(Tên gốc của chương : Interruptions)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Luồng ánh sáng vàng lại bao trùm tôi lần nữa, và đây là lần đầu kể từ lúc đến Epheotus, tôi mới thấy sự căng thẳng như rời khỏi cơ thể. Mặc dù tôi đang quay về nơi xảy ra chiến tranh, nhưng các mối đe dọa tôi phải đối mặt ở đây lại đơn giản hơn rất nhiều nếu phải đem so với một loạt các khả năng tiêu cực như vực sâu thăm thẳm mà thằng Kezess vẽ ra.
Luồng sáng vàng này nhạt dần trong mắt tôi, khiến sân nội cung và các bức tường bao quanh cung điện hoàng gia ở Etistin hiện ra, tôi đã quay lại đúng nơi tôi đã rời đi lúc trước. Vì những bậc thang giúp bước xuống tạo bằng phép thuật không còn nữa nên ngay lập tức tôi nhào thẳng xuống đất, tiếp đất với lực đủ mạnh để làm nứt mấy viên đá lát nền và thổi bụi tung lên mù mịt.
Những tiếng la hét vang lên từ khắp nơi, và bóng hình các binh lính trang bị tận răng quây thành vòng vây lấy tôi. Làn gió biển cuốn đám bụi đi, và tôi thấy đôi mắt cứng cỏi của các vệ binh hoàng gia mở to vì ngạc nhiên trước khi họ nhanh chóng rút vũ khí của mình lại.
“Tướng quân Arthur!” một giọng nữ đầy nhiệt huyết vang lên, tạo lên một chuỗi tiếng thầm thì bàn tán từ binh lính vây quanh.
Tôi chú tâm vào người lên tiếng, là một phụ nữ lai elf nhìn tôi với nụ cười ấm áp. “Tôi cần nói chuyện với anh em nhà Glayder. Họ đang ở trong cung điện à?”
Cô bước nhanh về phía trước, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí bất ngờ đang khiến những người lính còn lại ở đây do dự, và dùng bàn tay bọc găng tay sắt nặng nề chỉ về phía cửa cung điện. “Thưa ngài, tôi có thể dẫn ngài đến gặp họ.”
Tôi gật đầu và để cô ấy dẫn đi.
Các hành lang sảnh cung điện đông đúc hơn nhiều so với lúc tôi rời Etistin đi Epheotus. Hàng chục người ăn mặc đẹp tụ tập, trò chuyện và đi qua đi lại, tất cả họ đều làm vậy trong bầu không khí có vẻ quan trọng. Cuộc trò chuyện của họ ngừng lại khi chúng tôi xuất hiện, và những đôi mắt vốn nhìn lang thang khắp nơi bắt đầu dõi theo tôi.
“Anh em Glayder hẳn bận rộn lắm,” tôi trầm ngâm, tự nói với mình hơn là với cô hướng dẫn viên kia.
“Đã vài ngày bận đầu tắt mặt tối, chắc chắn rồi,” cô quay ngang vai nói. “Nào ai có thể ngờ nhiều thứ có thể thay đổi chóng vánh như vậy?”
Tôi dừng bước, và cô ấy quay lại nhìn tôi theo kiểu khó hiểu. “Vài ngày cơ á?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Cô ấy nhướng lông mày lên khi nở một nụ cười lưỡng lự với tôi. “À vâng. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi người Alacrya rút lui và anh em nhà Glayder…” Nụ cười lưỡng lự trên môi cô cong nét xuống thành một nét nhăn mặt. “Mọi thứ ổn không, thưa Tướng quân?”
“Vâng. Ổn mà. Chỉ là thời gian đó sao hơi ít so với tôi.”
Thật vậy đấy, chuyến ghé nhanh Epheotus của tôi cảm thấy như có vài tiếng đồng hồ. Tôi tự hỏi vậy mình đã bước đi trên Con đường Thấu thị (Path of Insight) trong bao lâu nhỉ?
Cô lính gác này nhún vai tỏ vẻ bó tay, như thể cô ta không biết tôi đang nói gì, rồi tiếp tục dẫn tôi vào sâu hơn trong cung điện. Khi tôi lê bước theo sau, lơ đễnh nhìn mái tóc xoăn của cô ta bồng bềnh lên xuống và nghĩ xem mình còn bước mấy chục bước nữa mới đến nơi, thì mới nhận ra cô ta nhắc tôi nhớ đến ai.
“Tôi xin lỗi nếu hỏi một câu hơi lạ như này, nhưng cô có biết người lính nào tên Cedry không?” Tôi hỏi.
Người phụ nữ này cứng đờ vai lúc bước hụt, và dường như cô ấy thu mình lại. Cô ấy chầm chậm liếc nhìn tôi qua vai. “S-sao cơ ạ?”
Ngay cả khi tôi nói to cái tên này lên, vẫn cảm thấy nó quá xa lạ, quá lâu rồi. Tôi mới chỉ có một cuộc nói chuyện qua lại ngắn ngủi cô lính elf lai đó thôi, nhưng có lẽ vì cô ấy có cùng phong cách chiến đấu dùng găng tay sắt giống bố tôi nên tôi vẫn nhớ tên cô ấy.
Và trong số rất nhiều sinh mạng mà tôi đã không cứu nổi trong Trận Slore (Battle of Slore) diễn ra ngay sau cuộc nói chuyện với cô ấy, thì ánh mắt rạng rỡ cùng nụ cười vui tươi của cô ấy nổi bật hẳn, và giọng anh Jona như vỡ ra khi nói với tôi và bà Astera rằng anh ấy dự định cầu hôn cô ấy…
“Bả, à, là chị gái tôi,” người nữ binh sĩ lên tiếng, ánh mắt chùng xuống. Rồi gương mặt cô ấy nhăn lại thành một cái cau mày với vẻ không chắc chắn. “Thưa tướng quân, ngài biết chị ấy à?”
“Bọn tôi đã gặp nhau ở trận Slore,” tôi dịu dàng nói, nhìn khuôn mặt nhà binh của cô ta cố đông cứng lại để ngăn nước mắt không rơi. “Cô ta là một chiến binh dũng mãnh và can đảm.”
“Ồ,” cô ấy nói với vẻ mềm mỏng.
Chúng tôi bắt đầu đi tiếp, nhưng bước chậm hơn. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu bạn cô ấy, anh chàng Jona?”
Cô ấy mất một hồi lâu để trả lời. “Anh ấy mất rồi,” cô ta khẽ nói. “Ở đây, ngay Etistin này, trong trận Bloodfrost.”
Tôi không nói gì cả. Ít có điều gì để nói lúc này. Nhưng chuyện này cũng góp phần củng cố quyết định bắt tay hợp tác với Kezess của tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để mọi người không chịu những câu chuyện tương tự của họ. Người Alacrya, người Dicathen… không ai đáng phải chết trong cuộc đấu đá nhỏ mọn của lũ asura đó.
Chúng tôi không nói qua lại với nhau thêm lời nào cho đến khi chị của Cedry chào tạm biệt tôi bên ngoài phòng họp. Khi cô ta bước đi với đầu cúi gằm, tôi mới nhận ra mình thậm chí còn chưa hỏi tên cô ấy. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp hỏi, có thứ gì đó hơi chuyển động chỗ mấy cái bóng gần cây cột và rồi cô Jasmine bước ra chắn tầm nhìn tôi.
Cô đang đứng bắt chéo tay, dựa người vào cột và nhìn tôi từ đầu đến chân. “Vài bữa không gặp rồi con nhỉ.”
‘Chào mừng ngài đã trở lại vùng đất của những kẻ hạ đẳng (lesser).’ Regis nói với vẻ tôn kính sặc mùi móc mỉa. ‘Tôi định hỏi ngài thưởng trà với lão già Kezzy có ngon không, nhưng tôi vừa mới thấy nó trong đầu ngài rồi.’
(Người dịch: Trong tiếng Anh, để cho dễ thương, tên một đứa trẻ nếu hợp vần có thể đổi thành đuôi ‘y’ ở sau, phổ biến nhất ta có thể thấy được là ‘dad → daddy’, ‘mom → mommy’, ‘nan → nanny’)
“Không xảy ra vấn đề gì ở đây chứ?” Tôi hỏi cô Jasmine, đồng thời gửi suy nghĩ đến Regis, cậu chui ra khỏi người cô ấy được rồi đấy.
“Có nhiều kiểu liếc đểu nhau với thái độ bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng không có bạo lực gì hết,” cô Jasmine nhún vai với vẻ thoải mái.
‘Ôi, khi nào đúng lúc thì tôi ra,’ Regis nói và giấu suy nghĩ nội tâm của cậu ta.
Mặc dù không chắc gã bạn đồng hành của tôi đang bày trò hề gì, nhưng tôi có nhiều vấn đề cấp bách hơn để chú ý. Với cô Jasmine theo sau gót, tôi đi vào phòng họp, nơi tôi có thể nghe thấy giọng trầm của Curtis.
Bên trong, Curtis, Kathyln và nhỏ Lyra Dreide đang ngồi quanh một đầu bàn dài, loại bàn làm bằng gỗ gụ và được trang trí công phu. Họ đang say sưa trò chuyện với nửa tá quý tộc ăn mặc chỉnh tề.Ả Lyra nhìn thấy tôi trước tiên và nhanh chóng nhảy cẫng khỏi chỗ ngồi và cúi chào. Mọi con mắt đổ dồn từ cô ả sang tôi, và sau đó mọi người đều đứng lên.
“Cậu về rồi, Arthur,” Curtis nói có phần cứng nhắc. “Thực ra tụi tôi chỉ đang nói về cậu. Chuyến khởi hành vội vã của cậu gây kinh ngạc cho mọi người thì tiếp tục làm xôn xao mấy ngày qua.”
Một trong số những người đàn ông có mặt ở đây, người mà thậm chí có tả là dáng thấp bé tròn trịa thì cũng chỉ phóng đại do hắn đứng gần chỗ Curtis Glayder vốn thân hình cân đối như tráng sĩ, vội vã đi vòng qua bàn và chìa tay đưa ra. “Ngài Lance Arthur Leywin! Thật tuyệt vời, thật sự là vinh dự, thưa ngài.” Tuy hơi bối rối một chút, tôi nắm lấy tay lão ta và để hắn lắc tay rõ khí thế. “Tôi là Otto Beynir, thưa ngài, luôn sẵn sàng phục vụ ngài.”
“Ngài Beynir à?” Tôi lặp lại, chắc chắn là mình đã nghe thấy cái họ này trước đây.
Curtis đã bước tới nhập nhóm chỗ chúng tôi cùng đứng, đặt một tay lên vai người đàn ông này. “Gia tộc Beynir đáng kính là những người bạn cũ của gia đình tôi. Ông Otto đây là người không thể thiếu trong việc gắn kết cả thành phố lại với nhau.”
Tôi nhìn kỹ hơn người đàn ông tròn trịa này. Mái tóc nâu xõa tròn trên đầu có màu không ăn nhập gì với độ đậm lông mày, và da mặt sần sùi bị rỗ của lão. Đôi mắt xanh lục màu của cỏ nhìn rất mãnh liệt, và có một sự sắc bén—à một sự tinh ranh—ẩn sâu bên trong chúng.
“Và những người khác là?” Tôi hỏi, rút tay ra khỏi bàn tay gã Otto.
Sau đó nhanh chóng có một cuộc giới thiệu lần lượt theo vòng tròn. Có một người khác thuộc dòng dõi nhà Glayder —anh họ thứ ba của Curtis và Kathyln—là một gã đàn ông to lớn đến từ Gia tộc Maxwell, rồi một phụ nữ lớn tuổi từ Gia tộc Lambert, tiếp đến là một người đàn ông trung niên bụng phệ đến từ Gia tộc Astor, và cuối cùng là một phụ nữ trẻ trông căng thẳng tên là Dee Mountbatten.
Phần nào đấy trong tôi đặt câu hỏi liệu những tên quý tộc này có tạo ảnh hưởng tốt đến hai anh em nhà Glayder hay không. Tuy nhiên, Curtis và Kathyln không còn là trẻ con nữa và thật sự mà nói thì, tôi đang rất mệt mỏi và háo hức quay lại thủ đô Vildorial.
“Phần còn lại của cuộc trao đổi diễn ra như thế nào sau khi tôi rời đi?” Tôi hỏi sau khi gật đầu lịch sự chào cô gái có họ Mountbatten.
“Diễn ra suôn sẻ như mong đợi,” Curtis nói và nở một nụ cười mỉm không hé răng. Cậu ta nhìn lại em gái mình và ả Lyra. “Ta hãy cùng đến chỗ nào thoải mái hơn phù hợp với việc giải thích dài dòng và chúng tôi sẽ bổ sung thông tin cho cậu.”
Ánh nhìn tôi vẫn đang đeo bám ả Lyra, người cũng đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ cảm xúc đang tích tụ sắp bùng thành bạo lực. “Không có thời gian cho việc đó. Tôi đi thẳng về Vildorial đây, tôi chỉ ở đây để gom Cô Flamesworth và ả retainer này đi thôi.”
Một cái hơi cau mày thấy rõ làm gián đoạn biểu cảm vốn đơ như đá trên gương mặt Kathyln. “Anh có chắc không, Arthur? Có nhiều quyết định chúng tôi đã đưa ra mà tôi cảm thấy nên báo cho anh biết.”
Nhỏ Lyra Dreide đứng tránh xa Kathyln ra và đang từ từ đánh đường vòng qua bàn để làm ả đứng cách mọi người ra chừng vài bước chân. “Tôi lấy làm vinh hạnh khi cập nhật tin tức cho ngài ấy.”
Một nét cau có thoáng qua trên khuôn mặt Curtis, nhưng cậu ta nhanh chóng cười gượng. Thú vị thay là Kathyln đang theo dõi anh trai mình thay vì ả retainer. Cả đám còn lại trong hội đồng mới của nhà Glayder thì đang theo dõi chuỗi diễn biến chuyện này như thể đang hóng sự kiện thể thao nào đó.
Tôi nhìn lần lượt từ nét mặt này sang nét mặt khác. “Tôi xin lỗi, Kathyln. Nhưng cô có thể nhét hết mọi thứ vào một bản báo cáo và gửi về Vildorial cho tôi được không?”
“Tất nhiên,” cô ấy nói nhanh. “Chí ít thì cũng để tôi dẫn anh đến chỗ để vật tạo tác dịch chuyển anh để lại.”
Curtis chìa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay tôi. “Đừng để quá lâu mới quay lại đây đấy. Thành phố này sẽ rất háo hức muốn nghe cách chúng tôi phòng thủ cho lục địa của chúng ta lúc này sau khi ta đã giành lại được nó.”
Tôi nhấc tay lên cầm cổ tay cậu ta siết chặt. “Tôi cũng có tin tốt về chuyện đó, nhưng giải thích thì phải chờ thôi.”
Curtis cười to và lùi lại một bước. Bắt chước cậu ta, gã Otto Beynir làm tương tự. Các quý tộc khác cũng đều lúng túng làm theo.
“Vậy hẹn gặp lại sau nhé,” Curtis nói. Còn với em gái của mình, cậu nói thêm, “Anh sẽ ở đây với Beynir và những người khác chờ khi em xong việc nhé Kat.”
Quay gót đi, tôi dẫn đầu đoàn người kỳ lạ gồm ả Lyra Dreide, Kathyln Glayder, và cô Jasmine Flamesworth ra khỏi phòng họp và bước qua một trong nhiều sảnh hành lang lớn có tranh vẽ, tượng điêu khắc và các vật dụng khác được gia đình hoàng gia Glayder sưu tầm qua nhiều thế hệ.
“Bạn ngài hầu như không để tôi rời ra khỏi tầm mắt cô ấy,” ả Lyra trầm ngâm, đi tụt lùi lại bên cạnh tôi. “Nếu Lãnh chúa Glayder mà cho phép, thì tôi tưởng tượng rằng cô ta thậm chí sẽ ngồi lỳ suốt mọi cuộc họp bất tận kiểu này chỉ để canh chừng tôi đấy.” Nhỏ Lyra hơi nghiêng đầu, lướt mắt qua tôi. “Ngài mong đợi cô gái tội nghiệp này sẽ làm gì nếu tôi nổi điên lên và phản bội các ngài? Cô ấy dường như cũng có chút tài năng đấy, nhưng cô ta thiếu sức mạnh thực sự.”
Regis đã chọn khoảnh khắc này để xuất hiện từ cái bóng của cô Jasmine, nhào lên với dạng cơ thể hoàn chỉnh và tỏa sáng cạnh Lyra. “Vậy thì cơ thể nàng sẽ bị biến thành tro bụi tuyệt đẹp nhé.”
(Nguyên văn: “Then your body would have been reduced to a fine ash.” Như đã nói từ trước, câu nào dính đến gái đẹp thì Regis phải đùa một tý, cậu ta dùng từ ‘fine ash’ khi đe dọa, ‘fine’ ở đây ngoài nghĩa ‘thượng hạng, hảo hạng, chất lượng cao’ thì nó còn đồng nghĩa với ‘beautiful, handsome, pretty, lovely’ vốn là những tính từ chỉ sắc đẹp con người. Tức là dọa nhưng cũng tranh thủ khen để tán tỉnh nhẹ)
Cặp lông mày của ả Lyra nhăn lên như đan vào nhau, và một bên khóe môi ả nhếch lên thành nụ cười nửa miệng đầy gượng gạo. “Tôi hiểu mà.”
Regis cười khúc khích trong đầu tôi. ‘Đáng để chờ chưa.’
(Người dịch: ý Regis nói câu trên là nãy giờ không thò mặt là để bây giờ nhảy xổ ra làm cú gây bất ngờ với Lyra)
“Chúng tôi đã chuyển vật tạo tác dịch chuyển của anh đến chỗ khác an toàn hơn,” Kathyln nói, bước lên đi sát cạnh tôi và dẫn chúng tôi đi qua cung điện.
Nhỏ Lyra khẽ chế giễu. “Ý cô ấy là họ giấu nó để tôi không cố dùng nó dịch chuyển tức thời chuồn đi mất, mà quên rằng việc tôi quay về quê nhà là bản án tử cho mình.”
“Chỉ mỗi việc bị dọa chết thôi thì chưa đủ kết thành đồng minh được,” Kathyln bình tĩnh đáp lại, cằm nghểnh lên và mắt nhìn phía trước.
Kathyln lặng lẽ dẫn chúng tôi đi qua cung điện, đi vào một đường hầm dài chạy dưới đất để đến một phòng kho có người canh gác. Ở đó, chúng tôi được phép bước vào theo lệnh của Kathyln, và ở bên trong đường hầm dài này cô ấy dẫn chúng tôi vào một căn phòng duy nhất được khóa lại bằng viên đá phép mà cô ấy cầm theo bên mình. Trong phòng, thiết bị dịch chuyển di động (tempus warp) nằm trên một cái bàn bằng kim loại.
Khi Kathyln đứng sang một bên để cho bốn người chúng tôi vào căn phòng nhỏ, tôi quan sát tư thế đứng, biểu cảm và cả chỗ cô ấy đang chú tâm nhìn vào. “Cảm ơn em. Tôi biết chuyện này không dễ tý nào, nhưng Etistin—à cả lục địa Dicathen—cần hai người.”
Cô ấy thưởng cho mấy lời tôi nói bằng một nụ cười mỉm ngắn ngủi nhưng ấm áp. Rồi nụ cười ấy phai dần, và cô ấy tránh nhìn trực diện tôi, đôi mắt trở nên lơ đễnh mất tập trung. “Em biết tới đây anh sẽ còn bận rộn nhiều ngày nhiều tuần, nhưng thành phố Etistin vẫn cần anh. Hãy quay lại đây khi anh có thể nhé.”
“Ừ,” tôi hứa, sau đó chú tâm vào món đồ tạo tác.
Truyền aether vào godrune Realmheart, tôi cảm thấy một sự dồn dập khi lượng mana quanh tôi đều bắt đầu hoạt động. Tôi nhanh chóng nhập điểm đến vào thiết bị và rồi kích hoạt nó bằng cách dùng aether điều khiển mana. Một cánh cổng sáng đục hình phiến đĩa được tạo ra và chiếu vào bức tường kế bên. Các hạt aether vươn ra và thình lình lôi mạnh cái thiết bị dịch chuyển di động để kéo nó chui vào ấn lưu trữ (storage rune) của tôi.
Cô Jasmine gật đầu chào Kathyln và đi qua cổng.
“Cảm ơn lòng hiếu khách của cô, thưa Quý cô Glayder,” ả Lyra nói, đặt tay lên ngực và đầu cúi hờ.
Kathyln không nói gì khi ả retainer đi theo cô Jasmine qua cổng. Regis nhanh chóng đuổi theo cô ả.
Nàng công chúa tiền nhiệm của vùng Sapin gật đầu với tôi trước khi lùi lại.
Ánh mắt của chúng tôi vẫn đang nhìn nhau chằm chằm. “Em có chắc là mọi thứ ổn cả chứ?”
“Đây là thời điểm phức tạp, Arthur à,” cô ấy nói với vẻ lạnh lùng, xa cách trước khi gật đầu chào tôi. “Tạm biệt.”
Ngay khi cô ấy sắp quay đầu đi, tôi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy. Trong phút chốc, cả hai chúng tôi đều giữ im lặng khi tôi nhìn thấy má cô ấy nổi vệt ửng hồng. Nhưng biểu cảm của cô ấy cũng đang phản chiếu lại chính biểu cảm của tôi; loại biểu cảm phức tạp hơn nỗi đau hay nỗi buồn đơn thuần, nó là thứ phức cảm được trui rèn qua thời gian và những gian khổ mà chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau.
Kathyln dịu dàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, vòng cánh tay mình quanh người tôi tạo thành một cái ôm nhẹ nhàng, và tựa trán cô ấy lên ngực tôi. “Tạm biệt, anh bạn cũ,” cô ấy nói thêm lần nữa, giọng còn thân thiện hơn trước.
Cô ấy lùi lại, những ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc đang phủ trên bả vai và gạt nó xuống.
“Hẹn gặp lại em sớm,” tôi đảm bảo với cô ấy. Rồi thì không nói thêm gì nữa, tôi quay lại và bước vào cổng dịch chuyển.
Khung cảnh chuyển từ căn hầm nhỏ hẹp và ảm đạm sang một hang động khổng lồ ở thủ đô Vildorial. Nhờ có thiết bị dịch chuyển di động này nên nó là một quá trình chuyển dịch mượt mà, gần như liền mạch, nhưng tầm nhìn trước mắt thì vẫn còn gây choáng váng.
Ở gần đó, nhỏ Lyra đang nhìn ra gờ rìa con đường cong cong uốn lượn với nhiều cảm xúc lẫn lộn, trong khi Regis và cô Jasmine thì đang canh chừng cô ả này thật kỹ lưỡng. Vài ba người lùn mặc giáp sắt hạng nặng đang đi hướng về chúng tôi từ phía cổng của Viện Earthborn, điểm đến của họ là chỗ chúng tôi. Một người lùn tự đứng ra phía trước nhóm họ, và tôi ngay lập tức nhận ra anh ta là Skarn Earthborn, anh họ của chị Mica.
“Ngài Lance Arthur,” anh nói, dừng lại cách chúng tôi vài bước chân. Đội vệ sĩ của anh ta dừng lại ngay đằng sau. Ánh nhìn của anh ta cứ chằm chằm vào ả Lyra Dreide. “Tôi đã tìm cậu rất kĩ suốt mấy ngày gần đây. Cậu có phiền không nếu tôi hỏi… à thôi không có gì, không phải việc của tôi.” Anh ta hắng giọng một phát. “Chú của tôi, Lãnh chúa Carnelian, cần nói chuyện với cậu ngay khi—”
Tôi giơ tay lên ngăn anh Skarn truyền đạt nốt phần tin nhắn còn lại. “Tôi sẽ làm vài vòng thị sát quanh đây ngay sau khi tôi dành chút thời gian ngó qua xem gia đình mình ra sao. Hãy nói với ông Carnelian rằng tôi đã quay lại và sẽ sớm gặp ổng.”
Vẻ mặt lúc nào cũng khó chịu pha vẻ hơi thiếu thân thiện của anh Skarn tối sầm lại, nhưng dù sắp định tranh cãi bất cứ điều gì thì anh ta cũng kiềm chế lại. “Vâng, thưa ngài Lance. Tôi sẽ nói với ông ấy như vậy.” Với những người lính canh đi cùng, anh ta nói, “Quay lại vị trí canh gác của mấy người đi!”
Anh ta vội bỏ đi, bộ giáp anh mặc kêu lẻng kẻng theo phong thái gấp gáp.
“Con có muốn cô chờ không?” cô Jasmine hỏi và nhìn trực diện nhỏ Lyra.
(Nguyên văn: “Do you want me to hang around?” Cụm từ ‘hang around’ này không dùng theo nghĩa chết trong từ điển được mà phải dùng nghĩa trực tiếp trong tình huống này. Ý của cụm này nói ra miệng cho Art và Lyra nghe thì là ‘chờ’ kiểu chờ chung chung ở đâu đó không cụ thể, nhưng ngầm ý rằng ‘in the company of someone’. Tức là câu trên còn một nghĩa khác là ‘con có muốn cô đi theo canh chừng con ả Lyra này không?’)
“Cô cứ đi nghỉ chút xíu đi,” tôi trả lời, chắc kèo rằng cô ấy chẳng ngủ được bao nhiêu vì bận trông chừng cháu retainer kia lúc ở Etistin. “Ta sẽ quay lại công việc sau.”
Cô Jasmine đấm vào cánh tay tôi. “Cô biết đủ nhiều về mấy chuyện chính trị rồi. Nếu con định lôi cô theo nhiều trò phiêu lưu nữa, thì tốt hơn nên là trò nào đó thú vị đấy nhé.”
Tôi cười khúc khích rồi xua cô ấy đi.
Cô quay đi, quơ quơ tay ngang qua đầu chào mà không ngoái lại.
“Ngài là một nhà lãnh đạo kỳ lạ,” ả Lyra đứng ngay sát tôi cất tiếng nói. Ả ta cũng đang nhìn cô Jasmine đi đổ dốc xuống con đường quanh co kia. “Nhưng rồi thì, có lẽ chỉ những ai không ham muốn quyền lực mới có thể sử dụng nó mà không bị tha hóa. Dĩ nhiên, là nếu ta giả sử rằng ngài thực sự là mẫu hình chuẩn mực của sự thuần khiết mà ngài đang phô ra cho cả thế giới thấy.”
Tôi nhìn ả retainer một cách điềm tĩnh. Ả cũng nhìn lại tôi với biểu cảm cũng tương tự tôi, như thể sắp phát ra một sự thách thức. Nhưng cô ta chẳng nói gì khác, chỉ đi theo khi tôi bước vội đến hai cánh cổng vào đang mở sẵn của Viện Earthborn.
Các lính canh để chúng tôi đi qua mà chẳng nói một lời nào, và rồi chúng tôi tiến sâu vào các hành lang đá được đào xuyên vào một bên tường hang động. Thay vì đi thẳng đến phòng của mẹ và Ellie, tôi đưa nhỏ Lyra đi ngang qua các lớp học và khu sinh hoạt. Mặc dù không phải là nhà tù, nhưng Viện Earthborn có một lượng lớn các căn hầm an ninh (secure vault).
Tôi tìm thấy một căn khá dễ để quay lại nhanh và có vẻ như hiện còn trống. Mặt trước nó có rào chắn giống như phòng giam, và giữa mỗi thanh chắn là một cổ tự rune phòng vệ có tác dụng ngăn việc sử dụng mana ở một chừng mực nào đó.
Đoán được ý đồ của tôi, nhỏ Lyra chu mỏ lên chế giễu. “Chắc là ngài không định…”
Tôi truyền năng lượng vào ấn God Step và nắm lấy cánh tay ả. Mặc dù các ấn trên thanh chắn kia ngăn chặn mana, chúng chẳng làm gián đoạn gì đến các đường dẫn (pathway) aether được, và tia sét màu thạch anh tím nhá lên một phát, chúng tôi đã xuất hiện bên trong căn hầm.
Lời ả ta đang nói bị cắt ngang vì tiếng thở hổn hển kinh ngạc.
Trước khi cô ả kịp phản ứng, tôi đã dùng chiêu God Step bước ra khỏi hầm. Dù những tia chớp còn đang nhảy múa trên làn da mình, tôi nhìn xuyên qua các thanh chắn bắt gặp ánh mắt cô ả. “Cả hai ta đều biết cái hầm này chưa chắc giam nổi cô, nhưng tôi nghĩ cả hai ta cũng đều biết rằng phá ngục thoát ra không có lợi tí nào cho cô đâu.”
Và chỉ là một biện pháp phòng hờ thôi, nên tôi muốn cậu ở lại đây canh chừng ả ta.
‘Làm sao tôi biết được trò vượt ngục có xảy ra không,’ Regis càu nhàu. ‘Rồi kể từ lúc nào mà tôi không còn là vũ khí đáng sợ được tạo bởi asura và trở thành một kẻ trông trẻ cả ngày như vậy chứ?’
Nếu bạn giỏi làm điều gì, người ta sẽ nhờ bạn làm điều đó tiếp, tôi châm biếm.
“Điều này có thực sự cần thiết không, hỡi ngài Quan quản trị?” Nhỏ Lyra thở dài hỏi. “Tôi đã—”
“Hãy cư xử tử tế, rồi biết đâu tôi sẽ dần thả dây trói cô ra,” tôi nói với ả, rồi quay người bước đi khỏi đấy nhanh chóng.
Cuối cùng thì sau hơn một tuần trôi qua, ít ra dưới góc nhìn của gia đình tôi là vậy, giờ tôi lại đang đứng trước cửa khu nhà mình.
Mùi của món gì đó thịnh soạn, như món ớt hay súp thịt, bay ra dưới khe cửa nhà.
Tôi gõ cửa, ban đầu gõ nhẹ, rồi tiếng gõ hơi lớn dần. Từ đằng trong có tiếng nói qua lại, nghe méo âm do bị chặn lại bởi cánh cửa dày cui của người lùn đẽo ra, và vài giây sau trôi qua. Tiếng lách cách từ thanh ngang chốt cửa vang lên, và cánh cửa bị kéo mở ra.
Đôi mắt màu nâu cát của nhỏ em mở to khi thấy tôi, và con bé nhảy vào vòng tay tôi với ré lên một tiếng thích thú. “Anh Arthur!”
Tôi kéo em mình lại ôm một cái thật chặt và xoay con bé vòng vòng, khiến nó kêu lên kinh ngạc. Cuối cùng khi tôi đặt con em xuống, mặt nó đỏ bừng và không biết làm cách nào đấy mà miệng vừa cười vừa bĩu môi được cùng lúc.
“Em không còn là trẻ con nữa, anh biết mà,” con bé nói, lè lưỡi ra với tôi. “Dẫu sao thì mấy bữa giờ anh ở đâu vậy?”
Chính mẹ tôi là người trả lời giùm. Bà ấy đã bước ra khỏi bếp và đứng dựa lưng vào tường, tay đang lau trên tạp dề. “Dĩ nhiên là đi giải cứu thế giới rồi.”
Tôi đảo mắt lên trời tỏ vẻ chán ngán khi băng qua phòng và cũng ôm mẹ một cái. “Ở đây có mùi gì thơm thật.”
“Mẹ đang luyện nghề,” nhỏ Ellie nói, lướt qua chúng tôi đi về phía nhà bếp. “Em khá chắc mẹ làm cả lũ ngộ độc khi nấu ăn tuần đầu, nhưng bả dần khá hơn rồi.”
Mẹ chìa tay ra đập con Ellie khi nó lượn qua, nhưng con em tôi kịp né và len qua khung vòm cổng chạy vào nhà bếp. Mẹ vội dí theo và nói, “Bỏ mấy ngón tay ăn vụng của mày ra khỏi mấy cái bánh nhá, gái nhỏ!” Bà ấy quay ngang vai nhìn tôi với kiểu vừa nản vừa bực. “Lại đây nào, con có thể phụ mẹ làm nốt. Hoặc chí ít hãy ghim con em lại để kìm không cho nó đớp sạch mọi thứ trước khi nấu xong. Mẹ thề là chưa thấy ai có thể tọng nhiều thức ăn đến vậy.”
“Ấy nhày nai con đen lụn tẹp mòa,” nó nói với cái mồm tọng đầy thức ăn. Tôi theo mẹ vào bếp, chỗ con Ellie vừa né đòn của bả lần nữa vừa cùng lúc chộp lấy ổ bánh khác đang chất cả đống trên đĩa.
(Nguyên văn: “Ish ah mah trainung,” tạm đoán là “I'm on my training”, và dịch là “mấy ngày nay con đang luyện tập (cường độ cao) mà”)
Mẹ đành bó tay, quay lại thái mớ rau bỏ vào nồi đang bắc trên bếp. “Không biết con này dụ dỗ làm sao mà các Lance dạy riêng cho nó. Chắc bằng cách khoe tên con tá lả khắp nơi, mẹ chắc luôn.”
Con Ellie nuốt rất khó khăn, ực một phát như thể nuốt chửng cả ổ bánh cùng lúc. “Này, sau mọi chuyện như cận kề cái chết rồi hết chạy đến trốn, thì trở thành người nhà Leywin nên đi kèm với vài đặc quyền nh…”
Giọng con bé lịm dần khi thấy mẹ cứng đơ người lại, và mặt tôi sụp xuống.
“Con xin lỗi,” nhỏ Ellie nói nhanh, ngay tức khắc nhận ra mọi người có sự thay đổi tâm trạng. “Con không có ý nói vậy.”
Mẹ tôi đứng đơ ra trong giây lát, nhưng khi quay qua chúng tôi, bà lại mỉm cười. “Đừng lo lắng về chuyện đó, cưng à. Con nói đúng, chúng ta đã trải qua nhiều điều. Mẹ mừng là họ dạy cho con, bởi vì anh con quá bận rộn với việc giải cứu thế giới.”
Cả hai mẹ con cùng nhau cười lớn, dù hơi gượng gạo tý, nhưng chỉ mỗi tiếng họ cười thôi đủ khiến mọi lời họ trêu chọc tôi trở nên đáng giá.
“Lại nữa,” tôi đáp trả kiểu giả vờ xúc xỉa. “Hai người cứ nói như thể đó là việc xấu không bằng. Con đoán con có thể bỏ cho thế giới này tạch luôn. Làm vậy con sẽ không bao giờ phải lo nhỏ Ellie sẽ hẹn hò với thằng nào.”
Lần này mẹ còn cười to hơn và thoải mái hơn một chút, còn con bé Ellie nói lắp bắp với vẻ phẫn nộ và phi ổ bánh bay vèo qua bếp về phía tôi. Tôi chộp nó giữa không trung và cắn một miếng.
Tuy nhiên, trong khi tôi đang nhai, một nguồn lực bùng lên từ sâu bên dưới học viện. Tôi nao núng trước sự tác động của nó lên tinh thần, nhưng mẹ và Ellie không có vẻ gì là nhận ra nó cả. Nhìn xuống dưới chân, tôi căng hết giác quan mình ra để cảm nhận.
Một làn sóng aether rõ ràng và đột ngột bùng ra như mạch nước ngầm phun trào ở đâu đó bên dưới, truyền đi lượng mana nhá lên thành từng đợt nảy dội khắp cấu trúc học viện. Uy lực của nó đủ mạnh để một số người nhất định hẳn là cảm nhận được nó…
“Arthur?” Mẹ nói, để ý đến cái nhìn xa xăm của tôi. “Có chuyện gì không ổn à?”
“Con không chắc,” tôi nói, tiến ra cửa. “Ở yên đây, và” - Tôi liếc mắt giao tiếp với em mình - “để phòng hờ thì em triệu hồi Boo đi.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch:
_ Những cái tên mới xuất hiện:
Otto Beynir : bạn cũ gia đình Glayder.
Anh họ thứ ba của Curtis và Kathyln đến từ Gia tộc Maxwell.
Một phụ nữ lớn tuổi từ Gia tộc Lambert.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đến từ Gia tộc Astor.
Dee Mountbatten: Một phụ nữ trẻ trông căng thẳng.
_ Tóm tắt: Quay lại Esitin, bị Kathlyn ôm nhẹ. Quay lại Vildorial, tranh thủ ôm con em thật chặt và chúng ta ngửi thấy rất rõ mùi sister complex.