Giản Duy cùng Giang Ngật về nhà anh. Tuy rằng đường đi không xa nhưng đã hăng hái cả buổi tối, Giản Duy vừa vào thang máy đã bắt đầu than mệt. Giang Ngật ban đầu không để ý đến cô, nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra liền bế ngang người cô lên. Giản Duy bị bất ngờ, lập tức ôm chặt lấy anh.
Đèn hành lang sáng trưng, giày anh dẫm trên sàn, bước đi nhẹ nhàng. Giản Duy ôm lấy cổ anh, rõ ràng đã nở nụ cười lại vẫn nói: “Không phải anh vừa chê em nặng à?”
Giang Ngật liếc cô: “Thù dai.”
Giản Duy bị nói đến ngượng ngùng. Được rồi, cô đúng là thù dai, anh rõ ràng mệt hơn nhiều, mà cô còn muốn ép buộc. Cô càng giãy dụa muốn xuống, Giang Ngật càng ôm chặt hơn, anh bảo: “Mở cửa.”
Anh dừng lại ở trước cửa, từ trong lòng anh, Giản Duy vươn tay ra nhập mật mã mở cửa. Anh ôm cô đi vào, Giản Duy lại đóng cửa, bật đèn. Hai người chưa nói với nhau câu nào nhưng lại rất ăn ý.
Giang Ngật đi đến phòng khách thì thả cô xuống, kéo tay cô hôn lên đó rồi dịu dàng nói: “Hoan nghênh về nhà, công chúa điện hạ.”
Căn nhà đã lâu không có người ở, Giản Duy bật hết đèn lên để ánh đèn huỳnh quang tràn ngập phòng khách vắng vẻ. Cô đứng đối diện Giang Ngật, nghe thấy anh nói: “Anh muốn đi tắm một chút, em đi trước hay anh đi trước đây?”
Nhìn ánh mắt lộ ra ý dò hỏi của anh, Giản Duy bỗng thấy căng thẳng. Trong mấy ngày ở đoàn phim vào lễ mừng năm mới, cô đều tranh thủ lúc anh không có ở khách sạn để tắm cho nên cũng không xảy ra tình huống xấu hổ gì.
Nhưng hiện tại, cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt…
Cô nói theo bản năng: “Trước khi ra khỏi nhà em đã tắm rồi, anh đi tắm đi. Không cần phải để ý đến em đâu.”
Anh nhìn cô chăm chú, có chút suy tư, hỏi lại: “Em chắc chắn?”
Giản Duy trả lời: “Chắc chắn mà…”
Giang Ngật nói: “Anh còn tưởng rằng em muốn tắm cùng anh chứ?”
Mặt Giản Duy ngay lập tức đỏ lên, cô mắng: “Nói, nói hươu nói vượn!”
Giang Ngật nhích người lại gần cô. Mùi nước hoa trên người anh thoang thoảng quanh mình, Giản Duy đến thở cũng không dám. Môi anh kề sát vành tai cô, cười nói: “Vậy tại sao em lại nhìn lén anh thay quần áo?”
Giang Ngật nói xong liền xoay người vào phòng tắm, để lại Giản Duy ở ngoài xấu hổ và giận dữ muốn chết. Vậy mà anh cũng phát hiện! Cô còn nghĩ mình che giấu rất khá, hóa ra anh đã phát hiện từ lúc đấy, lại còn dám giả ngu!
Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước, Giản Duy mới chỉ tưởng tượng một chút thôi mà mặt đã đỏ tận mang tai, trốn đến bên kia phòng khách. Đầu óc rối bời, cô đành lấy điện thoại ra lướt để phân tâm. Trên WeChat vậy mà còn có rất nhiều người chưa ngủ, đều là bạn bè trong nhóm fan của Giang Ngật. Hoạt động hôm nay của Giang Ngật thành công rực rỡ, mọi người tán gẫu rất vui vẻ, khoe khoang đủ các loại ảnh chụp.
Giản Duy nhịn không được nói: “Vẫn chưa ngủ à? Không cần nhan sắc, cũng chẳng cần mạng sống luôn?”
Vừa thấy cô, Bí đỏ – chan lập tức nói: “Cậu cũng không ngủ còn gì! Cả ngày chẳng thấy đâu, hôm nay người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt thần sầu lắm, cậu bỏ qua thật đáng tiếc. Mọi người đều đang bảo phải bắt anh quỳ sầu riêng đó.”
Nói xong liền gửi cho Giản Duy ảnh Giang Ngật tô son cho fan nữ. Giản Duy chống má, yên lặng nhớ lại, cũng đúng, người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt thần sầu vô cùng.
Cô bị trêu ghẹo sắp chết mất rồi đây.
Cho dù đã qua một buổi chiều và buổi tối, bức ảnh này vẫn có sức sát thương cực kì mạnh mẽ. Nhóm fan nổ tung, một đám gào khóc thảm thiết, giận dữ mắng mỏ Giang Ngật: “Không cưới còn làm trễ nải” Bí đỏ-chan nói: “Không cần thiên trường địa cửu đâu, chúng ta cùng vui vẻ một lần đi ca ca.”
Không cưới còn làm trễ nải: Nguyên gốc là “不娶何耽”, là một cụm từ phổ biến trên mạng, bày tỏ suy nghĩ của fan đối với thần tượng “Vì sao chẳng thể cưới em lại còn làm em trễ nải”.
Hiện mình vẫn chưa tìm ra được cách gì để chuyển ngữ cụm từ này, cầu cao nhân chỉ giáo ~
Như Lại Hiểu Sương đã từng nói, fan của Giang Ngật dạo gần đây rất đen tối, động một cái là đòi ngủ với anh. Mấy người Bí đỏ-chan còn thấy lạ trước đây Giản Duy cũng rất thoải mái to gan, lần này lại vô cùng rụt rè, một câu cũng chưa nói.
Vì sao lại không cùng nói?
Có lẽ là vì đối với cô, nói muốn ngủ là có thể ngủ được thôi.
Giản Duy vùi mặt vào gối ôm, cảm thấy hai má nóng cháy.
Giang Ngật vừa ra thì nhìn thấy hình ảnh Giản Duy tựa vào sô pha, đang mơ mơ màng màng ngủ. Anh mặc áo tắm dài màu trắng, vừa lau tóc vừa đi tới. Giản Duy nghiêng thân mình, nửa khuôn mặt vùi vào gối ôm, bím tóc hơi loạn, cô mím môi, khẽ cắn môi dưới, trông ngây thơ trong sáng vô cùng.
Anh khom mình, một giọt nước từ tóc rơi xuống mặt cô.
Giản Duy mí mắt giật giật, mở to mắt nói: “A Ngật, anh tắm xong rồi à…”
Giang Ngật nhắc nhở: “Lên giường ngủ đi em.”
Anh lại ôm cô lên, Giản Duy nằm trong lòng anh, vô ý thức cọ cọ. Giống như trước đây, khi ba mẹ mang cô đi chơi, đến tối họ luôn ôm cô bé không còn lê nổi bước về nhà như vậy.
Giang Ngật ôm Giản Duy vào đến phòng ngủ thì cô đã tỉnh lại, ngồi dậy giữ chặt tay anh nói: “Em không ngủ, để em sấy tóc cho anh. Ở đây có máy sấy không?”
Đương nhiên là có, Giang Ngật tìm máy sấy đưa cho cô, Giản Duy quỳ ở đằng sau sấy tóc cho anh. Làn gió ấm áp, cô giữ mái tóc đen nhánh, ướt sũng trong tay, vò đi vò lại. Anh vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn như một chú chó lớn nghe lời, mặc cho cô đùa nghịch. Giản Duy đang chơi vui vẻ, anh bỗng nhiên “Chậc” một tiếng, Giản Duy còn chưa kịp hồi hồn đã bị anh kéo vào lòng, ngồi trên đùi anh.
Anh chăm chú nhìn cô, ánh đèn chiếu đến từ phía sau hắt bóng lên mặt anh.
Giản Duy chép miệng cười: “Anh thích tư thế này thật đấy.” Máy sấy ở ngay trước mặt anh vẫn tiếp tục phả ra từng luồng hơi nóng.
Giang Ngật cầm lấy máy sấy, tắt đi, tiện tay quăng sang một bên. Trong lúc anh làm vậy, cổ áo bị bung ra một chút, lồng ngực màu lúa mạch theo hơi thở phập phồng lên xuống, trên cổ còn vương vài giọt nước.
Phát hiện ánh mắt của Giản Duy, anh không chỉ không che đi, mà còn nhướng mày nói: “Muốn xem thì xem đi. Không cần phải lén lút như vậy, anh chủ động cởi ra cho em xem.”
Người đàn ông này, với kiểu ăn mặc ấy, lại nói với cô như vậy ngay trong phòng ngủ…
Tim đập gia tốc, Giản Duy thấp giọng trách móc: “Đã bảo em không có mà…”
Trước đó cô đã cho điện thoại vào túi áo, giờ lại vì nghiêng mình mà bị rơi xuống. “Lạch cạch” một tiếng, Giản Duy muốn nhặt lên nhưng Giang Ngật đã nhanh hơn, khom lưng cầm lấy trước. Giản Duy không cài khoá, chỉ cần tuỳ ý nhấn là màn hình sẽ sáng lên.
Giản Duy chờ Giang Ngật trả máy lại cho mình, ai ngờ anh lại muốn xem. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao mình cũng đã xem điện thoại của anh, anh muốn xem thì xem thôi.
Đợi chút! Hình như lúc nãy cô đang nói chuyện liền ngủ mất, nên bây giờ trên màn hình hẳn là cuộc trò chuyện của cô cùng mấy người Bí đỏ-chan.
Giản Duy tư thế mau lẹ giống như hổ đói vồ mồi, muốn đoạt điện thoại lại! Nhưng đã muộn, Giang Ngật giương mắt, như cười như không mà nói: “Hóa ra Duy Duy cũng có ước muốn này đối với anh à.”
Ước uốn cái gì chứ! Cô chẳng ước muốn gì cả! Cô chưa nói gì hết!
Người ồn ào nói muốn ngủ với thần tượng đâu phải cô!
Giản Duy nghiêm mặt nói: “Trong nhóm này đều là fan não tàn, anh không cần phải quan tâm đâu. Em cũng không thích đùa cùng các cô ấy. Thật sự đó. Anh quên chuyện này đi nhé!”
Giang Ngật đáp lại: “Nhưng em ở trong này mà, còn nữa, nhóm này tên gì ấy nhỉ, “Nhóm bạn ngủ với Ngật”.”
Giết cô đi.
Giản Duy đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói: “Mọi người muốn ngủ với anh thì làm sao? Còn không phải do anh trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi sao! Em còn chưa tính toán với anh đó, ban ngày ở trong cửa hàng, anh thân mật với cô gái khác như vậy… Lại còn tô son môi cho cô ấy nữa chứ!”
“Anh cũng nói rồi, việc này có thể giải thích mà. Tất cả là do bọn họ sắp xếp, anh vô tội.”
“Em mặc kệ, dù sao cũng là lỗi của anh. Là anh sai trước!”
“Nếu em để ý như vậy, anh cũng tô son cho em một lần nhé?”
“Em mới không cần đâu. Chuyện anh đã làm cùng người khác, em không thèm bắt chước.”
Giang Ngật dường như thật khó xử, một lúc sau mới khẽ thở dài: “Đã như vậy thì, chỉ có thể để em giúp anh thôi.”
Giản Duy nhất thời đơ ra, ngón tay của anh đã mơn trớn đôi môi của cô. Bởi vì cùng anh hẹn hò, Giản Duy hôm nay còn thật sự trang điểm, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim còn vào nhà vệ sinh sửa lại. Trên môi cô là sắc đỏ tươi tắn, vừa nhẹ nhàng xoa một chút đã dính vào đầu ngón tay. Anh nhìn ngón tay bị dính son đỏ, cười cười xoa lên môi mình.
Sau đó, anh ôm lấy mặt cô mà hôn.
Giản Duy ngồi trên đùi Giang Ngật, ngửa đầu, môi anh thật nóng, theo nụ hôn ngày càng sâu, cô càng chút ngồi không yên, người hơi tuột xuống. Anh lập tức ôm lấy eo cô, kéo thân hình nhỏ bé lại gần hơn khiến hai người càng dính chặt vào nhau
Cô bị anh khống chế trong lòng giống như mèo con đáng thương, đến thở dốc cũng không được, chỉ có thể nhận lấy sự chiếm đoạt của anh. Giang Ngật công thành đoạt đất, nhưng dần cảm thấy chưa đủ. Không đủ, dù làm gì cũng không đủ. Hôn môi đơn giản như vậy đã không thể thỏa mãn anh nữa rồi, anh muốn càng nhiều hơn, anh muốn được gần cô hơn.
Anh muốn cô…
Giản Duy đột nhiên phát hiện sự kì lạ bên dưới mình, thân thể lập tức căng lên. Hai người thở hổn hển rời nhau ra, cả mặt cô đều ửng hồng, không dám động dù chỉ một chút.
Nhìn xuống dưới, cô có thể nhìn ra áo tắm của anh có chút khác thường, nhớ tới buổi sáng sớm nồng nhiệt hôm nào, Giang Ngật, anh ấy lại…
Không, không cần nhìn!
Nghĩ đoạn, anh đã cầm lấy tay cô ấn đến chỗ nào đó trong khi cô còn đang trợn tròn mắt…
Giản Duy hoàn toàn choáng váng. Những gì đang cảm thấy trên tay là điềucô chưa bao giờ nghĩ tới, nóng như vậy, còn có thể cảm nhận được hình dáng mơ hồ… Cô cắn chặt môi dưới, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu. Anh nắm lấy tay cô, muốn cô di động, mà cô lại ngang ngạnh không chịu, trong lúc giãy giụa, anh đột nhiên kêu lên một tiếng.
Giản Duy hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh, anh sao vậy?”
Anh nhìn cô chăm chú, giọng khàn khàn nói: “Em dịu dàng một chút…”
Giản Duy gần như muốn khóc.
Ánh mắt người đàn ông sáng rực, ánh mắt này còn thẳm sâu hơn bóng đêm ngoài kia. Cô nhớ tới lần trước, cũng ở trên chiếc giường này, anh nói anh không muốn mọi việc diễn biến quá nhanh. Bây giờ đã ba tháng trôi qua, anh thấy đã đến lúc thích hợp rồi sao?
Anh muốn…
Giang Ngật nắm cằm cô, cúi đầu, kề sát vào.
“Anh…” Cô bỗng nhiên mở miệng.
Môi anh liền ngừng trên cánh môi cô, không ép sát vào, hơi thở như những chiếc lông chim thoảng nhẹ lên đôi má.
Anh nhìn nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen trong suốt, không tiếp tục tấn công nhưng cũng không lùi về phía sau, yên lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của cô.
Cô có thể cự tuyệt, cô biết anh tuyệt đối sẽ không ép buộc mình. Nhưng người đàn ông trước mắt là người đã bầu bạn với cô suốt thời thiếu nữ, là người đã thắp sáng cuộc sống của cô.
Không chỉ có anh muốn có được cô, thật ra, cô cũng rất muốn có được anh…
Cô quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Anh… Tắt điện đi.”
Giang Ngật nhìn cô chăm chú, nụ cười lan từ khoé miệng đến đôi mắt đẹp. Vừa giống như nghe được đáp án mình muốn, lại vừa giống như đã hoàn thành ước nguyện mong chờ từ lâu.
Anh đáp: “Tuân lệnh.”
Đèn đã tắt, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Giản Duy bị đặt lên giường, tấm nệm dưới thân mềm mại như biển cả. Cô còn chưa kịp hồi hồn, anh đã đè lên.
Nụ hôn còn triền miên hơn ban nãy, cũng kiên định hơn nhiều. Giang Ngật vừa mạnh mẽ vừa thong dong. Giản Duy vốn đang cứng đờ người, theo động tác của anh, cô cũng dần dần chìm đắm.
Xương cốt giống như bị rút đi hết, cô giống như một dòng nước nằm trong tay anh, tùy theo hành động của anh mà biến hóa…
Trong căn phòng im lặng chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
“Giang Ngật, Giang Ngật…” Cô gọi tên anh, bất lực, ấm ức, thực ra chính cô cũng không biết mình muốn nói gì.
“Ừ, anh đây. Anh ở ngay đây…” Anh cũng dịu dàng, kiên nhẫn đáp lời.
Chiếc áo tắm bị kéo đến bên hông, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ. Cô nắm chặt dây lưng của chiếc áo như đang níu lấy sợi dây cứu mạng.
Anh đột nhiên quỳ thẳng người, cô tưởng anh phải đi, đôi mắt mơ hồ mở to đầy mất mát. Thế nhưng, cô chỉ thấy anh vươn tay tìm đến ngăn kéo đầu giường, lấy cái gì đó ra. Giản Duy nghe được âm thanh xé vỏ, nhận ra được anh đang cầm cái gì, cho dù đang ở trong bóng đêm, mặt cô vẫn nóng lên.
Giang Ngật một lần nữa đè lên, Giản Duy dùng chút ý thức còn sót lại hỏi: “Chỗ anh… Vì sao lại có cái này?”
Không phải anh đã độc thân rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ…
Giống như đoán được suy nghĩ của cô, Giang Ngật một tay niết mặt cô, cắn lỗ tai cô, vội vàng: “Trước khi quay về đã bảo họ chuẩn bị trước, cẩn tắc vô ưu…”
Bảo bọn họ chuẩn bị…
Giản Duy cảm thấy đầu như muốn nổ tung, vừa mở miệng muốn nói thì ngón trỏ của anh đã chặn môi lại.
Giọng anh nghèn nghẹn, thêm vào đó là dục vọng không thể nhẫn nhịn nữa: “Bảo bối, em ngoan nào…”