Chỉ mất nửa tiếng, Sở Thiên Hoài đã rút kim đứng dậy.
Lúc này, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người Kiều Thi Dao đã ướt đẫm mồ hôi, lộ ra đường cong quyến rũ.
Sở Thiên Hoài chần chờ một chút rồi vẫn quyết định thay bộ quần áo khác cho cô bé để cô bé không bị cảm lạnh.
Dưới lớp áo ngủ xuyên thấu còn có đồ lót nên không tính là mạo phạm.
Sở Thiên Hoài vừa cởi đồ cho Kiều Thi Dao, chưa kịp thay bộ khác thì ở cửa truyền tới tiếng quát phẫn nộ của Kiều Học Thương: “Thằng khốn, mày làm gì thế?”
Sở Thiên Hoài quay đầu thì thấy cả nhà Kiều Thi Thi đang tức giận vọt vào.
Kiều Thi Thi tát mạnh vào mặt Sở Thiên Hoài, quát lớn: “Sở Thiên Hoài, anh là đồ súc sinh!”
Cô tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
“Dám sàm sỡ Nhóc Con? Tao đánh chết mày!”
Kiều Thư Kỳ hét lên, nắm cái ghế bên cạnh đập về phía Sở Thiên Hoài.
Sở Thiên Hoài lách người né tránh, chua xót nói: “Mọi người nghe tôi giải thích, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!” “Chúng tao đều thấy hết, mày còn dám chối à?”, Lý Nguyệt Mai tiến lên ôm lấy Kiều Thi Dao, khóc lóc: “Con gái đáng thương của mẹ...”
Kiều Thi Thi nhướng mày: “Tôi cứ nghĩ đạo đức của anh không có vấn đề, ai ngờ là do tôi có mắt không tròng nên nhìn nhầm, anh làm tôi thấy ghê tởm!”
Sở Thiên Hoài tiến lên: “Thi Thi, em nghe anh giải thích...”
Bốp!
Kiều Thi Thi lại tát Sở Thiên Hoài thêm một cái, thét to: “Cút, tôi không muốn thấy anh nữa!”
Tối qua, hành động Sở Thiên Hoài dám đứng ra bảo vệ mình ở chợ đêm đã làm Kiều Thi Thi cảm thấy ấm áp, trưa nay anh cũng làm cô thấy tự hào ở khách sạn.
Nhưng cô không ngờ, Sở Thiên Hoài lại làm ra hành vi cầm thú này.
Hiện tại cô cực kỳ ghê tởm Sở Thiên Hoài, hận không thể lấy dao đâm chết anh.
“Được, anh cút!”
Sở Thiên Hoài lộ ra vẻ mặt u sầu, đi ra ngoài, cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Anh vừa mới ra khỏi cửa, một cái túi lớn từ trên lầu ném xuống dưới chân anh, quần áo của anh trong đó vương vãi khắp nơi.
Sở Thiên Hoài lẳng lặng nhặt từng món nhét vào trong túi rồi rời khỏi nhà họ Kiều.
Trên lầu, Lý Nguyệt Mai vừa thay đồ cho Kiều Thi Dao, Kiều Thi Dao cũng từ từ tỉnh lại.
Lý Nguyệt Mai khóc lóc: “Nhóc con, đừng đau lòng, thằng súc sinh kia chưa kịp làm gì con cả, anh trai con đã đuổi nó đi rồi!”
Kiều Thi Dao ngơ ngạc: “Chưa kịp gì cơ? Đuổi ai cơ?”
Lý Nguyệt Mai nói: “Thì thằng súc sinh Sở Thiên Hoài kia đó, nó dám sàm sỡ con...”
“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế?”, Kiều Thi Dao sốt ruột: “Anh rể chữa bệnh cho con mà!”
“Chữa bệnh?”
Lý Nguyệt Mai bĩu môi như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời: “Chỉ là chó ngáp phải ruồi nên mới cứu được chủ tịch Quảng thôi, còn nghĩ mình là thần y sao?”
“Anh thấy em bị tên khốn kia lừa gạt rồi!”, Kiều Thư Kỳ cười nhạo: “Chẳng lẽ hắn nói có thể trị khỏi mắt cho em?”
Lời vừa dứt, Kiều Thi Dao đã hét lên.
Vẻ mặt người nhà họ Kiều trở nên căng thẳng.
Lý Nguyệt Mai vội hỏi: “Nhóc Con, sao thế con?”
“Con nhìn thấy rồi!”, Kiều Thi Dao túm lấy tay áo Lý Nguyệt Mai lắc lư, kích động nói năng lộn xộn: “Mẹ, mắt con khỏi rồi, con thấy ánh sáng rồi!”
Trước đó cô bé vội giải thích giùm Sở Thiên Hoài mà không để ý mắt mình đã khỏi.
Kiều Thư Kỳ giật khoé môi: “Đừng nói bị lừa tới úng não rồi nhé!”
Kiều Học Thương cắn răng nói: “Cái thằng đáng chết, chờ nó về ông đây đánh chết nó!”
Kiều Thi Thi cũng tỏ ra phẫn nộ, cô biết khi có được hi vọng mà thất vọng thì tổn thương sâu cỡ nào