[Ngoại truyện của Trì Thần]
Pt.
Dịch: Chu Thuỷ
“Trì Thần, lẽ nào mày thích cậu ấy?”
“...” Tôi tự nhiên không nói nên lời.
Tôi sẽ đi thích thầm một nữ sinh sao?
Chắc chắn không thể!
“Nhất định là thế rồi! Chúng mày nhìn xem, Trì Thần vừa nhìn thấy nữ sinh đó liền mỉm cười kìa.”
Chúng nó còn xúm lại trêu chọc tôi nữa.
“Đồ khùng!” Tôi bực giọc quẳng lại một câu.
Aizzz, thật là không có tiền đồ.
Về sau, khi tập luyện buổi sáng, tôi đặc biệt sẽ tránh xa mấy tên nhóc th.ối tha đó.
Bởi vì cậu ấy cũng cười với chúng nó.
Cậu đã cười với chúng nó, thì tôi được coi là gì chứ?
Sau này nghĩ lại, ngay cả phương thức liên lạc với cô ấy tôi còn không có, vậy thì tôi còn được coi là gì nữa đây?
……
Còn nhớ có một lần tôi đã vô thức chạy tới khán đài.
Chạy tới gần thì cảm thấy vừa bất ngờ vừa hụt hẫng… Là cô lao công?
Cô cũng ngạc nhiên nhìn tôi, thắc mắc không biết tôi đột nhiên chạy tới đây làm gì.
Tôi chỉ có thể chầm chậm lấy b.ao th.uốc từ trong túi ra, ném vào trong chiếc thùng rác mà cô đang định kéo đi.
Sau đó liền quay người rời khỏi.
Ánh mắt cô lao công nhìn tôi kiểu: ???
Trên đường trở về, tôi mới nhận ra rằng mình nhớ cậu ấy rồi.
Rõ ràng cậu ấy không hề nhớ tôi là ai, nhưng tôi lại nhớ rõ cậu như in.
Còn nhớ thời học cấp , cậu bị ngất ở sân vận động, tôi chính là người đã đưa cậu tới phòng y tế.
Để cứu được cậu, tôi thậm chí còn bị ngã và phải khâu tận bốn mũi.
Biết cậu ấy dễ bị hạ đường huyết và đau bụng vào mỗi tháng, nên tôi thường nhét đồ ăn nhẹ vào ngăn bàn học của cậu.
Vậy mà cậu không hề mảy may quan tâm đến tôi, còn sự yêu thích dành cho nam sinh tên Châu Mộ kia hình như lại tăng thêm mấy phần.
Rõ ràng trên sân tập thể dục thì chúng tôi giống như những đồng đội sát cánh bên nhau, nhưng khi vừa về lớp học thì cậu ấy lại trở mặt không chịu nhận người quen.
Khi đó tôi thật sự đã tổn thương.
Tôi càng đối xử tốt với cậu, thì dường như cậu lại càng đối xử tốt với tên Châu Mộ ở lớp bên hơn.
Không có phản hồi chính là từ chối, tôi đương nhiên biết điều đó.
Vậy nên đã có lúc tôi nghĩ bí mật này chỉ có thể chôn cất trong trái tim mà thôi.
Nhưng cuối cùng tôi không cam chịu chịu khuất phục, cũng chẳng cam lòng để bản thân trở thành cái bóng lầm lũi như vậy.
Thế nên tôi quyết định học cùng một trường đại học với cậu.
Và cuối cùng tôi đã làm được thật.
Khi tôi phát hiện bản thân đã có hàng loạt những hành vi hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của kẻ mất sạch liêm sỉ vì tình yêu, tôi đã rơi vào trầm tư rất lâu.
Khoảng một tuần loay hoay trong mớ bòng bong ấy thì tôi bị bố phát hiện.
Ông nghiêm túc nói với tôi: “Trên đời này có hàng nghìn người nguyện vì tình yêu mà đánh đổi, thiếu một người như con cũng sẽ không bị ít đi là mấy, thêm một người như con thì cũng chẳng nhiều hơn chút nào.”
Đúng vậy! Năm đó bố tôi theo đuổi mẹ tôi như thế nào, thì bây giờ ông đang thuyết phục tôi y như vậy.
Sao có thể chứ?
“Bố, cách của bố đã lỗi thời rồi.”
“Tên nhóc như con thì hiểu cái gì, đó gọi là kinh điển.”
“...” Tôi cảm thấy lời ông chỉ nói toàn thứ linh tinh.
Một doanh nhân ngày ngày chỉ làm bạn với tiền như bố tôi thì làm sao hiểu được tình yêu tuổi trẻ chứ.
“Con trai, theo đuổi tới cùng đi.
Đàn ông Trần gia chúng ta không bao giờ được nhận thua.”
“Bố à :)” Tôi bất lực.
…
Sau này khi tôi thành công add wechat với Lý Triều Triều, tôi lại cảm thấy...!thực ra điều mà bố tôi nói cũng có lý.
Hôm ấy, khi Lý Triều Triều và mẹ của Châu Mộ ngồi ô tô đi ngang qua thì tôi đã nhìn thấy cậu rồi.
Nhìn cậu lúc đó có vẻ không được ổn cho lắm.
Tôi và mấy người bạn đang chạy ở khuôn viên trường, thấy vậy tôi tạm thời thay đổi địa điểm là chạy lên đỉnh núi.
Vừa chạy xong thì trời đổ mưa, mẹ của Châu Mộ đã trở ra những mãi vẫn chưa thấy Lý Triều Triều đâu cả.
Tôi chỉ có thể nói với tụi Trương Vũ là mình muốn uống cà phê.
Sau đó chúng tôi liền đi tới quán cà phê đó.
Vừa bước vào, tôi liền nhìn thấy mắt cậu ấy hơi hoe đỏ.
Sao cậu ấy lại khóc?
Thật muốn giúp cậu ấy lau nước mắt, nhưng khi chìa tay ra lại phát hiện mình không có tư cách ấy.
Thấy cậu vừa khóc vừa xin lỗi thì tôi lại có chút lúng túng.
Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần về khung cảnh mà chúng tôi gặp lại nhau.
Có lẽ cô ấy sẽ cười nói: “Lâu rồi không gặp.”
Cũng có thể sẽ ngại ngùng nói: “Xin chào.”
Nhưng có lẽ bây giờ cô ấy chỉ quan tâm tới Châu Mộ, nên đã hoàn toàn không để tôi vào mắt.
Điều tôi càng không ngờ đến là cậu vừa khóc vừa rối rít xin lỗi tôi, nhưng những giọt nước mắt ấy lại không phải dành cho tôi.
Tôi đã từng nghĩ, một Trì Thần quang minh chính đại như tôi, nếu cậu không nói thích tôi, nếu cậu không cắt đứt quan hệ với người kia thì tôi tuyệt đối sẽ bày tỏ trước.
Nhưng vừa nhìn thấy cậu khóc, thì trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực mất rồi.
Tôi bỗng nhiên không biết rằng bản thân vì sao có thể chịu đựng và kiên trì suốt mấy năm nay…
Ngay cả người mà mình thích tôi cũng không bảo vệ được.
Khi cậu ấy khóc tôi cũng không có tư cách để an ủi và giúp cậu lau nước mắt.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu khóc.
Trong hành lang ở thư viện, dưới lầu của ký túc xá nam hay ở nhà ăn đông đúc...!Tôi đều đã từng nhìn thấy.
Cậu thường cãi nhau với Châu Mộ, một giây trước còn cười đùa vui vẻ, nhưng một giây sau liền lén lau nước mắt.
Tất cả những chuyện tôi âm thầm làm, cậu đều không biết.
Cậu chỉ luôn rơi nước mắt cho một kẻ vô tâm.
Nhưng thằng nhóc Trương Vũ lại rất tinh tế, nó đã phát hiện được tâm sự của tôi.
“Cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi.
Dù thế nào thì người anh em là tao đây cũng cần phải giúp mày một chút.”
Thế là nó không nói hai lời, mỗi ngày đều tới kéo Lý Triều Triều đi ăn uống, chơi game...!.