(Tên gốc của chương : What Makes Home)
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Tôi đang trôi trong một biển thạch anh tím trống rỗng tuy mờ ảo mà quen thuộc.
Cõi không gian hư vô này kéo dãn ra vô tận theo mọi hướng. Việc thiếu vắng bất cứ thứ gì là vật chất thật hữu hình vừa là nguồn an ủi lẫn lo lắng. Trôi lơ lửng ở đây, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ chui rúc trong chăn, sợ một con quái vật dưới gầm giường mà tôi gần như tin là không có thật - nhưng không đủ chắc chắn để nỗi sợ này tan biến.
Không phải là tôi đã từng có một thời thơ ấu như thế, nhưng ở đây, trong thế giới của aether này, thật dễ mà hình dung ra tất cả những cuộc sống khác nhau mà tôi có thể đã có.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ ở Trái đất (Earth), tôi đã tưởng tượng ra một cuộc sống mà tôi biết được cha mẹ ruột của mình, những người nuôi dưỡng tôi bằng tình thương. Vậy thì tôi có thể trở thành gì, nếu tôi không lớn lên như một đứa trẻ mồ côi với nhu cầu nhận được sự gắn bó và yêu thương đến mức tuyệt vọng, khát khao đến tận đáy lòng được chứng tỏ giá trị của mình để có ai đó quan tâm đến tôi?
Tôi đã thấy một cuộc đời mà tôi chưa từng gặp Nico hay Cecilia, hoặc Hiệu trưởng Wilbek hay Quý cô Vera. Lẽ ra tôi đã học cách buôn bán, điều hành một công việc kinh doanh thành công, bắt đầu một gia đình của riêng mình, và cuối cùng chết đi khi hạnh phúc trong một cuộc sống bình yên, không mấy quan trọng của chính mình.
“Không,” một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, một vật thể chứa nhiều năng lượng hơn là tiếng ồn.
Tôi xoay người vòng quanh trong khoảng không trống rỗng này. Ở đằng xa, một ngôi sao cháy sáng màu trắng trên nền tím sẫm.
“Ngay cả khi người có sống một nghìn kiếp, cũng sẽ không có kiếp nào trong số chúng mà ‘không quan trọng’ cả.”
Ngực tôi như thắt lại, và tôi gắng ép bản thân đến gần với nguồn sáng rực rỡ hơn. Nó tỏa ra một thứ hơi ấm màu bạc khiến tôi cảm thấy vừa tự tin, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy được bảo vệ, vừa được yêu thương, mọi cảm giác ấy đến cùng một lúc, rồi những phức cảm này chỉ càng trở nên mạnh mẽ và phức tạp khi tôi nhìn gần hơn.
Ngôi sao to lên và như cứng lại, hóa thành hình một bóng người, rồi từ đó hiện rõ nét các chi tiết tinh tế của một cô gái trẻ có mái tóc và đôi mắt giống màu với tôi.
Tôi dừng lại ngay trước mặt cô bé, như thèm thuồng được bao phủ bởi ánh nhìn của cô bé ấy, muốn được con bé nhìn toàn vẹn và không sót tý nào. Tôi ngập ngừng thò tay ra chọc vào mũi sừng, và con bé nén nụ cười thích thú trên môi.
“Sylvie…”
Cô bé thú khế ước của tôi mỉm cười, và cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi muốn nói với cô bé rất nhiều điều: tôi xin lỗi và biết ơn biết bao, tôi hối hận biết bao về mọi thứ đã xảy ra, tôi nhớ con bé đến nhường nào…
Nhưng tôi có thể cảm thấy tâm trí của chúng tôi đang kết nối, và tôi có thể cảm nhận được ở cô bé hiểu mọi thứ tôi đang nghĩ.
“Mặc dù vậy, được nghe những những lời đó nói to thành tiếng đôi khi vẫn rất vui,” nó nói, đầu hơi nghiêng sang một bên khi quan sát tôi. “Đừng quên điều đó.”
“Ta đang mơ, đúng không?”
“Đúng.”
“Tuy nhiên, vẫn … thật vui khi gặp lại con, Sylv à.” Tôi xoa gáy, một cử chỉ mà cô bạn đồng hành cũ của tôi đang quan sát với vẻ thích thú rõ ràng. “Ta xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để đưa con trở lại.”
“Đừng lo lắng cho con. Con có tất cả thời gian trên thế giới này.” Nụ cười của con bé biến thành một nụ cười nhếch mép, giống như con bé vừa nói một điều gì đó mà nó thấy rất hài hước.
“Ta sẽ giải cứu con, Sylv.”
“Con biết. Tuy nhiên, còn bây giờ…” Con bé vươn tay và chọc vào ngực tôi bằng một ngón. Khi nó làm vậy, một tiếng thì thầm buồn tẻ đến từ những giọng nói xa xôi bắt đầu xâm nhập vào giấc mơ. “Đã đến lúc phải thức dậy, Arthur.”
Đôi mắt tôi chớp chớp rồi dần mở. Tôi đang nằm trên chiếc giường cứng trong một căn buồng phòng nhỏ và nhìn chằm chằm lên trần nhà thấp xây bằng đá xám.
“Ui da! Chết tiệt, thứ này bén thật,” giọng nói càu nhàu của Gideon thốt lên.
Tôi hơi nghiêng đầu ngó, thấy lão phát minh già đang quay lưng về phía tôi. Còn Emily đứng dựa vào tường ở đằng xa, đang quan sát ông ta với khuôn mặt thể hiện cảm xúc pha trộn độc đáo giữa vẻ thích thú tiêu khiển, sự nuông chiều và cả sự bực tức. Cô ấy đã để ý đến chuyển động nhỏ và bắt gặp ánh mắt tôi, biểu cảm của cô trở thành một ánh nhìn nhẹ nhõm hẳn.
“Không phải người ta gọi ông là thiên tài sao?” Tôi hỏi, Emily bật cười.
(Người dịch: Art chọc cười mọi người bằng câu đá đểu trên, trong tiếng Anh có kiểu hành văn trừu tượng lấp lửng như thế, ngụ ý là “Thiên tài mà cầm đồ vật cũng để đứt tay à?”)
Gideon quay lại và liếc tôi với cái nhìn gây hấn, và độ khó chịu từ ánh mắt ấy giảm bớt bằng hình ảnh ông ấy mút ngón tay trỏ như đứa nhóc bị thương. Rút ngón tay bị ngậm bóng loáng nước miếng ra khỏi miệng, ông ta nhìn chằm chằm vào chấm máu trào ra tức khắc chỗ vết thương, rồi lại nhìn tôi.
“Tới lúc dậy rồi. Ngủ được một ngày rưỡi đấy, cậu bé. Không phải người ta gọi cậu là siêu anh hùng bất khả chiến bại sao.” Ông ấy chế giễu ngược. “Nếu cậu không nhớ thì để tôi nhắc rằng cuộc trò chuyện gần nhất của chúng ta bị gián đoạn một cách thô lỗ bởi âm mưu giết sạch mọi người của đám Alacrya mới tạch hôm qua.”
Tôi chống khuỷu tay lên và di chuyển người để ngồi dựa lưng vào tường.
Điều đầu tiên tôi để ý là cái sừng của Valeska đặt trên giá đỡ cạnh giường.
Điều thứ hai là đau nhức mọi chỗ.
Nhìn xuống cơ thể, tôi nhận ra người quấn đầy băng từ đầu đến chân. Phần cánh tay bị cụt đã mọc lại đến cổ tay, nhưng nguyên bàn tay vẫn chưa hình thành hoàn toàn. Vì lo lắng nên tôi kiểm tra lõi của mình, nhưng nó có vẻ không bị thiệt hại gì, chỉ là lượng aether đang ở mức thấp. Bị bất tỉnh trong một thời gian dài như vậy chắc chắn đã cản trở khả năng thu thập và thanh tẩy aether của tôi một cách hiệu quả. Cân nhắc điều đó mà nói thì tôi thực sự đã tự lành nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Có điều gì khác rất lạ - một cảm giác trống rỗng, như thiếu thiếu thứ gì đó.
“Regis?” Tôi hỏi, sự lo lắng làm nhịp tim tăng nhanh.
Cậu ta gần như không ở trong cơ thể tôi khi tôi tỉnh dậy khúc đường hầm dẫn đến phòng dịch chuyển, và tôi không có thời gian để ngó ngàng đến cậu ta ngoài việc nhận ra cậu ấy chưa chết. Tôi không còn sức để tạo ra bộ giáp và tích trữ đủ aether để dịch chuyển thêm lần nữa bằng chiêu God Step, nhưng cũng nhờ không dùng chiêu đó mà tôi không bị gục lúc đó. Nếu hai con Scythe kia mà không bị trò bịp của tôi lừa thì …
Một quả cầu nhỏ màu tím bốc lửa lởm chởm nhảy lên giường, nhìn chằm chằm vào tôi một cách mệt mỏi. “Gì chứ? Tôi vừa đánh một giấc xong. Và mơ một giấc rất sướng về—”
Tôi cúi xuống và dùng bàn tay còn nguyên vò cái đầu cún con của Regis. “Tôi đã tưởng rằng cậu toi rồi.”
Regis tỏ vẻ cáu kỉnh khi ngồi tụt xuống đất và chống cằm bằng bàn chân khổ bự của mình. “Tôi cũng có thể nói điều tương tự với cậu. Lúc đó cậu đã bùng hết sức đấy. Khi đấy cậu đã cạn kiệt aether nên tôi không thể nhập vào người cậu chỗ gần lõi được vì tôi sẽ hút sạch aether mất, và tôi lo lắng rằng cậu sẽ teo tóp như con ấu trùng đói mana mà chết.”“Chà, cảm ơn vì đã không để tôi chết,” tôi ngạc nhiên nói.
“Tôi cũng vậy,” Regis trả lời trước khi nhắm mắt và lập tức chìm vào giấc ngủ.
“Hai người trông thật dễ thương,” Emily nói, mắt long lanh sũng nước như thỏ khi nhìn chằm chằm vào Regis. "Tôi phải nói rằng, tôi thích ông ấy trông giống như vậy hơn.” Cô ấy liếc lão Gideon một cách cẩn thận. “Arthur, cậu nghĩ xem liệu có cách nào làm ta có thể…”
“Tôi không phải là thú cưng, cô gái!” Gideon cáu kỉnh, khoanh tay và nói chung trông rất hờn dỗi. “Và dù sao đi nữa, mấy cảm giác tẻ nhạt này bắt đầu khiến tôi dị ứng khắp người. Arthur, ta cần kết thúc cuộc trò chuyện từ trước của chúng ta để tôi còn quay lại làm việc.”
Tôi nhìn ông ấy một lúc lâu trong khi lục lại trí nhớ để tìm gợi ý nào đó về đoạn thảo luận gần nhất của chúng tôi, nhưng không có gì xuất hiện liền trong đầu. “Xin lỗi, đã qua một vài ngày bận rộn nên…”
"Muối lửa!" ông ta kêu lên, vẫy tay. “Mấy khẩu đại bác, và ... và ... cả lũ … cả lũ chúng nó!”
Các khoảnh khắc trước cuộc tấn công của đội Wraith dần rõ nét lại trong tâm trí tôi, và ý tưởng mà tôi định nói gấp khi đó, gần như đã nhớ lại đầy đủ. “Phải rồi. Vũ khí của ông. Thực ra, tôi có ý này.”
Mắt Gideon sáng lên, và ông ta vỗ tay gọi Emily. “Cô gái, viết xuống giấy.”
Lông mày cô ấy nhướng lên phẫn nộ, nhưng vẫn rút cuộn giấy, bút và mực ra khỏi túi đeo ở vai và chuẩn bị sẵn sàng, cứ vài giây lại bắn ra mấy cái lườm khó chịu vào lưng Gideon.
“Vậy, chuyện là thế này,” tôi bắt đầu, biết rằng mình sắp nghiền nát sự hào hứng nhà phát minh già. “Không nghiên cứu đại bác nữa.”
Mặt ông ta tối sầm xuống, trông trống rỗng và có cả hai cảm xúc bối rối và thất vọng. “Không nghiên cứu... đại bác?”
Tôi lắc đầu và nở một nụ cười hối lỗi. “Nhưng, chúng ta cần tăng cường thêm khả năng chiến đấu của lực lượng binh lính phi pháp sư và công nghệ mà ông đang nghiên cứu là nền tảng cho cách ta làm điều đó.”
Mặc dù lúc đầu do dự, nhưng khi tôi giải thích đầy đủ về đề xuất của mình, sự thất vọng của Gideon đã chuyển thành sự tò mò ham học hỏi, và rồi bùng phát thành sự phấn khích hoàn toàn. Trong khi đó, Emily điên cuồng viết nguệch ngoạc để nắm bắt mọi thứ chúng tôi đang thảo luận, chỉ thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý của riêng cô ấy.
“Chuyện này ... chà, nó chắc chắn có thể làm được!” Gideon vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cuộn giấy dài đầy những ghi chú của chúng tôi. “Không hào nhoáng hay ấn tượng như ý tưởng về khẩu đại bác, nhưng” - ông ấy nhún vai một cách cường điệu - “tôi cho là nó có chút thực tế hơn.”
“Nhưng ưu tiên số một vẫn là khám phá ra cách vận hành các vật tạo tác ban ấn—”
“Phải, phải, phải,” Gideon nói, không nhìn tôi khi quay đi và bắt đầu bước một cách uể oải về phía cửa, mặt mũi cắm xuống cuộn giấy. Do đó, ông ấy không nhìn vào cánh cửa đang mở và va mặt vào thân hình rắn chắc của anh Bairon, người đang đứng ở khung cửa.
“Oái! Blè, anh làm cột thu lôi tốt hơn làm cánh cửa đấy, Lance à,” lão Gideon càu nhàu, nhìn anh Bairon với vẻ chua chát. Anh Lance vai rộng này không cử động, và Gideon buộc phải lách qua khe cửa hẹp để đi ra. Emily lúng túng cúi chào anh Bairon, anh nghiêng người, để cô ấy lách qua và nhanh chóng đuổi theo Gideon.
Bairon ngó bộ đôi này bỏ đi, rồi nhướng một bên mày nhìn tôi. “Thật mừng khi thấy cậu đã tỉnh, Arthur. Chúng tôi đã… rất lo.”
Tôi buông thõng chân xuống giường và ngồi thẳng dậy. “Lo ư? Về em à?” Tôi giơ gốc tay cụt lên, từ khi tôi lấy lại ý thức khi tỉnh thì đã lành nhanh hơn. “Chỉ là một vài vết thương nhỏ.”
Khóe miệng anh Bairon co giật, nhưng lông mày cụp xuống, như thể anh ấy không biết nên quyết định cười hay cau mày. “Tôi không giả vờ hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu, Arthur, và tôi nghi rằng ngay cả cậu vẫn chưa hiểu hết sức mạnh của mình có những khả năng gì. Những gì tôi biết là lục địa Dicathen này thật may mắn khi cậu đã trở lại và rằng, sau mọi chuyện, cậu vẫn sẵn sàng chiến đấu cho lục địa này.”
Tôi nhìn xuống chân mình, không biết phải nói gì. Mối quan hệ của tôi với anh Bairon luôn là thù hằn nhau, và tôi vẫn chưa chắc làm thế nào xử lý sự thay đổi đột ngột như này trong mối quan hệt của hai chúng tôi.
“Tôi… muốn cậu biết vài điều, Arthur.” Tôi nhìn lên và thấy Bairon đang xoay xoay cổ tay, ánh nhìn của anh có vẻ nghi ngờ. “Có thể điều này sẽ không mang nhiều ý nghĩa đối với cậu, nhưng tôi tha thứ cho cậu… vì chuyện em trai tôi. Vì chuyện thằng Lucas.” Cuối cùng, anh ấy nhìn thẳng mắt tôi. “Và tôi xin lỗi vì đã tấn công cậu, vì” - anh ấy lại nhìn đi chỗ khác, mặt xuống sắt một chút - “vì đã đe dọa gia đình cậu.”
(Nguyên văn: “his gaze ascanse.” có lẽ tác giả đã đánh máy nhầm giữa “ascanse” với “askance” vì từ “ascanse” không tồn tại trong tiếng Anh)
“Anh Bairon, chuyện đó—”
Anh ta giơ tay ngăn phản ứng của tôi. “Lòng kiêu hãnh của tôi đã làm tôi mù quáng trước những điều xấu xa từ của gia đình mình. Cơn thịnh nộ của tôi thậm chí không phải về thằng Lucas, mà là sự xúc phạm của cậu đối với gia tộc của chúng tôi. Tôi thật là một kẻ ngốc, Arthur. Và tôi xin lỗi.”
Tôi đợi một lúc để chắc chắn rằng anh ấy đã nói xong, rồi nói, “Em chấp nhận cả hai lời xin lỗi. Và em đã ngừng trách móc anh về mấy điều đó từ rất lâu rồi. Cách anh phản ứng với sự việc, nó không khác gì những gì em đã làm với thằng Lucas. Lúc đó em nghĩ rằng cách đối xử như thế là chính đáng – rằng khi đó em đã đúng – nhưng thực sự, cách em đã dùng đối phó với mọi thứ, nó gây thù chuốc oán, và làm vậy rõ ràng không thông minh, về lâu dài mà nói.”
Anh Bairon quan sát tôi với vẻ lãnh đạm kèm sự ung dung thận trọng, và vẻ mặt lạnh lùng đầy hình thức của anh khiến tôi nhớ đến Bairon của ngày xưa cũ. Nhưng rồi, với một cái lắc đầu của anh, nó đã biến mất. “Ngay cả với các Lance cũng thế, sự việc xuất hiện, rồi ta mắc sai lầm. Nhưng… đó không phải là lý do tại sao tôi ở đây.”
Anh đứng tránh qua một bên cánh cửa, để lộ một bóng người đứng khuất ở hành lang phía sau anh. Tất cả những suy nghĩ về muối lửa, rồi vũ khí và thậm chí cả mớ đồ tạo tác ban ấn đều biến khỏi tâm trí tôi.
Ông Virion ngập ngừng bước vào phòng, đặt một bàn tay già và mệt mỏi lên cánh tay anh Bairon trong giây lát. Rồi anh ấy lùi khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ông Virion lôi cái ghế gỗ ra khỏi tường và ngồi yên. Ánh mắt ông đảo quanh phòng trong vài giây rất lâu trước khi nhìn tôi. Ông hắng giọng.
“Ông Virion, ông có khỏe kh—”
“Nghe này, Arthur, ông cần …”
Cả hai chúng tôi bắt đầu nói cùng lúc, rồi cả hai dừng lập tức. Ông Virion chúi người về phía trước, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, và nhìn chằm chằm vào sàn nhà trong im lặng, cơ thể ông căng thẳng, sự thù hận âm ỉ hiện rõ trong từng cử chỉ.
Tôi cũng nhận ra mình đang lên cơn cảm xúc ra sao. Hít một hơi thật sâu, tôi ép bản thân phải thư giãn. Ở cạnh tôi, Regis lăn qua lăn lại và tiếp tục ngủ. Ít ra thì tôi đã tin rằng cậu ấy đang ngủ cho đến khi thấy cậu ta ti hí một mắt, bắt gặp tôi đang quan sát, và vội nhắm mắt lại.
“Thật vui khi gặp ông, Ông ngoại à. Ông … khỏe không?” Giọng tôi ngập ngừng, gần như khó xử. Tôi không có thời gian để đề cập đến chuyện đó kể từ khi tôi trở lại Dicathen, nhưng rõ ràng là ông Virion đang giữ khoảng cách với tôi, và tôi không rõ tại sao.
Virion nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc lâu, rồi nói, “Ông xin lỗi, Arthur.”
Tôi định mở miệng ngắt lời lập tức, nhưng kịp hãm lại, và từ tốn ngậm mồm chờ ông Virion nói tiếp.
“Ông đã cố tránh mặt cháu. Bởi vì…” Ông hắng giọng, và ánh mắt lại bắt đầu băn khoăn, gần như thể ông không muốn nhìn tôi. “Khi ông nhìn thấy cháu quay lại qua cánh cổng đó, có một mình, tất cả những gì ông cảm thấy là sự cay đắng khi biết rằng Tessia không đi cùng với cháu. Cháu đã trở về từ cõi chết, trong khi cơ thể con bé bị vứt lại cho người ta giằng co xâu xé, kéo lê đi khắp lục địa Alacrya như con hình nộm vậy. Và… ông không muốn ghét cháu vì điều đó.”
(Người dịch: nguyên văn câu này là “while her body is left to be tugged and pulled across Alacrya like a marionette.” Theo văn hóa man rợ từ các nước phương tây thời xưa, khi một vương quốc thua chiến tranh thì lãnh đạo vương quốc ấy, thường là vua chúa và gia đình sẽ bị xâu xé, chẳng hạn như xác bị lột sạch đồ cột vào xe ngựa, xong kéo lê đi khắp mọi vùng miền của quốc gia thắng trận hoặc thua trận, mục đích là thể hiện vinh quanh của kẻ thắng, thị uy quyền lực và làm nhục kẻ thua hết mức có thể. Virion nghĩ Tess đã bị đối xử như thế vì là công chúa của quốc gia thất trận. Virion không biết là Tess còn sống)
Tôi nuốt khan.
Tôi hy vọng ông sẽ thất vọng vì tôi đến muộn như vậy, thậm chí có thể đổ lỗi cho tôi vì đã không thể cứu bà Rinia hoặc chị Aya… hoặc thậm chí cả Feyrith.
Tôi thậm chí còn không nhận ra ông biết chuyện gì đã xảy ra với em Tess. Tôi chợt ước ông không biết chuyện gì đang xảy ra với em ấy. Ông Virion đã mất con trai của mình, hai Lance của mình, đất nước của mình ... như thế đủ để hạ gục ý chí bất cứ ai. Biết rằng cơ thể của em Tessia ngoài kia đang bị kẻ thù kiểm soát, không chắc liệu em ấy có còn tồn tại trong cơ thế đó hay không… lẽ ra ông cũng không phải gánh vác gánh nặng đó như mình.
Sự tức giận bao trùm cảm giác tội lỗi trong lòng khi tôi cho rằng Windsom và Kezess đang thao túng và lợi dụng ông Virion, khiến ông nói dối người của mình, xỏ mũi ông bằng chút ít thông tin về em Tessia, chỉ nhả tin vừa đủ để khiến ông tuyệt vọng và không chắc chắn.
Xem như thêm một điều nữa bọn chúng phải trả giá, tôi nghĩ, lòng bàn tay nắm chặt làm co rút tấm chăn đang đắp lại.
Sau một hồi im lặng kéo dài trong khi chúng tôi không nhìn vào mắt nhau, ông Virion tiếp tục nói. “Ông muốn đau buồn, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Mất Rinia cùng rất nhiều người elf khác và rồi chủng tộc của ông chỉ còn lại rất ít người … Ông đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình quá lâu, sau vụ Elenoir - sau vụ Tessia bị bắt cóc - và rồi đột nhiên cảm thấy mình lại mất thêm đứa cháu gái…” Ông Virion cúi sụp đầu xuống, và một giọt nước mắt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt.
“Cháu xin lỗi vì đã không thể cứu em ấy, ông à. Cháu đã cố gắng, cháu—”
Lời tôi nói bị cắt ngang khi hình ảnh nụ cười cam chịu của em Tessia chen vào suy nghĩ của tôi. Khi lưỡi kiếm aether ấn xuống xương ức của em, những đường gân màu xanh rêu lan rộng trên khuôn mặt, lời em khi ấy… “Anh Art, cứ làm đi…”
“Em ấy còn sống,” tôi nói. Ông Virion nhanh chóng nhìn lên và đôi mắt chớp chớp sáng ngời. “Cơ thể của em ấy có thể chịu sự kiểm soát của Agrona, nhưng Tessia vẫn sống, tâm trí bị chôn vùi bên dưới nhân cách của một sinh vật được gọi là Di Sản (Legacy).”
Ông Virion hơi cử động nhẹ, tỏ vẻ do dự, rồi cuối cùng hỏi, “Cháu chắc chứ? Thằng Windsom, hắn nghĩ có lẽ… nhưng mà…”
“Cháu chắc chắn,” tôi xác nhận bằng một cái gật đầu đủ mạnh truyền đi chấn động gây khó chịu chạy khắp cơ thể. “Cháu đã nhìn vào mắt em ấy, ông Virion à. Em Tess vẫn ở trong đó.”
Ông Virion tìm kiếm điều gì đó trong cái nhìn của tôi một hồi lâu, rồi mặt nhăn lại và ông như vỡ òa, vai run rẩy khi khóc nức nở còn nước mắt thì tuôn trào ra không kiểm soát.
Tôi trượt khỏi giường và quỳ xuống trước mặt ông, với lấy tay ông. Không còn ngôn từ nào cho những khoảnh khắc như thế này, vậy nên tôi giữ im lặng. Ông Virion cúi xuống và áp trán vào tay tôi, và chúng tôi cứ ngồi như vậy một lúc. Sự đau buồn của ông đã xoa dịu tôi, và sự hiện diện của tôi đã thúc đẩy ông trút bỏ nỗi đau buồn kìm nén trong lòng bấy lâu.
Sau một vài phút, tiếng nức nở của ông Virion chấm dứt, và phần lớn cơ thể đã bớt căng thẳng. Chúng tôi nán lại như cũ thêm một hoặc hai phút. Rồi chính ông Virion lên tiếng trước.
“Ông không cảm nhận được ý chí của rồng trong người cháu.”
Tôi ấn các ngón tay vào chỗ xương ức trên lõi aether mà tôi đã tạo thành từ những mảnh vỡ còn sót lại cũng từ lõi mana từng chứa đựng ý chí của bà Sylvia. Quay lại cái giường cứng để ngả lưng, rồi tôi bắt đầu kể cho ông Virion nghe về mọi thứ đã xảy ra với mình: thất bại rồi cận kề cái chết khi chiến đấu với Cadell và Nico, sự hy sinh của bé Sylvie, thức dậy trong Khu Tàn Tích (Relictomb), sự xuất hiện của Regis, việc hình thành lõi aether, và mọi thứ sau đó.
Ông Virion tỏ ra là một người biết lắng nghe, cúi người về phía trước với khuỷu tay chống trên đầu gối, thậm chí không chớp mắt. Tuy nhiên, khi tôi gần kết thúc câu chuyện của mình, ông ngả người ra sau, khoanh tay và cau mày nhìn tôi với vẻ chua chát. “Vậy là cháu đang nói với ông rằng ông tổn thọ bốn năm cuộc đời để luyện cháu thành một người thuần hóa thú, rồi chỉ để cháu bỏ đi và mất luôn thú khế ước của mình sao?”
Miệng tôi há hốc khi cố tìm cách trả lời, nhưng cái cau mày của ông Virion đứt quãng và ông nở một nụ cười gượng gạo.
“Chuyện đó nghe dở hơi thật, nhóc à. Nhưng… ông rất vui vì cháu đã quay lại. Và…” Ông dừng lại rồi hắng giọng. “Cảm ơn cháu, Arthur.”
“Và cháu cũng cảm ơn ông, ông Virion à, vì đã đảm bảo rằng mẹ và em cháu được an toàn,” tôi đáp lại.
Ông bật ra vẻ chế giễu đầy thích thú. “Em cháu đó, con bé cũng là một thỏi nam châm hút rắc rối y như cháu trước giờ. Gây phiền toái đến độ thậm chí ông còn cảm thấy nó đe dọa ‘sự an toàn’ của mình cơ.” Biểu cảm trên mặt tôi chắc đã thể hiện chính xác cảm giác về sự liều mạng của con Ellie bởi vì tôi thấy ông Virion cười khúc khích. “Nhắc đến nó, ông chắc cháu đang háo hức mong gặp gia đình mình. Cả hai người họ đều đến đây từ ngày đầu cháu ngất, nhưng con bé Lance tên Varay cuối cùng cũng ép được họ đi nghỉ một chút.”
Tôi nở một nụ cười mím môi. “Vâng.”
Ông đứng lên vươn vai, phát ra tiếng rên rỉ kiểu một lão già. “Mặc dù vậy, trước khi ông đi, còn thêm điều nữa. Bairon ơi!” ông gọi lớn, quay người về phía cánh cửa đóng.
Cửa mở ra và anh Bairon lại bước vào, lần này mang theo ba cái hộp giống hệt nhau bằng gỗ đen bóng, mỗi hộp được bọc trong lớp bạc phát sáng nhẹ.
“Mấy món vật tạo tác (artifact) mà tên Windsom đã cho ông,” tôi trầm ngâm nói, mắt liếc mớ hộp như thể chúng có thể phát nổ bất cứ lúc nào. “Ông đã giữ chúng. Cháu tự hỏi…” Nghĩ lại sau lúc tôi đuổi đám Alacrya khỏi Khu Tị Nạn (Sanctuary), tôi nhớ khi đó ông Virion đã lao đi và biến mất một thời gian. “Hóa ra đó là những gì ông đã làm trong khi mấy người còn lại trong chúng ta đang họp.”
Ông Virion lấy chiếc hộp trên cùng ra khỏi chồng hộp anh Bairon đang bê trên tay và mở nắp ra, chìa nó về hướng tôi. Đặt bên trong là một cây gậy có hoa văn họa tiết. Chỗ tay cầm bằng gỗ đỏ có những cái vòng làm bằng vàng quấn quanh thân gậy cách nhau từng khúc một, trên đầu gậy đính một viên pha lê màu oải hương đang phát sáng. Aether dường như bị hút vào viên pha lê, lay động quanh nó như rất nhiều con ong tò mò bu quanh.
(Người dịch: màu oải hương là hay còn gọi là màu hoa lavender tức màu tím ngả hồng)
Tôi kích hoạt chiêu Realmheart, làm gây ra một cú giật mạnh khiến cột sống đau nhói khi godrune này sáng lên, rồi hơi ấm lan gấp từ dưới lưng truyền lên các chi và mắt.
Giờ tôi nhìn thấy mana rất rõ ràng. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp.
Màu của vật tạo tác hình cây gậy này trở thành màu cầu vồng tỏa ra từ mana các màu lấp lánh, những cái vòng bọc gậy, trục và viên pha lê đều giống nhau ở chỗ chúng không chỉ được truyền mana vào, mà còn liên tục hút nhiều mana hơn từ môi trường xung quanh, khiến toàn bộ bề mặt gậy, cũng như chiếc hộp đứng nó, bọc trong các màu xanh lam, xanh lục, vàng và đỏ.
“Ông không chắc phải làm gì với chúng,” Ông Virion thừa nhận, chìa cái hộp ra. “Chúng ta không thể sử dụng chúng. Không phải lúc này, sau những chuyện đã xảy ra. Không phải sau khi Rinia…”
Tôi cẩn thận cầm lấy cái hộp từ tay ông, kẹp nó ở khuỷu tay của cánh tay bị cụt trong khi dùng tay còn lại nhấc vật tạo tác ra, xoay nhẹ cây gậy trong lòng bàn tay để các mặt của viên pha lê phản chiếu ánh sáng từ đèn phòng và tỏa ánh lấp lánh nhờ mana phát sáng.
“Ellie đã kể cho cháu nghe về tầm nhìn của bà Rinia,” tôi nói, dùng cả chiêu Realmheart và khả năng tự nhiên của mình để nhìn các vi hạt aether nhằm theo dấu dòng chảy của ma thuật đang truyền qua vật tạo tác. “Lão Gideon đã xem qua chúng chưa?”
Ông Virion bật ra nụ cười khẩy khiếm nhã. “Lão ngó qua chúng một cái rồi nói lão đồng ý với 'con dơi già kia' và hứa sẽ bỏ phiếu chống lại việc sử dụng chúng.”
Regis cựa mình, không giả vờ ngủ nữa mà liếc nhìn tỏ vẻ thèm thuồng món vật tạo tác này. ‘Nếu ta không dùng nó làm gì hết, tôi luôn sẵn sàng hấp thụ mớ aether đó. Cậu biết đấy, làm nó khỏi hoạt động luôn, cho an toàn hay kiểu vậy.’
Tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra, tôi cố rút bớt aether bọc tràn ngập quanh vật tạo tác. Nó dường như cũng đang gắng sức tác động lực của chính nó lên các vi hạt aether, vốn đang chảy dọc xuống tay cầm về phía tay tôi, lực này khiến aether lại dao động tiếp và bị lôi ngược lại gần viên pha lê hơn. Dồn tập trung, tôi rút aether về phía mình mạnh hơn. Các hạt aether rung lên, và mana trong gậy dường như rung chuyển và gợn sóng, những chùm mana nho nhỏ thoát ra khỏi vật tạo tác và phun lung tung ra không khí xung quanh.
Nếu ta cố rút aether ra, vật tạo tác này sẽ vỡ. Với lượng mana nén bên trong nhiều như vậy, vụ nổ có thể khá dữ dội. Bên cạnh đó, tôi nghĩ thêm thật kỹ lưỡng rằng, bản thân tôi vẫn chưa bị thuyết phục rằng chúng ta không tận dụng được mấy cái vật tạo tác này.
“Mấy cây gậy này chống lại việc bị cất vào bất cứ loại thiết bị lưu trữ không gian đa chiều nào,” Ông Virion nói, đôi lông mày nhăn lại khi nhìn tôi, rõ là đang bối rối không biết tôi đang làm cái gì. Tôi nhận ra là dưới góc nhìn của ông, chắc hẳn giống như tôi với cây gậy đang chơi trò đấu mắt. “Ông không muốn vác chúng đi khắp nơi, nhưng ông cũng không chắc phải làm gì với chúng nữa.”
Xoay cây gậy tạo tác trên tay như xoay dùi cui, tôi đặt nó vào hộp đựng, đóng nắp và gạt chốt khóa lại, rồi truyền aether vào ấn không gian đa chiều của mình.
Cái hộp biến mất do bị hút vào không gian lưu trữ đa chiều được điều khiển bởi cái ấn trên cánh tay tôi.
“Làm cách nào mà…?” Ông Virion liếc nhìn anh Bairon tỏ vẻ đầy thắc mắc, nhưng anh ấy cũng chỉ nhún vai.
“Đưa đây,” tôi nói, với lấy hai cái hộp còn lại. Anh Bairon vui mừng vì rũ bỏ được chúng. Trong giây lát, chúng cũng biến mất, và tôi có thể cảm nhận được chúng nằm trong không gian đa chiều, cùng với mớ đồ tôi thu thập được ở Alacrya.
Tôi giơ cánh tay lên cho ông Virion xem cái ấn. “Cháu có hàng nguyên gốc ở đây, không phải mớ cổ vật nhái đến tam sao thất bản. Đồ xịn phải khác biệt chớ.”
Ông Virion lại cười khúc khích, lông mày nhướng lên tận chân tóc. “Trong mấy ngày này, ông không còn ngạc nhiên về mày nữa, nhóc à.”
“Hy vọng là không, Ông Ngoại à,” tôi nói một cách nghiêm túc, rồi nhìn Regis. “Tôi nghĩ mình nằm đủ lâu rồi đấy. Sẵn sàng ra khỏi đây chưa?”
Cậu ta ngáp và vươn vai, nhổng đít lên trời như chó cún thật sự. “Tôi sẵn sàng đi tìm một nguồn aether xịn rồi, vì tôi không thích cái ý tưởng kẹt ở đây cả tuần nữa rồi mút sạch aether trong không khí đâu.”
Với cổ vật La Bàn (Compass) trong tay, tôi có thể quay trở lại Khu Tàn Tích tùy ý, và đồng ý về Regis trong đầu rằng rằng chúng ta nên làm đầy trữ lượng aether của mình càng sớm càng tốt, nhưng trước tiên tôi cần đi kiểm tra mẹ và Ellie đã.
Sau khi thêm cái sừng của Valeska vào đống đồ tạo tác ngày càng tăng trong ấn không gian đa chiều, tôi chào tạm biệt ông Virion và anh Bairon, rồi đi qua các hành lang rối như mê cung của Viện Earthborn.
Regis ở bên trong cơ thể tôi khi chúng tôi đi bộ, cậu ta trôi lơ lửng gần gốc bàn tay bị cụt thay vì nằm gần lõi tôi. Điều đó làm dịu cơn đau của phần chi đang mọc lại, nhưng khiến quá trình chữa lành diễn ra chậm - ít nhất, đối với tôi thấy là chậm. Tôi đã quá quen với việc mất hết tứ chi, và quen kiểu này khiến tôi rõ lo lắng cho sự tỉnh táo của bản thân. Ngồi nhìn bàn tay mình từ từ mọc lại theo thời gian thực thì quả không phải là người mà.
‘Bộ cậu còn là người à?’ Regis lên tiếng, và như mọi khi, lúc nào cậu ta cũng biết phải nói gì để kích động tôi hơn.
Tôi không biết, tôi trả lời, rồi gạt suy nghĩ sang một bên khi đến gần cửa phòng chỗ gia đình tôi đang ở.
Cửa mở ra trước khi tôi chạm vào, và Ellie đã bước qua ngưỡng cửa nửa chừng trước khi con bé nhận ra tôi và giật mình dừng lại. Mặt nó sáng bừng lên, rồi ánh mắt con bé tập trung vào tay tôi. “Ôi, anh Art à, trông nó…”
Tôi chụp lấy cằm con bé và kéo mặt nó quay về phía tôi. “Anh ổn, El à. Anh đã từng hồi phục khỏi những vết thương còn tệ hơn.”
Con bé gật đầu dứt khoát với tôi, rồi lùi lại. “Em định đi kiểm tra anh ra sao rồi, vậy nên anh tới đây đã tiết kiệm giùm em một chuyến đỡ phải đi. Mẹ ngủ rồi”. Con bé tiếp tục nói khi quay lại dẫn tôi vào phòng. “Mẹ đã thức suốt ba mươi tiếng đồng hồ, và bả tự khiến mình rơi vào trạng thái phản ứng ngược (backlash) khi cố gắng chữa thương cho anh.” Con em bối rối và nhìn vào mắt tôi. “Xin lỗi, em không có ý ph—”
“Không sao đâu,” tôi nói và vò rối mái tóc con bé như tôi hay làm khi nó còn nhỏ. Điều này lại làm tôi nghĩ tới việc con bé đã cao lên bao nhiêu, lớn thêm cỡ nào. Và tôi đã bỏ lỡ những khoảnh khắc gì.
“Arthur à?” một giọng nói thanh thoát cất lên từ đâu đó tuốt trong phòng ngủ. Tôi nghe thấy tiếng chân chạm đất, và những bước đi nhanh nhưng không đều. Mẹ xuất hiện ở sảnh phòng khách, tóc tai bù xù và cặp mắt thâm quầng.
Tuy nhiên, khi thấy tôi, bà ấy vẫn mỉm cười. “Ồ, Art, tôi đã rất…”
Mẹ bắt đầu đi loạng choạng, mắt lảo đảo. Tôi xuất hiện sát bên mẹ ngay tức khắc, đỡ người và dẫn bà ấy đến băng ghế đi-văng gần nhất.
“Tôi… ổn mà,” mẹ lầm bầm khi tôi đặt bà nằm xuống cái ghế dài, nhưng thật dễ thấy rằng bà ấy không ổn.
Kích hoạt chiêu Realmheart, tôi quan sát kỹ hơn, nhìn các vi hạt mana đang di chuyển trong cơ thể và cảm nhận sức mạnh từ lõi của mẹ.
“Ồ, cậu đang phát sáng này,” mẹ nói, mắt lảo đảo khi bà ấy cố nhưng không thể tập trung nhìn tôi.
Bà ấy đã ép thân mình vượt cả ngưỡng kiệt quệ. Lõi của mẹ đã lọc quá nhiều mana đến nỗi giờ nó phải vật vã để bắt đầu xử lý lại mana, khiến mẹ rơi vào trạng thái mệt mỏi đến mê sảng, chưa kể đến cơn đau toàn thân dữ dội mà bà ấy đã phải nhận vì phản ứng ngược khốc liệt như vậy.
Tôi hủy chiêu Realmheart làm các ấn trên người tan biến dần.
“Mẹ đã gặp tình trạng phản ứng ngược nghiêm trọng. Mẹ cần cẩn thận hơn. Mẹ khá —”
“May ư?” Bà ấy nói một cách vụng về, cắt ngang lời tôi. “Tôi đúng là thấy khá may mắn, cậu biết đấy. Đâu phải ai cũng có được — cho đến giờ chúng ta có được bao nhiêu cơ hội rồi nhỉ? Bốn ư? Hay năm? Dù sao đi nữa, không phải ai cũng có được cơ hội lần hai, thứ hai lận, thứ hai lận đấy để làm những điều đúng đắn.”
Tôi nhăn mặt khi nhắc đến quá khứ.
Những hối tiếc mà tôi có khi nói cho bố mẹ biết sự thật về tôi, và niềm an ủi mà tôi cảm thấy cuối cùng đã trở nên rõ ràng… mọi cảm xúc đã quay lại, tạo thành nút thắt trong cuống họng mà tôi buộc phải nuốt xuống.
Tôi nhìn mẹ rồi cười một nụ cười ủ rũ, tôi kéo tấm chăn mỏng lên đùi bà ấy. “Ý mẹ là gì? Mẹ luôn làm những điều đúng đắn từ lâu rồi, mẹ nhớ không? Sau khi bố mất…”
Bà ấy tỉnh táo nghiêm chỉnh lại, lắc đầu và siết tay tôi thật yếu ớt. “Tôi có thể đã nói điều này, nhưng tôi không bao giờ có thể hành động như đã nói. Tôi có thể không bao giờ là... mẹ của cậu. Nhưng tôi muốn trở thành mẹ cậu. Tôi sẽ là mẹ cậu.” Đôi mắt bà nhắm nghiền lại, và mẹ giãn người ra trên băng ghế. “Tôi cho rằng đó là mấy thứ kiểu như phải làm giống cậu, hử? Giống như… tái sinh vậy. Cố gắng làm điều đúng đắn thêm lần nữa.”
Tôi biết đó là mấy lời mê sảng, nhưng, nghe mẹ thản nhiên và bình tĩnh đề cập đến việc đầu thai của mình khiến ruột gan tôi quặn thắt. “Vâng, có lẽ vậy. Ta chỉ có thể… tiếp tục cố gắng. Để học hỏi, và làm tốt hơn.”
Hơi thở nhẹ nhàng của mẹ làm tôi biết bà ấy đang chìm dần vào giấc ngủ trở lại, bà ấy nói, “Tôi đã nấu cho cậu ít cháo, Arthur. Tôi biết sẽ mất thời gian, nhưng… mẹ hy vọng con có thể từ từ cho mẹ làm mẹ của con thêm lần nữa.”
Quay về phía nhà bếp, tôi chỉ có thể thấy một cái bàn tròn nhỏ, trên đó có một cái bát gỗ với một cái thìa nằm gọn gàng bên cạnh.
Và đột nhiên, sự nhẫn tâm và vẻ thờ ơ mà tôi đã khoác lên mình như bộ giáp để tồn tại trong thời gian ở Khu Tàn Tích (Relictomb) và lục địa Alacrya như vỡ vụn.
Họng tôi thắt lại và tầm nhìn của tôi mờ đi.
Phần nào đó trong tôi kháng cự lại việc đứng dậy và đi về phía bàn. Với pha phản công nhanh chóng của Agrona, tôi biết mình không thể ở đây lâu hơn được nữa. Tôi biết hắn sắp sửa tấn công tiếp, và tôi biết mọi chuyện sẽ chỉ tồi tệ hơn.
Nhưng tôi để đôi chân nặng trĩu kéo mình về phía bát cháo, hầu như không để ý gì khi Regis dẫn em gái tôi ra khỏi phòng.
Chậm rãi, tôi cầm thìa lên và đút từng ngụm cháo lạnh tanh vô vị vào mồm. Khi làm thế, tôi đã đầu hàng trước gánh nặng của mọi thứ.
Nước mắt cứ thế tuôn ra khi tôi nuốt hết ngụm này tới ngụm khác. Một mình trong căn bếp nhỏ này, xa cách khỏi bất cứ nơi nào khác tôi từng gọi là nhà, tôi lặng lẽ khóc khi ăn bữa đầu tiên mẹ nấu cho mình trong suốt nhiều năm.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch:
_ Bàn về ý nghĩa tên chương, tên gốc chương là “What Makes Home”, vốn là một câu nói bỏ lửng (cho chúng ta đọc xong chương tự điền). Nguyên văn của thành ngữ đó là “What Makes Home, Home?”. Tạm dịch là “Điều gì biến nhà thành tổ ấm?”. Và sau khi dịch xong chap, đọc tới đọc lui tựa chương và nội dung, mình cảm thấy đây không phải câu hỏi của tác giả mà tác giả đã cho người đọc câu trả lời rồi. Nên tựa đề chương không viết dạng hỏi “Điều gì tạo nên tổ ấm” mà viết dạng khẳng định thành “Điều tạo nên tổ ấm”.
_ Có lẽ các fan kêu gào quá nên tác giả phải nhét gấp một đoạn cốt truyện không quá quan trọng về Sylvie vào cho con dân đỡ khát.