"Vô dụng mà còn lớn lối gớm, ai cũng dám đắc tội à?”, Trương Hoành Bân hả hê nhìn Sở Thiên Hoài: “Biết anh Phong là ai không? Anh ấy là đội trưởng bảo vệ mỏ dưới trướng Ngô gia huyện Ninh”.
“Hoá ra là anh Phong!”, Hồ Huệ Huệ sực nức mùi nước hoa tiến lên, môi nở nụ cười nịnh nọt: “Em thường nghe chồng nhắc tới anh, không ngờ nay được gặp mặt, cảm thấy vô cùng vinh hạnh ạ!”
Ai mà không thích được nịnh bợ, Võ Nhuệ Phong không trách mắng việc Trương Hoành Bân chen mỏ vào, chỉ gật đầu một cái, ra dấu cho họ đứng sang một bên.
Trương Hoành Bân duỗi tay, chỉ vào Sở Thiên Hoài vài cái: “Anh em của anh Phong mà cũng dám đánh, chờ chết đi!”
Hồ Huệ Huệ nhếch môi: “May là ban đầu em kịp thời tỉnh ngộ chọn anh, bằng không chắc cũng gặp xui xẻo rồi!”
Võ Nhuệ Phong âm trầm nói: “Nhóc con, cậu muốn tự xử hay để tôi giúp?”
Hồ Huệ Huệ hả hê: “Nể tình anh lớn lên với chúng tôi, tôi khuyên anh tự đánh gãy tay đi, tôi sẽ gọi cấp cứu giùm cho!”
“Dám ức hiếp vợ tôi, đánh gãy một tay là nhẹ rồi!”, Sở Thiên Hoài lãnh đạm: “Bảo gã đó đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không tôi bẻ luôn tay kia đấy!”
“Đúng là không biết điều!” Võ Nhuệ Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Đám đàn ông cầm ống sắt nhào tới Sở Thiên Hoài.
Trương Hoành Bân vội túm Hồ Huệ Huệ rụt vào bên tường, trong mắt là sự hưng phấn không thể che giấu, gã như đã nhìn thấy cảnh Sở Thiên Hoài bị đánh nằm ra đất thê thảm van xin.
Sở Thiên Hoài lạnh mặt nhìn đám người, toàn thân toả ra sát khí lạnh lẽo.
Nhiệt độ tại đó tức khắc giảm xuống vài độ.
Trương Hoành Bân và Hồ Huệ Huệ vô thức rùng mình một cái.
Cả hai nhìn nhau đầy khó hiểu, sao tên vô tích sự từ nhỏ này lại tạo cho người ta cảm giác đáng sợ vậy?
Ánh mắt anh lạnh như sói trên cánh đồng tuyết, làm người nhìn không rét mà run.
Họ không nhịn được mà nghĩ mấy năm nay Sở Thiên Hoài đã trải qua những việc gì.
Đám người kia có do dự vài giây nhưng đã quen hăng máu đánh nhau, khi thấy Sở Thiên Hoài có một mình, họ cũng nhanh chóng khôi phục khí thế.
Sở Thiên Hoài trầm giọng nói: “Tôi không muốn ra tay, đừng ép tôi!”
“Ép mày đó, sao hả?"
Một người xông lên, vung ống tuýp trong tay về phía đầu của Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài giơ tay túm ống, tung cước đá bay người kia ra ngoài, sau đó lại trở tay giành lấy ống tuýp, đập cho kẻ đánh lén phía sau phải nằm co ro trên đất.
Tiếp theo anh vung ống, xông vào giữa đám người, di chuyển như tia chớp.
Nhất thời, hiện trường vang vọng tiếng rên thê lương của đám người kia và âm thanh ống sắt rơi xuống đất.
Không ai là đối thủ của Sở Thiên Hoài, chỉ mất một hồi, tại đó đã có mười mấy người nằm la liệt, rên rỉ không ngừng.
Hai người Trương Hoành Bân nhìn nhau, đây là tên vô dụng bị họ đánh mắng mà không dám phản kháng sao?
Tuy Sở Thiên Hoài tập võ từ sáu tuổi nhưng vì sư phụ cấm anh để lộ võ công trước mặt người quen nên từ nhỏ, lúc Trương Hoành Bân bắt nạt, anh luôn nhẫn nhịn.
Thấy võ nghệ cao cường của Sở Thiên Hoài, đám người còn lại sợ hãi, giãn khoảng cách với anh.
Võ Nhuệ Phong híp mắt, đứng trong đám người nói: “Thảo nào kiêu ngạo như vậy, thì ra thật sự có tài!”
Sở Thiên Hoài không muốn lảm nhảm với gã: “Chuyện này do anh của anh mà ra, tôi cũng không muốn gây chuyện thị phi, chúng ta đều nhường một bước đi, dừng tay hết nhé!”