“Thái tử...”
Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Minh cố gắng nâng mi mắt ướt đẫm nước tuyết. Đôi môi trắng bệch vẫn thản nhiên nở nụ cười, tựa như làn sóng dạt dào giữa biển khơi.
“Trường công công.”
Trường Sa cung kính hành lễ, gót giày nhung giẫm trên nền tuyết lạnh. Sâu trong cặp mắt già nua kia ngậm ngùi lòng thương xót vô bờ.
“Thái tử đã quỳ trước điện hai canh giờ rồi, người hà tất phải chịu khổ như thế.”
Nói đoạn, y đưa mắt nhìn cánh cửa phía sau lưng, khẽ thở dài:
“Hoàng thượng cũng là muốn tốt cho điện hạ. Người ở trên cao, có đôi khi là thân bất do kỷ, không phải cứ muốn là có thể làm được.”
Triệu Minh nghe vậy, hơi nâng mi nhìn theo, lẳng lặng đáp:
“Là bản cung đã phụ kì vọng của phụ hoàng.”
Trường Sa liền quay người:
“Vậy ngài mau đứng dậy đi, vào thỉnh tội với hoàng thượng. Điện hạ tuổi trẻ nhiệt huyết, khó tránh không kiềm được cảm xúc.”
Một trận gió lạnh hung hăng quét qua, trên người dường như có hàng vạn mũi kim đâm xuyên. Mái tóc đen nhánh bị nước tuyết thấm ướt, loáng thoáng lay động. Triệu Minh khép mi, bình tĩnh trả lời:
“Trường công công cũng cho rằng bản cung nhất thời xúc động, mới nói ra những lời đó sao?”
Y cười: “Lão nô nhìn điện hạ lớn lên từ nhỏ, cũng nhìn thấy hoài bão đong đầy trong mắt ngài. Nhưng điện hạ cũng không phải không biết, từ xưa đến nay, anh hùng muốn hoàn thành nghiệp lớn, không thể bị chi phối bởi nữ nhi tình.”
Cây mai trước điện đã lớm chớm những bông hoa mới nở. Vài cánh hoa bị gió thổi bay loạn khắp không trung, thấm đượm mùi hương thanh lạnh tinh khiết.
Triệu Minh cười nhạt, hắn đưa tay bắt lấy cánh hoa mai, âm điệu vẫn thản nhiên như nước suối chảy lặng:
“Sao có thể nói là bị chi phối? Bản cung chưa từng nghĩ đến việc bỏ bê quốc sự, cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ hoài bão của mình. Tự cổ vô tình nhất là nhà đế vương, nhưng bản cung lại thấy, một đế vương vô tình, đến cả người con gái mình yêu cũng không thể giữ được, làm sao có thể trở thành bậc minh quân trong lòng bá tánh.”
Trường Sa lẳng lặng lắng nghe, sâu trong mắt dường như có chút trầm tư. Đám mây trên trời u ám đong đưa, tô điểm cho tiếng tì bà buổi chiều tà thêm một phần ảm đạm.
Một lát sau, y nhẹ phẩy mấy bông tuyết trên phất trần, cúi đầu nói:
“Điện hạ đã có suy nghĩ như vậy, nhưng có từng nghĩ rằng, chuyện này sẽ gây bất lợi cho ngài thế nào không?”
Bàn tay trắng tái vì gió rét khẽ thả trôi cánh hoa mai, Triệu Minh nâng mắt nhìn một điểm vô định trên bầu trời xám ngắt, bên tai là tiếng gió rít gào u oán.
“Đa tạ Trường công công đã nhắc nhở, thực ra... dù bản cung có đưa ra quyết định này hay không, bất lợi xung quanh vẫn luôn luôn rình rập. Đời người ngắn ngủi, khó ai cầu được mọi thứ thập toàn, nhưng chí ít... bản cung không muốn phải ôm nỗi tiếc hận trên đường xuống hoàng tuyền.”
Trường Sa nghe vậy, hai mắt thoáng mở to, y nắm nhẹ cây phất trần, đáp lại:
“Điện hạ, nếu người đó còn sống, lão nô cũng không có ý phản đối ngài. Nhưng... người... đã chết rồi. Những thứ đã qua, hãy để nó trở thành những hồi ức đẹp nhất, điện hạ chỉ cần cố gắng sống tốt ở hiện tại là được.”
Phía đằng xa bỗng có tiếng quạ đen da diết kêu lên từng đợt, càng làm khung cảnh rợn ngợp tuyết trắng thêm một phần cô lãnh.
Mái tóc ướt rượt của người nam tử do ngấm nước tuyết nhanh chóng bị đóng băng, Triệu Minh đã lạnh đến mức không còn cảm giác. Hắn cố gắng cử động đôi môi nhợt nhạt, từng từ cất lên vô cùng rành mạch:
“Nàng sống... trong tim bản cung là đủ rồi.”
Màn đêm dần dần buông xuống, trong không khí nhuốm đậm hơi lạnh. Tuyết đã ngừng rơi, trên trời, lác đác mấy vì sao lấp lánh ánh bạc.
Đôi mắt đen như mực của Triệu Minh dần dần nặng trĩu, huyết mạch như muốn đóng băng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trong lòng thầm tự giễu, hắn cứ nghĩ phụ hoàng sẽ không nỡ mặc hắn quỳ đến đêm khuya, nhưng không ngờ... là hắn đã tính nhầm rồi.
Vài chiếc đèn lồng nơi hành cung gần đó leo lắt trong gió, hệt như sinh mạng mong manh lúc này của hắn.
Ngón tay khẽ cử động, trong mơ màng, Triệu Minh như nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ quỳ trước thư phòng của mình ngày ấy. Nắng đổ xuống người nàng như muốn thiêu đốt, mặc kệ những lời khuyên ngăn, nàng vẫn ngoan cường quỳ như vậy.
Có lẽ hắn cũng giống nàng khi ấy, tin rằng nhất định đối phương sẽ không nhẫn tâm, trong lòng vẫn cố giữ lấy ngọn lửa hi vọng sắp tàn lụi.
Để rồi cuối cùng, một lần hi vọng đó, lại đổi lấy một lần tuyệt vọng.
Nhìn bóng nàng lảo đảo rời khỏi mà không hề quay đầu nhìn lại, hắn cười nhạt...
Nàng đã chết tâm với hắn rồi sao?
Rất tốt, quả đúng như hắn đã tính.
Nhưng hắn lại quên mất, trên đời này, không phải việc gì cũng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Bởi thế mới có câu: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
Trước đây, Triệu Minh vẫn luôn cho rằng, hai người bọn họ gặp được nhau, kết thành phu thê, đó chính là định mệnh. Nhưng hắn cũng không thể ngờ, định mệnh xoay vần, lại để nàng rời xa hắn.
Rời xa mãi mãi.
Một cơn gió lạnh bỗng dưng nổi lên, thoáng chốc làm mấy ngọn đèn lồng phụt tắt. Không gian tối om, trên trời một mảnh trăng lạnh cô độc.
Từng cánh hoa mai phiêu tán điêu linh, hoa rơi trên tóc dài, hương mai thanh lạnh khẽ phảng phất nơi đầu mũi.
Ánh mắt Triệu Minh nhẹ khép lại, bàn tay dần dần buông thõng xuống.
Đúng lúc này, có tiếng ai đó gọi bên tai. Liền ngay sau đó, cả cơ thể lạnh cóng lập tức được một vòng tay ấm áp ôm lấy, nước mắt nóng hổi của người kia nhẹ nhàng rơi xuống trên cổ hắn.
"Thái tử... Sao chàng có thể cố chấp như vậy? Chàng không cần mạng nữa sao?"
Chút hơi ấm đã giúp Triệu Minh lấy lại được phần nào thanh tỉnh, hắn lập tức đẩy nhẹ nữ nhân trước ngực ra, hàng mày như họa khẽ chau lại:
"Phương Như Ý..."
Không đợi Triệu Minh nói hết câu, Phương Như Ý lập tức cởi chiếc áo lông trên người mình xuống bao quanh hắn, viền mắt vẫn đỏ hoe:
"Nếu thiếp không đến, chàng định sẽ cả đêm ngồi quỳ như vậy sao?"
Thần sắc trên mặt Triệu Minh vẫn thản nhiên, hắn đưa tay cởi chiếc áo lông, lạnh nhạt nói:
"Không liên quan đến cô."
Phương Như Ý đưa tay giữ lấy áo trên người hắn, nghiến răng nói:
"Sao lại không liên quan? Thiếp chính là Thái tử phi của chàng!"
Triệu Minh im lặng nhắm mắt, nói đúng hơn, hiện tại hắn chẳng còn bao nhiêu sức lực để đáp lại lời của Phương Như Ý nữa.
Thấy Triệu Minh không phản ứng, trong lòng Phương Như Ý thầm kinh hãi. Nàng mím môi, đột nhiên quỳ xuống nền tuyết lạnh ngắt, nhìn Văn Trân:
"Ngươi vào bẩm báo với hoàng thượng, ngoài điện công chúa Hạ quốc cũng đang quỳ. Nếu ngài không chấp nhận để Thái tử đứng dậy, công chúa nước Hạ sẽ cùng quỳ với Thái tử cả đêm."
Hiện tại Thiên triều và Hạ quốc vẫn kết liên minh, nếu chẳng may nàng có mệnh hệ gì, đương nhiên là sẽ ngòi lửa nổ ra chiến tranh. Thực lực hai nước vốn ngang bằng nhau, nếu giao chiến, nguy cơ lưỡng bại câu thương là điều ai cũng có thể nhìn thấy.
Đôi mắt Triệu Minh lập tức mở ra, vừa định lên tiếng khiển trách, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã cười nhạt cắt lời:
"Mạng của chàng là do thiếp cứu, thiếp tuyệt đối không thể để chàng chết như vậy được."