(Tên gốc của chương : A Match for my Talents)
GÓC NHÌN CỦA NICO SEVER
Có thứ gì đó nặng nề chụp lấy tôi rồi ghim tôi xuống. Và tối thật, quanh đây đều rất tối. Sự ẩm ướt đeo bám thân tôi, phủ lướt khắp lớp da trần làm nó trở nên bóng bẩy, trong khi một thứ gì đó mềm mại đang đè lên người tôi như lưỡi của một sinh vật khổng lồ nào đó, đem lại sức sống và cảm giác rất thật cho mùi hành tây ngọt ngay bám vào mọi thứ.
Tôi thình lình đánh mạnh một phát khi tin chắc rằng mình đang bị nhai ngấu nghiến. Tấm chăn dày trùm lên mặt tôi trượt khỏi thành giường và rơi xuống sàn.
Tôi thở hổn hển, hít phải luồng khí lạnh khiến tôi ho rồi nói ú ớ. Lăn nghiêng sang một bên, tôi định nghiêng đầu ra khỏi cạnh giường phòng trường hợp tôi ói ra đấy.
Không chỉ có mình tôi ở đây.
Thằng Agrona hiện đang đứng ở chân giường ngó tôi chằm chằm với ánh nhìn tỏ vẻ kinh tởm. Cecilia đeo theo bên cạnh hắn, biểu hiện của em là sự trộn lẫn giữa lo lắng, thất thần và xấu hổ.
“Thôi tôi đi đây” tên Agrona nói, đôi mắt màu đỏ hồng ngọc của hắn hướng về phía Cecilia. “Không trì hoãn thêm nữa, Cecil yêu dấu à. Sáng mai cô phải đi thôi.”
“Vâng, thưa Chúa tể Tối cao,” Cecilia nói trong lúc cúi đầu thật sâu. “Tôi sẵn sàng rồi.”
Suy nghĩ của tôi hoạt động chậm chạp như mật ong chảy trên thành lọ (molasses) khi vật vã để gắng hiểu những gì hai người đang nói. Tuy nhiên, một tia sáng tóe lửa trong tiềm thức nhá qua sự ù lì chậm chạp trong não bộ, đẩy tôi quay lại chi tiết cuối cùng mà tôi nhớ trước khi ngất. “Cái ấn regalia…” Lưỡi tôi trở nên dày, cứng và chậm chạp, còn miệng thì khô khốc. Tôi liếm cho ướt môi và thử nói lại lần nữa. “Chuyện gì đã xảy ra trong buổi lễ ban tặng vậy?”
Agrona nhìn tôi với vẻ khó đoán, rồi bước tới gần và đặt tay lên đỉnh đầu tôi. Tôi cảm thấy hồi hộp vì sự động chạm này, nhưng sự cay đắng trào ra ngay lập tức, một sự tương phản rõ rệt với phản ứng mới nãy từ cảm xúc của tôi. Bộ tôi là con chó săn đang vẫy đuôi tỏ vẻ mừng thằng chủ đi xa mới về à?
“Như thường lệ thôi Nico,” Agrona nói, giọng hắn làm lồng ngực tôi rung rung, “cậu đã xoay xở để thất bại theo cách khó tin nhất.” Hắn ta không tỏ vẻ chế nhạo trong lời lẽ. Mấy lời này cũng chẳng nhồi đầy sự chua xót hay sỉ nhục. Nó chỉ là một câu được nói ra một cách đơn giản, kiểu như phán ra một sự thật hiển nhiên. “Trước đó tôi đã hy vọng có lẽ những kinh nghiệm gần đây của cậu sẽ thẩm thấu vào người thành một loại nghị lực nào đó mà cậu luôn thiếu. Nhưng ôi thôi, cái ấn regalia mới này thì cực hợp với tài năng của cậu.”
Hắn rút tay lại, lông mày nhướng lên chừng phân nửa inch thành một kiểu thắc mắc trong im lặng như thể đang hỏi, Còn thêm gì để mày nói về chuyện này không, chú bé đần? Khi tôi không đáp lời, dường như tôi đã xác nhận điều gì đó mà tên Agrona mong đợi, bởi vì hắn chỉ gật đầu, rồi bước đi mất, những món trang trí trên sừng hắn kêu leng keng khe khẽ.
Khi cánh cửa sập lại cái ‘cạch’, Cecilia bước nhanh tới bên mép giường tôi, khuỵu gối xuống và gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi ra khỏi mắt . “Ôi, Nico. Anh có ổn không? Anh đã bất tỉnh cả ngày rồi đấy.”
Tôi nằm ngửa ra và chú tâm vào việc hít thở để không bị ói ra trước mặt em ấy. “Ổn mà.”
Những ngón tay duyên dáng của em ấy đan xen vào mấy ngón tay tôi, rồi em gục đầu xuống nệm và nhìn tôi lặng lẽ.
“Tên Agrona nói rằng em sẽ đi,” tôi đánh bạo lên tiếng sau vài phút im lặng. “Hắn định gửi em đi đâu?”
Em ngồi dậy, thả tay tôi ra để gạt một sợi tóc màu xám kim loại ra khỏi mặt. “Em sẽ dẫn đầu cuộc tấn công vào vùng Sehz-Clar. Agrona muốn em mở đầu màn phô trương lực lượng để đảm bảo cuộc nổi loạn này không lan rộng ra.”
Tôi nhắm mắt và cắn lại những lời lẽ cay đắng xém trào ra đầu lưỡi. Đó là tin tức mà tôi đã đoán trước, ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy khó thở. “Em nói nghe có vẻ ... hài lòng.”
Tôi nghe thấy tiếng lạo xạo từ chỗ Cecilia khi em đang đứng dậy, rồi cảm thấy nệm mình nằm đang rung. Tôi mở mắt ra lần nữa thì thấy em ấy đang ngồi bên cạnh.
“Dĩ nhiên là em hài lòng,” em nói với vẻ cau mày. “Em được huấn luyện để làm chuyện này kể từ khi em được đem đến thế giới này. Cuối cùng cũng có cơ hội để em chứng minh với Agrona rằng em xứng đáng với mọi thứ mà ông ta cho em — à cho chúng ta.” Cô ấy nhìn vào mắt tôi và chăm chú hồi lâu. “Đây là cách chúng ta tìm lại cuộc sống của mình, anh Nico à.”
Tôi nuốt khan trong cuống họng. Lưỡi tôi cảm thấy như sưng lên, và đột nhiên tôi sợ rằng mình có thể bị mắc nghẹn bởi lưỡi của chính mình.
Cô ấy nghiêng người lại gần hơn, vẫn nhìn sâu vào mắt tôi. “Nhưng em sẽ không đi đâu hết nếu không có anh. Vậy nên anh cứ nghỉ ngơi đi, được chứ? Em sẽ qua lại vào sáng mai, và rồi, chúng ta sẽ giết kẻ phản bội.”
Với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tuyệt đẹp của mình, Cecilia luồn mấy ngón tay qua tóc tôi, rồi nhảy phóc khỏi giường. Em đi đến ngưỡng cửa rồi dừng và ngoái lại nhìn. “Ồ, xíu nữa thì em quên.”
Từ chiếc túi bên hông, em ấy rút ra cái lõi mana của rồng hình quả cầu hơi thô ráp. “Em không nghĩ Agrona sẽ vui lắm đâu nếu ông ta thấy được thứ này. Anh cần phải cẩn thận hơn đấy nhé.” Mặc dù cảnh báo cứng rắn thế, nhưng em vẫn mỉm cười khi đặt quả cầu cạnh tôi. Rồi em ấy vẫy tay chào nhanh tôi một cái và đi mất.
Tôi thở mạnh ra một hơi đầy bực bội. “Chết tiệt.”
Vài tiếng thôi… đó là toàn bộ thời gian tôi có để chuẩn bị. Cecilia sắp tham chiến. Và tôi sẽ ở ngay cạnh em, bảo vệ em.
Một tiếng cười lớn tăm tối bùng lên không kiểm soát từ trong đầu tôi. “Chính xác thì ta sẽ làm điều đó như thế nào đây?”
Tôi cứ để mí mắt mình sập xuống lần nữa.
Và rồi cặp mắt bật mở như cái lò xo bung ra. “Đồ ngốc,” tôi tự rủa chính mình, nhảy bật ra khỏi giường
(Người dịch: chỗ này cuối câu mà tác giả không cho dấu chấm, có lẽ lỗi đánh máy)
Mana tràn ra từ cái lõi vốn suy yếu của tôi, truyền sức mạnh vào cái ấn regalia mới nằm dọc sống lưng ngay dưới bả vai. Tôi không biết phải mong đợi cái gì, bản thân cái ấn đó đã là một cảm giác kỳ lạ rồi. Thông thường, bọn quan chức hành lễ (officiants) sẽ giải thích về các cổ tự (rune) này, nhưng từ những gì tôi có thể suy ra được từ trí nhớ mờ mịt của mình, chúng cũng chẳng biết cái ấn regalia của tôi là gì.
Ấn này là một thứ gì đó mới.
Thứ gì đó hợp với tài năng của tôi, tôi cay đắng nghĩ, những từ đó cứ vang lên bằng giọng của thằng Agrona trong đầu.
Ánh sáng trong các căn buồng phòng của tôi thay đổi khi ấn regalia được kích hoạt. Đó là một điều tinh tế, ban đầu khó nhận thấy được, như những đám mây chầm chậm lết trôi trên trời khi các vật tạo tác dùng để chiếu sáng (lighting artifacts) được kích hoạt trên đường phố.
Tôi quét mắt khắp phòng để theo dõi các điểm sáng mới xuất hiện này. Những bức tường, sàn nhà, trần nhà, đồ nội thất—mọi thứ tầm thường trong phòng này—trông có vẻ buồn tẻ và phủ đầy bóng tối, trong khi các đồ tạo tác chiếu sáng lại tỏa sáng rực rỡ hơn. Có một sự phát sáng rất tinh tế khó phát hiện ra trên ổ khóa và núm tay cầm cửa phòng đều bằng kim loại, nhưng thật kỳ lạ thay, chẳng có chút ánh sáng nào phát ra từ lõi rồng.Tôi cầm quả cầu lên và xoay tròn nó trên tay, kiểm tra nó thật tỉ mẩn từ nhiều góc độ, nhưng nó chỉ tối mờ. Điều này có vẻ lạ với tôi bởi vì một số thứ nhỏ và chẳng đáng ngó ngàng tới như cây bút lông ngỗng được ếm phép đặt trên bàn giấy đang sáng bừng lên (burned) trong trực giác đã thay đổi của tôi, hoặc như mớ giấy da dùng gửi đi mà tôi tập hợp lại nhằm đặt hàng một số nguyên liệu cho món đồ tạo tác mới cũng sáng lên như thế.
(Người dịch: cụm từ “altered perception” tạm dịch là “trực giác đã thay đổi”. Nói nôm na cho dễ hiểu là cái ‘vision’ (tầm nhìn) có sự thay đổi, tức là kiểu như có một bộ lọc trước mắt giúp một số vật phẩm ếm phép nổi bật lên. Nó giống như Art bật Realmheart thì thấy thêm một số hạt mana và aether vậy)
Khi tâm trí tôi đả động đến chuyện cây trượng, tôi vội phi đến cánh cửa dẫn tới khu làm việc của mình và mở cửa ra. Bên trong, mọi thứ vẫn y như cũ, ngoại trừ việc ở đó lúc này, mọi vật phẩm xếp trên bàn cơ khí đều tỏa sáng với mức độ sáng khác nhau.
Tuy nhiên, chuyện này không đơn thuần là kiểu cảm giác có thể thấy được. Tôi còn cảm nhận được chúng nữa, gần như thể chúng kết nối được với tôi—và kết nối giữa mấy vật đó với nhau. Mỗi vật phẩm đã phủ phép thuật, và thậm chí cả những vật phẩm có khả năng ếm phép vào nhưng chưa kịp phủ, đều nổi bật lên trong giác quan của tôi.
Khi hình thái trực giác của tôi thay đổi thì trong mớ đồ này, thứ phát sáng rực rỡ nhất chính là nhánh gỗ charwood, hiện đang được gắn với một phụ kiện (fitting) duy nhất. Khối kim loại bạc đúc thành phụ kiện nhìn xoàng xĩnh khi so với chất gỗ đen sáng bóng. Trên bàn còn một đống các phụ kiện khác nhau vốn bị bỏ sang một bên với ý định dùng cho các thử nghiệm sau này, chúng dù được đúc từ một loại hợp kim khác hiện cũng đang phát sáng chói lóa.
Tò mò, tôi đặt cái lõi xuống và nhấc một phụ kiện lên. Chẳng có gì thay đổi cả. Tuy nhiên, khi tôi dí nó lại gần cái cây trượng hình xoắn bằng gỗ charwood, hai món này hơi nhấp nháy, nhưng điều thay đổi nằm ở chỗ chúng ít tỏa sáng hơn và rung lên nhiều hơn. Giữa chúng chia sẻ điều gì đó, kiểu như một sự cân đối canh chỉnh cho lẫn nhau (attunement)…
Và sau đó, nhận thức của tôi về sự thay đổi ở thế giới xung quanh thình lình ập vào đầu, giờ tôi đã biết ấn regalia của mình vừa làm điều gì, rồi một nụ cười toe toét nở trên mặt. “Quả là thứ phù hợp với tài năng của mình rồi.”
Một tay chụp lấy dụng cụ chạm khắc chuyên dụng và tay kia cầm chắc thân cây trượng, tôi bắt đầu làm việc khi biết rằng mình chỉ còn vài giờ để chuẩn bị cho bản thân.
Khi có tiếng gõ cửa phòng tôi thì những tia sáng mặt trời đầu tiên chỉ chiếu vừa đủ để biến đường chân trời đằng sau dãy núi xa xa thành màu xanh xám. Lúc đầu tôi làm ngơ mấy tiếng gõ do quá mải mê với công việc mình đang làm đến mức quên mất lý do tại sao phải làm công việc này cấp bách như thế. Tiếng gõ cửa lại phát ra, lần này to hơn và dồn dập hơn, và cảm giác về không gian cùng thời gian liên kết lại với nhau trong tâm trí tôi, đẩy tôi quay lại thực tại.
“Vào đi,” tôi hét lên từ chỗ bàn cơ khí, hẳn là Cecilia đến đón tôi đi làm nhiệm vụ ở vùng Sehz-Clar.
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào, và tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của em ấy băng qua một cánh cửa khác trong phòng. “Em xin lỗi, Nico, em—ủa quần áo anh đâu? Anh có nghỉ ngơi chút nào không đấy?”
Tôi ngó xuống người mình.
Khi tôi thức dậy sau buổi lễ ban ấn, tôi đã bị cởi sạch đồ chỉ còn mỗi cái quần sịp trên người. Đến tận giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã quá mải mê với cái ấn regalia và món tạo tác đang chế tới nỗi còn chưa kịp mặc quần áo.
“Đây, nhìn này,” tôi nói với em ấy, quá phấn khích đến mức chả quan tâm gì đến mấy điều vừa kể trên.
Nắm lấy tay em, tôi kéo Cecilia đến chỗ bàn cơ khí và mỉm cười tự hào về tác phẩm của mình.
Trước đây nó chỉ là nhánh cây cong ngoằn ngoèo, nay đã là một cây trượng bóng nhẵn màu đen tuyền. Đầu trượng loe ra trông tinh tế, và ở khúc xòe rộng ra có bốn viên đá quý được gắn chặt vào khối gỗ charwood.
Một viên ngọc lục bảo (emerald) xanh như mắt rắn lục (viper), một viên lam ngọc (sapphire) xanh hơn nơi sâu thẳm nhất của đại dương, một viên hoàng ngọc (topaz) sáng như tia chớp, và một viên hồng ngọc (ruby) đỏ đậm đặc như máu hóa thành tinh thể pha lê.
Độ trung thực của màu sắc cũng quan trọng như độ tinh khiết của mấy viên đá quý, hay độ sạch của từng đường cắt lẫn sức mạnh từ ý định của tôi khi gắn mỗi viên đá quý vào thân trượng. Đó là điều mà ấn regalia của tôi đã làm được. Nó kết nối tâm trí tôi với bản chất thật của các vật liệu mà tôi đang xử lý. Tôi có thể nhìn, cảm nhận, thậm chí nếm thử cách mà các vật liệu khác nhau phù hợp ra sao trong thế giới này.
Nhưng đó chỉ mới là sự khởi đầu, tôi chắc chắn điều này. Ấn (rune) càng cao cấp và mạnh mẽ thì việc làm chủ nó càng khó, nhưng kết quả cũng càng vĩ đại. Cùng với thời gian, luyện tập và sự kiên nhẫn, tôi mới dần nhận thức được cái ấn regalia này có thể làm những gì.
“— được gì?”
“Xin lỗi?” Tôi hỏi lại, vừa nhận ra rằng Cecilia đang nói từ nãy đến giờ.
“Nó đẹp thật ! Nó làm được gì?” cô ấy lặp lại, nhìn tôi thật kĩ lưỡng.
Tôi nhấc cây gậy lên, cảm nhận được cả mạng lưới gần như không thể nhận thấy gồm các kí tự tượng hình (glyph), những ấn chú (rune) và các nguyên tố (element) có tính liên kết đã được khắc cẩn thận vào gần như từng inch một trên bề mặt lớp gỗ charwood. Cầm cây gậy bằng cả hai tay, tôi truyền mana trực tiếp vào nó. Mana của tôi bị hút vào và chạy dọc khắp bề mặt gậy thông qua mạch dẫn bằng bạc được dát vào các rãnh vô hình trước khi được hấp thụ vào một tinh thể mana được thiết kế đặc biệt nằm ẩn giữa bốn viên ngọc có thể trông thấy được.
Đôi mắt của Cecilia dõi theo dấu vết mana đang di chuyển, và thêm lần nữa các giác quan được tăng cường của em ấy lại làm tôi kinh ngạc. Một phần là vì thiết kế của cây gậy này nhằm mục đích che giấu khả năng của nó. Bởi vì cuối cùng thì nó nhằm dùng làm bộ khuếch đại sức mạnh của tôi ở mức thấp nếu nó xuất ra chính xác những gì tôi đang muốn làm. Tuy nhiên, dù tôi đã làm vậy nhưng Cecilia chẳng gặp khó khăn gì khi theo dõi mana truyền dẫn trong suốt tiến trình di chuyển của nó.
Xung quanh đầu cây trượng, mana trong không khí bắt đầu phản ứng với mana truyền vào cây trượng. Tôi có thể cảm nhận được điều đó, nhưng tôi biết em ấy còn có thể nhìn thấy các vi hạt riêng lẻ được rút vào các viên ngọc tương ứng.
“Thật tuyệt vời…” em lẩm bẩm, mấy đầu ngón tay vươn thẳng về thanh gỗ nhưng không chạm vào nó.
“Mana được thanh lọc ở trong viên pha lê sẽ tạo nên dạng thức của phép thuật, rồi dạng thức này sẽ rút mana chứa trong không khí xung quanh để hiện thực hóa nó thành hiệu ứng nguyên tố, và từ đó trở thành các chú phép,” tôi nói với niềm tự hào dâng trào trong lồng ngực. “Chính cái lõi rồng đã cho anh ý tưởng về cấu trúc kiểu này, nhưng anh không thể cải tạo lại tinh thể mana mà không có ấn regalia. Đây, để anh cho em xem.”
Mặc dù cây trượng mới được sạc chưa đầy một phút, nhưng nó đã đủ mana để dùng một chú phép đơn giản. Thông qua mạch dẫn bằng bạc dùng để kết nối, tôi có thể cảm nhận và điều khiển lượng mana lưu trữ trong gậy của mình. Tôi đã định hình nó thành loại chú phép mà tôi muốn.
Những viên ngọc lóe sáng, rồi một luồng nước xoáy từ cây gậy cuồn cuộn nổi lên phát ra tiếng hơi nước rít lên xèo xèo, rồi nó bay ra cửa sổ đang mở và lan ra xa.
“Đó là loại mana nước, lửa và không khí,” em ấy giải thích với vẻ tò mò.
“Với thứ này trong tay, anh có thể trau chuốt các đòn phép của riêng mình giống với cách bọn ở Dicathen làm,” tôi nói, thở không ra hơi vì sự phấn khích và xúc động vì thành công này. “Định hình phép thuật thành bất cứ kiểu hình dáng nào anh muốn, mà không cần phải dựa hết vào mấy cái ấn của mình. Và”—tôi nụ cười dần giương rộng đến mang tai—“anh có thể dùng tối ưu được cả bốn nguyên tố cơ bản.”
Có lẽ là tôi đang tưởng tượng thôi, nhưng có điều gì đó tăm tối lướt qua gương mặt của Cecilia chỉ trong thoáng chốc. Rồi thì em lại cười toe toét với tôi, tay em nắm lấy tay tôi đang cầm quanh cây gậy. “Điều này thực sự tuyệt vời, Nico. Nhưng…” Giọng em ngập ngừng, và có điều gì đó nóng bỏng đang quằn quại trong lòng tôi. “Liệu giờ có thực sự là lúc thuận tiện nhất để thử nghiệm mấy thứ này không? Chúng ta sắp bước vào chiến tranh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…” Lời em tắt dần, và em cắn chặt môi.
“Gì chứ?” Tôi hỏi, băng giá giờ len lỏi vào sự lo lắng nóng bỏng trong ruột gan tôi. Bộ em không thấy được rằng anh làm điều này vì em ư?
“Lõi của anh vẫn đang phục hồi,” cuối cùng em lên tiếng. “Em không muốn anh bị thương vì ép mình quá sức. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cây trượng kia không hoạt động hiệu quả? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bằng cách nào đó nó làm anh bị thương thì sao, hay… hay nó không hoạt động như anh kì vọng?”
“Em không tin anh chút nào à?” Tôi hỏi, giọng trở nên mỏng đi và nhăn nhó với vẻ đau đớn.
Những ngón tay của em ấy khép chặt quanh bàn tay tôi. “Nico, giờ không phải là lúc cho chuyện này,” em nói dứt khoát. “Anh đã đem em đến đây, giờ hãy để em làm phần việc của mình để em có thể đưa chúng ta về nhà. Được chứ?”
Tôi muốn nói rằng chuyện này sai rồi. Tôi đã sai…
“Ừ, được rồi,” tôi nói. “Anh sẵn sàng đi cùng rồi.”
Em ấy quan sát tôi tỉ mỉ trong một khoảng thời gian tưởng chừng như rất dài, rồi hình bóng một nụ cười hiện lên phá tan bầu không khí căng thẳng. “Tuy nhiên, có lẽ anh nên mặc đồ trước đã.”
Sau khi nhanh chóng mặc vào người một cái áo choàng chiến sậm màu, tôi đi ào ào như chớp qua khắp pháo đài Taegrin Caelum mà không thực sự để ý xem chúng tôi sẽ đi đâu. Sự phấn khích trong tôi tan thành sự buồn rầu, và tôi cảm thấy mình như đang trôi vật vờ trong một màn sương ảm đạm.
Một cổng dịch chuyển đã được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi dùng. Cecilia nói qua lại vài lời với một đám quan chức và pháp sư cấp cao, nhưng tôi chẳng để chút nào lọt vào tai. Rồi bọn chúng đang kích hoạt thiết bị dịch chuyển di động (tempus warp), và chúng tôi băng qua cả nửa lục địa chỉ trong chốc lát.
Tôi chớp mắt nhiều lần khi chúng tôi xuất hiện dưới ánh nắng sớm vốn không bị những ngọn núi ở vùng Sehz-Clar che khuất. Phải mất một lúc để chúng tôi lấy lại tầm nhìn rõ nét với môi trường xung quanh.
Cái bệ đứng chỗ chúng tôi dịch chuyển đến nằm ở tâm một khu vườn trải rộng ra. Bao quanh chúng tôi là các bụi cây lớn, nhiều cây nhỏ, và hàng chục các loài hoa. Không khí nặng mùi muối biển. Nó tạo thành một sự chuyển biến lạ lùng từ chỗ tăm tối sâu thẳm ở pháo đài Taegrin Caelum. Tôi đã nghĩ là sẽ đụng phải một trại lính, binh lính tràn ra các đường phố, các vật tạo tác hủy diệt dàn trận hướng về hàng loạt những lớp khiên phép khổng lồ do Seris niệm ra.
Khi mắt tôi điều chỉnh lại tầm nhìn xong, tôi thấy những lớp khiên phép ở đằng xa. “Quào. Nhưng bằng cách nào cơ chứ? Làm sao cô ta có thể bọc toàn bộ trị vùng (dominion)—hay thậm chí một nửa vùng đó thôi—trong một thứ như vậy?”
Cecilia bước xuống từ chỗ cái bục được nâng lên mà chúng tôi vừa xuất hiện và bắt đầu đi thẳng về hướng lối ra của khu vườn. Ngó ngang qua vai, em nói, “Agrona chỉ có vài giả thuyết về vị trí này. Em trông cậy vào anh để tìm ra nguồn sức mạnh này đến từ đâu.”
Sự buồn rầu mà tôi cảm thấy mới chỉ trong giây lát trước đã phai nhạt đi khi tâm trí tôi bắt đầu suy nghĩ để xem xét tình trạng từ tác phẩm mà Seris tạo ra. Nhưng nó thật vô lý. Cho dù có một núi tinh thể mana đi nữa, cũng không thể tích trữ đủ năng lượng để duy trì một trận chú phép khổng lồ cỡ vậy. Và kể cả sau đó, việc sạc lại các viên tinh thể sẽ cần nhiều mana hơn mức mana dùng để duy trì lưới phép, bất kể cô ta có bao nhiêu pháp sư cùng phối hợp làm việc nhịp nhàng.
Các bánh răng tư duy tiếp tục quay mòng mòng trong đầu tôi khi Cecilia dẫn chúng tôi về phía lớp khiên phép kia.
Khi chúng tôi đến gần, rõ ràng là lớp khiên chắn đã chia đều thành phố làm đôi. Đằng sau lớp khiên phép nhìn như bong bóng trong suốt bằng mana, có những vách đá dựng đứng cao vài trăm feet giữa không trung. Binh lính và pháp sư đang bận rộn với công việc ở mặt bên trong rào chắn, nhưng với phía bên ngoài lớp rào, đường phố vắng vẻ và yên tĩnh đến lạ thường.
“Binh lính của chúng ta đâu?” Tôi hỏi Cecilia.
Em không nhìn tôi khi trả lời. “Mọi lực lượng đang được tập hợp bên ngoài thành phố Rosaere, và mọi dân thường sống trong vòng một dặm quanh rào chắn đã bị đuổi đi.”
“Em đang tìm kiếm gì thế?”
Đôi mắt màu lam ngọc của em ấy đang đảo nhanh qua khắp bề mặt lớp khiên phép, giống như ai đó đang lia mắt đọc nhanh một cuộn giấy. “Các đường ghép nối chú phép này lại với nhau.”
Như thể không biết từ đâu, một cơn gió đã cuốn lấy tôi và nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Cecilia bay phía trước tôi, lần theo đường cong của rào phép.
Những người ở phía bên trong lá chắn đã chú ý. Những tiếng la hét không thể hiểu được vang lên từ cả chục chỗ khác nhau, và những kẻ đứng sát lớp khiên phép nhất bắt đầu lùi lại.
Bụng tôi quặn lên, và tôi lo rằng mình sắp ốm thêm lần nữa. Mặc dù trước khi bị thằng Grey hủy lõi mana, tôi đã có thể tự bay, chuyện đó không giống với việc bị vác đi như trẻ con bằng phép thuật của người khác. Tôi không thể nói rằng tôi thích bị vác như này chút nào, ngay cả khi là nói với Cecilia, nhưng tôi vẫn giữ im lặng và để em ấy xem xét lớp rào chắn.
Sau một vài phút trôi qua trong im lặng, tôi cảm thấy một dấu hiệu mana quen thuộc đang tiến lại đây từ phía bên kia lớp rào chắn.
Một bóng người duy nhất bay xuống từ đỉnh vách đá, di chuyển rất nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc, cô ta đã ở trước mặt chúng tôi, đang bay lơ lửng ở mặt bên kia lớp khiên phép.
Là Seris.
“À. bé Di Sản. Tôi bắt đầu tự hỏi cô làm gì mà lâu dữ vậy,” cô ta nói, giọng chỉ hơi bị bóp méo một chút bởi lớp mana ngăn giữa chúng tôi.
“Chúa tể Orlaeth vẫn còn sống chứ?” Cecilia hỏi bật lại, phong thái em ấy hoàn toàn bình tĩnh.
Tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào những nét đẹp tuyệt mỹ của loài elf mà em ấy chiếm hữu và tự hỏi sự đĩnh đạc kiểu ngang hàng này đến từ đâu. Chúng ta đang cách rất xa phòng luyện tập trong pháo đài Taegrin Caelum, và em ấy hầu như chưa được thử thách năng lực tý nào. Đối mặt với Seris không giống như bất cứ điều gì Cecilia đã từng làm được trong cuộc đời ngắn ngủi của em ấy.
Vậy tại sao em lại không sợ?
Seris nhá cho chúng tôi một nụ cười nhếch mép khi cô ta nói, “Thực ra, hắn ta đang ở bên chúng ta ngay cả lúc này. Thực tế thì, hắn đang ở khắp mọi nơi, vẫn phòng vệ vùng Sehz-Clar như hắn vẫn luôn làm.”
(Nguyên văn: “He is everywhere in fact, still guarding Sehz-Clar as he always has.” Ta đã biết Seris lúc nào cũng thích nói chuyện ẩn ý, cụm từ “guard” ở đây ít nhất có hai nghĩa. Một nghĩa là ‘bảo vệ’, bọn Cecil-Nico hiểu câu theo nghĩa này, nghĩa còn lại là ‘phòng vệ’ hay ‘phòng thủ’, tức là ám chỉ Orlaeth là lớp khiên chắn mana. Ta có thể tạm đoán là Seris giữ Orlaeth còn sống để làm cái máy sản xuất mana tạo khiên chắn bọc nửa vùng Sehz-Clar)
“Tôi không hứng thú gì với trò đố chữ của cô,” Cecilia nói, và tôi cảm thấy lượng mana quanh chúng tôi đang rung lên. “Hạ mớ khiên phép này xuống. Ra lệnh cho người của cô lùi lại, và để cho lực lượng của tôi đi vào. Tự giác bước đến trước Chúa tể Tối cao để đối mặt với sự phán xét, và ông ấy hứa sẽ cho cô một kết thúc nhanh chóng. Cô càng bôi trò hề này ra lâu hơn, ông ấy sẽ càng làm cái chết của cô kéo dài lâu hơn.”
Những lời của Agrona, tôi nghĩ vậy, cảm nhận được hắn ta ẩn sau mỗi âm tiết. Lời nói của hắn thoát ra từ miệng của em ấy. Tôi ghét điều này.
“Chắc rồi, Agrona có thể gửi hàng ngàn sứ giả khác đến để đe dọa tôi,” Seris nói một cách thản nhiên. “Cô không ở đây chỉ để trò chuyện gây bực mình như này, phải không? Bởi vì tôi không hứng thú gì với việc tham gia vào một trận đấu trí khi mà đối thủ đến với tôi được vũ trang nghèo nàn như vậy.”
(Người dịch: lúc nãy phía trên, Cecil nói: “I’m not interested in your word games,” bây giờ dưới này, Seris bật lại “Because I’ve no interest in engaging in a battle of wits”. Nếu các bạn để ý các đoạn hội thoại như hồi đấu trí với Orlaeth thì sẽ thấy Seris cực thích bật lại lời người khác. Và khi Seris nói là tham gia đấu trí nhưng Cecil được trang bị nghèo nàn, thì Seris hàm ý chửi khéo là Cecil ngu)
Mana tăng vọt lên, bão tố cuộn xoáy, một áp lực xé nát bầu trời trong xanh. Cecilia vươn tay lên và cào móng xuống, và lượng mana dùng để tạo thành lớp khiên phép rung chuyển như thể cánh cổng lâu đài đang bị húc bởi phiến gỗ từ máy phá cổng (battering ram).
“Nếu cô không… hạ nó xuống… thì tôi sẽ làm,” Cecilia nghiến răng nghiến lợi nói.
Chúng tôi bay lại gần hơn, và Cecilia ấn tay vào lớp rào chắn. Không khí quanh chúng tôi loãng đi, và tôi cố gắng thở. Tôi cảm thấy bất lực, còn chẳng kiểm soát được chính cơ thể mình, và tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là giương mắt nhìn.
Trước giờ tôi chưa cảm thấy bất cứ điều gì giống như trận chiến này.
Thế giới dường như bị bẻ cong đi khi Cecilia ấn mạnh vào lớp khiên phép. Lá chắn nhìn như bong bóng bị bóp uốn cong vào trong, hướng về phía Seris.
Sự chú ý của tôi đổ dồn về người cựu đồng liêu này.
(Người dịch: “ex-colleague” chỗ này mình dịch là ‘đồng liêu’, tức là từ cũ chỉ những người cùng làm chung chốn quan trường thời phong kiến, rõ ràng không thể dịch là ‘đồng nghiệp’ được rồi)
Cô ta không di chuyển, không nao núng trước sự tấn công của Cecilia. Đôi mắt đỏ tươi của cô ta bám sát mọi chuyển động, mọi dao động của mana, nhưng tôi không thấy sự cảnh giác hay sợ hãi trong ánh nhìn đó. Seris đang nghiên cứu Cecilia, tiếp thu và phân loại cách dùng mana và sức mạnh của em ấy.
Đó là lúc tôi biết Cecilia sẽ không phá vỡ nổi lớp khiên chắn, không thể làm được bằng cách như này.
Nhưng em ấy không lùi bước. Áp lực được tích tụ và tiếp tục bị tích tụ xung quanh chúng tôi khi em rút mana từ mọi nơi ở đây trừ lớp khiên ra. Em ấy không thể kiểm soát lượng mana đó, điều đó đã quá rõ ràng, nhưng tôi không biết tại sao.
“Cecilia,” tôi gọi, rồi lại gọi to hơn, “Cecil!”
Nhưng em ấy không thể nghe, hoặc sẽ không thèm nghe tôi nói. Tôi với tay ra, cố tóm lấy em, nhưng em ấy ở quá xa và tôi đang bị kẹt lại.
“Cecilia, dừng lại!” Tôi hét lên lần nữa.
Đột nhiên tôi ngã xuống khi phép thuật giữ tôi bay trên cao bị rút sạch mana đi. Tôi chửi thề khi ngã lăn ra đất. Thân cây trượng, vốn đang cột sau lưng, quật vô đầu tôi.
Ngu thật, tôi gần như quên mất nó ở sau lưng.
Giật mạnh nó ra khỏi dây đeo, tôi bắt đầu truyền mana vào nó. Không có thời gian chờ sạc để tạo chiêu, nên tôi ngay lập tức luyện mana thành một đòn phép loại khí hệ (air-attribute), sao chép những gì Cecilia đã làm để khiến tôi bay.
Nó có hiệu quả. Không khí mềm mại như lớp đệm quấn quanh chân tay tôi và nâng tôi khỏi mặt đất, và tôi vọt ngược lại chỗ Cecilia.
Đòn tấn công của em ấy đang đuối dần. Mồ hôi túa ra trên mặt. Chỗ lõm mà em ấy đã tạo ra trên bề mặt lớp khiên phép đang hồi phục lại, và khiên chắn trở nên kiên cố hơn, đẩy lùi em lại.
Tôi nắm lấy cổ tay em bằng bàn tay còn lại không cầm trượng.
Em ấy quay ngoắt đầu lại, và trừng trừng mắt nhìn tôi như một con quái vật hoang dại nào đó, răng nhe ra và đôi mắt sáng rực. Tôi lui người lại, và có gì đó bên trong tâm trạng em tan vỡ ra. Cơn bão mana cứ như vậy mà tan biến dần. Vẻ mặt em trở nên thất thần khi nhìn tôi chằm chằm, một tay em che miệng.
“Anh Nico, em…”
Nhưng tôi không nhìn em ấy. Sự chú ý của tôi đổ dồn vào nụ cười hiểu biết đang rung lên trên đôi môi của Seris.
Tôi bay đến gần Cecilia, lẩm bẩm, “Bây giờ không phải lúc,” rồi đứng xen vào giữa em và Seris. “Chúng tôi không tới đây để ném mấy lời đe dọa từ ngoài vào trong lớp tường phép cô tạo ra,” tôi cố xoay xở để nói sao cho có vẻ dứt khoát nhất có thể. “Nhiều, rất nhiều người Alacrya sẽ mất mạng trong cuộc chiến giữa vùng Sehz-Clar và toàn bộ phần còn lại ở lục địa Alacrya, Seris à. Vậy tại sao chứ? Tại sao lại dẫn những người này vào chỗ chết trong một cuộc chiến tranh mà cô không thể hy vọng giành phần thắng.”
“Đây không phải một cuộc chiến tranh, Nico bé bỏng à, mà là một cuộc cách mạng,” cô ta bung câu trả lời nhanh chóng. “Và Agrona biết rất rõ rằng đó chắc chắn không phải là vùng Sehz-Clar đấu với lục địa Alacrya, mà là thường dân (people) chống lại đám Chúa tể.”
“Những người (people) nào?” Tôi quay lại, gạt tay ra hiệu về thành phố trống rỗng sau lưng. “Nổi loạn cái gì cơ chứ? Đây là đỉnh cao của sự ngu ngốc.”
(Người dịch: tác giả cố tình dùng từ “people” vô cùng chung chung với nhiều nghĩa để tạo tình huống Nico hiểu sai lời Seris ở đây. Seris dùng từ ‘people’ với ý ‘thường dân’ nhằm chơi chữ để so sánh tương phản với đám ‘Chúa tể’ vốn là ‘thần thánh’. Còn Nico hiểu nghĩa từ ‘people’ chỉ đơn giản là ‘human beings’ tức là con người nói chung chung, thế nên mới có câu hỏi ‘What people?’ của Nico)
“Cậu đã biết hết về mấy chuyện đó, phải không?” cô ấy đáp. “Toàn bộ sự tồn tại của các cậu được hình thành bằng một tiền đề, đó là dựa trên sự ngu xuẩn. Hai người các cậu—tái sinh— không hiểu chút nào về cuộc sống ở thế giới này nó thực sự ra sao. Với các người, nơi này là sân chơi, là trò chơi, là giấc mơ mà các người sẽ thức dậy vào một ngày nào đó.” Cô ta không còn cười nhếch mép nữa. Có một sự cứng rắn hiện lên trên nét mặt cô ta khiến lông tay tôi dựng đứng. “Tôi biết hắn đã hứa với cậu những gì, Nico. Nhưng tôi cũng biết rằng hắn không thể làm được. Hắn ta không có loại sức mạnh đó.”
Lời cô ta nói xuyên thẳng vào lòng tôi. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị tinh thần, lẽ ra phải biết rõ hơn, nhưng mọi thứ mà tôi và Cecilia đang làm là để tên Agrona sẽ đưa chúng tôi quay lại Trái Đất, quay lại với cái Trái Đất nơi mà chúng tôi đã có cơ hội sống cùng nhau—một cuộc sống thực sự, với cơ thể của chính chúng tôi, chứ không phải với hình dáng mà chúng tôi đã lấy khi tái sinh vào thế giới này.
Nhưng tôi đã luôn lo sợ rằng đó có thể chỉ là lời nói dối. Kể từ khi sự tái sinh của Cecilia hoàn thành, mối nghi ngờ đó đã tăng lên.
Agrona chỉ cơ bản dừng ở việc hoàn thành sự tái sinh chúng tôi vào thế giới này. Điều gì đã từng khiến tôi nghĩ rằng hắn ta có thể thoải mái cấy ghép chúng tôi trở lại thế giới khác cơ chứ?
Bên cạnh tôi, Cecilia hiện lên vẻ mặt lưỡng lự, nhưng chỉ trong tích tắc. “Nói dối,” em nói, thở không ra hơi. “Cô sẽ nói bất cứ gì để cứu lấy lớp vỏ thảm hại của mình. Cô không biết Agrona, không phải theo cách tôi biết. Ông ấy mạnh mẽ hơn những gì cô có thể tưởng tượng, và tôi cũng vậy.” Giờ đây em ấy cáu kỉnh ra mặt, và ngay cả tôi cũng ngạc nhiên trước sự bạo lực mà em ấy nói ra với Seris. “Tôi hứa với cô, ả Scythe nhỏ bé à, tôi sẽ xé toạc lớp rào chắn đây dù bằng cách này hay cách khác, và rồi” —một đám mây quấn cuộn trên đầu chúng tôi, phủ bóng tối lên người Cecilia—“tôi sẽ hỏi thăm sức khỏe cô.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch:
_ Nếu bạn chú ý, các chương trước giờ hầu như cụm từ tên chương luôn được nhắc đến vào những dòng nội dung cuối chương. Riêng chap này, ngay đầu trang số hai đã nhắc đến cụm “match for your talents.” Và nó được nhắc tới ba lần rải rác trong chap.
_ Điều khiến mình bất ngờ nhất dạo gần đây khi tới POV của Nico là thái độ của Cecil với Agrona, tất nhiên khi dịch ra tiếng Việt là sẽ phải thêm từ xưng hô. Ta có thể thấy là càng gần đây Cecil càng tỏ vẻ cấp dưới và có xu hướng thuần phục Agrona nhiều hơn. Trong khi lần cuối cùng ta có POV Tess/Cecil ta thấy Cecil biết rõ là Agrona đang nói dối gì đó, vậy nên ta tự hỏi là thái độ của Cecil với Agrona là thuần phục thật sự hay giả vờ rồi sau này có dịp lật kèo? Giả sử ta tính đến trường hợp Agrona đã tác động gì đó làm Cecil bị tha hóa đi, thì điều đó cũng không phải là hiếm, cách nói chuyện và hằn học của Cecil càng lúc càng giống Nico trước khi bị Grey đâm hỏng lõi. Thế nên rất có thể sự tái sinh và sức mạnh Agrona cho Nica và Cecil đi kèm một cái gì đó có tính độc ác.