên cao cô ở dưới, anh công cô thủ mãi cũng không được, nhiều lần Đông Phương Nhiêu cũng phải cắt đất lấy tiền bồi thường, Đại thiếu gia hài lòng đắc ý tràn đầy, cô chỉ có thể căm nín, trong lòng âm thầm thương tiếc bản thân.
“Anh mua thì sao? Em không muốn?” Quả nhiên, sắc mặt Phương Diễn lại thay đổi. Mua một căn nhà thì thế nào? Nói thật, Hách Giai Giai làm bạn gái chính thức của anh, đồ anh đưa cho cô còn không nhiều bằng anh cho mấy cô tình nhân trước kia. Đưa cô cái này cô không cần, đưa cô cái kia cô cũng không chịu, không phải là nhà sao? Cái này cũng không thể? Phương Diễn chau mày chặt chẽ.
“Cái này không phải là chuyện em muốn hay không, muốn mua nhà anh cũng phải hỏi qua ý kiến của em rồi hãy quyết định chứ, em muốn tự mình mua .” Đông Phương Nhiêu vô cùng hiểu Phương Diễn đang nghĩ gì, nhà cửa trong mắt anh không là cái đinh gì, vì cái này cãi nhau với anh khẳng định anh nghĩ cô chuyện bé xé ra to, nhưng hết cách, Đông Phương Nhiêu không tiếp thu nổi. Nói cô giả thanh cao cũng được, nói cô làm bộ làm tịch cũng được, dây chuyền vòng tai trang sức gì cũng nhận rồi, hết lần này tới lần khác muốn chế trụ cô trong một căn nhà, đây coi là chuyện gì?
Tất cả đều là vật ngoài thân, riêng đối với Đông Phương Nhiêu nhà cửa là loại cấp bậc khác, nhận từ tay người khác, cho dù người cho là Phương Diễn, cô cũng là không có cách nào tiếp nhận.