Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Toàn bộ phim trường lập tức trở nên giằng co, dưới khung cảnh lặng ngắt như tờ âm thanh nức nở khóc rống của Ngô Song Song lại càng thêm rõ ràng. Đạo diễn Vương nhíu mày, khuôn mặt trầm xuống không biết đang suy nghĩ gì, đúng vào lúc này, Chu Đồng ho nhẹ một tiếng rồi đi lên, nhìn qua Ngô Song Song khóc đến hoa lê đẫm mưa cùng với An Đóa đứng ở một bên bình tĩnh tự nhiên, trầm ngâm kiến nghị: "Mở camera xem chiếu lại thì sẽ rõ ràng thôi." Ông ta đã là lão tiền bối sẽ không vui vẻ với việc diễn viên lục đục với nhau.

Ở ngoài đám người, Ôn Lăng nhẹ nhàng cong môi.

Hai mắt Ngô Song Song sáng ngời, không chút do dự mà đáp ứng. Bộ dáng chắc chắn và uất ức kia, làm người khác hơi có chút hoài nghi có phải hiểu lầm cô ta hay không.

Phó đạo diễn rất nhanh đã mở lại đoạn chiếu lại, Ngô Song Song che lại mắt cá chân, khoé miệng gợi lên một nụ cười khinh miệt. Cô ta tự phụ cho rằng lúc cô ta dẫm xuống tay An Đóa không có khả năng quay được, nhưng động tĩnh An Đóa đẩy cô lớn như vậy màn ảnh không có khả năng không phát hiện. Mang theo loại tâm tư này, cô ta chờ mong phó đạo diễn xem xong chiếu lại rồi chạy lại đây.

Lại thấy phó đạo diễn lắc đầu nói: "Trong màn ảnh tất cả mọi thứ đều bình thường, An Đóa không hề động thủ."

"Không có khả năng." Ý cười trên khoé miệng của Ngô Song Song suýt nữa thì vỡ ra, chỉ cảm thấy chân đột nhiên đau đớn nhảy lên.

Sắc mắt phó đạo diễn không tốt: "Chẳng lẽ tôi lại lừa cô?"

Sắc mặt Ngô Song Song lúc đỏ lúc trắng, mắt cá chân còn co rút đau đớn từng đợt, đến bây giờ làm sao có thể không biết mình bị An Đóa ám toán, cắn môi dưới, mặt đầy chật vật.

Thấy Roman vẫn luôn hỏi han ân cần, An Đóa mờ mịt nhếch lên khoé môi, cô muốn chơi thì tôi chơi cùng cô!

Sắc mặc đạo diễn Vương rất là không tốt: "Còn có việc gì sao, nếu là không có việc gì thì tiếp tục quay phim." Nói xong, quay đầu nhìn về phía An Đóa: "Cô có vấn đề gì không?"

Ngón tay giấu trong tay áo nhéo nhéo, An Đóa cười như thường: "Không có, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể quay."

Mắt cá chân đã đau đến xuyên tim nhưng Ngô Song Song vẫn ngạnh cổ nói: "Tôi cũng không có vấn đề gì."

Sắc mắt của đạo diễn Vương lúc này mới hòa hoãn lại, gật gật đầu với cô ta, sau khi Ngô Song Song xử lý sạch sẽ quần áo, phân phó nhân viên công tác đoàn phim quay về chỗ cũ để tiếp tục quay phim. Tiếp tục quay phim, nhưng so với không khí âm thầm giao phong lúc trước, lúc này ác ý giữa hai người thấm ra làm toàn bộ đoàn phim đều có thể ngửi được.

An Đóa dù bận nhưng vẫn ung dung xem nhẹ đôi mắt phun lửa của Ngô Song Song, một lần nữa ngồi xuống ở ven tường, lúc thư ký trường quay đánh bản bắt đầu, nhanh chóng nhập diễn giống như kinh ngạc nâng mi mắt lên dò hỏi: "Hắn với ngươi thành thân?"

Ngô Song Song hung tợn thu lại hàm dưới, nâng cằm lên, che khuất khói mù trước mắt ra vẻ vô tư cất cao thanh âm, thanh thúy nói: "Không sai, cho nên về sau người đừng quấn lấy Quý đại ca của ta nữa, biết chưa?"

An Đóa nhăn mi lại, màn ảnh di xuống ngón tay trước đó nắm rơm rạ không tự giác xoa nắn một chút, trong nháy mắt sự mờ mịt lại biến thành một Minh Hoàn thong dong đạm mạc không chê vào đâu được: "Quý.. Đồng hắn nguyện ý?" Giữa ngôn ngữ chần chừ cùng mê mang trên mặt trong nháy mắt đoạt được đất diễn.

Khi đối diễn, mặc kệ là vị trí hay là động tác, diễn viên có kinh nghiệm đều sẽ đoạt diễn, hơn nữa rất có thể áp chế đối phương chỉ xuất hiện vài giây trong màn ảnh, cũng chính là loại đoạt diễn mà An Đóa làm, tuy trong màn ảnh vẫn có thân ảnh của Ngô Song Song, nhưng lực chú ý của mọi người đều đã bị cướp đi.

Cảm thấy suất diễn bị đoạt, Ngô Song Song đột nhiên tiến lên một bước, đôi tay chống nạnh bằng ưu thế đứng thẳng chặn màn ảnh của An Đóa, điêu ngoa tùy hứng trợn tròn mắt nói: "Dựa vào cái gì mà Quý đại ca không muốn, ta xinh đẹp hơn ngươi, ngoan ngoãn hơn ngươi, tính tình ngươi xấu như vậy một chút cũng không làm cho người ta thích, Quý đại ca sẽ không thích ngươi đâu."

Dưới các góc độ giữa sân không nhìn ra bất luận vấn đề gì, nhưng nếu là từ màn hình nhiếp ảnh nhìn lại, toàn bộ màn ảnh đều bị Ngô Song Song chiếm hết, trừ bỏ vài góc áo lờ mờ, không hề có sự tồn tại của An Đóa.

Cô gái ngồi dưới đất lại không đoạt lấy câu chuyện của cô ta, ngược lại thả lỏng sống lưng đã căng chặt đặt trên bức tường lạnh băng, rồi sau đó hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía Ngô Song Song, hai tròng mắt đen nhánh, lạnh băng, thanh âm nhàn nhạt: "Quý Đồng bây giờ ở đâu?" Một câu đã đánh gãy thế cục cô ta bá chiếm màn ảnh.

Trong lòng Ngô Song Song giận dữ, phối hợp với suất diễn cũng nên tức giận trừng mắt cúi đầu bóp cổ An Đóa, một bên âm thầm dùng sức một bên hô lên: "Quý đại ca của ta ở đâu thì liên quan gì đến ngươi? Còn nữa không được nhìn chằm chằm ta như vậy, lại nhìn ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra."

Nói xong, một chủy thủ bạc xuất hiện trong tay, Ngô Song Song đưa lưng về phía màn ảnh siết chặt cằm An Đóa, ác ý quơ chuôi chủy thủ.

Mí mắt An Đóa đột nhiên nhảy dựng, chủy thủ màu bạc cùng ác ý mờ mịt trên mặt Ngô Song Song làm cô sinh ra một cảm giác không tốt lắm. Một cảm giác không tốt xông ra, trong mắt ức chế sắc lạnh, cô thở sâu không khác thường tiếp lời thoại: "Mặc kệ ta với hắn có quan hệ gì, các người thành thân ta cũng phải thấy hắn một lần."

"Không được thấy!" Ngô Song Song bịa ra lời thoại đắc ý giơ đuôi lông mày lên, tiến lên nỉ non bên tai An Đóa: "Cô nói nếu tôi rạch gương mặt này của cô, cô có thể ở lại đoàn phim không?"

Lưỡi chủy thủ lạnh lẽo đụng phải gương mặt cô, làm cho lông tơ cô dựng đứng lên. An Đóa lạnh lùng nhìn chủy thủ trong tay cô ta, không thể không nói trong lòng cuối cùng cũng toát ra hàn khí. Cô biết, người phụ nữ vừa phát rồ vừa não tàn này thực sự có thể làm được.

Cắt mặt cô, một việc ngoài ý muốn không phải cố ý, lập tức có thể phủi sạch quan hệ với chính mình, cho dù không thể phủi sạch, cô bị thương nhất định phải rời khỏi đoàn phim, Ngô Song Song làm theo sẽ là người chiến thắng. Áp lực, lửa giận trong mắt An Đóa lạnh lẽo, cô lại xem thường người phụ nữ này.

Vì hình ảnh hậu kỳ chiếu ra sẽ đẹp, một ít đạo cụ dùng của đoàn phim là thật, mà chiếc chủy thủ thủ công tinh xảo này chính là một trong số đó, An Đóa không dự đoán được đạo cụ này lại trở thành bùa đòi mạng mình.

Mà cô lúc này không thể đánh cược nổi, đoàn phim mới bắt đầu quay mặt cô bị thương thì có thể lập tức thay đổi người, mà không phải vì chờ một vai phụ mà lãng phí thời gian của đoàn phim, Ngô Song Song thật sự nắm mạch máu của cô.

Ánh mắt An Đóa càng ngày càng lạnh, sống lưng căng chặt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trơ mắt nhìn cây chủy thủ vạch tới vạch lui trên gương mặt mình, Ngô Song Song đột nhiên nhìn thấy ánh mắt cô sợ tới mức tay run run, rất nhanh lấy lại tinh thần thẹn quá hóa giận đọc lời thoại: "Ngươi tuy là lớn lên không xinh đẹp bằng ta, nhưng Quý đại ca nhìn thấy ngươi hối hận thì phải làm sao? Ngươi nói bằng không ta hủy gương mặt của ngươi trước, sau đó mang ngươi đi gặp hắn, được không?"

Ngô Song Song một bên dùng âm thanh thiên chân vô tà nói lời này, một bên đưa lưng về phía màn ảnh âm thầm hạ lực đạo, lúc nhìn thấy gò má căng chặt của An Đóa, ác ý cười đưa ngón tay về phía trước.

Trong chớp nhoáng, An Đóa đột nhiên giơ tay, chỉ nghe thấy âm thanh chọc vào thịt 'phốc' một cái, Ngô Song Song vứt bỏ chủy thủ, vẻ mặt hoảng sợ nói: "A, máu.. An Đóa, sao cô lại dùng tay để chắn, chỗ này không phải là tôi chỉ hù dọa cô hay sao?"

Truyện Chữ Hay