Lý Văn Học không ngờ tới Quảng Mi Nhi sẽ xuất hiện ở đây, tức khắc vô cùng sửng sốt.
Sau khi phản ứng lại, anh ta vội vàng chào hỏi và cười nói: “Chủ tịch Quảng, sao cô lại đến đây?”
Khi biết người phụ nữ chói sáng trước mặt chính là huyền thoại của Nghiêu Châu - Quảng Mi Nhi, mọi người trong phòng lập tức bùng nổ.
“Trời ạ, đó là chủ tịch Quảng”.
“Văn Học đúng là rất có mặt mũi, có thể mời được chủ tịch Quảng đến đây...”
Tuy nhiên, biểu cảm của mọi người nhanh chóng trở nên cứng đờ.
Bởi vì, họ nhìn thấy Quảng Mi Nhi phớt lờ Lý Văn Học đang tiến tới chào đón và lướt qua anh ta.
Quảng Mi Nhi đi đến trước mặt Sở Thiên Hoài, trên mặt nở một nụ cười xán lạn: “Tới đây ăn cơm sao không nói cho chị một tiếng?”
Vương Triều Long ở bên cạnh cười theo nói: “Bởi vì hôm nay chủ tịch Quảng tới đây để chiêu đãi các vị khách quý nên chúng tôi sẽ không tiếp khách lạ, cũng may là cậu lấy danh thiếp của chủ tịch Quảng ra, nếu không đã chậm trễ trong việc tiếp đón rồi”. Biểu cảm của mọi người đều trở nên rất xuất sắc...
Đặc biệt là Lý Văn Học, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất để chui vào.
Anh ta tự coi mình là thành viên cấp cao của tập đoàn Thiên Kiêu, được một nhóm họ hàng khen ngợi suốt đêm, tuy nhiên, khi chủ tịch của tập đoàn Thiên Kiêu đến thì người ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta, thay vào đó vừa nói vừa cười với Sở Thiên Hoài, tên con rể không ai thèm để mắt này.
Quảng Mi Nhi cười vỗ vào vai Sở Thiên Hoài: “Chị chỉ tới đây để chào hỏi một tiếng thôi, không quấy rầy gia đình cậu liên hoan nữa”.
Nhìn thấy Quảng Mi Nhi có biểu hiện thân thiết với Sở Thiên Hoài như vậy, trong lòng Kiều Thi Thi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác rất khó chịu.
Thấy Quảng Mi Nhi chuẩn bị rời đi, Lý Văn Học vội vàng bước tới nói: “Chủ tịch Quảng, ngại quá, cô ngồi xuống cùng nhau ăn đi”.
Khóe miệng Quảng Mi Nhi cong lên: “Gia đình các người liên hoan, tôi ở lại làm cái gì?”
Lý Văn Học lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, chủ tịch Quảng, do tôi không suy xét chu đáo, hôm khác tôi sẽ mời cô dùng bữa”.
“Tôi không dám ăn cơm của anh đâu”. Quảng Mi Nhi cười nửa miệng nói: “Người khác đặt phòng VIP thôi mà anh cũng phải chiếm thành công lao của mình, nếu tôi ăn cơm của anh, thì chẳng phải anh sẽ thông báo với cả thế giới rằng tập đoàn Thiên Kiêu là của anh sao?”
Lý Văn Học đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta cười mỉa: “Chủ tịch Quảng nói đùa, làm sao tôi dám…”
Nụ cười trên mặt Quảng Mi Nhi lập tức tắt đi, cô ta lạnh lùng nói: “Anh cho rằng mình là ai? Anh có tư cách gì để tôi nói giỡn với anh?”
Nói xong, đôi giày cao gót của cô ta nện trên mặt đất tạo thành những âm thanh trong trẻo, trực tiếp rời đi.
Sắc mặt Lý Văn Học tái nhợt, chẳng lẽ tương lai tươi sáng của anh ta sắp kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu sao?
Vương Triều Long cười với Sở Thiên Hoài nói: “Cậu có yêu cầu gì thì cứ việc sai bảo, mọi dịch vụ đều được miễn phí hoàn toàn”.
Sở Thiên Hoài bĩu môi nói: “Hôm nay là giám đốc Lý đãi khách, tốt nhất là tôi không nên vượt quá giới hạn”.
“Vậy thì tôi không xen vào nữa, cậu Sở ăn uống ngon miệng, hôm khác tôi sẽ làm chủ mời khách”.
Vương Triều Long mỉm cười, cũng lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Sở Thiên Hoài, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng VIP chìm vào yên tĩnh một lúc, mọi người đều nhìn Sở Thiên Hoài với vẻ mặt phức tạp.
Nếu Quảng Mi Nhi thân thiện với bất kỳ một người nào trong phòng, họ đều có thể chấp nhận.
Nhưng người này chính là Sở Thiên Hoài, kẻ mà bọn họ luôn coi thường, bọn họ thực sự không thể chấp nhận nổi.
Một lúc sau, Lý Kiến Hoa tức giận nói: “Sao cậu lại quen biết chủ tịch Quảng?”
Vốn dĩ, hào quang hôm nay đều thuộc về con trai ông ta - Lý Văn Học, nhưng tất cả đều bị Sở Thiên Hoài hủy hoại, sao ông ta có thể cam lòng cho được.
Sở Thiên Hoài đảo đảo mắt, ngồi xuống tiếp tục thưởng thức món cháo hải sâm của mình.
Lý Nguyệt Mai lớn tiếng quát: “Bác hai đang hỏi anh đó, bị điếc à?”