Đến giờ Thả Hỷ mới phát hiện ra rằng, việc cô lần lượt mất đi Tần Mẫn Dữ và Triệu Vĩ Hàng, trong đó một phần có vấn đề từ bản thân cô. Bản thân cô đã không có lòng tin, cô phải cho họ lòng tịn như thế nào đây.
Vì được xử lý kịp thời nên ngày hôm sau, chân phải Thả Hỷ đã bớt sưng đi nhiều. Chỉ có điều, khi bước đi, cô chưa thật sự tự tin và chân bị đau vẫn còn yếu nên khó tránh khỏi vẫn còn tập tễnh.
Chân đau vẫn có thể chịu được, cùng lắm chỉ nằm trên giường cả ngày. Tuy nhiên, mới sáng ra đã có hai người không mời mà đến khiến cô cảm thấy khó chịu. Tô Thiêm Cơ là do Đinh Chỉ Túc gọi tới, Kiều Duy Nhạc có lẽ đã biết tin từ Triệu Vĩ Hàng.
Không phải Thả Hỷ không cảm nhận được sự quan tâm của họ, chỉ có đều, trong lúc cô còn chưa kịp nghĩ ngơi, chưa kịp lấy lại tinh thần thì phải đứng ra làm trọng tài cho hai người bọn họ. Tô Thiêm Cơ và Kiều Duy Nhạc không ai chịu nhường ai, có anh thì không có tôi, có tôi thì không có anh, cứ quấn quanh như vậy bên cạnh Thả Hỷ. Kết quả là bữa sáng mà hai người mang đến, Thả Hỷ phải ăn của mỗi người một chút thì cả hai mới thôi không tranh luận nữa.
Đương nhiên Thả Hỷ nghiêng về phía Tô Thiêm Cơ nhưng cô cũng thầm cảm thấy rằng Tô Thiêm Cơ dường như vẫn còn tình cảm với Kiều Duy Nhạc. Vì vậy, dù họ có tranh luận với nhau, cô cũng không nghiêng hẳn về phía Tô Thiêm Cơ. Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng chưa chắc có cơ hội quay lại với nhau, nếu Tô Thiêm Cơ và Kiều Duy Nhạc gương vỡ lại lành, đó cũng là một việc tốt nên làm.
Tô Thiêm Cơ thường xuyên qua chơi với Thả Hỷ, vì vậy cô ấy rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà của Thả Hỷ. Chẳng cần Thả Hỷ phải dặn dò, Tô Thiêm Cơ vẫn cảm thấy thoải mái như ở nhà của mình. Nhìn Tô Thiêm Cơ xách túi lớn túi nhỏ tới, Thả Hỷ biết rằng cô ấy đã dự định ở đây vài ngày để chăm sóc cho cô. Nhưng Kiều Duy Nhạc thì lại khác, anh ta dường như chỉ có ý định qua thăm cô một chút. Khi thấy có cả Tô Thiêm Cơ ở đây, anh ta mới chần chừ mãi không đi như vậy. Thả Hỷ cũng chẳng buồn để ý đến chuyện của họ. Cô đóng phòng lại, bỏ mặc hai người ở ngoài phòng khách muốn tranh luận, trách cứ nhau ra sao thì tùy, cô coi như không nghe thấy, không nhìn thấy gì cả.
Khi họ còn đang tranh cãi, Tô Thiêm Cơ dừng lại nghe điện thoại, Kiều Duy Nhạc bèn tranh thủ thời gian chạy tới chỗ Thả Hỷ, nói: “Rốt cuộc tối hôm qua hai người đã nói với nhau những gì? Nữa đêm Triệu Vĩ Hàng còn gọi điện cho anh, mắng anh một trận, còn nói là anh nhiều chuyện. Gặng hỏi mãi anh mới biết là em bị thương ở chân. Là do lúc đi lên bị thương hay lúc đi xuống bị thương vậy?!”. Đây là lần đầu tiên Kiều Duy Nhạc thấy Triệu Vĩ Hàng nổi giận, nhưng hôm nay qua đây, thấy Thả Hỷ vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh quả thực không hiểu nổi.
“Anh lèo nhèo cái gì thế hả!” Tô Thiêm Cơ nghe xong điện thoại bèn chạy lại: “Nếu muốn biết, về mà hỏi Triệu Vĩ Hàng, đừng có ở đây lèo nhèo nữa! Ai hơi đâu mà kể lại chuyện cho anh nghe!”
Thả Hỷ không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cô bạn Tô Thiêm Cơ này, mồm miệng đúng là chẳng nể nang ai cả. Xem ra trước đây, khi còn ở bên nhau, Kiều Duy Nhạc chắc cũng không đấu khẩu lại được.
“Anh nói xem Triệu Vĩ Hàng đã nói với anh những gì, em sẽ kể anh nghe chuyện tối qua, như vậy chẳng phải thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh hay sao?”, Thả Hỷ tinh nghịch đùa lại.
Tối qua, Tần Mẫn Dữ đã giúp cô hiểu ra rất nhiều điều, giống như bầu trời liên tục bị mây mù bao phủ nay đã được mặt trời chiếu rọi. Chẳng phải cô đang có vấn đề đó sao. Cũng có thể là do lòng tự tin, cô mới thử thăm dò một chút, thấy tình hình không thuận lợi liền bỏ chạy. Lòng tin phải đến từ hai phía. Có thể cô đã không cho đối phương lòng tin, vì thế không thể đơn phương trách cứ họ được. Nghĩ kỹ lại biểu hiện trước và sau của Triệu Vĩ Hàng tối qua, dường như đã có sự khác biệt, hoặc giả cũng có thể có những bước đột phá. Cô không ngừng giả định, nếu cô cố gắng một chút thì kết quả sẽ như thế nào. Cuối cùng, đêm qua, Thả Hỷ đã chìm vào giấc ngủ cùng với những giả định. Và trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, cô đã quyết tâm phải nỗ lực giành giật, giành giật tới cùng.
“Anh nói xem Triệu Vĩ Hàng đã nói với anh những gì, em sẽ kể anh nghe chuyện tối qua, như vậy chẳng phải thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh hay sao?”, Thả Hỷ tinh nghịch đùa lại.
Tối qua, Tần Mẫn Dữ đã giúp cô hiểu ra rất nhiều điều, giống như bầu trời liên tục bị mây mù bao phủ nay đã được mặt trời chiếu rọi. Chẳng phải cô đang có vấn đề đó sao. Cũng có thể là do lòng tự tin, cô mới thử thăm dò một chút, thấy tình hình không thuận lợi liền bỏ chạy. Lòng tin phải đến từ hai phía. Có thể cô đã không cho đối phương lòng tin, vì thế không thể đơn phương trách cứ họ được. Nghĩ kỹ lại biểu hiện trước và sau của Triệu Vĩ Hàng tối qua, dường như đã có sự khác biệt, hoặc giả cũng có thể có những bước đột phá. Cô không ngừng giả định, nếu cô cố gắng một chút thì kết quả sẽ như thế nào. Cuối cùng, đêm qua, Thả Hỷ đã chìm vào giấc ngũ cùng với những giả định. Và trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, cô đã quyết tâm phải nỗ lực giành giật, giành giật tới cùng.
Câu nói của Thả Hỷ giúp Kiều Duy Nhạc thoải mái hơn: “Nữa đêm Triệu Vĩ Hàng gọi điện tới, hỏi anh tại sao lại nhiều chuyện đến nỗi chở em đến đó. Cậu ấy nói là thực dự nếu anh không còn việc gì làm thì đến Iraq hay Pakistan gì đó đi, đừng bận tâm vì chuyện của cậu ấy. Càng giúp càng rối. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu ấy đâu phải người không biết đúng sai như vậy! Sau đó, anh gặng hỏi mãi, cậu ấy mới nói em bị thương ở chân. Sau đó, anh gặng hỏi mãi, cậu ấy mới nói em bị thương ở chân. Sau đó, không đợi anh có phản ứng gì, cậu ấy liền cúp máy luôn. Anh bèn gọi lại cho Triệu Vĩ Hàng nhưng cậu ta đã tắt máy. Anh phải đợi mãi tới sáng, tìm người nấu cháo cho em rồi mang tới đây. Tất cả chỉ có vậy”.
Thả Hỷ và Tô Thiêm Cơ nhìn nhau thở dài. Kiều Duy Nhạc nói một hồi như vậy, chỉ thêm một câu trách mắng của Triệu Vĩ Hàng đối với anh ta, phần còn lại chẳng khác gì những lời anh ta đã nói ban nãy. Một chút thông tin quan trọng cũng chẳng có.
“Em bị ngã lúc đi xuống cầu thang”. Thả Hỷ đành trả lời qua quýt. Cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này, những lời nói thừa thãi thì đầy một đống, còn lời nói có tác dụng thì soi kính lúp cả ngày cũng không tìm ra được.
Tô Thiêm Cơ đứng bên cạnh còn cố thêm chút mắm muối: “Bái phục, bái phục, đấy mới đúng là phát biểu của Kiều Duy Nhạc, chẳng có trọng điểm gì cả,”
Kiều Duy Nhạc cũng không chịu thua kém: “ Chỉ mình em là thông minh! Sau này khi viết bài phát biểu, em viết trọng điểm trước, anh phát triển mở rộng sau.” Thực ra, đóng vai thông minh quá dễ, đóng vai ngây ngô mới khó. Có những người khi nói chuyện không nói vào chủ đề chính nhưng không có nghĩa là người đó không biết chủ đề chính nằm ở đâu, không biết nói chuyện thực ra là vì người ta cố tình không nói. Còn về việc tại sao không nói, đó mới là điểm mấu chốt.
“Có thách bao nhiêu tiền, tiểu thư ta đây cũng không thèm phục địch. Anh cứ giữ lấy phong cách của mình là được rồi”. Tô Thiêm Cơ liên tiếp châm chọc Kiều Duy Nhạc.
Nhìn hai người bọn họ, Thả Hỷ bỗng cảm thấy đau đầu. Hai người bọn họ cứ ở lì tại đây, làm sao cô thực hiện được kế hoạch tấn công Triệu Vĩ Hàng? Việc này, dù đã hạ quyết tâm thì cũng nên thực hiện kín đáo một chút. Nhiệm vụ cấp thiết bây giờ là phải đuổi khéo hai người này.
Thả Hỷ nhổm người dậy, bước xuống giường.
“Cần gì vậy?”, cả hai cùng đồng thanh.
“Đi vệ sinh.” Tô Thiêm Cơ vội đỡ lấy Thả Hỷ.
Sau khi đóng chặt cửa nhà tắm lại, Thả Hỷ dựa lưng vào tường: “Tô Thiêm Cơ, cậu nghĩ cách gì đó, lôi Kiều Duy Nhạc ra khỏi đây đi”.
“Cậu muốn gọi Triệu Vĩ Hàng đến à?”
Thả Hỷ cũng không cần giấu giếm: “Tớ muốn nói tiếp câu chuyện tối hôm qua, cố gắng thêm một lần nữa”
“Được, cứ giao Kiều Duy Nhạc cho tớ, một mình cậu không vấn đề gì chứ hả?”. Tô Thiêm Cơ thấy Thả Hỷ gật đầu liền quay người bước ra. Rửa mặt súc miệng xong, bước ra ngoài, Thả Hỷ thấy hai người bọn họ đã đi từ lúc nào. Có thể nói là biến mất một cách “đến vô hình, đi vô bóng”. Những thứ họ mang đến cũng được dọn dẹp mang đi hết cả.
Thả Hỷ ngồi xuống giường, trấn tĩnh một lát rồi mới cầm điện thoại di động lên, gọi cho Vĩ Hàng. Cô không gọi vào di động của anh mà gọi thẳng tới số máy bàn ở nhà.
Chuông đã đỗ một hồi đã có người nhấc điện thoại lên: “Alô?”. Là giọng của Triệu Vĩ Hàng.
“Phòng , cầu thang D, dãy nhà , Tiểu khu Lãnh Đông, em chờ anh tới đưa đi bệnh viện”. Nói xong, không cần biết anh có nghe rõ hay không, Thả Hỷ tắt máy luôn.
Khi Triệu Vĩ Hàng tới, Thả Hỷ chỉ kịp chọn một bộ đồ ngủ ưng ý. Bộ váy đó là do Tô Thiêm Cơ tặng, không quá mỏng cũng không quá hở hang nhưng lại rất tôn dáng, rất hợp với vóc người Thả Hỷ. Cô soi gương, sửa lại mấy sợi tóc một chút rồi mới ra mở cửa.
Vừa bước vào nhà, quả nhiên mặt Triệu Vĩ Hàng đã tối sầm lại: “Sao không có ai ở đây với em vậy? Thay quần áo nhanh lên, anh đưa em tới bệnh viện”.
“Tiều Kiều vừa đến đây, còn mang cả cháo do đầu bếp nhà hàng của nhà anh ấy nấu nữa”.
Triệu Vĩ Hàng bước lại gần, anh chỉ muốn làm chỗ vịn cho Thả Hỷ nhưng vì bộ đồ cô mặc trên người được làm bằng chất liệu lụa bóng, rất trơn, nếu không đỡ e rằng Thả Hỷ cũng không đi được.
Thả Hỷ nắm chặt cánh tay Triệu Vĩ Hàng đang vòng qua eo cô ấy, tay bên kia cũng vòng qua ôm lấy anh, coi như là nhờ anh đưa vào phòng. Đương nhiên, chân của cô vẫn còn đau nhưng không đến nỗi quá nghiêm trọng như vậy.
“Em uống thuốc rồi, chỉ còn phải bôi thuốc và xoa dầu nữa thôi.” Câu nói đó rõ ràng là có ý muốn anh làm giúp.
Triệu Vĩ Hàng ra phòng ngoài lấy túi đựng thuốc. Anh đọc lý hướng dẫn sử dụng của từng loại thuốc. Đó chỉ là những loại dầu xoa và thuốc bôi thông thường, được dùng cho những trường hợp bị thương ngoài da, không cần đọc cũng biết phải sử dụng như thế nào, nhưng khi những loại thuốc đó được bôi lên người Thả Hỷ, anh càng phải thận trọng. Thậm chí khi xoa thuốc, bôi dầu, lực xoa mạnh nhẹ, anh cũng hận một nỗi không thể tìm ngay chuyên gia để hỏi. Đành phải tự mình thử nghiệm một lần xem sao.
Thả Hỷ ngồi lên giường, khẽ kéo váy lên, để lộ mắt cá chân và bắp chân để Triệu Vĩ Hàng bôi thuốc. Triệu Vĩ Hàng bơm thuốc ra tay, bảo Thả Hỷ nằm nghiêng, gác chân lên đùi anh để anh bôi thuốc vào chỗ sưng cho cô.
Đây vốn là một việc làm rất bình thường, nhưng vì váy ngủ của Thả Hỷ đã bị kéo lên, bây giờ cô lại xoay người nằm nghiêng, lớp váy đó bỗng ôm gọn lấy người cô, lộ rõ những đường cong trên cơ thể nên mặc dù không nhìn thấy những gì nhưng trông cô vẫn hết sức gợi cảm. Triệu Vĩ Hàng định kéo lại váy giúp Thả Hỷ, vì lớp váy áo đó đã bị Thả Hỷ nằm đè lên lúc xoay người. Nhưng lớp váy đó không những không được kéo ra mà lại còn bị tốc lên trên eo. Váy áo vốn là vật được dùng được che đậy cơ thể, giờ xem ra chẳng phát huy được tác dụng đó nữa.
Thả Hỷ có phần bối rối, cô nằm bò xuống để chỉnh lại váy. Nhưng muốn kéo váy xuống, cô chỉ có thể rướn người, mới có thể kéo được. Nhưng vừa mới nhổm lên, cô lại đụng phải cái chân đau nên đành nằm im, đè chặt lớp váy dưới bụng.
Triệu Vĩ Hàng chỉ nhìn thấy Thả Hỷ cứ lắc lư trước mặt, dáng vẻ thanh tú, xinh đẹp, anh bèn lấy chăn đắp lên người cô: “Em ngoan ngoãn chút đi”, khi thấy Thả Hỷ vẫn không ngừng cử động, anh đành phải nói: “Cố Thả Hỷ, em muốn dùng mỹ nhân kế với anh đấy à?”. Thực ra anh chỉ muốn nói những câu khiêu khích một chút để Thả Hỷ nằm yên bởi nếu cô cứ tiếp tục như thế này, anh không biết mình có thể kiềm chế thêm bao lâu nữa.
Tuy nhiên vì một bên chân không cử động được, Thả Hỷ lại không thể tự mình lật người nhưng cô vẫn trả lời anh rất to và rõ ràng: “Đúng, anh nói đúng đấy, em đang muốn dùng mỹ nhân kế với anh, khi nào thành công rồi thì bàn đến điều kiện sau”. Thả Hỷ cũng không hề cảm thấy mình thảm hại vì bị lật tẩy âm mưu, trái lại, cô còn mỉm cười mà nói với anh rằng: “Đã biết như vậy rồi còn không ngoan ngoãn phục tùng đi, để đại lão gia ta phải tốn công thêm nữa”. Muốn tìm lại con đường sống, cần phải gạt bỏ hết mọi sự xấu hổ, ngại ngùng. Nếu không cố gắng tới cùng, sao biết được mình cố gắng tới đâu..
Triệu Vĩ Hàng bỗng im bặt, không biết phải phản ứng thế nào nữa.
“Hãy buông em ra đã”. Thả Hỷ bị đè nặng tới nỗi không thở được. Làn hơi ấm áp của cô
đủ để làm rối loạn sự phòng bị vốn yếu ớt của Triệu Vĩ Hàng, khơi dậy sợi dây thần kinh vốn đầy háo hức của anh.
Triệu Vĩ Hàng buông Thả Hỷ, kéo cô ra khỏi chân, đồng thời kéo cô ra khỏi lớp váy áo: “Được, anh đang phục tùng đây”. Anh không biết Thả Hỷ muốn chơi trò gì nhưng anh cảm thấy vui vẻ khi được chơi cùng cô. Đêm hôm qua, anh đỗ xe dưới nhà Thả Hỷ cho tới khi Tần Mẫn Dữ ra về. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Thả Hỷ nhắm mắt nằm trong vòng tay của Tần Mẫn Dữ, hình ảnh đó xâm chiếm giấc ngủ của anh, khiến anh cảm thấy vô cùng rã rời, mệt mỏi.
Bây giờ, lại đến lượt Thả Hỷ có chút do dự. Suy cho cùng, sự đụng chạm xác thịt là biện pháp có hiệu quả trực tiếp nhất để rút ngắn khoảng cách của hai người, nhưng không thể hòa giải hết mọi thứ. Nói chuyện, đó mới chính là mục đích của cô. Hàn gắn mới là kết quả mà Thả Hỷ mong muốn chứ không đơn giản chỉ là một lần đụng chạm thân xác này.
Thả Hỷ muốn lấy lại váy áo và chân nhưng bị Triệu Vĩ Hàng ngăn lại, “Sao, không dám à?”
Tình thế bây giờ, có thể coi là đã thực hiện được chiến lược chiến thuật nào chưa? Còn bản thân cô nên quán triệt phương châm đã định, tiếp tục thực hiện hay dừng lại để giải bày tâm sự, làm cho sự tiếp xúc mật thiết sắp sửa xảy ra này càng có ý nghĩa mật thiết hơn? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thả Hỷ thấy trống ngực mình đập dữ dội, bỗng nhiên hiểu rõ con người mình hơn, cô không chỉ là người không đủ quyết tâm mà còn là người không đủ dũng khí. Nói cho cùng cô vẫn chỉ là một người sống khép kín, chẳng bao giờ mở rộng tấm lòng ra được.
Thả Hỷ ngồi thẳng dậy, cơ thể cô lúc này bỗng dưng không còn cảm giác gì về nhiệt độ bên ngoài nữa. Cô chỉ cảm thấy mình như một tiểu vũ trụ có thể đốt cháy tất cả, chi phối cả thế giới, hủy diệt tất cả mọi thứ trên trái đất này. Đó là những điều mà Thả Hỷ nghiệm ra được lúc này. Sức mạnh thần kỳ bỗng nhiên bùng nỗ đó chính là tình yêu mà cô dành cho Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ tự tay cởi nốt hai miếng vải bé xíu còn đang vướng trên người mình: “Không phải là không dám, mà là không biết thẻ bài này có đủ để nói về điều kiện trao đổi hay không”.
Triệu Vĩ Hàng dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ lên cánh tay Thả Hỷ, Thả Hỷ khe khẽ run rẩy, luồng điện bắt đầu chạy lên chạy xuống trong người cô. Tay Triệu Vĩ Hàng lại khe khẽ quấn vào người Thả Hỷ, chặt mãi, chặt mãi cho tới khi Thả Hỷ nằm gọn trong lòng anh. “Anh nghĩ, thế là đủ rồi”. Cái anh cần, chỉ là Thả Hỷ của những lúc như thế này.
Thả Hỷ ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh: “Triệu Vĩ Hàng, anh làm hỏng hết cả bầu không khí rồi”.
Triệu Vĩ Hàng “à” lên một tiếng: “Cơ thể em bây giờ không thích hợp với những cử động mạnh”. Anh cẩn thậ giúp Thả Hỷ mặc lại váy áo, cầm lấy chai thuốc, bắt đầu thoa dầu, bôi thuốc cho cô.
“Triệu Vĩ Hàng, có phải anh thấy em bị đau nên mới chịu xuống nước như vậy không?”
Anh vẫn đều đều xoa dầu và thuốc lên vết thương: “Biết là tốt rồi. Đợi khi nào chân em khỏi hẳn, anh sẽ đòi lại gấp nhiều lần.”
“Thế bây giờ em có thể đưa ra yêu cầu được không?”
Triệu Vĩ Hàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thả Hỷ: “Em nói đi!”. Anh đại khái cũng đoán ra được cô muốn nói gì, chắc không ngoài việc muốn cùng anh đi Tây Tạng.
“Được, vậy để em nói.” Thả Hỷ nói một cách đầy trịnh trọng: “Triệu Vĩ Hàng, sau này anh có còn trái tim khoáy như vậy nữa hay không? Khi em biểu lộ tình cảm với anh, anh vui vẻ đón nhận, vậy là tốt rồi. Hoặc là anh cũng thêm vào đó vài câu, đại loại như anh cũng không thể rời xa em để cho em vui một chút. Như thế, ai cũng cảm thấy vui vẻ”. Mấy câu vừa rồi của Thả Hỷ không giống như việc đưa ra điều kiện mà nó giống như những lời trách móc ngọt ngào hơn.
“Được.” Giọng của Triệu Vĩ Hàng không giấu nổi sự vui mừng: “Anh cũng có một đề nghị thế này, lần sau, trước khi biểu lộ tình cảm, em có thể gợi ý trước cho anh được không, còn phương pháp biểu lộ nữa, có thể không quá trừu tượng như vậy được không?”
“Còn nữa, điều này là quan trọng nhất”, Triệu Vĩ Hàng bỗng nhiên nhấn mạnh: “Không được để anh nhìn thấy em và anh bạn không được trong sáng kia cùng xuất hiện trước mặt anh một lần nữa”.
Thả Hỷ định giải thích rằng sự xuất hiện của Tần Mẫn Dữ tối qua cũng nằm ngoài dự liệu của cô nhưng Triệu Vĩ Hàng đã hôn lên môi cô, chặn câu cô định nói lại: “Không cần nói, anh biết rồi, anh biết hết rồi”.
Những chuyển biến tốt đẹp dường như đến giờ này mới thực sự trở thành hiện thực. Hai tâm hồn đang khao khát nhau kia đang nhân lúc này để thăm dò, quấn quýt lấy nhau. Một nụ hôn dài, chậm rãi, đầy thân thuộc.
“Lại còn ở lại đây một mình đến khuya nữa.” Buông Thả Hỷ ra,Triệu Vĩ Hàng nói tiếp.
Lòng đó kị giống như chất xúc tác cho ngọn lửa đang bùng cháy trong đầu Triệu Vĩ Hàng, phạm vi xoa bóp của anh đã chuyển từ chân Thả Hỷ lên những phần khác của cơ thể cô. Cảm giác của dầu xoa, cay nồng mà kích thích, trong sự thôi thúc của nhu cầu vọc dụng, mùi dầu bỗng không còn quá nhức mũi nữa mà mang chút phong tình trong đó.
“Em phải cảm ơn anh ấy”, cuối cùng Thả Hỷ cũng có cơ hội để nói, cô vừa hôn nhẹ lên mặt Triệu Vĩ Hàng vừa nói: “Anh ấy đã động viên em, khích lệ em, câu đó nói như thế nào nhỉ?”. Cô dùng mũi mình khe khẽ dụi vào tai anh.
Triệu Vĩ Hàng khẽ lẩm bẩm: “Anh làm sao mà biết được”. Rõ ràng anh đang không hài lòng vì Thả Hỷ làm gián đoạn sự tập trung của anh.
“Đúng, cái đó gọi là ”cư công chí vĩ“ (công lao to lớn)!” Thả Hỷ rất hài lòng vì đã tìm được một câu mà cô cho là vô cùng thích hợp, cô quên luôn cả cái chân đau của mình, nằm đè lên người Triệu Vĩ Hàng, dường như cô muốn anh cùng cô chia sẻ thân thể đầy mùi dầu của mình.
“Chân không đau nữa à?” Triệu Vĩ Hàng vẫn có ý tránh chân bên phải của Thả Hỷ, nhưng ngay sau đó, anh lại nói tiếp: “Nhưng anh sẽ khiến em quên đi sự tồn tại của nó”.
Thả Hỷ nhìn Triệu Vĩ Hàng, cười tinh nghịch: “Quên như thế nào?”. Những khi cảm thấy phấn khích, hai mắt cô thường nheo lại một cách mơ màng.
Triệu Vĩ Hàng đưa tay ra sau gáy của Thả Hỷ, ráo riết chiếm trọn đôi môi cô: “Cứ làm theo anh”.