Ngô Hoạch nói: “Mình đã chẳng còn tư cách để yêu cầu anh quay lại nữa rồi”.
Tuy nhiên, Thả Hỷ không biết rằng, trong cuộc hôn nhân của cô và Triệu Vĩ Hàng, rốt cuộc có điều gì khiến anh không thể quay lại được.
Thả Hỷ ở lại Bắc Kinh chơi thêm hai ngày nữa. Cô đi đến các trung tâm mua sắm để ngắm nhìn và mua quà cho mọi người. Lần này đến Bắc Kinh, may mắn nhất là không bị lạc đường, nếu không, chắc chắn sẽ gây thêm nhiều phiền hà cho Triệu Vĩ Hàng. Mỗi ngày đến thăm vợ hai lần xem ra cũng không thuận tiện lắm. Vì vậy, khi Thả Hỷ tỏ ý muốn về, Triệu Vĩ Hàng cũng không có ý giữ cô ở lại.
Khi đưa Thả Hỷ ra ga, Triệu Vĩ Hàng chỉ nói: “Một tuần nữa anh sẽ về ăn tết.”
Thả Hỷ gật gật đầu, tỏ ý đã biết rồi. Thực ra, kết cục của những ngày ở Bắc Kinh như vậy, đối với việc anh về nhà ăn tết, Thả Hỷ cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Mối quan hệ giữa hai người dường như đang rơi vào một vòng tròn kỳ lạ, tiến một bước lại lùi hai bước.
“Triệu Vĩ Hàng?” Anh vừa ra khỏi buồng tàu, Thả Hỷ ngồi xuống giường của mình trên tàu bỗng một tiếng gọi vọng tới.
Bởi vì sắp đến tết âm lịch, lượng người đi bằng tàu hoả tăng đột biến, Thả Hỷ chỉ mua được vé giường cứng. Cô cũng không muốn nhờ Triệu Vĩ Hàng mua hộ, cũng không đặt vé ở khách sạn mà mua vé ở một quầy bán vé bên đường. Như vậy, Thả Hỷ còn có cơ hội gặp được người quen trên tàu. Gặp được hay không, theo cô, đó đều là ý trời. Thả Hỷ bước ra khỏi khoang nằm, quả nhiên, Ngô Hoạch và Triệu Vĩ Hàng đang đứng đó.
“Cô giáo Ngô, trùng hợp quá nhỉ?” Thả Hỷ bước lại gần hai người, cũng đã sắp tới giờ tàu chạy, nếu cứ nhìn nhau như thế này, e rằng Triệu Vĩ Hàng không xuống nổi tàu mất.
Triệu Vĩ Hàng nắm tay Thả Hỷ một cái rồi gật đầu chào Ngô Hoạch, “Hai người nói chuyện nhé, anh phải về trường đây.”
Ngô Hoạch nhìn theo Triệu Vĩ Hàng cho tới khi anh xuống tàu mới quay lại hỏi Thả Hỷ: “Bạn biết bọn mình quen nhau chứ?”
Thả Hỷ không trả lời, bởi vì bản thân Ngô Hoạch cũng không muốn cô trả lời gì cả. Cô ấy dường như đã chờ đợi rất lâu để có dịp được nói chuyện với Thả Hỷ vậy.
Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, bên ngoài, Triệu Vĩ Hàng vẫn đang đứng trên sân ga nhưng không giơ tay vẫy. Giường của Ngô Hoạch ở vị trí đối diện với giường của Thả Hỷ, Ngô Hoạch quả thực không có ý định buông tha cô, dường như đang đợi Thả Hỷ mở miệng hỏi vậy.
Thả Hỷ phải thừa nhận rằng, cô rất hứng thú với chuyện cũ của hai người bọn họ. Nhưng chính vì có hứng thú nên lại càng không muốn biết. Biết hết mọi tiểu tiết thì có ích lợi gì, tình yêu của họ có vĩ đại, có thê lương đến mấy thì cũng đã sao nào? Nếu dồn mọi chuyện vào đầu cô, phỏng có ích gì? Có chăng cũng chỉ là sự bực bội, là sợi dây vô hình ngăn cách giữa hai vợ chồng cô mà thôi. Hơn nữa, mối quan hệ của vợ chồng cô giờ đây không thể sai một bước, nếu sai một bước thì hố ngăn giữa hai người sẽ càng sâu thăm thẳm. Bởi vì ngọn lửa rầu rĩ đã bắt đầu nhen nhóm trong gia đình cô. Vì vậy, Thả Hỷ cố gắng nín nhịn, nhất quyết không chịu mở miệng.
“Anh ấy vẫn đeo chiếc đồng hồ đó.” Ngô Hoạch bỗng nói.
Thả Hỷ không tỏ vẻ chú ý lắm.
Ngô Hoạch giơ cánh tay của mình lên, chỉ cho Thả Hỷ xem mặt đồng hồ đeo phía trong lòng bàn tay. Dễ dàng nhận thấy rằng, đồng hồ của Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch là một cặp. “Chiếc đồng hồ này, mình đeo nó đã gần mười năm rồi. Những lúc đau lòng nhất cũng không nỡ bỏ nó đi.”
“Mình và Triệu Vĩ Hàng là bạn học hồi cấp ba, nhưng hồi đó, anh ấy dường như cũng không chú ý đến mình. Thật đấy, anh ấy là người không hay chú ý tới những việc vặt vãnh xung quanh. Khi đi học chỉ chú ý vào học, khi vui chơi thể thao thì chỉ tập trung làm sao để chiến thắng, không yêu đương, không quan tâm tới đám bạn gái xung quanh.”
“Ngay từ đầu, mình đã bị anh ấy hút hồn. Mặc dù Triệu Vĩ Hàng cũng giống như những bạn trai khác, đều ở độ tuổi chưa lớn hẳn và cũng chẳng còn bé nữa, nhưng khi đứng giữa các bạn khác, anh ấy luôn nổi trội hơn hẳn. Một lần, bọn họ chơi đá bóng, không may bóng bay thẳng vào người mình làm mình ngã ra đất. Mình bèn ôm đầu và ngồi lên quả bóng, nhất định không chịu trả quả bóng lại.” Ngô Hoạch bỗng nhoẻn miệng cười: “Lúc đó, mình cũng không biết rằng mình cũng là một nữ sinh rất ngang ngược.”
Thả Hỷ yên lặng lắng nghe, càng nghe càng thấy bị lôi cuốn. Hoá ra mỗi tuổi thanh xuân đều là một câu chuyện, cho dù không phải ai cũng nhớ đến nó.
“Sau đó, đám con trai đứng vây xung quanh mình, luôn miệng xin lỗi, chẳng bạn nào dám lấy lại quả bóng cả. Triệu Vĩ Hàng bỗng túm chặt cánh tay mình, kéo mình đứng lên, lấy chân đá quả bóng ra rồi buông tay mình xuống. Anh ấy chỉ đại vào một bạn bảo đưa mình tới trạm xá kiểm tra rồi tiếp tục chơi bóng, không hề nói với mình nửa tiếng.”
“Có thể cũng do anh ấy không thèm quan tâm, cũng chẳng thèm để ý tới mình, nhưng lại rất tỉ mỉ, chu đáo đã làm mình mê hoặc. Mình chỉ biết rằng, sau khi anh ta quay người đi chơi bóng, mình đã hạ quyết tâm phải chiếm lĩnh anh, không thể để anh tùy tiện bỏ mặc mình ở đó, không để cho anh ta dễ dàng quay lưng lại với mình.”
“Mình đã rất cố gắng để tiếp cận anh ấy, gần gũi anh ấy, tìm hiểu về anh ấy. Anh ấy đỗ vào trường Đại học Q. Thành tích học tập của mình không được tốt như anh ấy, nhưng mình điền hết mọi nguyện vọng xét tuyển đều là những trường Đại học ở Bắc Kinh, với hy vọng luôn được ở gần anh ấy. Lúc đó, mình cũng không biết anh ấy dự định bao giờ thì yêu, nhưng mình hy vọng, khi anh ấy bắt đầu muốn yêu, mình đã có thể luôn ở bên anh ấy.”
Triệu Vĩ Hàng cũng không ngờ được rằng, vì việc anh đi học bồi dưỡng lần này khiến Thả Hỷ khóc lóc thổn thức. “Những chi phí cần thiết ở nhà, anh đã đóng trước rồi, em cũng không phải lo lắng quá. Bất cứ ai đến cũng không được mở cửa cho vào. Nếu cảm thấy lo lắng thì cứ gọi điện cho cảnh sát. Những số điện thoại quan trọng thường dùng, anh dán phía trong hộp điện thoại, rất dễ nhìn thấy.”
“Em nhất thiết cứ phải ở nhà à?” Thực ra Thả Hỷ cũng hy vọng có thể dọn đến ở nhà bà nội một thời gian. Ở đó, hàng xóm đều quen biết hết, căn hộ lại nhỏ, cô sẽ không cảm thấy run sợ. Hơn nữa, nơi đó cũng sắp phá đi rồi, chẳng còn căn nhà cũ để nhớ về bà nữa. Trước đây vẫn cảm thấy còn nhiều thời gian, vẫn cảm thấy bà dường như đang ở đó, đeo chiếc chìa khoá lên cổ, cảm giác như lúc nào cũng có thể về nhà. Nhưng chẳng còn bao lâu nữa, chiếc chìa khoá cô luôn đeo trên cổ kia không thể mở cánh cửa để về nhà cũ nữa rồi.
“Nếu em thật sự cảm thấy lo sợ thì dọn đến ở nhà Chỉ Túc vậy, nhớ mở điện thoại để tiện liên lạc nhé.” Triệu Vĩ Hàng cũng chưa biết lịch học của khoá bồi dưỡng này. Nếu lịch học không bận lắm, đành rằng không thể về nhà mỗi cuối tuần thì cũng có thể nửa tháng về nhà một lần. Tuy nhiên, việc này còn phải chờ đến nơi xem tình hình cụ thể thế nào, không thể nói trước với Thả Hỷ được.
Khi máy bay cất cánh, Thả Hỷ vẫn ngồi ở phòng chờ. Cô không biết tiếng động cơ bay vút qua đầu mình có phải chuyến bay của anh không nhưng vẫn hướng mắt ra phía ô cửa kính, nghiêng đầu đứng nhìn một hồi lâu.
Triệu Vĩ Hàng đến Bắc Kinh, tình hình không giống tưởng tượng ban đầu của anh. Lịch học hàng tuần được sắp xếp dày đặc. Mỗi cuối tuần lại có buổi nói chuyện của những học viên các lớp cao cấp khác. Họ đều là những lãnh đạo cao cấp của các tỉnh và thành phố lớn, bài nói chuyện của họ đều là những kinh nghiệm từ thực tế, vì vậy không thể bỏ qua được, mà cũng không dễ dàng bỏ qua. Ngày nào đi học cũng phải điểm danh, kỷ luật lớp học không khác gì hồi còn học phổ thông.
Thả Hỷ không biết rằng, rốt cuộc, Triệu Vĩ Hàng bận rộn như thế nào, lời nhắc nhở của Đinh Chỉ Túc giống như một chiếc gai nhọn đâm vào trái tim cô, càng cố che lấp nó đi càng thấy đau. Cùng với thời gian, cái gai đó không chịu mất đi mà thậm chí còn lớn dần lên, đau đớn khiến người ta không thể không chú ý tới nó. Cũng vì lời nhắc nhở đó, Thả Hỷ không dọn đến ở nhà bà nội nữa, cô ngày nào cũng về nhà của mình, chờ đợi những cuộc điện thoại thưa thớt của Triệu Vĩ Hàng. Dường như ở nhà của mình, giữ nhà của mình cũng là đang níu giữ anh vậy.
Cuối học kỳ, các môn thi cũng được hoàn tất. Bản đánh giá kết quả học tập cho sinh viên của Ngô Hoạch cũng được gửi chuyển phát nhanh về từ Bắc Kinh. Cầm phong bì chuyển phát nhanh đó trên tay, Thả Hỷ hạ quyết tâm, cho dù thế nào cô cũng phải đến Bắc Kinh một lần. Nhìn thấy tận mắt rồi, hoặc là sẽ yên tâm hơn, hoặc là sẽ rời xa luôn.
Trong thời gian này, một việc lớn nữa cũng xảy ra, đó là quyết định thành lập công ty riêng của Tần Mẫn Dữ. Sau vài tháng gấp rút chuẩn bị, Tần Mẫn Dữ quyết định thành lập công ty vào dịp đầu năm mới. Công ty mới thành lập nên cũng không lớn lắm, ngoài một cô bé được tuyển làm nhân viên văn phòng ra, còn lại là vài lập trình viên hay kỹ sư gì đó. Hôm khai trương công ty, Thả Hỷ và Chỉ Túc cùng tặng anh một lẵng hoa. Công ty của Tần Mẫn Dữ đặt trụ sở ngay tại khu khoa học kỹ thuật của các trường Đại học trong thành phố nên rất gần với Đại học C. Khi Thả Hỷ đến, vừa đúng lúc họ đang đốt pháo chào mừng.
“Chúc mừng anh!” Thả Hỷ đứng cạnh Tần Mẫn Dữ, hét lên rất to.
Anh gật gật đầu.
“Tần Mẫn Dữ, anh nhất định phải thành công, nhất định phải hạnh phúc.” Câu nói này, Thả Hỷ lại nói rất khẽ. Cô thật lòng cầu chúc cho anh thành công.
Khi Thả Hỷ thật sự đặt chân tới Bắc Kinh, bấy giờ đã là đầu tháng hai, tết âm lịch cũng đã đến gần. Trước khi đi, Thả Hỷ đã cân nhắc kỹ thời gian, cô sẽ ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày, sau đó có khi lại có thể cùng Triệu Vĩ Hàng trở về nhà ăn tết.
Thả Hỷ đi tàu hoả tới Bắc Kinh, Chỉ Túc đã mua vé giúp cô, khi tiễn cô ra ga, cô ấy còn không quên dặn dò Thả Hỷ không được tiếp chuyện với người lạ. Thả Hỷ đứng nhìn Chỉ Túc đang sắp xếp hành lý trên tàu cho cô, “Cậu cứ làm như tớ là trẻ con không bằng!”
“Cậu còn không bằng trẻ con ấy chứ! Cậu thử xem xem, có đứa trẻ con nào chưa hề đi chơi xa bao giờ, ngay cả tàu hoả cũng chưa từng được đi cơ chứ?”
“Thôi, được rồi, cậu về đi, không còn sớm nữa đâu, cảm ơn nhiều nhé!” Chỉ Túc nói thế làm Thả Hỷ cảm thấy hơi mất mặt.
Đinh Chỉ Túc chẳng hề chú ý tới điều đó, “Vậy tớ không đợi tàu chạy nữa nhé, cậu đi đường cẩn thận đấy, gặp được Triệu Vĩ Hàng rồi nhớ báo cho tớ một tiếng.”
“Ờ.” Ngày mai, khi anh tới đón mình, không biết tình hình sẽ thế nào. Khi tiễn anh đi, mình đã khóc lóc thổn thức, đến khi gặp nhau rồi, liệu có chạy tới ôm hôn, có giống như trong phim không nhỉ?
Tuy nhiên, hôm qua, lúc gọi điện thông báo giờ tàu chạy tới Bắc Kinh cho Triệu Vĩ Hàng, Thả Hỷ dường như không cảm thấy có gì đó vui vẻ trong giọng nói của anh, anh chỉ hỏi: “Mấy giờ tới?”
“Được rồi, anh sẽ đi đón.”
Khi đặt chân xuống ga Bắc Kinh, một mình đứng giữa nơi xa lạ, rộng mênh mông này, cô không thể không hoang mang quay nhìn khắp nơi. Thả Hỷ là người đầu tiên xuống tàu nhưng không tài nào nhìn thấy hình bóng của Triệu Vĩ Hàng. Cô quên không nói với anh số toa cô ngồi, bây giờ thì không biết phải đứng đây đợi hay đi ra ngoài đợi nữa. Gọi điện thoại cho anh, cũng không gọi được.
Cuối cùng, dòng người đông đúc cũng tản về nhiều hướng. Sân ga trở nên vắng vẻ, trơ ra một mình Thả Hỷ đứng đó, hai tay ôm túi xách. Trong lúc hoang mang, Thả Hỷ nghĩ rằng, nếu quả thực không gặp được Triệu Vĩ Hàng, cô sẽ lên tàu quay về ngay lập tức. Là người đầu tiên lao xuống tàu, giờ lại bơ vơ đứng đây một mình, gió lạnh thổi tới khiến cô cảm giác hai má mình không còn là của mình nữa. Bên tai cô vang lên nhiều giọng địa phương khác nhau, chẳng có giọng nói nào thân thuộc cả.
“Cố Thả Hỷ, sao lại đứng ở đây?”
Cuối cùng thì giọng của Triệu Vĩ Hàng cũng vang lên bên tai cô, Thả Hỷ còn đang không dám tin vào đôi tai đang cứng đơ vì lạnh của mình. “Sao giờ anh mới tới?” Mặc dù rất ít khi cáu giận nhưng Thả Hỷ cũng không giấu nổi vẻ bực dọc, “Không muốn em đến thì nói là không muốn, không đến đón được thì nói là không đến được, anh để em đứng phơi gió ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi, thành tâm thật đấy!” Nếu không phải là lông mày lông mi đều đã đóng băng vì lạnh quá, chưa biết chừng Thả Hỷ lại đứng khóc lóc ngay tại đây cũng nên.
“Em cũng chẳng nhìn xem chỗ em đang đứng nữa!” Triệu Vĩ Hàng cũng đang toát mồ hôi vì chạy đi tìm Thả Hỷ. Chỗ Thả Hỷ đang đứng là chân cầu thang của lối vào ga. Khi đứng đó, Thả Hỷ cũng do dự đôi chút nhưng khi nhìn thấy rất nhiều người đi từ trên cầu thang xuống, cô lại nghĩ có lẽ Triệu Vĩ Hàng cũng đi đường đó, vì vậy mới ngô nghê đứng đó đợi.
“Chỗ em đứng làm sao nào, anh nói đi, chỗ đó làm sao nào!” Thả Hỷ hét lên mấy câu, thấy mọi người xung quanh đang quay ra nhìn cô, cô vội quay người, đi về hướng đoàn tàu mà cô vừa bước xuống.
“Em đi đâu đấy?” Triệu Vĩ Hàng ngăn cô lại, giật lấy túi xách trên tay cô.
Thả Hỷ cũng chẳng tranh giành với anh làm gì, đồ trong túi xách phần lớn là mang tới cho anh. Trước hôm đi, cô còn ghé qua nhà bố mẹ chồng, ông bà cũng chuẩn bị cho anh một ít đồ, tất cả đều để hết trong đó. “Cũng gặp được anh rồi, trong túi toàn đồ chuẩn bị cho anh, em đi về đây.” Nói xong, Thả Hỷ lại bước tiếp.
Triệu Vĩ Hàng nhận thấy ngay nếu không xin lỗi, không dỗ dành, hôm nay khó mà giữ Thả Hỷ ở lại, anh vội vòng tay ôm lấy cô, “Cố Thả Hỷ, chỉ còn một tiếng nữa thôi, tám giờ anh phải vào lớp rồi, đừng gây chuyện nữa được không.” Trong mỗi câu nói của anh, đều ẩn chứa sự cầu khẩn rồi.
“Ai gây chuyện? Chẳng phải là anh trách mắng em trước hay sao.” Giọng nói của Thả Hỷ cũng phần nào đỡ căng thẳng hơn.
“Xin lỗi, tại anh không thống nhất chỗ gặp nhau với em trước. Không phải là anh trách em, tại anh lo lắng quá thôi!”
Khi đi đón Thả Hỷ, ông bạn cùng phòng người Hồ Bắc còn đùa Vĩ Hàng một câu, “Đúng là vợ chồng trẻ, mới xa nhau vài ngày đã tự tìm đến rồi!”
Hôm qua, khi nghe điện thoại của Thả Hỷ, cúp máy xuống rồi, Triệu Vĩ Hàng mới từ từ tin rằng những lời Thả Hỷ vừa nói là thật, cô muốn đến Bắc Kinh thăm anh. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mối quan hệ vợ chồng của họ trước đây, nào đã tới mức keo sơn gắn bó đâu.
“Chị cũng đã thành công rồi.”
“Đúng vậy, một thành công ngoài sự tưởng tượng.” Ngô Hoạch lại nhoẻn cười, cô không có ý khoe khoang sự thân mật giữa cô và Triệu Vĩ Hàng, chỉ bởi vì cô gặp một nút thắt và cần có người giúp cô tháo gỡ nút thắt đó.
“Sau khi tốt nghiệp Đại học, mình đã không đợi anh ấy mà làm thủ tục sang Đức. Thời gian mình ở Đức, Triệu Vĩ Hàng có sang thăm một lần, sau khi anh ấy về nước không lâu thì mình nhận được tin anh ấy đã kết hôn.”
Thả Hỷ ngả người dựa hẳn ra phía sau, nếu được, cô cũng muốn đắp thêm một tấm chăn nữa. Bấy giờ đã là đêm khuya, hai khách ở giường trên đã ngủ say. Tiếng của Ngô Hoạch vẫn đều đều vọng lại bên tai, tuy nhiên, mỗi lời cô ấy nói như một mũi kim đâm vào lòng Thả Hỷ.
“Cô giáo Cố, có thể gọi bạn là Thả Hỷ được không?”
“Tất nhiên là được rồi.”
“Mình rất thích cái tên của bạn, cũng rất quý mến bạn, điều này trước đây mình chưa từng nghĩ đến. Triệu Vĩ Hàng quả có cặp mắt tinh tường.”
“Thả Hỷ, bạn cần phải đề phòng mình. Bởi vì mình luôn muốn tìm bạn để nói chuyện, bởi vì mình không quên được Triệu Vĩ Hàng. Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, mình trở về tuy cũng đã muộn, nhưng mình vẫn không thể nào quên được anh ấy. Trừ phi bạn có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy, nếu không, mình sẽ đòi lại Triệu Vĩ Hàng.”
Trong tình huống như thế này, cần phải nói gì, cần phải biểu hiện như thế nào? Thả Hỷ cảm thấy mình lẽ ra cần phải suy nghĩ và chuẩn bị về điều này từ lâu rồi. Khi thực sự phải đối mặt với tình huống như vậy, Thả Hỷ mới biết rằng, bản thân cô chỉ luôn là một người lính bại trận mà thôi.
“Chị nói chuyện với tôi chỉ để nhắc nhở tôi cần đề phòng chị?”
“Mình có tốt như vậy không?” Ngô Hoạch lại cười, “Triệu Vĩ Hàng là một cục sắt, ở bên cạnh anh ấy, mình cũng chẳng phát huy được tác dụng gì, đành đợi bạn ra tay vậy.”
“Vậy sao chị còn đi Bắc Kinh?” Thả Hỷ cảm thấy hứng thú với sự thẳng thắn của Ngô Hoạch, nhưng những lời cô nói lại như đang trêu đùa cô ấy.
“Lúc đó mình quả thực đã nhụt chí nản lòng. Thực ra, mình cũng chẳng muốn thay đổi điều gì cả. Về nước chỉ muốn xem xem mọi chuyện như thế nào, xem anh ấy sống có tốt không. Nếu anh ấy không hạnh phúc, mình có thể thừa cơ tấn công vào, chẳng phải sẽ rất dương dương tự đắc hay sao? Tuy nhiên, Triệu Vĩ Hàng rốt cuộc vẫn là Triệu Vĩ Hàng, anh ấy không cho mình một cơ hội nào cả, không thể biết được anh ấy có hạnh phúc hay không? Giờ đây, cuộc sống của anh ấy đã chẳng liên quan gì tới mình nữa rồi. Dù rằng trước đây đã từng gắn bó với nhau như vậy.”
“Vì vậy, lại một lần nữa mình ra đi. Mỗi lần, khi phát hiện ra sự việc nằm ngoài dự liệu, vượt quá phạm vi chịu đựng của mình, mình thường chọn cách ra đi. Vì vậy, mình mới bị mất anh ấy. Vì vậy, mình chẳng cảm thấy ấm ức gì cả, không có gì đáng để oán thán. Khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, mình mới quay lại. Thả Hỷ, mình rất thật lòng, mình chỉ muốn biết một điều rằng, bạn có yêu Triệu Vĩ Hàng không, hai người sống có thực sự hạnh phúc không?”
“Cô giáo Ngô, chị bảo tôi phải nói thế nào bây giờ?”
“Cứ gọi mình là Ngô Hoạch, như thế có được không?”
“Được, Ngô Hoạch. Chị cũng biết rằng, cuộc hôn nhân của chúng tôi không được xây dựng trên cơ sở tình yêu. Vì vậy, vấn đề yêu hay không yêu, tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Còn về hạnh phúc, đúng, hạnh phúc,” Thả Hỷ bỗng cảm thấy tắc nghẹn nơi cổ họng, “Cảm giác của tôi không thể thay thế cho anh ấy được. Tôi không biết tiêu chuẩn về hạnh phúc của chị như thế nào, nhưng xem ra, nếu theo tiêu chuẩn của chị, tôi e rằng khó có thể khiến chị hài lòng.”
“Thả Hỷ, bạn luôn khiến mình cảm thấy ngạc nhiên. Đúng vậy, có thể với mình, lúc nào mình cũng cảm thấy sẽ khiến anh ấy hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, cơ hội đó đã qua rồi, còn có cách nào khác đây. Triệu Vĩ Hàng không phải là người thích quay đầu nhìn lại. Hơn nữa, mình cũng chẳng còn tư cách để yêu cầu anh ấy quay lại nữa rồi.”
Triệu Vĩ Hàng là người như thế nào, Thả Hỷ cũng không dám nói là đã hiểu hết về anh. Cô chỉ biết rằng, trong cuộc hôn nhân của họ vẫn chưa có những điều khiến anh không thể quay đầu lại. Thả Hỷ cũng không biết có nên vui mừng vì điều này hay không nữa.
Buổi nói chuyện đêm đó, rốt cuộc cũng chẳng có ý nghĩa thực tế gì. Sau khi hai người tỉnh giấc, đều cảm giác như vừa trải qua một giấc Nam Kha. Đối với chuyện của Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch, Thả Hỷ cũng chỉ biết thêm được chút xíu. Tết đến, Triệu Vĩ Hàng được về nghỉ một tuần, nhưng công việc xã giao quá nhiều, cả hai lại đều cố tình né tránh, vì vậy, cuộc sống chung giữa hai người dành trọn cho những hành động thực tế, hầu như chẳng có sự giao lưu nào về ngôn ngữ cả.
Thay đổi lớn nhất trong cuộc sống của Thả Hỷ e rằng chính là việc Ngô Hoạch đã coi Thả Hỷ như một người bạn thân, thường xuyên tới rủ cô đi chơi. Cho dù Triệu Vĩ Hàng được nghỉ ở nhà có vài hôm, cô ấy cũng không ngần ngại khi rủ Thả Hỷ đi chơi cùng.
“Không phải ghen tị thì chắc cũng có âm mưu gì đó.” Đinh Chỉ Túc bình luận.
“Ai cơ?”
“Cả hai người bọn cậu chứ ai, thật chẳng biết hai người chơi thân với nhau như vậy thì có ý nghĩa gì. Sau này chắc hai người định gọi nhau là chị em, cùng chung một chồng?!”
“Làm gì có chuyện đó!” Đúng vậy, sau khi Triệu Vĩ Hàng lại lên Bắc Kinh học được một tháng, Ngô Hoạch đã hoàn toàn chinh phục được Thả Hỷ. Cô ấy sống rất có phong cách, hiểu biết rộng, lại rất biết hưởng thụ cuộc sống. Ngô Hoạch đã lái xe đưa Thả Hỷ đi chơi hầu hết các địa danh có phong cảnh đẹp gần thành phố. Ngô Hoạch đã giúp Thả Hỷ nhìn thấy thêm một thế giới khác, một cuộc sống khác. Thả Hỷ cảm nhận được rằng Ngô Hoạch là một cô gái mạnh mẽ, hoàn toàn có thể tự quyết định cuộc sống của mình. Cô ấy luôn sống một cách vô cùng vui vẻ và tự do.
Ngô Hoạch còn rất thích tụ tập bạn bè. Trong mỗi buổi tụ họp như vậy, Thả Hỷ đã được gặp lại Tần Mẫn Dữ rất nhiều lần, thậm chí còn gặp cả Kiều Duy Nhạc nữa. Xem ra, với những người biết rõ mọi chuyện, chắc nghĩ cả Thả Hỷ và Ngô Hoạch đều đang có vấn đề.
“Mấy người là giáo viên nên chắc cũng nhàn rỗi nhỉ!” Thả Hỷ đang ngồi trên sofa nhà Ngô Hoạch. Bữa tiệc này được tổ chức nhằm chúc mừng nhà mới của cô ấy, vì vậy, khách khứa, bạn bè đều đến khá đông. Thả Hỷ ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Kiều Duy Nhạc, anh ta đang bê tới cho cô một cốc nước cam.
“Cũng tàm tạm. Kỳ nghỉ cũng kết thúc rồi. Nhưng cũng có thể nói rằng những nhân viên ngành giáo dục như bọn em, hết giờ làm việc là hết việc, có thể coi là thoải mái một chút.”
“Anh chỉ tiện thể hỏi một câu mà em có thể trả lời nhiều như vậy. Quả nhiên là lợi hại, có phải những người làm giáo viên đều có khả năng ăn nói không nhỉ?” Kiều Duy Nhạc phá lên cười ha hả.
“Tiểu Kiều, làm gì vậy?” Một người tiến về phía họ, vỗ vỗ lên vai Kiều Duy Nhạc.
Thả Hỷ suýt nữa thì phì ngụm nước cam đang ngậm trong miệng ra. Nếu Hoàng Ngải Lê mà biết được, người tình trong mộng của cô ấy được người khác gọi là Tiểu Kiều chắc sẽ tức phát điên lên mất.
“Đang nói chuyện với cô bạn nhỏ đây!” Câu nói này lại khiến Thả Hỷ ân hận rằng ban nãy đã không phun ngụm nước cam đó vào người anh ta. Ai là cô bạn nhỏ cơ chứ? Nếu xét theo mối quan hệ với Triệu Vĩ Hàng, anh ta dù sao cũng còn phải gọi cô là “chị dâu” mới đúng chứ!
“Cảm ơn, cô bạn nhỏ không có thời gian chơi với anh.” Thả Hỷ đặt cốc nước cam vào tay Kiều Duy Nhạc, “Tiểu Kiều, anh có khi phải đi tìm Chu Du mà chơi đi!” Trong tràng cười của mọi người xung quanh, Thả Hỷ lặng lẽ rời khỏi vị trí đó.
“Cố Thả Hỷ, bạn gặp rắc rối rồi đấy.” Ngô Hoạch bước lại gần thì thầm.
“Sao nào?”
“Kiều Duy Nhạc rất ghét ai mang tên mình ra làm trò cười. Anh ta thù dai lắm đấy.” Ngô Hoạch giải thích.
“Tiểu Kiều cũng chẳng phải tên tôi đặt cho anh ta,” Thả Hỷ tỏ vẻ không để ý tới điều đó, “Oan có đầu, nợ có chủ, ai gọi anh ta như vậy thì đi mà tìm người ấy.”
“Gọi là Tiểu Kiều cũng không sao, ẩn ý thì không được.”
“Sao bụng dạ anh ta đen tối vậy, muốn mọi người cũng bị đen tối theo hay sao?!” Thả Hỷ nói xong, còn bật cười thành tiếng. Vừa hay lúc đó, mọi người cũng đang yên lặng, vì vậy, tiếng cười châm chọc của Thả Hỷ đã khiến những người đứng quanh đó đều giật mình.
Kiều Duy Nhạc bước lại gần, vẫn khuôn mặt đó nhưng có vẻ không tự nhiên lắm, “Người khác thì anh không rõ, nhưng hình như em đang đắc ý lắm.” Thả Hỷ nhớ lại lời của Ngô Hoạch, dù thế nào thì anh ta cũng không có ý tốt.
“Không phải là em muốn cười anh,” Hỏng rồi, càng giải thích càng thấy rắc rối, “Thực ra, em không có ý cười nhạo anh,” vẫn là những lời giải thích không rõ ràng, “Thôi, Kiều tiên sinh, em chẳng có ý gì đâu, anh đại nhân đại lượng, bỏ quá cho.”
“Không sao, đừng nghe bọn họ hù dọa, đừng để bụng làm gì.” Kiều Duy Nhạc dường như cũng không có ý gây khó dễ cho cô, thái độ cũng rất nhẫn nại. Nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim của Thả Hỷ giật thót, “Thừa nhận mình là cô bạn nhỏ rồi hả?” Cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này, cứ nhìn cái cách anh ta phản công, rõ ràng là người đầy một bụng âm mưu rồi.
“Ồ, đại nhân thì không chấp lỗi của kẻ tiểu nhân, để em rót thêm cho anh.” Thả Hỷ giật lấy chiếc ly trên tay anh ta, nhân cơ hội đó tìm cách nhanh chóng rút lui. Thể hiện rõ sự yếu đuối vốn là sở trường của Thả Hỷ, nếu thấy không chống đỡ được, cô luôn tìm cách rút lui.
Tuy nhiên, buổi tối hôm đó, Kiều Duy Nhạc nhất định không chịu buông tha cho Thả Hỷ, cái đó được gọi là chăm sóc một cách ân cần chu đáo. Điều đó khiến Thả Hỷ nghĩ rằng, anh ta như một con hồ li đội lốt lông cừu, dù bị người ta đâm thủng rồi vẫn lột tiếp lớp da hồ li và nói, “Cái này mới là đạo cụ.” Sau đó lại có thể đội lại lớp lông cừu đó.
Vì vậy, Thả Hỷ rút khỏi bất kỳ hình thức đối kháng nào. Kiều Duy Nhạc ân cần tiếp đón, vô vui vẻ tiếp nhận. Tuy nhiên, sự ân cần của Kiều Duy Nhạc, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được. Anh ta không vội vã nhưng dường như lúc nào cũng đoán được tám đến chính phần suy nghĩ của người đối diện, rồi lại đích thân giúp đỡ họ, ánh mắt không ngừng nhìn họ một cách đầy ẩn ý, quả rất khiến người ta cảm thấy khó chịu. Suốt buổi tối hôm đó, theo lời của Ngô Hoạch, Thả Hỷ và Kiều Duy Nhạc đã công kích nhau vô cùng ác liệt.
Tan tiệc, Kiều Duy Nhạc đương nhiên đòi bằng được đưa Thả Hỷ về. Trên đường, cả hai cùng im lặng để cân bằng lại tâm trạng. Đều là những người không dễ gần, diễn kịch như vậy cũng đủ mệt rồi.
Thả Hỷ xuống xe, Kiều Duy Nhạc gọi với theo, “Đợi chút đã!”
“Có điều gì chỉ giáo vậy?”
“Mặc dù câu này không đến lượt anh hỏi, nhưng, em và Ngô Hoạch chơi với nhau như vậy là có ý gì?”
Thả Hỷ thở dài. Quả nhiên, ai cũng nghĩ cô đang có mưu đồ gì đó, nếu không, sao bỗng dưng đến nhà bạn gái cũ của chồng phô trương thanh thế làm gì! “Đã biết là không nên hỏi mà vẫn còn hỏi!” Thả Hỷ không thèm để ý đến anh ta nữa. Cô muốn lên nhà ngay, trên nhà còn bao nhiêu quần áo chưa giặt, hai hôm nữa là Triệu Vĩ Hàng về rồi.
“Anh chỉ cảm thấy rằng, cả hai chưa chắc đã thoải mái.”
“Có thể em nói hơi khó nghe, anh đã coi em như trẻ con thì cũng đừng trách nhé. Anh thích Ngô Hoạch thì tự đi mà theo đuổi, chạy đến chỗ em mà thể hiện sự anh hùng hảo hán làm gì!” Thả Hỷ bỗng cảm thấy bực tức. Mấy hôm nay, cô luôn cảm thấy bực bội. Đinh Chỉ Túc thì luôn miệng thuyết giáo, Triệu Vĩ Hàng thì lạnh nhạt, giờ lại thêm một ông trọng tài nữa. Cô có muốn làm cho mọi việc rối tung như thế này đâu.
Thả Hỷ cũng không biết Ngô Hoạch đang nghĩ gì, có muốn chia rẽ vợ chồng cô hay không, cô chỉ cảm thấy thực sự yêu quý con người của Ngô Hoạch. Cứ cho là cô ấy có mục đích khác, Thả Hỷ vẫn đồng ý làm bạn với cô ấy. Hơn nữa, mối quan hệ qua lại giữa hai cô hiện nay, căn bản là chẳng liên quan gì hay nhắc nhở gì tới Triệu Vĩ Hàng. Mặc dù, có vẻ như đang cố ý lừa mình dối người, nhưng tất cả đều xuất phát từ sự chân thành. Trong việc khiến cho mối quan hệ của hai cô trở nên thắm thiết, Thả Hỷ là người hoàn toàn bị động. Nếu như phải luận tội, cô cũng chỉ phải chịu phần nhỏ trách nhiệm mà thôi.
Nếu nói rằng việc Thả Hỷ và Ngô Hoạch trở thành bạn bè là khó hiểu thì cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này còn khó hiểu hơn. “Em nhớ là anh vẫn chưa từ chối Hoàng Ngải Lê mà, trên danh nghĩa, anh vẫn là bạn trai đang tìm hiểu cô ấy, vì vậy, theo em, anh nên chú ý tới lời nói và hành động của mình thì hơn!”
“Cố Thả Hỷ.” Kiều Duy Nhạc dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó bèn đứng chắn trước mặt Thả Hỷ. Thả Hỷ lại muốn đẩy anh ta ra. Hai người đứng rất sát nhau, không những thế lại còn giằng giằng co co. Thả Hỷ thấy mình đang ở trong một tư thế rất khó xử mà không thể chỉ đơn giản là có thể giải thích bằng lý lẽ.
“Cố Thả Hỷ?” Là giọng của Triệu Vĩ Hàng.
Thả Hỷ nhân lúc Triệu Vĩ Hàng và Kiều Duy Nhạc đang đứng nhìn nhau bèn vội vã chạy lên lầu. Cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Thôi, để họ tự giải quyết với nhau vậy.
Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng xách va li hành lý bước vào nhà.
“Tiểu Kiều nói em đã uống rượu nên cảm thấy khó chịu?”
Thả Hỷ trợn tròn mắt, cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này quả là lắm mưu nhiều kế. Bản thân cô không hề đụng tới một giọt rượu, vậy mà anh ta dám nói dối, ai thèm hùa theo âm mưu của anh ta cơ chứ.
“Em không uống rượu, là do anh ta uống say rồi.”
Thả Hỷ bước tới đỡ hành lý cho chồng, “Sao anh lại về hôm nay, đã ăn cơm chưa?”
“Ăn một chút trên máy bay rồi, cũng không đói lắm.” Triệu Vĩ Hàng không chịu để cô chuyển chủ đề nhanh chóng như vậy, “Thật sự không uống rượu?”
Thả Hỷ đứng trước mặt Triệu Vĩ Hàng, “Không tin, anh ngửi xem!” Dù rằng không uống rượu nhưng mùi trên người cô, quần áo, đầu tóc cô chắc cũng không dễ chịu lắm. Căn phòng đó rất đông người, lại thêm khói thuốc lúc nào cũng nồng nặc.
Quả nhiên, Triệu Vĩ Hàng vừa ngửi tóc cô đã đẩy cô về phía nhà tắm, “Nhường em đấy, em tắm rửa trước đi.”
Triệu Vĩ Hàng đẩy từ phía sau lưng, Thả Hỷ bỗng quay người lại, ôm chầm lấy anh, “Triệu Vĩ Hàng, hoan nghênh anh đã trở về nhà!” Càng tiếp xúc với Ngô Hoạch, Thả Hỷ càng cảm thấy Triệu Vĩ Hàng không bị cô ấy cướp đi quả là kỳ tích.
Cho dù vì nguyên nhân gì, một cô gái tốt và hấp dẫn như Ngô Hoạch mà Triệu Vĩ Hàng không hề động lòng, không hề động chạm tay chân, điều này không thể không khiến Thả Hỷ nhìn anh với một con mắt khác. Triệu Vĩ Hàng đứng yên cho Thả Hỷ ôm một lúc, “Hoan nghênh vì điều gì?”
“Bởi vì em phát hiện ra rằng anh rất vĩ đại.”
“Hả?” Triệu Vĩ Hàng bật cười, “Thế là thế nào?”
“Điều vĩ đại chính là vĩ đại tới nỗi chỉ có thể cảm nhận thôi.” Thả Hỷ cọ cọ khuôn mặt mình vào ngực anh, cô bỗng cảm thấy những việc đụng chạm da thịt đó, giờ đây lại được cô thực hiện một cách rất tự nhiên. Cũng có thể do cô cảm thấy nguy cơ từ phía Ngô Hoạch, nhưng những lời tán dương vừa rồi đều xuất phát từ tấm lòng của Thả Hỷ.
“Vẫn liên tục đi chơi với Ngô Hoạch hả?” Triệu Vĩ Hàng vốn định tìm cơ hội khác để nói chuyện, nhưng sự ảnh hưởng của Ngô Hoạch quá lớn, Thả Hỷ đã bị cô ấy làm thay đổi phần nào, dù rằng sự thay đổi đó chưa hẳn đã xấu. Tuy nhiên, nếu giữa hai vợ chồng luôn có cảm giác về sự xuất hiện của người thứ ba thì tuyệt đối không phải là một việc tốt.
“Ừm, cô ấy đối với em rất tốt.” Thả Hỷ chỉ biết nói sự thật.
“Nếu anh nói rằng, anh hy vọng em sẽ không thân thiết với cô ấy, em có tôn trọng ý kiến của anh không?”
Thả Hỷ nghĩ một lát, “Anh có thể cho em biết lý do không?” Thả Hỷ cần có một lý do, cô thấy mình không kiên định được như Triệu Vĩ Hàng, không thể khước từ sự thân mật đầy thiện ý của Ngô Hoạch.
“Thôi, đi tắm đi!” Hôm nay không phải ngày thích hợp để nói về chuyện này, còn rất nhiều việc khác quan trọng hơn phải làm.