“Thừa tướng, huynh điên rồi!” An quốc công thấy Lệ Minh Viêm thực sự muốn đưa binh phù cho hoàng đế, sắc mặt nhất thời tối thui.
Hay thật đấy! Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
An quốc công nghiến răng, hắn giữ chặt tay Lệ Minh Viêm, nhìn về phía nữ nhân cao ngạo kia, gầm lên:
“Quý phi thật ngây thơ! Ngươi nghĩ rằng chỉ cần giao binh phù cho tên cẩu hoàng đế đó hắn sẽ tha cho chúng ta sao? Hắn là ai ngươi quên rồi ư? Có phải ngươi muốn nhìn thấy cha ngươi chết mới cam lòng đúng không?”
Những lời nói chất vấn mang theo chế giễu cùng oán hận kia hệt như ngọn lửa ma chướng bủa vây lấy người Lệ Thanh Yên. Nàng loạng choạng lùi lại, trái tim đau xót, dường như nơi ấy đang lặng lẽ, lặng lẽ nhỏ máu.
Muốn thấy cha chết ngay trước mắt ư? Ha ha, có nữ nhi nào lại mong muốn cái điều ngu xuẩn và bất hiếu như vậy chứ?
Giương mắt nhìn thẳng người cha mình hằng kính trọng, nàng nhẹ mỉm cười. Không đâu! Những điều nàng làm... Tất cả là vì muốn tốt cho cha, muốn tốt cho Lệ gia.
Nàng không thể để cha tiếp tục hại người nữa.
Lệ Minh Viêm lạnh lùng ném binh phù cho hoàng đế, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lệ Thanh Yên:
“Yên Yên, ta đã đưa binh phù cho hắn, con mau qua đây đi.”
Nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi mà rơi xuống, trong lòng Lệ Thanh Yên hỗn độn cảm xúc giữa ấm áp và chua xót.
Nàng biết mà... Cha vẫn luôn quan tâm, để ý đến nàng.
Thế gian này, dù có ai lừa gạt nàng, tính kế nàng, người đó mãi mãi không bao giờ là cha.
Nàng nhìn lướt qua tấm binh phù hoàng đế đang cầm, đáy mắt ngập tràn xúc động đột nhiên xẹt qua một tia kinh hãi.
Gió lạnh mạnh mẽ thổi đến, đem mái tóc hai bên trán nàng thổi bay, tóc bay vào mắt, có chút đau, cũng đem hình ảnh người cha trước mắt trở nên mơ hồ.
Cha ơi... Thì ra... Cha chưa bao giờ buông bỏ được sao?
Bước chân khẽ động, nàng như vô thần mà bước đi, mỗi bước đi lại như đang giẫm lên đao kiếm...
Trái tim vỡ nát, đau đớn như lan tỏa ra toàn bộ cơ thể.
Chết tiệt! Nàng chán ghét cái cảm giác này!
Đau lắm!
Tuyệt vọng lắm!
Đến khi chỉ cách người cha ruột thịt của mình tầm một bước chân, Lệ Thanh Yên đột nhiên ôm chầm lấy người ấy. Cảm nhận được ấm áp quen thuộc, nước mắt nàng nóng hổi rơi xuống, thấm đẫm bờ vai cha.
Nàng vẫn nhớ... Những ngày còn bé, nàng luôn cô độc trong phủ Thừa tướng. Không có bạn bè, không được đi chơi, ngày ngày bị bó chặt với cầm, kì, thi, họa, với lễ giáo, cung quy... Nương mất sớm, cha lại bận rộn triều chính, chẳng mấy khi có thời gian cho nàng.
Thế nhưng, dù bận rộn là vậy, dù nàng không thường xuyên được gặp cha, nhưng mỗi đêm ngủ, đều có một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, để nàng không cảm thấy mình cô độc, lạnh lẽo trong cái Phủ Thừa tướng rộng lớn kia.
Mãi sau này nàng mới biết, đêm nào xong việc cha cũng vội vã đến bên cạnh nàng. Cha không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, tình yêu thương của cha dành cho con gái âm thầm mà cao cả.
Cha ơi... Tại sao, tại sao bây giờ cha lại trở thành con người như vậy?
Tại sao... Đến cả con cha cũng lừa gạt...?
“Cha...” Lệ Thanh Yên nấc nghẹn một tiếng, ngón tay dường như chạm đến một vật gì đó trên ngực Lệ Minh Viêm. Nàng nhắm mắt, khàn giọng bật ra từng từ: “Con thương cha, thế nên...”
Lệ Minh Viêm bỗng có dự cảm chẳng lành, đang muốn giơ tay vỗ vai trấn an nàng, chợt cảm thấy sau lưng có tiếng kim loại đâm vào da thịt...
Lưỡi dao lam sắc bén, hòa với máu, hòa với nước mắt, hòa với tất cả đau đớn, tuyệt vọng, mạnh mẽ đâm vào lưng hắn, cũng nghiền nát trái tim của người cha...
Và...
Tiếng hét kinh hãi của An quốc công truyền đến.
Bàn tay nàng cứng đờ, dòng máu ấm nóng từ sau lưng cha không ngừng trào ra tay nàng, theo kẽ tay thê lương rơi xuống nền tuyết, rất nhanh nhuộm đỏ một vùng đất...
“Yên Yên...”
Lệ Minh Viêm trợn mắt nhìn con gái, hắn không ngờ... không ngờ Yên Yên lại thực sự ra tay giết mình...
Nhìn ánh mắt đau đớn, phẫn nộ mang theo chất vấn của cha, Lệ Thanh Yên chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, đôi môi tái nhợt mấp máy, nhưng nàng, một chữ cũng không thể nào thốt ra được. Nàng thất thần, đầu óc trống rỗng, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh cha đau đớn, quằn quại, dòng máu đỏ tươi rợn người không ngừng trào ra.
Nàng giết cha rồi...
Nàng thực sự nhẫn tâm giết cha rồi...
“Cút!” An quốc công gầm lên giận dữ, hắn lập tức xuất chưởng hất mạnh nàng ra khỏi người Lệ Minh Viêm, âm điệu tràn ngập kinh hoảng:
“Thừa tướng... Thừa tướng... Huynh gắng lên...” Bàn tay An quốc công giữ chặt miệng vết thương sau lưng cho hắn, nhưng dù có làm cách nào, máu vẫn tuôn ra như mưa, thấm đẫm nền tuyết lạnh lẽo.
Hoàng đế đỡ lấy Lệ Thanh Yên, cả người nàng run rẩy tựa vào người ngài. Ánh mắt thâm sâu của hoàng đế ẩn hiện thần sắc phức tạp nhìn Lệ Minh Viêm đầy máu nằm đó.
Cục diện như vậy... Bất kể là ai, cũng chưa từng nghĩ đến.
“Vô ích thôi...” Lệ Minh Viêm thều thào, bàn tay chạm đến trước ngực, bên trong chỉ còn một mảnh trống rỗng...
Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Lệ Thanh Yên, không có trách móc, không có tức giận, tựa như những ngày nàng còn bé, ôn tồn mà nhẹ nhàng:
“Yên Yên... Cha sẽ không trách con đâu...”
Không trách con đâu...
Không trách con đâu...
Khoảnh khắc đó, Lệ Thanh Yên giống như người điên, nàng đặt tấm binh phù thực sự mà nàng lấy được từ trong người Lệ Minh Viêm vào tay hoàng đế, sau đó bật dậy đến trước người cha, quỳ phịch xuống bật khóc:
“Cha... Yên Yên sai rồi... Yên Yên sai rồi... Yên Yên đưa cha đến gặp Mộ Thái y, ông ta rất giỏi, nhất định sẽ cứu được cha,...” Nàng run rẩy vươn bàn tay đẫm máu cầm chặt lấy tay cha, mặc cho An quốc công bên cạnh không ngừng chửi rủa nàng là kẻ bất hiếu...
Thế nhưng...
Lạnh quá! Sao tay cha lại lạnh như vậy?
Không phải đâu! Tay cha ấm lắm! Đôi tay ấm áp ấy đã từng xoa đầu nàng, ôm nàng đi vào giấc ngủ. Chắc chắn vì tay nàng lạnh mới truyền sang tay cha rồi...
Lệ Minh Viêm đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, dòng máu ấm nóng đỏ thẫm bắn lên tay nàng, giống như những mũi kim nhọn đâm vào nơi trái tim vốn đã rỉ máu.
Nàng sợ hãi, lập tức ôm lấy cha, nhưng người ấy chỉ lắc đầu, đến cả hơi sức để nói cũng cạn kiệt.
Từng hàng binh lính cũng chết lặng nhìn thân ảnh nhuốm đầy máu kia, ai cũng mang tâm sự của riêng mình, nhưng có lẽ, họ đều đang cảm thán...
Lệ Thừa tướng một đời bày mưu tính kế, đến cuối cùng lại bại trong tay nữ nhi của mình...
“Báo!”
Tiếng hét kinh hãi của thám báo đột nhiên vang lên xé tan không khí ngập tràn máu tanh. Ngoại trừ Lệ Thanh Yên, tất cả đều mang thần sắc khẩn trương nhìn y.
Thám báo đến trước mặt An quốc công, quên cả hành lễ, chỉ vội nói:
“Khởi bẩm An quốc công, đội quân của Thái tử đã kéo đến cửa cung... Sắp... Sắp đánh vào nội điện rồi...”
“Khốn kiếp!” An quốc công chửi thầm một tiếng, lại quát: “Quân ngoài cửa cung đâu, sao không cản bọn chúng lại? Còn nữa, đám dân đen kia, không biết bắt chúng ra uy hiếp phe cánh Thái tử sao?”
Y cúi đầu, run rẩy trả lời: “Hồi An quốc công, binh lính bên ngoài cửa cung chỉ hành động dưới lệnh của Lệ Thừa tướng, nhưng lúc nãy ngài ấy không ra bất cứ một chỉ thị gì nên bọn họ không dám hành động tùy tiện, còn đám dân đen...” y cúi đầu càng thấp: “Đã... Đã được cứu thoát rồi!”
An quốc công nghiến chặt răng, cảm giác như trời đất toàn một màu đen. Bây giờ binh phù của Lệ Thừa tướng đã ở trong tay cẩu hoàng đế rồi, binh mã của hắn cũng không còn bao nhiêu...
Căn bản... căn bản là không thể chống đỡ được.
“An quốc công... Ngươi thua rồi.” Hoàng đế lạnh lùng cười, ngài giơ tấm binh phù trong tay lên, cao giọng hướng đám thị vệ:
“Người tới, bắt An quốc công và những kẻ có liên quan lại. Ai phản kháng, lập tức giết!”
“Triệu Thánh Tông...” An quốc công cười gằn, đôi mắt hằn lên những tia máu hận thù, hắn tuốt thanh đao bên hông chém mạnh vào từng hàng thị vệ: “Chỉ bằng những người này cũng muốn bắt ta... Ván bài này cho dù đã ngã ngũ, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến việc ta sẽ khuất phục ngươi...”
Mặc cho tiếng va chạm của binh khí, tiếng hét thảm thiết đau đớn của quân sĩ cùng mùi máu tanh nồng nhuốm đầy cả một khoảng không gian, Lệ Thanh Yên chỉ ôm chặt lấy cơ thể lạnh cóng của cha. Nàng run rẩy vuốt mắt cha, nước mắt đã khô, tựa như nàng đã khóc cạn...
Tầm mắt đột nhiên thấy con dao lam gần đó, nàng thẫn thờ... run rẩy nhặt lên. Con dao vẫn còn dính đầy máu của cha, dưới cái rét lạnh đã sớm khô lại.
“Cha... Yên Yên giờ mới hiểu, Yên Yên không cần gì cả, chỉ muốn làm con gái của cha... Muốn được vòng tay ấm áp của cha ôm như những ngày còn bé...”
“Hãy để con đi cùng cha, chăm sóc cha, được không?”
“Quý phi!” Thiển Nhi thấy hành động của Lệ Thanh Yên, nhất thời bị dọa cho tái mặt. Thế nhưng trước mắt còn bị một đám thị vệ chặn lại, nàng chỉ có thể quay sang cầu xin hoàng đế:
“Hoàng thượng, xin người hãy cứu Quý phi... xin người hãy cứu Quý phi.” nước mắt nàng rơi lã chã, Quý phi trước giờ nặng tình với hoàng thượng, nếu hoàng thượng khuyên, chắc chắn nàng ấy sẽ không làm điều dại dột nữa.
Hoàng đế giật mình, nhìn nữ nhân xinh đẹp đang cầm dao kề sát cổ mình, ngài vội vàng hét lớn:
“Quý phi! Mau dừng tay! Trẫm nói ngươi mau dừng tay!”
Động tác của Lệ Thanh Yên quả nhiên khựng lại. Thế nhưng, nàng lại mỉm cười nhìn hoàng đế, thanh âm êm ái đáp lại:
“Sao hoàng thượng không gọi tên của thần thiếp? Tên thiếp không hay ư?”
Lúc nào ngài cũng gọi thiếp là Quý phi. Ha, thiếp bây giờ còn có thể được gọi như vậy sao?
Hoàng đế biết nàng đang tự dằn vặt bản thân về cái chết của Lệ Minh Viêm, ngài khẽ cân nhắc, dùng giọng điệu mềm nhẹ khuyên nhủ:
“Thanh Yên, nghe lời trẫm, bỏ dao xuống đi. Cái chết của Thừa tướng không phải là lỗi của nàng... ”
Lệ Thanh Yên bật cười, giọt lệ bỗng chảy dài trên gò má rét buốt:
“Hoàng thượng... Tại sao người vẫn luôn lừa gạt thiếp như vậy?”
Sắc mặc hoàng đế khẽ biến, giống như đụng phải nỗi đau, nàng oán ngài, thực sự oán ngài...
Vươn tay lau đi giọt lệ nơi viền mi, nàng khẽ nói bằng một giọng chắc nịch:
“Nhưng người sẽ không có cơ hội lừa gạt thiếp nữa đâu. Thiếp khẳng định đấy!”
Dứt lời, lưỡi dao trên tay đã vung lên...
“Không...”
Hoàng đế gào lên một tiếng thảm thiết, lập tức đẩy ra đám thị vệ tiến lên, nhưng ngài muộn rồi...
Thân ảnh nữ nhân xinh đẹp ngã xuống như một đóa tường vi kiều diễm, máu từ chiếc cổ trắng nõn tuôn ra, rất nhanh đã in xuống nền tuyết vốn đã thấm đẫm màu máu.
Hoàng đế nhẹ nâng nàng dậy, động tác dịu dàng hệt như đang nâng một món bảo vật vô giá. Lệ Thanh Yên mỉm cười, hình như... đây là lần đầu tiên hoàng đế dịu dàng với nàng như vậy.
Không hề có chút tính kế, không hề có chút giả dối...
“Quý phi, xin lỗi nàng...”
Hoàng đế ôm nàng, nhẹ nhàng thủ thỉ. Xin lỗi, xin lỗi vì trẫm luôn tính kế nàng, lừa gạt nàng, còn hại nàng không thể mang đứa con của mình...
Nàng không hiểu đâu, trẫm đã tính nếu Lệ gia mưu phản thất bại, nàng vẫn có thể làm Quý phi cao cao tại thượng suốt đời... Trẫm muốn bù đắp cho sai lầm của mình.
Thế nhưng, vì sao đến cả cơ hội bù đắp sai lầm, nàng cũng không thể cho trẫm?
Lệ Thanh Yên gắng gượng nâng mí mắt, nàng muốn nhìn thật kỹ người nam nhân đang ôm mình, nhưng hình ảnh trước mắt cứ nhòe đi, chỉ có lời nói kia vẫn thoang thoảng bên tai...
Hoàng thượng... ngài ấy nói xin lỗi ư?
“Không...” Nàng khó nhọc bám lấy vạt áo trước ngực hoàng đế, hơi thở đứt quãng: “Hoàng thượng... Người... không cần... phải... xin lỗi... thiếp... Chỉ hi vọng... người... sẽ... giữ đúng... lời hứa...”
Ánh mắt hoàng đế bỗng chua xót, ngài khẽ vuốt tóc nàng, gật đầu thật mạnh:
“Trẫm hứa với nàng... Nhất định, trẫm nhất định sẽ làm như nàng mong muốn...”
Lệ Thanh Yên mỉm cười yếu ớt... có được lời này của hoàng thượng, nàng chết cũng không hối tiếc.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt chói lòa, Lệ Thanh Yên mơ hồ trông thấy giữa ngự hoa viên năm nào, có một cô nương xinh đẹp chỉ vì một khúc "Phượng cầu hoàng" rung động thế nhân của nam tử mà nhất kiến khuynh tâm...
“Gió thổi loạn hạt mưa rơi
Thổi loạn cả trái tim ta
Chỉ một lần gặp gỡ
Lại đổi một đời khắc ghi
Lệ cạn một kiếp tình
Yêu người là số mệnh
Gió xuyên qua hồi ức
Kiếp này chỉ nguyện vì người.
Dùng cả trái tim ta để đổi lấy một đoạn tình cảm của người.
Tiếng mưa gió phồn hoa ngoài thành
Không tránh khỏi ân hận một đời
Ngoảnh lại nhìn quang cảnh vì đợi người mà không đổi
Cho dù yêu người là giấc mơ lạnh lẽo
Cũng nguyện cùng người phiêu bạt một đời.
Núi xanh đó, cô Thành nơi này
Bởi vì người mà nguyện không đổi.”
Chú thích: Lời bài hát “Hồng trần triển"