Edit: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Phó Tầm ôm lấy eo cô, ép vào trong ngực mình.
Cằm của anh chống lên cổ cô, tiếng cười rầu rĩ nặng nề, có loại mị lực chỉ thuộc về đàn ông thành thục.
Trái tim Khúc Nhất Huyền rung động, giống cỏ lau bên hồ, bị gió đè nặng trên thân, làm cho từng sợi lông nhỏ gãi vào đáy lòng cô, gãi đến mức ngực cô run rẩy.
Thân thể của cô mềm mại, tựa sát vào nhau, có chút yếu thế dựa vào Phó Tầm.
Thanh âm của cô cũng mềm mại, chỉ là trong sự mềm mại này trộn lẫn tiếng nói có chút khàn khàn của cô, sẽ không lộ ra quá mức yểu điệu quyến rũ, ngược lại có loại khí chất mị hoặc, hết lần này tới lần khác lại đúng là khẩu vị của anh.
Mặt mày anh lười biếng, nhàn nhạt quét cô một cái, hỏi: “Anh ở trong lòng em, đến cùng là hình tượng gì? Để cho em cảm thấy anh làm bằng sứ, nặn từ bùn, phải nhẹ cầm lên, nhẹ đặt xuống?”
Ngữ khí của anh có chút tủi thân, lại có mấy phần đắc ý nho nhỏ do được cô để ý được đặt ở trong lòng, đàn ông thành thục lại ngây thơ luôn luôn có thể đúng lúc đánh trúng tâm khảm của phụ nữ, một kích tức trúng.
Khúc Nhất Huyền cười cười, răng nhọn khẽ cắn vai phải của anh.
Phó Tầm vô ý thức kéo căng cơ bắp đối kháng với cô, nhưng loại phản ứng bản năng này không kéo dài đến một giây, anh lập tức thả lỏng người, để tùy cô cắn càng sâu.
Lòng bàn tay anh lót sau cổ của cô, nâng cô lên, không nhẹ không nặng “Hử?” một tiếng.
Khúc Nhất Huyền nhả ra, khẽ nhếch cằm, nhìn anh, sau khi suy nghĩ mấy giây, cô nghiêm túc nói: “Hình tượng không thể thay thế được.”
“Sẽ không có ai tốt hơn anh, cũng không thể khiến em thích được như anh.” Cô muốn ngồi lên, lại sợ thật làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của anh, đành ôm eo anh, ngửa đầu nhìn: “Câu trả lời này hài lòng không?”
Phó Tầm cười nhẹ một tiếng, cắn cằm cô, hàm hồ hỏi: “Nói thật?”
Khúc Nhất Huyền nhíu mày: “Anh không tin em?”
Cô khó được nguyện ý mở miệng nói một câu xinh đẹp dễ nghe, anh dám không tin?
Điểm tính tình bướng bỉnh kia của cô còn chưa kịp ấp ủ có thành tựu, lại một lần nữa bị anh áp xuống, anh nắm chặt bắp đùi của cô, đè nặng xuống: “Tin.”
“Nghe em nói một câu thích rất khó khăn,” anh thở nhẹ, cọ xát, đã tra tấn cô cũng là tra tấn chính mình, “Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy không chân thực.”
Anh không cần nghe được hứa hẹn gì từ Khúc Nhất Huyền, chỉ cần được cái miệng đó của cô dỗ dành, máu chảy đầu rơi cũng cam tâm tình nguyện.
Anh cúi đầu, hôn cô.
Từng cái từng cái một, giống như là đánh dấu lãnh địa của chính mình, không sợ phiền hà.
Khúc Nhất Huyền bị anh nắm chặt eo, toàn thân đều căng thẳng như dây cung. Trên người những nơi da thịt chạm vào nhau đều là nhiệt ý nóng bỏng, giống như có một chùm lửa, rơi rụng, tia lửa văng tung tóe, dính phải chất đốt liền bùng lên.
Cô đưa tay vòng lấy gáy anh, cũng không quên tránh miệng vết thương của anh: “Anh đừng nhúc nhích.”
Cô nắm tay trái của anh, nắm chặt một chút xíu, trước khi cơn sóng triều tan rã, cô nghĩ nghĩ, thật sự lại hỏi một lần: “Không cần thay đổi tư thế?”
Phó Tầm không đáp.
Anh khẽ cắn vành tai của cô, hơi thở ấm áp, tất cả đều rơi vào trên vành tai cô.
Cô vô ý thức co lại, chưa trốn được xa hơn, đã bị anh nắm eo bắt trở lại, lần này không hề khách khí, như là cố ý khiến cô rơi vào trạng thái không có chút phòng bị nào từ bỏ tất cả bị anh lấp đầy, tiến vào vào nơi sâu nhất, ẩn núp.
Cô hừ một tiếng, từ thân đến tâm đều tràn đầy.
Cũng không dám động, cằm cô dán vào môi anh hơi ngửa lên, có chút đáng thương thở thật sâu hổn hển một tiếng.
Phó Tầm mở mắt ra, giống như còn ngại không đủ, đâm đến mức khiến cô hơi hơi cong người lên. Tay từ vòng khe hở giữa eo cô và ga giường luồn vào, lót đằng sau thắt lưng cô, trở tay nắm chặt, nhấn xuống một cái, chặt đến mức không còn khe hở.
Lần này muốn mệnh.
Toàn thân cô đều mềm xuống, tay ôm lấy phần gáy anh mất lực, mũi chân đều cuộn tròn. Liều mạng muốn chạy trốn, lại tham lam muốn tới gần một chút.
Phó Tầm thong thả luật động, dường như cố ý muốn báo thù vừa rồi của bị cô khinh thị, lúc cô cầu anh, anh thiếu ba phần lấp đầy; lúc cô không muốn, anh nhất định phải vào hết mười phần.
Tiếng người ồn ào náo động bên ngoài dần dần tán loạn, cách đầu bậc thang càng gần, lên lầu xuống lầu, tiếng đóng cửa mở cửa càng giống như là chui vào trong lỗ tai, rõ ràng có thể nghe thấy từng tiếng.
“Cách âm không tốt.” Anh cố ý, cắn môi cô, nghe cô nhỏ giọng hừ: “Em phải nhịn một chút.”
Khúc Nhất Huyền mở mắt nhìn anh, trước mắt có chút mông lung, ngũ quan khuôn mặt anh lại hết sức rõ ràng, ẩn nhẫn, khắc chế, lại vui sướng tràn trề.
Cô cắn môi dưới, tay treo ở bả vai anh càng nắm càng chặt.
Vốn còn muốn nói gì đó, nhưng là lời còn chưa tới bên môi, đã bị va nát. Câu nói kia tựa như là báo trước khai mạc, cho đến khi cô bị cảm giác khoái cảm đánh sâu vào gột rửa tận đỉnh, cô mới biết được, đây mới thật sự là bắt đầu.
Không biết qua bao lâu, chờ đến lúc Phó Tầm rốt cục thả cô đi ngủ, cô đã mệt cực kỳ.
Giữa lúc ý thức mông lung mơ hồ, trong đầu cô hiện lên hình ảnh từng màn vừa rồi dõng dạc nói muốn “Anh ở dưới em ở trên”, giống như ảnh động đang không ngừng phát lại, lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận “nhục nhã” cô.
Rốt cuộc hình ảnh cũng đến điểm cuối, dừng lại ở lúc cô đã tinh bì lực tẫn, trên tấm hình cô quấn lấy anh cầu xin anh nhanh lên. Loại cảm giác ngập đầu tê dại, giống bị điện giật còn sót lại trong thân thể kia, thỉnh thoảng lại nảy lên hai lần như muốn thể hiện cảm giác tồn tại rõ ràng.
Phó Tầm đợi cô ngủ an ổn, mới kéo cả người cô ôm vào trong ngực.
Những sợi tóc giữa tóc mai bị thấm ướt, dán ở bên môi.
Anh đưa tay thay cô đẩy ra, môi từ ấn đường của cô, rơi xuống chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng hôn một cái trên môi, cũng đi theo nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này, từ hừng đông ngủ đến lúc hoàng hôn ngã về tây.
Từ khe hở màn cửa lộ ra ánh sáng đều mang theo màu vàng ấm, mờ nhạt như nạm viền vàng, dừng ở trên sàn nhà.
Ngoài cửa, là tiếng đập cửa nhẹ mà khắc chế, đầu tiên là ba tiếng, thấy bên trong không có động tĩnh, lại tiếp tục vang lên một trận.
Phó Tầm tỉnh trước, mở mắt thấy cô nhíu mày không vui, cẩn thận rút tay từ dưới cổ cô ra, mặc áo vào đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là người dẫn đội, thấy mở cửa là Phó Tầm, ngẩn ra, thấp giọng hỏi: “Phó tiên sinh, tiểu Khúc gia có phải còn chưa tỉnh ngủ không?”
Trong hành lang rất yên tĩnh, an tĩnh như là vạn sự đều có một kết thúc yên tĩnh.
Anh nắm chốt cửa, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Tìm cô ấy có chuyện gì?”
“Là như thế này.” Người dẫn đội tự dưng cảm thấy cảm giác áp bách quanh thân dần dần nặng hơn, anh ta liếm liếm môi, nói ngắn gọn: “Đội trưởng Cố tới, nói là bên núi tuyết có tình huống khẩn cấp, muốn mấy vị lĩnh đội tập hợp triển khai cuộc họp.”
Dứt lời, anh ta đã chờ một hồi, thấy Phó Tầm không tiếp lời, lại bổ sung: “Đội trưởng Cố, đội trưởng Bành đều đã chờ trong phòng họp.”
“Tôi đã biết.” Phó Tầm nói: “Đánh thức cô ấy khả năng tốn chút thời gian, nhờ anh đi nói một tiếng, để hai vị ấy chờ một chút.”
Người dẫn đội đầy miệng đáp ứng, nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, anh ta quay người, bỗng nhiên dừng lại bước chân.
Chờ chút…
Lời này muốn nói làm sao???
Khúc Nhất Huyền là tự mình tỉnh.
Tiếng đập cửa vang lên cô liền tỉnh, chỉ là ý thức còn chưa trở lại, đôi mắt như bị dính chặt không mở ra được.
Những lời người dẫn đội và Phó Tầm nói cô đều nghe thấy được, lỗ tai giống như trời sinh biết bắt giữ từ ngữ mấu chốt, vừa nghe đến “Tình huống khẩn cấp”, dây cung đang lỏng lẻo cũng lập tức căng lên.
Cô mở mắt, đắp chăn ngồi dậy.
Trên thân còn có chút lười nhác, mệt mỏi, cô dựa vào đầu giường phát ngốc một hồi lâu, thẳng đến khi cửa khép lại, Phó Tầm trở về, cô mới giống như hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng nói ám ách hỏi: “Dẫn đội nói cái gì? Núi tuyết bên kia phát sinh tình huống khẩn cấp gì rồi?”
“Không rõ ràng, Bành Thâm cùng Cố Yếm chờ em ở phòng họp, hẳn là muốn thừa dịp người đến đông đủ lại nói.” Phó Tầm nhấn chốt mở đèn tường chiếu sáng, cúi người ôm cô: “Đi tắm rửa trước? Anh đi lấy quần áo cho em thay.”
Cũng tốt.
Cằm cô đặt trên vai anh nhẹ nhàng gật một cái: “Ôm em đi.”
Trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thời gian tắm rửa đều là bóp nặn.
Khúc Nhất Huyền không lãng phí quá nhiều thời gian trên mặt cá nhân, thu thập chỉnh tề xong cùng Phó Tầm một trước một sau đẩy ra cửa lớn phòng họp lầu ba.
Trong phòng họp ngoại trừ Bành Thâm cùng Cố Yếm, còn có bao nhiêu người dẫn đội phụ trách các lĩnh vực khác biệt. Hẳn là đã đợi cô một hồi, trên bàn nước trà đã hết một nửa, mặt lộ vẻ nóng nảy xao động.
Cô vừa đến, tiếng trò chuyện trong phòng họp đột ngột dừng lại, cả căn phòng ăn ý yên tĩnh, tất cả mọi người đứng dậy đón chào.
Khúc Nhất Huyền cũng không bởi vì địa vị của mình hết sức quan trọng liền tỏ thái độ khinh mạn, thành khẩn xin lỗi một tiếng, cùng Phó Tầm ngồi xuống phía dưới vị trí của Bành Thâm.
Ánh mắt Cố Yếm dừng lại trên thân hai người một cái chớp mắt, mở miệng nói trước: “Nghe nói hai người đều bị thương, không thăm hỏi trước, là tôi sơ sót.”
Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn anh ta, không quá khách khí phá đám nói: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần đến những lời xã giao này. Chuyện bị thương này, không trách anh.”
Cố Yếm cười một tiếng, dường như đã quen với phương thức nói chuyện của cô, nói: “Nếu không phải quen biết lâu như vậy, biết tính tình cô thế nào, cô nói lời này tôi thật muốn hiểu lầm.” Dứt lời, ánh mắt anh ta lệch sang một bên, rơi xuống người Phó Tầm: “Vết thương không sao chứ? Cũng trách tôi chỉ lệnh hành động không rõ ràng, làm chậm trễ thời gian bắt giữ tốt nhất. Không chỉ lọt lưới hai con cá, còn làm hai người bị thương.”
Phó Tầm ý vị thâm trường nhìn Khúc Nhất Huyền bên cạnh đang có chút đứng ngồi không yên, cười cười, nói: “Làm phiền anh bận tâm. Bị thương ngoài da dưỡng hai ngày là tốt, không có gì đáng ngại.”
Khúc Nhất Huyền bị ánh mắt của anh nhìn đến ngứa ngứa sau tai, luôn có chút không được tự nhiên, chỉ coi như không nhìn thấy, hắng giọng một cái, tiếp lời: “Vào chủ đề chính đi, núi tuyết bên kia xảy ra chuyện gì?”
Lúc vừa rồi đi vào cô đã quét một vòng, lần chi viện này, mấy vị dẫn đoàn chịu trách nhiệm chính của đội cứu viện Tinh Huy toàn bộ đều đến đông đủ. Tư thế triệu tập khẩn cấp này, nhìn như là muốn lập tức xuất phát.
Cố Yếm đáp: “Tối hôm qua cùng đội ngũ của Viên Dã phân công đi ra ngoài còn có hai tiểu đội của tôi, một đội áp người trở về, một đội khác đuổi theo Bùi Vu Lượng. Thời điểm trời sắp sáng, Viên Dã phát tọa độ cho tôi, nói đã tìm được điểm đám người Bùi Vu Lượng bỏ xe, để tôi điều tiểu đội kia đi tụ hợp.”
“Đến lúc đó, tình trạng thời tiết núi tuyết bên kia đã rất tệ. Đến xế chiều, trên núi có bão tuyết, tình trạng thời tiết ác liệt. Khả năng… Đến làm phiền các vị lĩnh đội mạo hiểm gió tuyết sớm lên núi.”
Bão tuyết?
Khúc Nhất Huyền nhíu mày.
Này rất khó giải quyết.
Bão tuyết mang tới không chỉ là nhiệt độ hạ thấp, mà tầm nhìn trên núi cũng theo đó giảm xuống, hoàn cảnh ác liệt, nếu xảy ra bất trắc, đám người Bùi Vu Lượng lúc nào cũng có thể có nguy hiểm sinh mệnh.
Cô nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía người dẫn đội: “Buổi sáng tôi đưa cho anh danh sách thiết bị, anh đã chuẩn bị xong?”
Người dẫn đội gật đầu: “Đều chuẩn bị xong, mượn khách sạn một gian lều cỏ, gửi tạm thời.”
Khúc Nhất Huyền gật đầu, ngược lại nhìn về phía Bành Thâm: “Tôi cảm thấy lên núi cứu viện không có vấn đề.”
Bành Thâm không nói, ánh mắt rơi xuống trên người mấy vị lĩnh đội bên dưới, chờ bọn họ mở miệng.
Thiết bị cứu viện lần trước vào lúc phục kích cứ điểm quân sự đã chuẩn bị đầy đủ hết, đội viên đội cứu viện cũng toàn bộ tại chỗ chờ lệnh, lại thêm vật tư đầy đủ, lần chuẩn bị cứu viện này cơ hồ đạt đến trình độ phân phối tối cao, không có bất kỳ một vị lĩnh đội nào chần chờ do dự.
“Hoàn toàn có thể sớm lên núi.”
Trong mắt Bành Thâm lộ ra ý khen ngợi, thỏa mãn gật gật đầu, “Nếu toàn thể đội viên đã thông qua, tiếp theo là phân phối cụ thể vật tư và nhân viên, cùng chế định lộ tuyến cứu viện.”
Anh ta nhìn về phía Khúc Nhất Huyền, ánh mắt mỉm cười: “Tôi lui về vị trí hàng hai quá lâu rồi, hội nghị vẫn là do cô chủ trì đi.”
Khúc Nhất Huyền không giả ý khiêm tốn khách sáo, cô cầm bút ký hiệu, đứng dậy đến trước bảng trắng vẽ lên bản đồ địa hình núi tuyết.
“Núi tuyết là một nhánh của dãy núi A Nhĩ Kim, trước đây chúng ta đã từng làm cứu viện ở núi A Nhĩ Kim, có hiểu biết đại khái đối với địa hình. Từ trên nhìn xuống núi tuyết, hình dạng ngọn núi giống dây vải bó chặt, cũng giống như cái bình nằm ngang. Nơi này…”
Cô vòng tròn điểm Bùi Vu Lượng bỏ xe: “Là cửa ra vào duy nhất.”
“Còn lại hai bên núi tuyết đều là vách núi cheo leo, cắt ngang vắt dọc, căn bản không có đường có thể đi. Hướng duy nhất thông tới mạch chính của dãy núi A Nhĩ Kim, đã từng có đội ngũ thăm dò khai thác mỏ địa chất hạ trại, cầu nối duy nhất ở giữa hai ngọn núi đã bị chặt đứt, hình thành tử lộ. Bùi Vu Lượng muốn xuống núi, nhất định phải rút về đường cũ.”
“Ấn theo cước trình của Bùi Vu Lượng cùng tình huống trên núi trước mắt…” Cô dừng lại, muốn nhìn thời gian, lúc nâng cổ tay mới nhớ tới đồng hồ đeo tay đã lấy xuống khi tắm, chỉ sợ còn lưu lại trong phòng tắm.
Ánh mắt Phó Tầm từ đầu đến cuối không rời khỏi cô, thấy thế, vô cùng tự nhiên nâng lên cánh tay đeo đồng hồ đưa tới trước mắt cô.
Khúc Nhất Huyền nắm chặt tay anh, cúi đầu nhìn thời gian, ngay trước mặt nhiều người như vậy, không nhẹ không nặng bóp lòng bàn tay của anh một cái, lúc này mới buông ra, tiếp tục nói: “Bùi Vu Lượng hẳn là từ một giờ trước đã thuận lợi trèo lên đỉnh núi, cũng khẳng định ý thức được hắn đã chui vào trong bẫy do chúng ta thiết kế tốt. Đỉnh núi không có nơi che chắn, hắn mang theo lều vải cũng không có chỗ hạ trại, dưới bão tuyết bức bách mang tới áp lực sinh tồn, hắn nhất định sẽ rút lui xuống núi.”
Cô nâng cổ tay, dùng bút ký hiệu tại đánh dấu hai con đường trên đường núi: “Tôi nhớ rõ, khi khai thác mỏ địa chất trên núi tuyết có làm một con đường vận chuyển vật liệu cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt. Con đường này kéo dài từ cửa núi cho đến đỉnh núi, có thể chứa hai chiếc xe đi ngược chiều. Nói cách khác, con đường này có thể giảm bớt một nửa áp lực lục soát cứu viện của đội viên đội cứu viện chúng ta, nhưng cũng không thể quá lạc quan. Đội khai thác mỏ địa chất rút lui bao lâu, thì con đường này cũng đã hoang phế bấy lâu. Lâu năm thiếu tu sửa thêm nữa hoàn cảnh núi tuyết vẫn luôn rất ác liệt, chỉ lớp băng bị phá vỡ, đoạn đường này cũng không được bảo tồn hoàn hảo đến mức nào.”
Nghĩ nghĩ, Khúc Nhất Huyền lại tăng thêm một câu: “Đồng thời, địa chất núi tuyết phức tạp. Thời tiết bão tuyết tầm nhìn lại thấp, xe cứu viện chưa hẳn chịu được khảo nghiệm nhiệt độ thấp tuyết đọng. Khả năng đến trên sườn núi, tất cả đội viên sẽ phải bỏ xe, khiêng đồ tiến lên.”
“Tôi đề nghị.” Khúc Nhất Huyền phân biệt đánh dấu hai điểm bên trên hai con đường: “Phân biệt hạ trại, giữ lại một nửa lực lượng cứu viện, cam đoan sinh mệnh đội viên an toàn.”
Trong hoạt động cứu viện trên núi cao, cao nguyên thiếu dưỡng khí, nhiệt độ thấp mất độ ấm đều là khảo nghiệm sinh tồn rất nghiêm trọng. Huống chi, tất cả đội viên còn gánh vác trách nhiệm lục soát cứu viện, này không thua gì cõng một ngọn núi bò lên đỉnh núi.
“Hai tuyến?” Bành Thâm hỏi: “Nếu Bùi Vu Lượng đã bị vây chết trong một góc khác của núi tuyết, vì sao không bện thành một sợi dây thừng, lục soát theo cách thức dải thảm?”
Anh ta châm chước dùng từ, lại bổ sung: “Tôi rất đồng ý kế hoạch hạ trại, bảo tồn một nửa lực lượng cứu viện. Độ cao sườn núi tuyết, đội viên chúng ta phần lớn đều có thể tiếp nhận, tựa như là cơ trạm, có thể liên tục không ngừng vận chuyển lực lượng cứu viện tiến hành cứu hộ, còn có thể giảm khả năng đội viên cứu viện bên ta xảy ra bất trắc.”
Cố Yếm phản đối trước: “Hiệu suất quá thấp.”
“Núi tuyết mặc dù như cái túi bị bó chặt lối ra, nhưng diện tích đất bằng chỉ có thể dùng bước chân để đo đạc…” Cố Yếm lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý ý nghĩ của Bành Thâm.
Khúc Nhất Huyền nhất thời không nói chuyện.
Nguyên bản, kế hoạch của cô là dùng drone thay thế một bộ phận nhân lực, sớm dò đường, có thể giảm bớt hao tổn đội viên không cần thiết. Nhưng trước mắt, bão tuyết trên núi không chút lưu tình phá vỡ kế hoạch này của cô.
“Hai đội là đủ rồi.” Phó Tầm vốn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, “Người luôn luôn có xu hướng tìm cái lợi cho mình, Bùi Vu Lượng không phải một mình chạy trốn, vì lưu lại đường lui, hắn còn mang theo con tin vào thời khắc tất yếu có lẽ có thể cứu hắn một mạng đồng thời không thế nào phối hợp.”
“Bão tuyết cùng nhiệt độ thấp, thiếu dưỡng khí không chỉ là nan đề đội cứu viện gặp phải, cũng là hắn gặp phải. Hắn thậm chí không thể đi bộ thay xe, toàn bộ dựa vào sức của hai bàn chân. Sau khi Bùi Vu Lượng biết chính mình tiến vào tuyệt cảnh, hắn sẽ theo bản năng giữ lại lực lượng của chính mình, chuẩn bị đánh cược lần cuối.” Phó Tầm cong ngón tay lại, khẽ gõ mặt bàn, nói: “Hắn không có đầy đủ thiết bị chống lạnh như vậy, nhất định phải hạ trại, dựa vào lều vải thông khí tuyết. Núi đá kia lởm chởm, không có đường, không có nơi thích hợp hạ trại, chúng ta đều có thể bài trừ. Cô ấy định hai điểm này, là địa điểm hạ trại hợp lý nhất.”
Sau khi định ra điểm hạ trại, lại xác nhận lộ tuyến lục soát cứu viện, tiếp theo phân phối vật tư cùng nhân lực, còn lại liền khá là đơn giản.
Khúc Nhất Huyền trước tiên tới lều cỏ xác nhận vật tư thiết bị, cô để người dẫn đội chuẩn bị chính là toàn bộ quần áo giữ ấm đội viên đội cứu viện vừa phân phối, ngoại trừ kiểm kê số lượng, còn muốn phân phát từng cái, công trình to lớn.
Trừ cái đó ra, mặt khác cô còn chuẩn bị một phần danh sách thiết bị cũng cần người đi chọn mua chuẩn bị, cô không đi được, liền chọn một đội viên trong đội nhìn quen mắt đi trạm tiếp tế mua sắm, đơn độc đưa tới cho cô sau.
Làm xong hết thảy công tác chuẩn bị, cô trở về phòng họp.
Phân phối nhân viên đã do Cố Yếm dùng bút ký hiệu viết trên bảng trắng, cô trông thấy tên của mình cùng Phó Tầm liệt ra cùng nhau, phân làm một tổ dẫn đầu. Bành Thâm cùng Cố Yếm, dẫn đầu tổ , đi lộ tuyến số hai.
Trong những tiếng thảo luận khe khẽ chói tai của cả phòng, không ai chú ý tới cô trở về.
Chỉ có Phó Tầm đưa lưng về phía cửa, như là cảm ứng được sự tồn tại của cô, không hề có điềm báo trước, xoay người nhìn lại.
Ngay cả Khúc Nhất Huyền cũng không lưu ý đến, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô cong môi lên, khóe mắt đuôi lông mày, đều là ý cười.
Sau cùng chuẩn bị chiến tranh lại như thế nào?
Đại chiến hết sức căng thẳng lại như thế nào?
Cô bây giờ, lòng tràn đầy vui vẻ, vô vị sinh tử. (có thể hiểu là không quan tâm đến sống chết, để mọi sự thuận theo tự nhiên)
Tác giả có lời muốn nói: emmmm… Tôi mặc dù có không sợ tu văn khí thế, nhưng rất sợ tu văn tâm.